Người lạ thiên giai, ta là người qua đường giáp của ngươi
← Ch.30 | Ch.32 → |
Ánh nhìn lạnh lùng, trái tim nghẹn lại như bị bàn tay ai đó nắm chặt. Giọt mưa màu hồng rơi xuống tử vụ thụ hải, trong lòng mỗi người đều cảm thấy lạnh.
"Không nên nhìn ánh mắt của nàng." Thích Tín thấp giọng nói. Người đối diện im lặng đứng lên trên nhánh cây, con ngươi xanh lam như nước, răng nanh lộ ra bên khóe môi nàng lóe sáng, ánh mắt nàng nhìn họ, chính là nhìn đồ ăn, toàn bộ là đồ ăn mà thôi.
Khí lạnh trong rừng ẩm nhập đáy lòng mỗi người, càng đáng sợ chính là thây người phơi đầy đất. Thi yêu, quả nhiên là điềm xấu.
Người trên nhánh cây khẽ cử động cổ tay trắng ngần, những thi thể ngủ say trên mặt đất chậm rãi bắt đầu đứng lên. Đám người bắt đầu bối rối, Thích Tín niệm Động tâm kinh, hô to một tiếng đi mau!
Tiếng niệm kinh phật đều đều vang lên, kiềm chế tiếng triệu hồi, nhưng chỉ có thể giảm bớt mà thôi. Thi yêu trên nhánh cây mang theo tiếng cười ảm đạm, con ngươi màu lam đột nhiên sáng lên hừng hực. Máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống từ khóe miệng Thích Tín.
Độ ấm trong rừng hạ xuống đột ngột, vì thế người trên cây lấy hai tay ôm lấy ngực, nàng, thế nhưng vẫn là sợ lạnh. Nhưng là, nếu không có ấm áp thì cần gì phải sợ lạnh?
Rốt cục toàn bộ thi thể trên mặt đất đã đứng lên hết, đôi mắt màu lam trống rỗng không có gì, động tác máy móc lại quỷ dị. Thấy chúng nó chậm rãi tiếp cận, mọi người rút đao, đao chém trên thi thể, giống như chém vào gỗ mục.
Nàng đứng tại chỗ, chậm rãi nhìn mọi người, vì thế trong đám người rốt cục có người mê ly tiến về phía nàng. Thích Tín cật lực ngăn cản, nhưng lại càng làm cho mọi sự xấu thêm.
Một vùng tanh mùi máu, một vùng chân tay gãy rời, một vùng thi thể cọ quậy di chuyển, tử vụ thụ hải trong nước mưa màu hồng. Một đám người như đang đứng trong địa ngục.
Nàng đứng ở trên cây lê, cổ tay trắng hơn phấn. Chậm rãi đáp xuống mặt đất, trong nước mưa màu hồng nàng giống như tiên tử giáng trần. Nàng nắm cổ của người mê ly đang tiến tới, răng nanh dài ra, cắm sâu vào cổ của hắn, máu như tơ theo áo chảy xuống.
"Ly Nhi!" Du Bạch thì thào gọi, người kia nghe như không thấy, giống như đấy vốn không phải tên của nàng.
"Du Bạch, dẫn bọn hắn rời đi!" Thích Tín phía sau gọi to, Du Bạch quay đầu, mặc dù sắc trời u ám, nhưng Thích Tín vẫn thấy được mâu quang chớp động trong mắt hắn.
"Nàng đã quên. Ngay cả tên của nàng... cũng đã quên." Những lời này giống như nói với Thích Tín, nhưng lại cũng giống như tự mình lầm bầm lầu bầu, chính là Thích Tín vẫn thấy mâu quang chớp động trong mắt hắn.
"Dẫn bọn hắn rời đi." Thích Tín lung lay hắn, lo lắng nói. Du Bạch quay người lại, mới phát hiện đại bộ phận đồng bọn mới vừa rồi còn đứng ở phía sau đã biến thành sống thi, công kích người một nhà.
Du Bạch trong thoáng chốc sợ run, vòng tay dẫn theo Thích Tín bị thương, phi thân nhảy ra khỏi đám người, lợi dụng đồng bọn vẫn trong lúc phòng chắn công kích, lách qua đám sống thi vây quanh.
Không để ý Thích Tín vẫn đang giãy dụa trên tay, hắn nhìn lại thân ảnh kia, đầu ngón tay của nàng thật dài đâm vào đầu người nọ, óc dính trên ngón tay, mà trong mắt người kia, là khoái hoạt đơn thuần khi đi săn, vẫn như cũ trong sáng như nước.
Ngoài rừng tử vụ thụ hải, Thích Tín vẻ mặt tức giận: "Du Bạch thí chủ, ngươi tại sao lại vì bần tăng mà bỏ lại nhiều người như vậy."
Du Bạch luôn luôn khéo léo trong việc lấy lòng người khác, đặc biệt lại trước mặt đại nhân vật như Thích Tín, thế nhưng lần này, khóe miệng hắn giống như trào phúng, nói: "Ta chỉ cứu người hữu dụng."
Thích Tín trầm mặc, tâm lý chết điếng, tiếng kêu thảm thiết dần dần nhạt đi, ánh mặt trời ngoài rừng sáng lạn rực rỡ.
Du Bạch há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng lãnh đạm nói: "Nam Cung Ngạo có biện pháp."
Thích Tín nhìn hắn nhanh chóng rời đi, giống như đang lẩn trốn cái gì. Khinh công của Du Bạch luôn luôn không tồi, chính là lần này lại như có cái gì đè nặng ở trong lòng.
Nam Cung thế gia
Nam Cung Ngạo vẫn một thân hắc y như trước, ánh mắt trầm ổn khí thế, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến chàng trai năm nào vì hồng nhan mà kinh thiên đảo địa. Nhưng toàn bộ Nam Cung thế gia vẫn cấm kỵ nhắc đến hai chữ "Ly Nhi", hắn không cho phép ai bước vào lê hoa biệt viện, từng cọng cây ngọn cỏ, từng cái bàn từng cái ghế, đều một mình hắn sửa sang lại.
Thế lực Nam Cung gia tộc càng ngày càng lớn, người tới làm mối nối liền không dứt, nhưng là Nam Cung lão phu nhân không dám nhắc tới với con trai của bà. Mọi người trong phủ đều cảm thấy được kìm nén hắn cất giấu trong lòng. Thẳng đến Trung thu năm ấy, Châu Nhi trong viện đột nhiên hỏi một tiếng: "Có muốn phái người... đi xem tiểu thư không?"
Mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt, Nam Cung lão phu nhân đang định khiển trách, nhưng lại thấy Nam Cung Ngạo cười nhạt ôm vai Châu Nhi vào trong lòng. Đó là lần đầu tiên sau khi thi yêu kia rời khỏi, hắn yêu cầu nữ nhân bồi túc.
Từ đó về sau, Châu Nhi biến thành người được thiếu gia sủng ái. Nam Cung Ngạo cưng chìu nàng so với Ly Nhi trước kia càng nhiều hơn, chính là Nam Cung Duyên có một lần đối Nam Cung lão phu nhân nhẹ nhàng nói một câu: "Nhưng thật ra loại cưng chìu này không giống cưng chìu tình nhân."
Nam Cung lão phu nhân rất vui vẻ, tuy rằng trong tâm bà cũng rất xin lỗi Ly Nhi, nhưng là nếu phải lấy đứa con duy nhất của mình đi đổi phần này áy náy, bà vẫn trăm triệu lần không muốn.
Khi Du Bạch trở lại Nam Cung thế gia, Thích Tín cũng đi theo. Mấy người trong rừng, có mấy người võ công cao cường trốn thoát được, chính là vết thương trên người, người không giống người.
Nam Cung Ngạo đứng ở trong lê hoa biệt viện, trông nom Thích Tín, thản nhiên lặp lại một lần: "Tử vụ thụ hải?"
Du Bạch không nói gì, chỉ gật đầu.
Tầm mắt Nam Cung Ngạo tiếp tục dừng ở hoa lê trắng noãn, mấy năm nay vẫn tự nói với bản thân phải quên đi. Chính là, nhắc lại chuyện xưa vẫn khiến tâm hắn đau đớn.
Lấy danh hào của Thích Tín đại sư phát thiếp kêu gọi võ lâm. Đêm hôm đó, Nam Cung Ngạo đứng một mình ở lê hoa biệt viện. Trong viện, hoa lê nở trắng xóa, nhưng hoa nở ngập tràn lại không có người cùng tán thưởng làm cảnh thêm phần tịch mịch.
Nam Cung Duyên dưới ánh trăng bước tới, nếu là trước kia, Nam Cung Ngạo tuyệt đối sẽ không để cho người khác đi vào chỗ này.
Nam Cung Duyên kinh giác không đúng, người đang nằm nghỉ phía trước, sắc mặt của hắn đã trắng bệch, máu từ khóe môi liên tục trào ra, hắn lại chính à một tay gắt gao đè ngực, cắn răng không nói lời nào.
Nam Cung Duyên đưa tay đặt lên ngực hắn, công lực chưa đưa vào, đã có một cỗ khí phản phệ đánh úp lại, khiến cho hắn lập tức mất hất tay ra.
"Băng tằm liệt hỏa!" Khiếp sợ cất lên bốn tiếng, loại công lực này quả nhiên bá đạo. Nam Cung Duyên kéo Nam Cung Ngạo ngồi xuống hòn đá nhỏ dưới tàng cây. Nam Cung Ngạo cầm lấy bình rượu, không quan tâm liền uống mấy chén, sau đó ho lên không ngừng.
"Đừng uống nữa. Điều tức một chút!" Nam Cung Duyên nghiêm túc nói, băng tằm liệt hỏa nếu tu luyện tới trình độ nhất định, tuyệt đối không thể dao động tình ý, nếu không huyết lưu đảo ngược, cả người giống như chịu phân kinh hỏa cốt.
Nam Cung Ngạo vẫn mãnh liệt ho khan, vừa ho vừa cười.
"Ngọa nhi, làm sao phải thế này?" Nam Cung lão phu nhân đứng ở cửa, đã thật lâu, thanh âm giống một tiếng thở dài.
"Đây chẳng phải như các ngươi mong muốn sao?" Nam Cung Ngạo lại rót một chén rượu, lãnh đạm nói. Nam Cung lão phu nhân trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Duyên, Nam Cung Duyên cũng đang nhìn nàng, đại tiểu thư ngày xưa quen được nuông chiều, hiện giờ đã là môt thân tao nhã. Mà thiếu niên nhiệt huyết ngày xưa, hiện giờ đã như ngọn đuốc trước gió. Cảm tình thứ này, có đôi khi rất khó nói là ai đúng ai sai.
"Đi ra ngoài đi." Nam Cung Ngạo lạnh lùng phất tay áo, Nam Cung Duyên khẽ thở dài một tiếng, lúc ra cửa thuận tay dắt theo Nam Cung lão phu nhân.
Nam Cung Duyên cho người tiếp cận mấy thôn trang lân cận, chuẩn bị tốt rồi mới nói với Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo xoay người ra khỏi Việt thôn, Du Bạch ở cửa thôn gọi hắn, có chút ấp a ấp úng nói: "Ngạo! Nàng, đã không giống Ly Nhi trước kia nữa rồi."
Nam Cung Ngạo ngay cả cước bộ cũng không có dừng lại một chút.
Tử vụ thụ hải ngay trước mắt, Nam Cung Ngạo lại đứng ở ngoài rừng thật lâu thật lâu. giẫm cành cây khô trên đất tiến vào, ánh mắt trời chính ngọ bị cây cao che đi, nước mưa màu hồng trong rừng rơi trên hắc y của hắn, cảm giác rét lạnh từng chút từng chút ngâm vào thân.
Tiếng bước chân kinh động đến nàng, nàng dựa vào gốc cây lê kia, đôi mắt màu lam mở ra, lẳng lặng nhìn hắn đi tới.
Tầm mắt xa xa nhìn lại, thời gian cơ hồ ngưng đọng. Nam Cung Ngạo đột nhiên cảm thấy lần ly bệt trước kia như một hồi mộng, hắn quay lại, nàng vẫn như cũ đứng chờ hắn.
Trong mắt nàng lam mâu chuyển quang, làm cho Nam Cung Ngạo tâm lạnh đã lâu lại bắt đầu rục rịch, chính là tàn thi đầy đất làm cho Nam Cung Ngạo biết đây không phải là giấc mơ.
Trong mưa hắn nhẹ nhàng gọi: "Ly Nhi?"
Người dưới tàng cây vẫn như cũ tựa như nghe không thấy, chậm rãi đứng lên.
Ánh mắt của nàng nhìn đến hắn, chậm rãi tiến lại gần, đôi môi tuyệt mỹ tràn đầy một tia cười ngọt ngào, ánh mắt trong trẻo như nước có chút lo lắng, nàng chậm rãi hướng hắn vươn hai tay, Nam Cung Ngạo chịu đựng ngực đau nhức, ý cười hàm chứa ôn nhu chậm rãi tới gần nàng.
Hắn đột nhiên nghĩ, nếu thời gian quay lại, đêm đó nếu hắn không rời đi. Như vậy kết cục có phải hay không sẽ tốt hơn?
Tay cùng tay giao nhau, một đôi thô ráp dày rộng, một đôi nhẵn nhụi lạnh lẽo. Nàng giương mắt nhìn hắn, vì thế Nam Cung Ngạo mỉm cười khẽ vuốt mái tóc bạc của nàng, trên mặt không nhìn ra mảy may chút đau nhức trên ngực.
Co hồ không kịp phản ứng, cái hôn của nàng dừng ở bên môi Nam Cung Ngạo, trong con ngươi hoàn toàn không còn sắc bén như lúc ban đầu, nhợt nhạt giống như hồ nước. Thân thủ cứng nhắc cơ hồ ôm lấy hắn, Nam Cung Ngạo chỉ cảm thấy lãnh ý tận xương, cũng là lạnh lùng buông bỏ lưỡi dao băng tằm liệt hỏa trong tay.
Đầu lưỡi hắn cũng đã lạnh băng, chính là Nam Cung Ngạo vẫn như cũ máu sôi trào. Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng ngực, không thể còn như vậy đi xuống, nói không chừng còn nhịn không được ở nơi này muốn nàng.
Nhẹ nhàng ôm nàng, hướng ngoài rừng đi ra, xung quanh từ từ sáng lên, đôi mắt màu lam của nàng phát ra thứ ánh sáng còn chói chang hơn cả mặt trời, cánh tay nho nhỏ nắm thật chặt thắt lưng Nam Cung Ngạo, nàng dúi đầu vào trong lòng ngực hắn, tránh đi ánh sáng chói chang.
Cảm giác ánh mặt trời chiếu ở trên người, nàng vốn vẫn cảm thấy rất thích, chính là giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy nóng rực. Khép hờ mắt thấy Nam Cung Ngạo, trên mặt nàng tràn ra mỉm cười ngọt ngào.
Nụ cười của nàng thức sự rất ngọt, ngọt đến hắn không dám cúi đầu nhìn.
Từ tử vụ thụ hải đến thôn trang, đường đi gập ghềnh nhấp nhô, Nam Cung ngạo kiên trì ôm nàng, trên con đường nhỏ núi đá lởm chởm, thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót, người trong lòng hô hấp thanh thiển, bỗng nhiên có cơn gió thổi qua khe núi, hắn liền hy vọng con đường trước mắt vĩnh viễn vĩnh viễn không kết thúc.
Nhưng là trong thế giới này làm gì có cái gì không có kết thúc?
Cánh đồng cỏ ở Việt trang, hắn nhẹ nhàng đem nàng thả trên mặt đất, ánh mặt trời làm tôn lên bộ áo màu hồng của nàng, chói mắt làm người ta có cảm giác kính trọng.
Mà nàng không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn hắn, sau đó chậm rãi gục đầu xuống, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, cánh tay nắm chặt thắt lưng hắn nhẹ buông, đầu bạc thê lương như tuyết, xõa xuống che đi khuôn mặt nàng.
Cắn môi, hắn bứt ra mà đi, nàng vươn tay dừng giữa không trung, vì thế trong lòng bàn tay, cuối cùng một tia đầu bạc lướt xuống, từ nay về sau, chặt đứt đoạn chua sót này, chắt đứt hết thảy khúc mắc.
Trận pháp nổi lên, dây mực theo bát quái trận hiện ra. Thân ảnh hồng y đầu bạc vẫn như vậy lẳng lặng đứng, ánh mắt như nước, ở trong đám người tìm tòi.
Dây mực màu đen quấn quanh hồng y, ánh mắt của mọi người dữ tợn đến cực điểm, tám người theo tám phương hướng gắt gao ghì chặt dây mực, ở trong lòng mỗi người, đây chỉ là một thi yêu, thi yêu này uống máu người ăn tủy não để sống, nếu nó chạy thoát, hậu quả sẽ là bao người lại ngã xuống, máu chảy thành sông.
Đôi mắt băng lam kia cũng mê mang, đứng trong đám dây mực đan xen, nàng hướng thân ảnh màu đen kia chậm rãi vươn tay, mọi người hắt dầu hỏa lên người nàng, nàng nhìn hồng y sũng nước, lam quang giống như mảnh nhỏ sắc bén, xẹt qua mỗi người ở đây.
Cổ họng của nàng phát ra thanh âm giống như dã thú, tay khép lại, tám cái dây mực đan vào cùng một chỗ, cây đuốc cháy rừng rực rơi xuống, trong nháy mắt, tám người tựa hồ bay bổng lên, thoát ra khỏi đám lửa lồng lộng. Trong ánh lửa, hồng y liễm diễm như máu, nàng đứng phía trên ngọn lửa, khí chất vốn nên làm cho người ta hoảng sợ, nhưng mà trong ánh mắt lại toát ra bi thương mà sợ hãi.
Ngoái đầu nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt của nàng thê lương, ranh nanh hơi hơi nhô ra bên khóe môi, sau đó là một hồi giết chóc, vô số người rơi vào đám lửa, nàng chậm rãi xóa bỏ các chướng ngại, nhẹ nhàng hướng Nam Cung Ngạo bước tới.
Vì thế hắn rốt cục ngẩng đầu, lưỡi dao băng tằm liệt hỏa nắm ở trong tay thế nhưng cũng là màu lam, lưỡi dao mỏng màu lam, lãnh ý đóng băng thời gian.
Giao thủ kịch liệt, lưỡi dao mỏng xuyên thấu ngực của nàng, không có máu tràn ra, móng tay nàng sắc bén cầm bàn tay cầm dao của hắn, khoảng cách rất gần, ánh mắt như đao, xẹt qua những đêm hai người bên nhau. Tóc dài trắng như tuyết vô cùng tịch mịch liêu lạc.
Nàng chậm rãi đưa tay chạm đến hình dáng kiên định kia, Nam Cung Ngạo nhắm mắt lại, đưa tay lướt qua mặt nàng, thế giới trầm mặc.
"Nam Cung... Ngạo." Nàng ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu gọi, răng nanh nhỏ bé, dường như mỉm cười, đơn giản cúi đầu, cánh tay trắng ngần ở ánh lửa đầy trời suy sụp buông xuống. Từ đầu bạc có cái gì đó lóe sáng rơi ra, Nam Cung Ngạo giơ tay ra đón như phản xạ, một giọt nước mắt màu lam rơi vào lòng bàn tay hắn.
Trong lòng như có cái gì đè nặng, cuối cùng vẫn là không nhịn được nắm lấy bàn tay kia, băng tằm liệt hỏa ăn lên tâm, đau nhức đánh úp lại, lại quên như thế nào buông tay.
Giọt lệ trong lòng bàn tay vẫn lấp lánh, ống tay áo màu đỏ chảy xuống trên da thịt như ngọc, ba chữ Nam Cung Ngạo như chú khắc vào trong lòng của nàng, mà hình ảnh nàng máu chảy đầm đìa vĩnh viễn khắc vào tim của hắn.
Tiếng gọi không lưu loát vẫn ở bên tai, lần thứ ba chờ đợi, nàng quên đi chính mình, quên đi ngôn ngữ, quên đi toàn bộ thế giới, nhưng mà nàng nhớ kỹ tên của hắn.
Tơ máu khóe miệng chậm rơi xuống, ánh lửa chậm rãi tản mạn, cánh tay kia chậm rãi buông ra, giống như một con bướm mùa thu, ở trong ánh lửa sáng lạn hôi phi yên diệt.
Ánh lửa hắt lên mặt của hắn, Nam Cung Ngạo đột nhiên cười to, cười đến điên cuồng, vừa cười vừa lấy tay ôm ngực, chậm rãi cúi người xuống bướ đi. Ở nơi con tim đang đập, có cái gì luôn luôn đau nhói, đau đến tê tâm liệt phế, đau đến ruột gan đứt từng khúc, chậm rãi đau đến lãnh cứng rắn như sắt.
(Toàn văn hoàn)
← Ch. 30 | Ch. 32 → |