Nhẹ một chút…Anh hai
← Ch.14 | Ch.16 → |
Tô Tình không trả lời, nhìn anh hỏi: "Cả buổi tối trời mưa đến đây chỉ vì đưa cái này?"
Cô trông có vẻ khác lúc bình thường, rút đi tư thái phong tình vạn chủng, nhìn có vài phần cô độc ôn hoà, mong manh, yếu đuối.
Hơn nữa cả căn nhà to như vậy mà không bật đèn, chỉ có cô một mình dựa vào bóng tối, đứng dưới ánh sáng.
Rõ ràng là một người q𝖚●𝐲ế●ⓝ ⓡ●ũ, nhưng Lý Quân từ trên người cô lại thấy được sự bất lực cùng đáng thương.
Giống như một con vật nhỏ bé ở cửa nhìn xung quanh, chờ đợi chủ nhân trở về.
Lý Quân lại đưa tới trước mặt cô: "Cầm."
Tô Tình rũ mắt xem cái vòng trong tay anh, một lúc sau mới duỗi tay tiếp nhận.
Lúc Lý Quân xoay người, đồng thời, cô mở miệng:"Tại sao không gửi nó cho tôi?"
Lý Quân đưa lưng về phía cô, dừng chân lại:"Quá đắt, tự mình đưa tương đối an toàn."
"Phải không?" Cô trần trụi đi tới, vài bước liền đi đến trước mặt anh, bàn chân trắng nõn, móng chân màu tím đối lập với sàn nhà màu trắng tạo thành một bữa tiệc thị giác mạnh mẽ.
Cô nhìn về phía Lý Quân, khóe môi nở nụ cười, "Anh nói dối."
Lý Quân trầm mặt liếc cô một cái, định nhấc chân đi ra ngoài, Tô Tình đã giữ chặt cánh tay anh. (truyện đăng tải duy nhất trên wp @MinSeoyi)
Tay cô rất lạnh.
Hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ nóng như thiêu đốt trên cánh tay anh.
"Anh không nên đến đây." Tô Tình rũ mắt nhìn đường vân rắn chắc trên cánh tay của anh, ở đó nổi lên vài đường gân xanh, làn da khỏe mạnh màu mật ong, cô dùng một cái tay khác nhẹ nhàng vⓤ-ố-🌴 ✔️-𝐞 mấy đường gân xanh nhô lên kia, giọng nói cùng động tác giống nhau, mềm nhẹ thong thả, "Anh tới đây lúc này, tôi sao có thể thả anh đi."
Lý Quân dùng lực đẩy cô ra, bất ngờ Tô Tình nhón chân, lại lần nữa cắn một ngụm trên cổ anh.
Anh duỗi tay muốn đẩy cô, bỗng nhiên nhớ tới lần trước năm ngón tay nắm bộ 𝓃𝖌·ự·🌜 no đủ kia, cảm giác tê ngứa trên cổ làm anh nghĩ đến dấu răng và nước miếng do Tô Tình để lại, phía dưới quần dương v*t nhất thời nổi lên phản ứng.
Tô Tình dùng đầu lưỡi phấn nộn l_❗ế_m cổ anh, ngón tay thon dài trượt nhẹ lên cái lều đã dựng đứng, ngón trỏ quét qua mã mắt, âm cuối mang theo hơi thở զ*𝐮*🍸ế*𝐧 ⓡ*ũ:"Anh hai, anh cứng."
Cô rút lui, khiêu khích mà 𝖑𝒾●ế●𝖒 cánh môi, rồi đi chân trần ra cửa nhà.
Vừa đi tới cửa đã bị người đàn ông túm lấy đè ở trên tường, chế trụ cằm ⓗ.ô.𝖓 xuống.
Trên người anh vừa ướt vừa lạnh, cơ thể cứng rắn đ-è 𝖑ê-n ռɢ-ườ-❗ cô khiến cô đau đớn rên lên, nhưng nụ 𝖍*ô*ⓝ của anh lại ռ·óռ·🌀 𝐛ỏⓝ·g cực kỳ, tựa như mang theo một cỗ lửa, từ cổ họng một đường đốt tới khắp người.
Bàn tay to của anh xé quần áo cô xuống, đem quần lót kéo xuống, năm ngón tay dễ dàng bao lấy bầu n.g.ự.ⓒ đầy đặn, dùng sức xoa nhẹ lên.
Bàn tay đều là vết chai, lòng bàn tay thô ráp xoa đầu v* vừa đau vừa ngứa, chẳng mấy chốc đầu v* r·u·ռ 𝖗ẩ·🍸 mà dựng đứng thẳng lên.
Tô Tình đau đến r●ê●ⓝ r●ỉ, †ⓗ-ở 𝖉-ố-𝖈, trông vô cùng q●𝖚●ÿế●𝓃 ⓡ●ũ.
Trong phòng không có bật đèn, Tô Tình thấy không rõ bi·ể·υ †·ì·𝖓·𝐡 trên mặt Lý Quân, chỉ có thể nghe thấy tiếng т_h_ở 𝒹ố_↪️ thô nặng của anh, cảm nhận lòng bàn tay thô ráp cuat anh và những nụ ♓ô-n 𝓃_óռ_g 𝐛ỏ_𝐧_g trên rơi xuống.
Anh không cởi được nội y, liền dùng sức đem nó xé rách.
Sau đó cúi đầu ngậm lấy đầu v* của cô, dùng miệng bao bọc lấy toàn bộ bầu п●ɢự●𝖈, vừa ⓜ_ú_t vừa cắn lên.
Anh không có kỹ xảo gì, chỉ là vừa cắn vừa 👢*𝖎*ế*〽️ ở trong miệng, đầu lưỡi rất nóng, lực đạo vô cùng mạnh, hàm răng quét qua khiến đầu v* tê rần, ngứa ngáy.
Bụng nhỏ Tô Tình bắt đầu run lên, giữa hai chân bất giác tiết ra một cỗ d*m thủy.
Cô ngẩng đầu dồn dập ⓣh.ở ⓗổ.ռ 𝖍ể.𝐧, hai tay dùng sức nắm tóc Lý Quân, cổ họng phát ra khóc dường như tiếng kêu, "Nhẹ một chút... Anh hai... Đau..."
← Ch. 14 | Ch. 16 → |