Mộng tưởng
← Ch.16 | Ch.18 → |
"Thực sự thích cô gái đó sao?". Giọng của Nam Cung lão phu nhân rất hiền hòa. Bà biết rằng trong mắt hắn bản thân mình đã không phải là một mẫu thân tốt, lúc này nếu gây lên bất mãn, lại chỉ tăng thêm ác cảm của hắn, hơn nữa.... . Bà nhìn đứa con trai trước mặt cao hơn một cái đầu, mà cho dù có nói ra rồi, cũng tuyệt đối vô dụng.
"Vâng". Câu trả lời chính là lời khẳng định trong dự đoán, mặc dù kiên quyết hơn nhiều."Con muốn cưới nàng"
"Cái gì?"
"Con muốn cho nàng một hôn lễ". Trên khuôn mặt lạnh cứng đường nét đó kèm theo nụ cười tươi sáng, Nam Cung lão phu nhân đột nhiên phát hiện ra rằng, có lẽ chỉ có lúc nhắc tới con thi yêu đó, con trai bà mới thể hiện ra sự nhu tình chớp nhoáng này."Ta bảo người dưới chuẩn bị". Câu trả lời khiến Nam Cung Ngạo hơi ngạc nhiên, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, đối với người phụ nữ trước mặt cuối cùng có một cảm giác thân thiết: "Cảm ơn."
Nam Cung lão phu nhân ngẩn người ra, hai chữ này, một khoảng cách thật là xa.
Nam Cung không nói cho Ly Nhi biết, mặc dù hắn rất mong chờ cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy vui sướng, nhưng.... hắn nghĩ tốt nhất vẫn nên cho nàng một niềm vui bất ngờ. Trong vườn của Ly Nhi, trồng rất nhiều cây lê, một cái sân nhà và vài phương bạch ngọc trác, thậm chí có một bàn đu dây nhỏ, cho nên nơi này dường như trở thành nơi nàng vui chơi.
Nam Cung lão phu nhân chọn giờ Dậu đến gặp nàng, lúc này Nam Cung Ngạo thường không có ở đây.
Nàng ngồi trên bàn dây đu, dây xích màu bạc của bàn dây đu phản chiếu ánh sáng, tạo nên một vầng sáng chói mắt bao quanh nàng, chiếc váy màu trắng, mái tóc màu đen đung đưa trong gió đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
Chỉ dừng lại một lát, nàng đã phát giác, khiếp khiếp đứng lên, a hoàn Lục Châu bên cạnh đã nhanh trí quỳ trên mặt đất, gọi một tiếng phu nhân. Nam Cung lão phu nhân nắm chặt tay cây gậy đầu rồng, thật sự không trách được Ngạo nhi, một con yêu nghiệt như vậy, đến bà nhìn cũng thấy giật mình, thì làm gì có người nam nhân nào kháng cự được.
Trong lòng như thì nghĩ vậy nhưng trên mặt lại ánh lên một nụ cười:"Ly Nhi?" Người bên cạnh bàn dây đu khúm núm sợ sệt, nụ cười hiền dịu trên khuôn mặt của
Nam Cung lão phu nhân khiến nàng an tĩnh lại một chút, nhưng vẫn không dám lại gần, vì vậy lão phu nhân đoan trang chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng kéo tay nàng:"Lại đây con ngoan, cùng lão thân nói chuyện."
Ly Nhi có đôi chút sợ hãi, nhưng vẫn từ từ đưa tay ra, mặc bà nắm. Đi thẳng tới phòng ngủ của mình, Nam Cung lão phu nhân mới từ từ buông tay nàng ra, để nàng ngồi xuống bên chiếc bàn gỗ đỏ tao nhã.
"Ngạo nhi luôn là một đứa trẻ kiêu ngạo." Lấy tách trà trên bàn, dùng nắp chén vuốt qua mặt lá trà, Nam Cung lão phu nhân từ từ nói: "Phụ thân của nó là một anh hùng được người người trong võ lâm kính mộ, cho nên lý tưởng của nó cũng là trở thành một người anh hùng."
Bà vừa nói chuyện vừa nhìn sắc mặt của Ly Nhi, Ly Nhi chỉ chăm chú nhìn bà, lẳng lặng nghe.
"Nó muốn trở thành một người giống như phụ thân, lúc nhỏ nó đã nói như vậy với ta, cho nên khi nó bảy tuổi, ta nhịn đau đưa nó đến Vọng Nguyệt U Lâu. Ly Nhi, con có hiểu được tấm lòng của một người mẹ không?"
Mắt của Ly Nhi, thực sự tinh khiết như nước trong, nàng đột nhiên có cảm giác không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
"Sự từ biệt này liền kéo dài hai mươi năm. Hai mươi năm nay ta ngày đêm niệm chờ, nhưng ta không hối hận. Ly Nhi, vì giấc mộng của nó, ta cảm thấy sự xa xách như này đáng giá, con thấy sao?"
Ly Nhi ngồi đối diện không hiểu gì nhìn bà, cho nên bà tiếp tục nói: "Ta biết con là một đứa con ngoan, cũng là người mà Ngạo Nhi thật lòng yêu thương, nhưng mà Ly Nhi, con đang hủy hoại nó, khiến nó cả đời hao tổn trong tư tình nữ nhi, con có biết không? Lẽ nào con không phát hiện ra, khi nó nhìn bức họa phụ thân, trong mắt đều lóe sáng sao?"
Người ngồi đối diện cúi thấp đầu yên lặng, Nam Cung lão phu nhân vẫn cười một vẻ mặt hiền lành: "Rời xa nó một khoảng thời gian, được không con? Có lẽ như vậy không công bằng với tình cảm của hai đứa, nhưng hãy xem là sự thỉnh cầu của lão thân ta." Lời của bà, từng chữ từng câu đều rất chậm, thế nhưng không có chỗ chuyển hoàn, kỳ thực cho dù là có, sợ rằng người cúi thấp đầu kia cũng sẽ không chuyển hoàn.
"Đồng ý với ta được không, Ly Nhi?" Bà giơ tay chạm lên mái tóc đen của nàng, Ly Nhi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật một cái.
Một mình nàng quay về tiểu viện nhỏ kia, Nam Cung Ngao đã tìm kiếm nàng khắp nơi, nhìn thấy nàng trở về, liền ôm vào trong ngực: "Vừa đi đâu đấy?" Nàng không trả lời, ôm quanh cái lưng rắn rỏi của hắn, Nam Cung Ngạo cúi đầu, hôn vào chóp mũi nàng, chắc rằng người ôm trong tay đã bình yên vô sự, mới thở nhẹ một tiếng.
Ly Nhi mặc hắn đang ôm ngang người đi về phòng, đưa ngón tay dài xoa nhẹ đôi lông mày anh tuấn của hắn, đôi môi mỏng của hắn, Nam Cung Ngạo liền đưa đầu ngón tay nàng ngậm trong miệng, khẽ cười, cắn nhẹ, ánh mắt trong như nước của nàng dường như nhìn thấu vào lòng hắn.
Nam Cung Ngao ngẩn ra, đã cầm lấy tay nàng, đưa lên từ từ xoa nhẹ ngực mình, bàn tay như ngọc dũa đó chầm chậm bỏ xuống, Nam Cung Ngao từ từ thở dốc, ở trước mặt nàng, tính tự chủ của hắn luôn không chịu được một đòn đả kích.
← Ch. 16 | Ch. 18 → |