← Ch.68 | Ch.70 → |
Từ Tiết tổng thành Tiết đổng.
Sau cuộc họp hội đồng quản trị, Tiết Chiêm cảm thấy mình sắp bị mấy tiếng ‘chủ tịch’ này gọi đến già mất rồi.
Dù sao thì anh cũng đã nghe người ta gọi ba mình như vậy suốt bao năm, trong tiềm thức vẫn chưa quen được.
Hứa Giai Ninh cũng trêu anh qua điện thoại, luôn miệng gọi ‘chủ tịch’. Anh bèn sửa lại: “Sếp Hứa, anh còn kiêm nhiệm tổng tài và CEO nữa đấy, chọn cái nào dễ nghe hơn mà gọi đi chứ. ”
“Đúng là người tài thì bận rộn nhiều việc mà. ” Hứa Giai Ninh cười nói, “Sếp Tiết, có bao nhiêu người thích được gọi là ‘chủ tịch’, vậy mà anh còn chê. ”
“Em mới là người tài bận rộn nhiều việc ấy. ” Tiết Chiêm lại khen cô,
“Nghe nói cô Văn đã mời em làm cố vấn 🍳ⓤ𝖆·𝓃 𝐡·ệ công chúng cho phòng làm việc rồi kìa. ”
“Em từ chối rồi. ” Hứa Giai Ninh đáp, “Tóm lại là… khi có chuyện, em sẽ cố gắng hết sức đưa ra vài ý kiến mang tính xây dựng cho cô ấy. ”
Hứa Giai Ninh không phải là chuyên gia 🍳_u_𝒶_п ⓗ_ệ công chúng, nhưng hơn ở chỗ đầu óc sáng suốt, khả năng thu thập thông tin rất tốt.
Trong sự kiện liên quan đến tương lai của Văn Thanh Đại cách đây không lâu, Hứa Giai Ninh đã đóng vai trò vô cùng quan trọng, điều này khiến Văn Thanh Đại ghi nhớ trong lòng.
Chỉ riêng điểm này, Văn Thanh Đại và đội ngũ của mình đã muốn thiết lập mối 🍳u*a*ⓝ ♓*ệ lâu dài và mới với Hứa Giai Ninh, chứ không chỉ là sự hợp tác đơn giản và ngắn ngủi như việc đặt hoa lần trước.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. ” Hứa Giai Ninh thấy điện thoại của Văn Thanh Đại gọi tới, bèn vội vàng tạm biệt Tiết Chiêm, “Em phải nghe điện thoại của cô Văn, bên anh em cúp máy trước nhé. ”
“Ấy, anh đây…” Địa vị của anh đây. Lời nói đầy chua xót của Tiết Chiêm còn chưa dứt, Hứa Giai Ninh bên kia đã vội vàng nghe máy, ấn nút ngắt kết nối.
“Cô Văn, mọi thứ vẫn ổn cả chứ ạ?” Hứa Giai Ninh thân thiện chào hỏi.
“Đều ổn cả, nhờ có cơn gió đông từ tập đoàn Lãng Phong, lại nhận được thêm mấy hợp đồng quảng cáo mới, chị Đỗ vẫn đang bàn bạc. Còn có một tạp chí thời trang hẹn tôi hôm nay chụp bìa, tôi đang đợi chuyên viên trang điểm của họ đây. ” Văn Thanh Đại cười nói, “Đương nhiên, điều tôi mong muốn nhất vẫn là diễn xuất. Phim của đạo diễn Vương có lẽ phải một tháng nữa mới khởi quay, nhưng cũng nhanh thôi, chắc là chuyện của tháng sau rồi. ”
“Vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó em sẽ ôm hoa đến thăm đoàn phim. ”
Hứa Giai Ninh rất nhiệt tình, giờ đây 𝐪υ.𝐚.п ♓.ệ giữa cô và Văn Thanh Đại càng giống bạn bè hơn.
“Nói ra thì cũng khó khăn lắm. Lâu rồi không diễn, ngày nào tôi cũng nghiền ngẫm kịch bản, muốn sớm nhập vai. Nhưng điều tôi lo lắng nhất trước đây thực ra vẫn là vấn đề tuổi tác. ” Văn Thanh Đại cảm thán, “Tuổi nghề của nữ diễn viên trong giới giải trí ngắn ngủi quá, tôi đã ngoài bốn mươi, sắp năm mươi rồi. Năm ngoái tôi còn nghĩ, sau khi quay lại, liệu mình có còn phim để đóng không?”
“Chắc chắn sẽ có mà?” Hứa Giai Ninh nghĩ đến hiện trạng của giới giải trí, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hy vọng, vẫn có mặt tích cực, “Thị trường bây giờ toàn phim thần tượng của người trẻ tuổi, xem nhiều cũng sẽ thấy nhàm chán. ”
“Đúng vậy. Đạo diễn Vương cũng có suy nghĩ giống em, ông ấy đã nói với tôi một câu, giờ thì chính tôi cũng rất tự tin. ” Văn Thanh Đại mở lòng với Hứa Giai Ninh, “Ông ấy nói giới giải trí cần những nữ diễn viên trung niên. Cuộc sống có những con người như vậy, không lý nào phim ảnh lại không có, đúng không?”
“Đúng ạ!” Hứa Giai Ninh lạc quan đáp, “Tất cả mọi người có thể trở thành nhân vật chính trong cuộc sống của mình. Diễn viên nữ trung niên, và cả diễn viên nữ lớn tuổi, cũng nên giống như diễn viên nữ trẻ tuổi, trở thành nhân vật chính trên màn ảnh. ”
“Dương Tử Quỳnh đoạt giải Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở tuổi 61 đã chứng minh rằng rào cản tuổi tác có thể bị phá vỡ. Cô Văn sau này cũng sẽ có một bầu trời mới, sẽ đóng những bộ phim hay hơn, diễn nhiều nhân vật kinh điển hơn nữa…”
Hứa Giai Ninh vẫn đang nói, Văn Thanh Đại ở đầu dây bên kia đã im lặng hồi lâu, mơ hồ như có tiếng nấc nghẹn rất nhỏ.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Văn Thanh Đại mới lên tiếng: “À đúng rồi, tôi gọi điện là muốn báo cho em một tiếng, tôi đã cho người mang ảnh có chữ ký đến cho em rồi. ”
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó.
Xuất phát từ lòng biết ơn đối với Hứa Giai Ninh, Văn Thanh Đại đã cố ý hỏi cô xem có nguyện vọng nào muốn thực hiện không.
Vậy mà Hứa Giai Ninh chỉ đưa ra một nguyện vọng rất đơn giản, muốn xin một tấm ảnh có chữ ký cho mẹ mình, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác.
Bước vào tháng 12, công việc kinh doanh của tiệm hoa ngày nào cũng bận rộn không ngơi tay.
Văn Thanh Đại sợ người của mình tùy tiện đến sẽ làm phiền Hứa Giai Ninh, nên mới cố ý gọi điện báo trước.
Hứa Giai Ninh vừa cúp máy không lâu, người do Văn Thanh Đại cử đến quả nhiên đã vào tiệm hoa. Nhưng Hứa Giai Ninh không ngờ rằng, người đến lại là chị Đỗ, quản lý của Văn Thanh Đại.
“Chị Đỗ đến đây để đưa ảnh ký tặng sao ạ?” Hứa Giai Ninh kinh ngạc nói, “Như vậy thì khách sáo quá rồi. ”
“Có đáng gì đâu. ” Chị quản lý hai tay đưa tấm ảnh có chữ ký được đặt trong phong bì, rồi lại tặng thêm món quà là chai nước hoa do Văn Thanh Đại chọn, “Nếu không phải vướng lịch trình, cô ấy còn định đích thân mang đến đây đấy. ”
Chai nước hoa Hermès Osmanthe Yunnan này chính là loại Hứa Giai Ninh rất thích. Vị cam ngọt ngào cùng hương hoa quế thanh đạm đạt đến sự cân bằng hoàn hảo, mùi hương trong trẻo mà thanh lịch, tao nhã.
Hứa Giai Ninh mỉm cười cảm ơn rồi nhận lấy.
“À phải rồi, cô Văn nhờ tôi chuyển lời với em, cô ấy còn muốn tặng em một món quà khác nữa. ” Chị quản lý nói một cách thần bí.
Mãi đến hôm sau Hứa Giai Ninh mới biết, món quà khác mà chị quản lý nói đến chính là việc Văn Thanh Đại công khai giới thiệu tiệm hoa “Đậu
Đỏ” của cô với giới truyền thông.
Theo lời của Văn Thanh Đại, tiệm hoa “Đậu Đỏ” đã mang đến cho cô ấy ba phần ngọt ngào trong những ngày tháng gian khổ nhất của cuộc đời, cổ vũ cô ấy tiếp tục tiến về phía trước.
Cô chủ tiệm hoa luôn lạc quan, tích cực, tin rằng hoa tươi có thể truyền tải hy vọng và dũng khí, sẽ dùng sự tỉ mỉ để thiết kế từng bó hoa, tô điểm thêm chất thơ cho cuộc sống của khách hàng.
Sau bài báo *****ên của hãng truyền thông này, danh tiếng tiệm hoa “Đậu Đỏ” của Hứa Giai Ninh càng trở nên nổi như cồn.
Tiếp đó, các phương tiện truyền thông khác cũng tranh nhau đưa tin, thậm chí còn có đài truyền hình địa phương đến phỏng vấn. Tin tức về tiệm hoa còn được lên TV, thời lượng khoảng hai phút.
Tiết Chiêm xem xong video trên điện thoại, rất nhanh hỏi chuyện anh vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Giai Ninh, anh vẫn luôn chờ để được làm quản lý chi nhánh *****ên đấy nhé. ”
“Em đang chuẩn bị rồi đây. ” Hứa Giai Ninh cũng hỏi lại anh, “Còn anh thì sao? Trước đây anh nói có dự định chọn địa điểm, việc trang trí có thời gian lo liệu không? Em định mùa xuân năm sau chi nhánh sẽ chính thức khai trương. ”
“Nhanh vậy sao. ” Tiết Chiêm nheo mắt, rất nhiều việc đã được quyết định, “Vậy bên anh sẽ tìm người đẩy nhanh tiến độ trang trí. Em là bên A, cứ nói trước yêu cầu về hiệu quả, anh sẽ làm y theo lời em. ”
“Em có thể nói…” Hứa Giai Ninh suy nghĩ rồi nói, “Em muốn màu đen ngũ sắc sặc sỡ được không?”
Đây không phải Hứa Giai Ninh cố ý làm khó, mà là sau khi chọn màu đen làm chủ đạo, cô đang suy nghĩ xem nên trang trí chi nhánh thế nào cho phù hợp với chủ đề.
“Đương nhiên là được. ” Tiết Chiêm nghe cô nói vậy, không chút do dự liền đồng ý, còn chia sẻ bản vẽ thiết kế mặt bằng không gian tiệm hoa cho cô.
Hứa Giai Ninh nhìn một lúc lâu, vẫn không ngắt điện thoại, cũng không lên tiếng. Một hồi sau, Tiết Chiêm mới nghe thấy giọng cô hơi khàn: “Tiết Chiêm, anh định trang trí theo bố cục tiệm hoa ngày xưa của nhà em sao?”
Đó là nơi cô đã gắn bó từ nhỏ đến lớn, Tiết Chiêm biết cô nhớ rất kỹ, nhưng không ngờ rằng sau bảy năm xa cách, chỉ nhìn một bản vẽ bố cục đơn giản, cô vẫn có thể nhận ra.
Việc Tiết Chiêm phục dựng lại bố cục tiệm hoa cũng không hề dễ dàng, hoàn toàn dựa vào việc sưu tầm những bức ảnh mà khách hàng đã chụp trong tiệm từ mười sáu năm trước, chắp vá từng chút một để có được dáng vẻ hoàn chỉnh.
“Ừm… Kết cấu cơ bản sẽ như lúc đó. ” Anh đáp.
Anh không nói ra rằng anh muốn trang trí lại tiệm hoa cũ, bên trong tiệm đã sớm được dọn đi rất nhiều đồ, các khu chức năng không thay đổi, nhưng cụ thể như bệ hoa ba tầng, quầy thu ngân, kệ trưng bày… đều cần phải làm mới lại.
“Thật ra theo dáng vẻ tiệm cũ ngày trước, không gian nhỏ lắm. ” Hứa Giai Ninh nhớ lại quá khứ, không hề chê bai, chỉ có sự lưu luyến, “Nhưng em rất thích. ”
“Em thích là được rồi. ” Tiết Chiêm dịu dàng nói.
Anh xem như đã hạ quyết tâm, gửi đi một tin nhắn WeChat. Nhà cũ của Tiết gia.
Trước chiếc TV màn hình lớn đã lâu không mở, ông nội của Tiết Chiêm – Tiết Bỉnh Phương – đang ngồi đó, nghiêm túc xem bản tin về Hứa Giai Ninh và tiệm hoa “Đậu Đỏ”. Bên cạnh là Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược đang ngồi ngay ngắn, cả hai gần như không dám thở mạnh.
“Ba, màn hình này không tốt cho mắt của ba đâu, ba đừng xem nữa. ” Tiết Lãng Phong nhìn thấy Hứa Giai Ninh trong bản tin, cuối cùng vẫn lên tiếng khuyên ba mình tắt TV.
“Mắt ba vẫn luôn rất tốt. ” Tiết Bỉnh Phương không chớp mắt, khi nhìn Hứa Giai Ninh trên màn hình, ánh mắt ông hiền từ và dịu dàng. Nhưng khi bản tin kết thúc, nhìn lại vợ chồng Tiết Lãng Phong, ánh mắt lại đầy vẻ không vui, “Ngược lại là hai đứa bây, mắt nhìn chẳng ra sao cả. ”
Tiết Lãng Phong không ngốc, nghe ra được ý tứ ‘một lời hai nghĩa’ của ba mình.
Thị lực của Tiết Bỉnh Phương quả thực vẫn luôn rất tốt, dù đã bảy tám mươi tuổi nhưng vẫn minh mẫn, khỏe mạnh, mắt sáng tinh tường, hoàn toàn không cần đeo kính lão. Không giống như ông và vợ, mắt đã bắt đầu có dấu hiệu lão hóa.
Còn về tầng ý nghĩa kia…
Tiết Lãng Phong cau mày, quả nhiên nghe thấy ba mình lên tiếng: “Chuyện của Tiểu Chiêm và cô bé đó, chính Tiểu Chiêm đã nói với ba cả rồi. Một đứa trẻ tốt và ưu tú như vậy, hai đứa có gì mà không hài lòng?”
“Nó đem mọi chuyện mách hết với ba rồi sao?” Tiết Lãng Phong thầm nghĩ Tiết Chiêm quá khôn khéo, biết mời vị cứu tinh lớn nhất. “Ba, ba đừng quá nuông chiều nó. Hứa Giai Ninh đúng là ưu tú, nhưng gia cảnh không tương xứng, kết thông gia với gia đình như vậy, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao? Hơn nữa, con đã nói với Tiểu Chiêm là sẽ không can thiệp vào chuyện của chúng nó, nó thật sự không nên kể chuyện này cho ba, làm ba phiền lòng. ”
“Người làm ba phiền lòng, không phải nó đâu. ” Tiết Bỉnh Phương lạnh lùng nói, “Mà là hai đứa đó. ”
“Mấy năm trước ba sang Pháp dưỡng bệnh, hai đứa nhân lúc ba không có ở nhà, ngấm ngầm làm những chuyện làm bại hoại gia phong. Nếu không phải Tiểu Chiêm nói cho ba, không biết đến bao giờ ba mới biết được?” Giọng Tiết Bỉnh Phương rất nặng nề, ánh mắt tràn đầy thất vọng.
Lòng Tiết Lãng Phong chùng xuống, xem ra Tiết Chiêm đã kể hết mọi chuyện năm đó cho Tiết Bỉnh Phương rồi.
Việc Tiết Bỉnh Phương tức giận, cũng nằm trong dự liệu của Tiết Lãng Phong.
Dù sao thì phong cách của hai ba con hoàn toàn khác nhau. Tiết Bỉnh Phương thời trẻ từng chịu khổ, quen đối xử bình đẳng với mọi người, giao du với đủ hạng người trong xã hội. Còn Tiết Lãng Phong lại được nuông chiều từ nhỏ, tiếp xúc toàn với giới thượng lưu.
“Ba, ba có cần phải nói chúng con như vậy không?” Tiết Lãng Phong không phục, “Thời đại khác rồi, không làm theo kiểu cũ của ba thì là bại hoại gia phong sao?”
“Vậy con giải thích trước đi, thế nào gọi là ‘gia đình như vậy’?” Tiết Bỉnh Phương tức quá hóa cười, “Nhà người ta mở tiệm hoa, gia cảnh bình thường, thì là kém một bậc à? Vậy nhà chúng ta ngày xưa thì sao?
Có phải còn kém hơn một bậc, không xứng có đứa con cháu cao quý như con không?”
“Ăn cháo đá bát, có phải đang nói hai đứa không?” Tiết Bỉnh Phương nghiêm mặt hỏi lại.
Nếu không phải Tiết Bỉnh Phương nhắc đến, Tiết Lãng Phong cũng không muốn nhớ lại.
Tiết gia quê ở Nam Thành, thuở ban đầu nghèo rớt mồng tơi, đời đời làm nghề thợ mộc. Bắt đầu từ đời cụ cố của Tiết Chiêm, mới lặn lội sang Hồng Kông kinh doanh, từng bước gây dựng sự nghiệp ngày càng lớn mạnh. Khi đó, ông nội của Tiết Chiêm là Tiết Bỉnh Phương cũng đã trưởng thành, hai ba con lập nghiệp ở Hồng Kông, tích lũy được một lượng vốn ban đầu lớn, sống cuộc sống giàu sang.
Sau cải cách mở cửa, Tiết Bỉnh Phương đưa vợ con từ Hồng Kông trở về Nam Thành, tiếp tục kinh doanh, thành lập công ty. Đến khi Tiết Lãng Phong trưởng thành, ông còn dốc toàn bộ tài sản ủng hộ con trai thành lập tập đoàn Lãng Phong.
Có thể nói, Tiết gia chính là đi lên từ nghề thợ mộc nhỏ bé.
Làm người không thể quên gốc, Tiết Bỉnh Phương nhắc lại quá khứ của Tiết gia, nhìn ánh mắt né tránh của Tiết Lãng Phong, ông hiểu rằng con trai mình đã sớm quên đi cội nguồn.
Đứa con trai duy nhất này của ông, tự cho mình là quý tộc bẩm sinh, chưa bao giờ nhắc đến quá khứ của tổ tiên. Ngay cả trong chuyện hôn sự của cháu trai, cũng chỉ muốn kết thông gia với cái gọi là hào môn thượng lưu, sợ làm loãng dòng máu quý tộc.
“Lãng Phong, dòng dõi không quan trọng đến thế đâu. Cứ ngược dòng ba đời, không đủ thì thêm vài đời nữa, nhà ai mà tổ tiên chẳng có lúc nghèo túng cơ chứ?”
“Con cũng chẳng phải quý tộc bẩm sinh gì, con chính là con trai của một người thợ mộc. Điều này hoàn toàn không có gì đáng xấu hổ cả. Tiết gia chúng ta có thể từ một người thợ mộc nhỏ bé đi lên, đạt được ngày hôm nay, chẳng phải đã chứng minh rằng bất kể xuất thân thế nào, chỉ cần dám nghĩ dám làm, đều có thể thành công, trở nên nổi bật hay sao?”
“Thật không biết mấy năm nay trong đầu con làm sao mà lại… có những tư tưởng cổ hủ, cũ kỹ như vậy. ”
“Còn cả con nữa. ” Tiết Bỉnh Phương nhìn về phía con dâu Tần Uyển Nhược.
“Nhà họ Tần chắc không dạy con thói nịnh trên khinh dưới đó đâu. Ba mẹ con cũng chưa chắc có những suy nghĩ như con. ”
“Con làm việc thì cũng tích cực đấy. Nhưng thực tế con là người không có chủ kiến nhất, chỉ một mực suy nghĩ mọi việc từ góc độ của Lãng
Phong. ”
“Biết Lãng Phong ghét những người tầng lớp dưới, thì tìm cách đuổi hết những người bạn có gia cảnh bình thường của Tiểu Chiêm đi. ”
“Con đúng là rất biết nghe lời. Cũng chẳng cần biết đúng sai, một mực đứng về phía Lãng Phong, chỉ làm khổ Tiểu Chiêm thôi. ”
Sau mấy năm tĩnh dưỡng ở trang viên bên Pháp, Tiết Bỉnh Phương trở về Tiết gia, quả thực có vô vàn lời muốn nói với người nhà.
Chỉ có điều đó không phải là những lời quan tâm, mà là những lời quở trách và dạy bảo.
“Hai đứa đã nhiễm thói xấu ham mê danh lợi. Nhưng ba thời trẻ đã từng sống những ngày cơ cực, biết rằng cuộc sống của người bình thường chăm chỉ làm lụng không hề dễ dàng. Ba cũng không định thuyết phục hai đứa…”
Trước mặt hai vợ chồng, ánh mắt Tiết Bỉnh Phương lướt qua đầy suy tư, cuối cùng nói vào vấn đề chính: “Ba biết trong lòng hai đứa nghĩ gì. Tiểu Chiêm là con trai của hai đứa, chỉ có hai đứa mới có quyền quản nó, nếu không lại nói ba lắm chuyện. Vậy thì ba sẽ không quản nữa. Nhưng hai đứa là con trai và con dâu của ba, ba vẫn có tư cách răn dạy. ”
“Ba, ba định làm gì vậy?” Tiết Lãng Phong cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Cũng không có gì. ” Tiết Bỉnh Phương cười cười, “Dù sao thì hai đứa bây giờ cũng đã chính thức nghỉ hưu rồi, rảnh rỗi không có việc gì, cùng ba đi xem mấy công trình Tiểu Chiêm đang làm đi. ”
“Ba, ba đã lớn tuổi rồi, còn muốn đi công trường sao?” Tiết Lãng Phong vội vàng ngăn cản, “Thôi được rồi, ba muốn dạy dỗ chúng con điều gì, chúng con đều nghe, nhưng đừng lấy sức khỏe ra đùa. ”
“Hai đứa già rồi, chứ ba thì chưa đâu. ” Ý Tiết Bỉnh Phương đã quyết, không hề dao động, “Ba nhất định phải đi, còn muốn tìm chút việc để làm. Nếu hai đứa lười biếng, cũng có thể không đi, ba đi một mình. ”
Tiết Lãng Phong là người con có hiếu, ba đã nói vậy, ông không thể không nhượng bộ, kéo cả vợ theo, dịu giọng nói: “Ba, chúng con đi là được rồi, chúng con việc gì cũng nghe theo ba. ”
Nhưng Tiết Bỉnh Phương mới thực sự là ‘gừng càng già càng cay’, không tốn nhiều công sức, đã đưa được con trai và con dâu ra khỏi nhà theo kế hoạch đã định sẵn.
Họ đi xem liên tiếp vài công trường, về cơ bản cũng không xuống xe. Những nơi này Tiết Lãng Phong khá quen thuộc, cho rằng Tiết Bỉnh Phương chỉ muốn ‘cưỡi ngựa xem hoa’, xem qua thành tích của Tiết Chiêm.
Thấy xem cũng kha khá rồi, Tiết Bỉnh Phương lại đi thẳng đến địa điểm cuối cùng. Đến nơi, vợ chồng Tiết Lãng Phong mới biết, đó chính là ‘Công trình Đào Nguyên’.
‘Công trình Đào Nguyên’ hiện tại vẫn chưa chính thức khởi động, nhưng việc sửa chữa quy mô nhỏ dường như vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Dù sao thì ở đây vẫn còn những cửa hàng kinh doanh bình thường, thỉnh thoảng lại có người chuyển nhượng, và những cách trang trí cũ kỹ thường sẽ bị sửa đổi.
Xe dừng lại trước cửa tiệm hoa cũ ‘Hứa người một cành hoa’. Có mấy người nhà họ Tiết đang dọn dẹp vệ sinh môi trường bên ngoài tiệm.
Khi nhìn thấy chiếc siêu xe kia, họ có chút không thể tin nổi: Sao cựu chủ tịch tập đoàn lại cùng phu nhân và người cha gần 80 tuổi đích thân đến thị sát thế này?
Sắc mặt Tiết Lãng Phong cứng đờ, chỉ đơn giản chào hỏi họ vài câu rồi theo ba mình vào trong tiệm hoa.
Tiết Bỉnh Phương bảo những người còn lại đi trước, chỉ còn ba người họ ở lại tiệm hoa.
Cánh cửa gỗ đỏ của tiệm hoa vốn đã không còn chắc chắn từ bảy năm trước, qua bao năm tháng bào mòn, nay đã cũ nát đến mức không thể sử dụng được nữa.
Tiết Lãng Phong dường như hiểu ra ý của ba mình, ông đang muốn dẫn hai vợ chồng họ sửa sang lại cái tiệm hoa hoang phế này cho ra dáng.
Lúc đến đã đồng ý mọi việc đều nghe theo Tiết Bỉnh Phương, bây giờ đương nhiên không thể nuốt lời.
Dưới sự chỉ huy của Tiết Bỉnh Phương, Tiết Lãng Phong và Tần Uyển Nhược bắt đầu thử dỡ bỏ cánh cửa gỗ đỏ đã hư hỏng.
Nhưng họ đã quá lâu không làm việc tay chân, lại chưa từng đụng đến việc dỡ cửa bao giờ, tay chân lóng ngóng, không nắm được điểm chính, chẳng mấy chốc đã mồ hôi nhễ nhại.
Một việc đơn giản, nhưng họ làm cứ như đang lao động cải tạo vậy.
Tiết Bỉnh Phương ngồi một bên, nhìn hai người họ, rồi lại nhìn tin nhắn WeChat Tiết Chiêm vừa gửi tới.
Đúng vậy, bắt đầu từ một cánh cửa.
Thứ mà họ đã tự tay phá hỏng, cũng nên do chính tay họ hàn gắn lại.
← Ch. 68 | Ch. 70 → |