← Ch.18 | Ch.20 → |
“Tớ không sao, cũng không cần cậu mua nước đâu. ” Hứa Giai Ninh lắc đầu, đang định nói thêm gì đó thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, vội vàng rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu.
Kiều Mộc Nhiên chạy xong 800 mét, ngó nghiêng tứ phía, cuối cùng cũng tìm thấy Hứa Giai Ninh đang đứng ở chỗ râm mát, chạy đến trước mặt cô, 🌴♓·ở ⓗ·ổ·n 𝖍·ể·ⓝ: “Giai… Giai Ninh, tớ vừa rồi… tớ suýt nữa thì ngất trên đường chạy luôn. ”
“Còn ổn không?” Hứa Giai Ninh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lúc này chỉ lo đỡ Kiều Mộc Nhiên, cô quay đầu nhìn giáo viên thể dục đang nói chuyện, nghe rõ lời thầy nói xong, cô bảo Kiều Mộc Nhiên, “Những ai chạy xong có thể giải tán, chúng ta về thẳng lớp đi. ”
Nắng mùa thu chỉ gay gắt nhất lúc kiểm tra thể lực, tựa như cái nắng gắt cuối thu. Đường chạy nhựa bị hun nóng đến hơi bốc hơi, xung quanh lại ít bóng râm, chút mát mẻ này cũng chỉ là có chút còn hơn không.
Lúc đi ngang qua Tiết Chiêm, Hứa Giai Ninh cố tình không nhìn cậu nữa, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng vội vã.
Nhìn hai cô gái rời đi, Tiết Chiêm thu hồi ánh mắt, mày vẫn nhíu chặt, như đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Chiêm. ” Trương Dương đến khoác vai Tiết Chiêm, “Có kết quả rồi, cậu xem chưa?”
“Chưa xem. ” Tiết Chiêm dường như hoàn toàn không quan tâm đến phương diện này, dừng một chút, rồi mới lơ đãng hỏi, “Ai hạng nhất?”
“Nam Phong. ” Trương Dương buột miệng đáp, thấy vẻ mặt Tiết Chiêm không tốt lắm, nén cười nói, “Không đùa cậu đâu, hạng nhất đương nhiên là Hứa Giai Ninh của cậu rồi. ”
“Đừng nói bậy. ” Vẻ mặt Tiết Chiêm nghiêm túc.
Tưởng cậu thật sự tức giận, Trương Dương tức thì im bặt, sau lại thấy cậu nhếch mép cười, lá gan liền quay trở lại hết, hài hước nói: “Đúng rồi anh Chiêm, tớ xem thành tích của cậu rồi, cậu cũng hạng nhất đấy. Đều là hạng nhất, hai người xứng đôi thật. ”
Trương Dương biết Tiết Chiêm xưa nay không để tâm đến chuyện thành tích, mới dám trêu chọc điểm số của cậu.
Lại thấy Tiết Chiêm hôm nay trông không hề thoải mái, ngược lại còn khẽ lẩm bẩm: “Chúng tớ cách nhau xa quá. ”
“Cái gì?” Trương Dương nhất thời không nghe rõ.
“Không có gì. ” Tiết Chiêm cất bước về phía khu giảng đường, “Về lớp thôi. ”
“Này, đợi đã…” Trương Dương ba bước thành hai đuổi theo cậu, “Không phải nói kiểm tra thể lực xong thì chơi bóng rổ một lát sao?”
“Cậu tìm Tô Tri Ngụy đi, tớ có việc. ” Tiết Chiêm nói bâng quơ, “Không muốn chơi. ”
Trương Dương xưa nay răm rắp nghe theo Tiết Chiêm, không do dự bao lâu, liền lại đuổi kịp cậu: “Tên Tô Tri Ngụy đó trình độ gà mờ lắm. Thôi, trời cũng nóng, tớ cũng không muốn chơi nữa. ”
Lúc hai người về đến nơi, trong lớp đã có không ít nữ sinh trở lại, ai nấy đều mệt đến không đi nổi, khắp các góc phòng học vang lên từng đợt ho khan.
Hứa Giai Ninh gục trên bàn, thực ra rất khát nước, nhưng lười đứng dậy đi lấy, đành ôm bình giữ nhiệt rỗng của mình, định bụng nhịn một chút, tiết sau sẽ đi lấy nước.
Không bao lâu, thấy Tiết Chiêm đã về chỗ ngồi ở hàng sau lại cầm cốc nước đi về phía trước.
Cô chỉ cảm thấy mặt mình vẫn còn nóng bừng, đưa tay lên định che đi tầm mắt, nhưng thiếu niên lại đứng ngay bên cạnh cô, còn gõ gõ mặt bàn của cô.
Cô không thể không bỏ tay đang che xuống, giả vờ bình tĩnh hỏi cậu: “Có chuyện gì vậy?”
“Tớ đi lấy nước. ” Tiết Chiêm lắc lắc cốc nước trong tay, ánh mắt lập tức nhìn về phía cô, “Có ai muốn tớ lấy giúp không?”
Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn đưa chiếc bình giữ nhiệt màu xanh nhạt trong tay cho cậu: “Vậy phiền cậu…”
“Được. ” Tiết Chiêm nhận lấy bình giữ nhiệt, ôm cả cốc của mình và bình của cô.
“Nước nóng nhé. ” Cô bổ sung. Tiết Chiêm khẽ cười: “Tớ biết rồi. ”
“Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!” Kiều Mộc Nhiên lắc lắc cốc của mình, “Khát ↪️𝖍ế-† đi được. ”
Không đợi Tiết Chiêm phản ứng, Trương Dương phía sau cậu lập tức nhận lấy cốc nước của Kiều Mộc Nhiên, vỗ vỗ 𝓃.🌀.ự.𝐜, đưa cho Tiết Chiêm một ánh mắt “tớ hiểu rồi”: “Tiết Chiêm lấy không được nhiều vậy đâu, tớ lấy giúp cậu. ”
“Vậy chúng tớ cũng muốn!”
Các nữ sinh xung quanh đều đưa cốc nước ra.
Trương Dương ai nhờ cũng không từ chối, nhận lấy hết, cuối cùng thật sự cầm không xuể, gặp Tô Tri Ngụy ở cửa, không nói hai lời đưa cho cậu ta mấy cái cốc.
“Khoan đã…” Tô Tri Ngụy luống cuống tay chân, “Mấy cái này là của ai? Đến lúc đó tớ biết trả lại thế nào? Với lại cũng không thể đưa hết cho tớ được. ”
“Đây là của bạn cùng bàn cậu, Kiều Mộc Nhiên. ” Cằm Trương Dương hất về phía chiếc cốc lòe loẹt nhất, trên đó còn in chữ EXO, “Mấy cái bên cạnh là…”
“Được rồi, chỉ mấy cái này thôi. ” Tô Tri Ngụy nhận lấy cốc của Kiều Mộc Nhiên và mấy cái bên cạnh, uể oải nói, “Đợi lấy xong về, đến lúc đó bảo các cậu ấy tự nhận đi. ”
Chuyến đi này của ba người thực ra không tốn bao lâu.
Lúc này vẫn chưa hết giờ nghỉ, các lớp khác đều đang học, họ đi lấy nước không cần xếp hàng, tự nhiên có thể đi nhanh về nhanh.
Không bao lâu, ba người ôm một đống cốc nước trở lại.
Kiều Mộc Nhiên mắt vẫn luôn tìm trong đống cốc Trương Dương ôm, không tìm thấy, mới phát hiện cốc của mình ở chỗ Tô Tri Ngụy.
“Đây là cốc mới của tớ, cậu cầm cẩn thận một chút. ” Kiều Mộc Nhiên lẩm bẩm.
“Tớ cầm cẩn thận lắm mà. ” Tô Tri Ngụy đưa cốc qua, “Của cậu đây. ” “Cảm ơn nha. ” Kiều Mộc Nhiên cuối cùng cũng khách sáo một chút.
Sau đó mấy nữ sinh khác cũng đến nhận lại cốc nước của mình, nói lời cảm ơn với họ.
Có bọn Tiết Chiêm làm gương, các nam sinh khác trong lớp cũng chủ động ra ngoài lấy nước ấm cho các bạn nữ bên cạnh, người trong lớp có vẻ vắng đi nhiều.
Tổng cộng Tiết Chiêm chỉ cầm hai cái cốc, nhưng lại cố tình đợi những người khác đi hết, mới đến trước mặt Hứa Giai Ninh, đặt cốc lên bàn cô, còn lót thêm khăn giấy, dặn dò: “Cẩn thận bỏng tay. ”
“Cảm ơn. ” Hứa Giai Ninh cách lớp khăn giấy dịch chiếc cốc lại gần hơn, thấy Tiết Chiêm định đi, vội vàng gọi cậu lại, “Cậu đợi tớ một chút. ”
Tiết Chiêm dừng bước, quay đầu nhìn cô lấy từ trong hộc bàn ra mấy gói trà nhỏ, trước tiên đưa cho Kiều Mộc Nhiên một gói, sau đó ngượng ngùng nói với cậu: “Đây là trà hoa tớ tự làm, không biết cậu có muốn không. ”
“Muốn. ” Đuôi mày Tiết Chiêm cong lên ý cười, chìa tay về phía cô, “Cho tớ một gói đi, Hứa Giai Ninh. ”
Hứa Giai Ninh đặt gói trà vào lòng bàn tay cậu, cậu cầm gói trà, vẫn không đi, mà lại dựa vào bên cửa sổ, tiện tay ngắt hai nhánh bạc hà nhỏ từ chậu gốm đỏ, từng chiếc lá non mềm xanh biếc.
“Bạc hà pha nước, có phải uống khá ngon không?” Cậu hỏi.
Hứa Giai Ninh giật mình, nhìn trái nhìn phải, xác định không ai phát hiện, mới nhắc nhở cậu: “Cậu đừng có ngắt bừa, người ta có chủ đó. ”
Tiết Chiêm đưa một nhánh cho cô, thản nhiên nói: “Không sao đâu, có ai nhận là của mình đâu. ”
Lời này cũng đúng thật, khai giảng mấy tháng nay, không ai nói chậu bạc hà này là của mình mang đến, có lẽ người tưới nước hàng ngày cũng chỉ là học sinh trực nhật tiện tay làm.
“Không muốn sao?” Tay Tiết Chiêm lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu không thấy cô nhận, liền lộ ra một tia thất vọng, tay vê lá bạc hà,
“Lúc trước cậu không phải nói mùi của nó rất thơm sao?”
“Mùi bạc hà đương nhiên là thơm rồi…” Hứa Giai Ninh nói tiếp.
Dù sao cũng đã bị cậu ngắt xuống rồi, lá rụng không thể sống lại, dường như không có lý do gì để không nhận.
Cô cuối cùng vẫn nhận lấy, cùng với gói trà bỏ vào bình giữ nhiệt, đậy nắp lại bắt đầu pha trà.
Lúc này Tiết Chiêm mới hài lòng rời đi.
Cậu ngậm nhánh bạc hà nhỏ trong miệng, trên đường về chỗ ngồi, vui vẻ nhai, hương bạc hà tươi mát tràn ngập khoang miệng.
Về đến chỗ, cậu thả gói trà vào cốc nước trong suốt của mình, lắc nhẹ, gói trà liền trôi nổi lên xuống trong nước.
Nước dần đổi màu, khi mở nắp ra lần nữa, là hương hoa hồng thơm ngát.
“Tớ rất thích trà hoa hồng này. ” Kiều Mộc Nhiên phía trước cũng đang uống, khen không ngớt lời, “Giai Ninh, hay là cậu sản xuất hàng loạt đi, tớ mua. ”
“Thật hay giả vậy?” Hứa Giai Ninh bị cô bạn chọc cười, “Có ngon đến thế không?”
“Đương nhiên là có!” Kiều Mộc Nhiên nghiêm túc nói, “Tớ thậm chí còn nếm ra được một chút vị ngọt, không giống loại mua sẵn đâu. ”
“Vậy thì tớ không sản xuất hàng loạt được rồi, chỉ lúc nghỉ lễ mới có thời gian làm thôi. ” Hứa Giai Ninh ***** thân bình giữ nhiệt.
Sau tiếng chuông reo một lần, cô ngồi thẳng người, mở cốc uống một ngụm trà, thứ *****ên cảm nhận được lại không phải vị hoa hồng đậm đà, mà là một sợi hương bạc hà thanh hoang thoảng.
Bạc hà làm lòng cô thanh tịnh, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác thong dong đặc biệt.
Cô bất giác liếc sang Nam Phong bên phải vẫn còn đang buồn bã, rõ ràng là không vui vì chuyện điểm thi giữa kỳ, cô khuyên: “Đôi khi hơn kém chục điểm cũng không quan trọng đến thế, quan trọng là thứ hạng. ”
Đề thi giữa kỳ lần này thực ra rất khó, khách quan mà nói, Nam Phong thi được hạng nhì đã rất xuất sắc rồi.
Nam Phong lại lắc đầu: “Không, rất quan trọng. ”
Hứa Giai Ninh định nói rồi lại thôi, không biết nên nói tiếp thế nào, còn cậu ta chỉ thở dài: “Sức khỏe đã như vậy, kết quả học tập lại không làm được nổi bật. ”
Trong tiết thể dục, người duy nhất cả lớp không tham gia kiểm tra thể lực chính là Nam Phong. Cậu sợ bệnh hen suyễn nặng thêm, đã trực tiếp xin phép giáo viên thể dục từ trước.
“Cậu có phải đang tự tạo áp lực quá lớn cho mình không?” Hứa Giai Ninh thực sự không hiểu, “Cậu muốn thi hạng nhất đến vậy sao?”
Lúc cô nói chuyện, không hề có vẻ tự cao tự đại, cũng không phải đang khoe khoang thành tích của mình, thế nên Nam Phong nghe xong, trong lòng chỉ cảm thấy càng thêm nặng nề.
“Cậu không hiểu đâu. ” Nam Phong quay đầu đi, không nhìn cô nữa, “Không thi được hạng nhất, tớ không có chút cảm giác an toàn nào cả. ”
Hứa Giai Ninh càng thêm ngạc nhiên: “Tính ra chín năm qua cảm giác an toàn của cậu, là do thi được hạng nhất mang lại à?”
Nam Phong cúi đầu, tay cầm bút khẽ run: “Không nói nhiều nữa, cuối kỳ gặp lại. ”
Nam Phong rõ ràng ôm quyết tâm rất lớn cho kỳ thi cuối kỳ, coi việc vượt qua Hứa Giai Ninh, trở thành hạng nhất toàn khối là mục tiêu duy nhất.
Vậy mà người đời quá khao khát kết quả, thường lại không được như ý muốn.
Đến kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này, Nam Phong vẫn là hạng nhì, ngôi vị hạng nhất toàn khối vẫn thuộc về Hứa Giai Ninh.
Tô Tri Ngụy xếp thứ 19, còn Kiều Mộc Nhiên thì đứng thứ 30.
Còn về Tiết Chiêm và Trương Dương… thì lần lượt là hạng nhất và hạng nhì từ dưới lên.
Kết quả thi này vừa ra, đại đa số người trong lớp đều cảm thấy có nguy cơ.
Trương Dương phàn nàn kết quả có quá sớm, phen này chắc chắn là không thể ăn Tết ngon được rồi.
“Giai Ninh, thành tích của tớ còn cứu vãn được không?” Kiều Mộc Nhiên kéo tay Hứa Giai Ninh, mắt long lanh nhìn, “Cảm giác mỗi lần thi đều kém hơn so với xếp hạng đầu vào, tớ hơi sợ, đợi lên lớp 11 tớ có bị đá ra khỏi lớp không?”
“Cứu vãn được mà. Cậu ôn lại Lý với Toán một chút, có thể tăng được nhiều điểm lắm. ” Hứa Giai Ninh an ủi cô bạn.
Thấy Kiều Mộc Nhiên mặt mày ủ ê, cô lại chủ động đề nghị: “Thật sự không được, nghỉ đông cậu đến nhà tớ tìm tớ, tớ dạy kèm cho. ”
“Cảm ơn Giai Ninh! Tớ được cứu rồi!” Kiều Mộc Nhiên kích động ôm chầm lấy cô.
Vậy mà nỗi lo của Hứa Giai Ninh, lại không chỉ dừng ở thành tích của một mình Kiều Mộc Nhiên.
Dù là kỳ thi giữa kỳ tháng Mười Một, hay kỳ thi cuối kỳ tháng Một hiện tại, cô luôn chú ý đến Tiết Chiêm.
Tên Tiết Chiêm cứ thế lặng lẽ và vững chắc nằm ở vị trí cuối cùng, chưa từng có chút thay đổi nào.
Nhìn vào đó, cô luôn cảm thấy sốt ruột, cảm giác như Tiết Chiêm không hề để tâm đến thành tích của chính mình.
Nhưng cô nghĩ lại, với gia thế như của Tiết Chiêm, dường như cậu hoàn toàn không cần phải chen chúc trên cây cầu độc mộc thi đại học này, thế là cô đành nén lại ý muốn tìm cậu nói chuyện.
“Câu hỏi lịch sử này thật sự ảo diệu quá. ” Tô Tri Ngụy có lẽ là người có tâm trạng ổn định nhất sau Hứa Giai Ninh khi có kết quả, còn chạy qua hỏi bài Hứa Giai Ninh, “Sao tớ nhớ Mandela mất lâu rồi mà, tớ loại bỏ đáp án này. ”
“Ông ấy mới mất tháng trước thôi, có tin tức có thể tra lại được mà. ”
Hứa Giai Ninh nghiêm túc nói, “Nhưng cả thế giới không chỉ mình cậu nhớ như vậy đâu, nên mới có người đưa ra khái niệm Hiệu ứng Mandela đó. ”
“Xem ra trí nhớ của con người cũng không hẳn là chính xác nhỉ. ” Tô Tri Ngụy trầm tư suy ngẫm, “Lịch sử cũng uyên thâm như 《Attack on Titan》 vậy. ”
Có thể đem môn lịch sử này ví với bộ anime yêu thích nhất, tuy chẳng có logic gì, nhưng đủ để thể hiện tình yêu của Tô Tri Ngụy dành cho lịch sử.
“Cậu hứng thú với lịch sử đến vậy à?” Kiều Mộc Nhiên bên cạnh hỏi, “Lớp 11 định học khối xã hội à?”
“Không có, chỉ là sở thích cá nhân thôi. ” Tô Tri Ngụy cười cười nhướng mày với cô bạn, “Sao thế? Lo tớ học khối xã hội, cậu mất đi một người bạn cùng bàn tốt như vậy à?”
“Cút xa ra. ” Đáp lại, Kiều Mộc Nhiên nhanh chóng trợn mắt Lườm, “Tớ thấy cái tính tự luyến của cậu lại tăng lên rồi đấy. ”
“Tớ mới không lo mất cậu đâu. ” Kiều Mộc Nhiên chán nản bổ sung, “Cậu đi rồi càng tốt, tớ muốn xin ngồi cùng bàn với Giai Ninh. ”
“Độc nhất bất quá phụ nhân tâm. ” (Lòng dạ đàn bà là độc nhất) Tô Tri Ngụy buồn bã nói.
Kiều Mộc Nhiên lập tức phản bác: “Ngữ văn điển hình không học tốt, là ‘Vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử’, từ xưa đến nay ý nói đàn bà si tình hay bị phụ bạc đó. ” (Câu đúng là: Vô độc bất trượng phu, còn câu của Tô Tri Ngụy là chế lại, Kiều Mộc Nhiên đang giải thích sai ý của câu chế đó).
Nhân lúc Tô Tri Ngụy chưa nghĩ ra lời để đáp trả, Kiều Mộc Nhiên trực tiếp cầm quyển sách che giữa hai người, quay đầu đi, chuyên tâm hỏi
Hứa Giai Ninh: “Giai Ninh, tớ muốn học khối tự nhiên, cậu chắc cũng sẽ học khối tự nhiên đúng không?”
Học kỳ một lớp 10 đã qua được một nửa, cũng thực sự nên có lựa chọn ban đầu.
Hứa Giai Ninh nhìn chung tình hình cả lớp, áng chừng ra, số bạn học thực tế chọn khối văn thực ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao thì đại đa số học sinh trong lớp chuyên này đều có thành tích khối tự nhiên chiếm ưu thế, lại thêm việc cân nhắc chọn trường và nghề nghiệp khi thi đại học sau này, phụ huynh và giáo viên các môn chính sẽ khuyên học khối tự nhiên.
Còn về Hứa Giai Ninh, thì đã sớm không chút do dự: “Đương nhiên là học khối tự nhiên, Thanh Hoa vốn dĩ thiên về các ngành khoa học kỹ thuật mà. ”
“Khí phách!” Kiều Mộc Nhiên giơ ngón tay cái lên, “Học bá quả nhiên lý tưởng kiên định. ”
Hứa Giai Ninh nghe câu trêu chọc này, nhoẻn miệng cười, nhưng lại bất giác liên tưởng đến lý tưởng của những người khác, ví dụ như Tiết Chiêm.
Cô quay đầu nhìn sang phải, nghiêm túc lướt qua tấm bảng đen trên bức tường sát cửa, những tấm thẻ ghi lý tưởng cuộc đời trên đó không có dấu vết sửa chữa, mọi người đều không thay đổi.
Vậy thì Tiết Chiêm, đương nhiên vẫn là “Kế thừa gia nghiệp”. Cậu thật sự không để tâm đến thành tích sao?
Nhìn từ xa tấm thẻ ghi mục tiêu thứ nhất và tấm thẻ thứ hai sát cạnh nhau, lòng Hứa Giai Ninh đột nhiên trở nên trống trải.
———
Kết quả được công bố, cô chủ nhiệm nói chuyện, các môn học giao bài tập nghỉ đông, một ngày bận rộn trôi qua, lúc Tiết Chiêm về đến nhà, chỉ còn lại cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi.
Vậy mà vừa mới vào cửa, đã bị em gái Tiết Tụng chặn lại: “Em nghe mẹ nói, thành tích cuối kỳ của anh vẫn là bét lớp, vị soái ca này có cảm nghĩ gì không?”
Tiết Tụng hồi tiểu học mê mẩn các cuộc phỏng vấn tin tức, mỗi ngày đều cuộn vở làm micro, dí theo người khác đòi phỏng vấn, Tiết Chiêm xưa nay đều nhường nhịn con bé, cũng vì thế mà trở thành đối tượng phỏng vấn “ruột” của nó.
Mấy năm đó, việc cô bé làm nhiều nhất, cũng là thích làm nhất, chính là phỏng vấn cảm nghĩ của anh trai Tiết Chiêm sau khi thi trượt. Không ngờ bây giờ đã lên lớp 8, vẫn còn hứng thú như vậy…
Tiết Chiêm đầu óc ong ong, nhíu mày đẩy quyển vở đang giơ trước nɢự●🌜 mình ra: “Lớn nhỏ không biết trên dưới gì cả, em còn là học sinh tiểu học chắc? Vẫn còn chơi trò này. ”
“Em đã gọi anh là soái ca rồi, anh không thể nhường em một chút sao?” Tiết Tụng bất mãn nói, “Hay là anh đầu tư mua cho em cái micro thật đi, anh trai. ”
“Được rồi, Tụng Tụng, anh con đang bực mình đấy, đừng làm phiền nó. ” Mẹ cậu, Tần Uyển Nhược, nhẹ nhàng kéo con gái ra khỏi Tiết Chiêm.
Tiết Chiêm ngước mắt hỏi thẳng: “Con bực mình cái gì?”
“Bực mình vì thành tích cuối kỳ chứ sao, mẹ đi họp phụ huynh còn thấy bực mình nữa là, con không bực à?” Tần Uyển Nhược nói xong mới sực tỉnh, “À, nhưng nghĩ kỹ lại, nhà mình cũng không yêu cầu con phải xuất sắc về mặt thành tích, thi kém thì cứ kém thôi, thuận theo tự nhiên. ”
“Không phải hai người xưa nay đều không ép buộc thành tích của con sao?” Tiết Chiêm nhạy bén ngửi ra được sự mỉa mai trong lời nói của mẹ.
“Đúng rồi, không ép buộc. Nói cho cùng cũng chỉ là lúc đi họp phụ huynh hơi mất mặt một chút, lần sau để ba con đi. ” Tần Uyển Nhược ôm con mèo Ba Tư dưới chân lên, hôn hít, trông có vẻ nhàn nhã tự tại.
Tiết Chiêm luôn cảm thấy lời nói của bà có ẩn ý, đợi một lúc, quả nhiên nghe bà ám chỉ: “Nhưng mẹ với ba con cũng đã bàn rồi, con ở lớp chuyên quả thực áp lực lớn, sau khi phân ban lớp 11, sang lớp khác cũng tốt. ”
“Cái gì mà sang lớp khác?” Tiết Chiêm sững sờ.
“Chuyện phân ban lớp 11, con không nghĩ tới sao?” Tần Uyển Nhược đặt con mèo Ba Tư xuống đất, nghiêm túc nói, “Lớp 11 khối tự nhiên sẽ tách riêng ra một Lớp Hỏa Tiễn, tính như vậy, lớp học hiện tại của các con một nửa sẽ rời đi, cuối cùng chỉ còn lại khoảng hai mươi người. ”
“Tiết Chiêm, con nghĩ xem với thành tích hiện tại của con, liệu có thể ở lại trong số hai mươi người đó không?” Tần Uyển Nhược dịu dàng hỏi cậu.
Giọng nói xưa nay dịu dàng từ ái của bà, hóa ra cũng có thể như một tiếng sét đánh ngang tai.
Sững sờ tại chỗ, Tiết Chiêm cuối cùng cũng không thể không nhận ra, nếu không thay đổi, cậu chắc chắn sẽ phải rời khỏi lớp Một.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu hoàn toàn sẽ không để tâm đến chuyện thay đổi lớp như thế này. Học ở đâu cũng là học, lớp nào đối với cậu cũng như nhau. Còn về mấy đứa bạn của cậu, đương nhiên cũng sẽ không vì không học cùng lớp mà xa cách cậu.
Nhưng hôm nay không giống nữa, cậu theo bản năng nghĩ ngay đến Hứa Giai Ninh.
Vì có sự tồn tại của một người như vậy, lớp Một hiện tại đối với cậu mà nói, chính là một nơi đặc biệt.
Cậu muốn ở lại lớp Một thật lâu, để có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, cho dù họ ngồi ở hai đầu chéo góc như lúc đầu, hay là thẳng hàng như hiện tại.
Tiết Chiêm trầm tư hồi lâu, lâu đến mức con mèo Ba Tư nằm trên đất đã lim dim mắt ngủ gật, sau đó cậu ngẩng đầu, nhìn mẹ mình, Tần Uyển Nhược, kiên định nói: “Mẹ, tìm gia sư cho con đi. ”
Có sự chủ động của Tiết Chiêm, kế hoạch tìm gia sư của Tần Uyển Nhược được thực hiện với hiệu suất cực cao.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ đông, bà đã nhờ thư ký tìm được một gia sư, chuyên dạy kèm cho Tiết Chiêm hai môn yếu là Toán và Lý, học phí dạy kèm trong giai đoạn nghỉ đông này được thỏa thuận trực tiếp ở mức sáu con số, trong đó còn chưa bao gồm tiền thưởng nếu thành tích của Tiết Chiêm được cải thiện.
Nghe nói gia sư này năm đó ở Thanh Hoa, học liền tù tì lên thạc sĩ, thành tích luôn đứng đầu, bây giờ giúp Tiết Chiêm, một học sinh lớp 10, học bổ túc, tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Tiết Chiêm theo học thầy ấy một tuần đầu, coi như để làm quen và tìm hiểu lẫn nhau, một tuần sau đưa ra phản hồi tích cực cho Tần Uyển
Nhược và Tiết Lãng Phong, nói là thầy giảng bài khá tỉ mỉ, có thể làm cậu hiểu được.
Vợ chồng Tần Uyển Nhược cũng yên tâm, hoàn toàn quyết định chọn người này.
Thế là cả kỳ nghỉ đông này, mãi cho đến trước Tết, Tiết Chiêm ngày nào cũng học bổ túc, thường xuyên không chơi game, thậm chí cả sân bóng rổ xa hoa trong nhà cũng rất ít khi đến.
Bỏ qua việc Trương Dương ba ngày hai bữa rủ rê không thành, ngay cả người bận rộn như Thương Tự cũng có thể cảm nhận được sự khác thường của Tiết Chiêm.
“Đúng vậy, dạo này tớ bận, chuyện chơi bóng để tớ xem lại lịch rồi tính sau nhé. ”
Thương Tự hiếm khi chủ động gọi điện thoại rủ Tiết Chiêm ra ngoài, mà Tiết Chiêm tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn hiếm thấy không nhận lời ngay lời mời của Thương Tự.
“Dạo này cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì thế?” Thương Tự nghi hoặc khó hiểu, bắt được từ khóa mấu chốt, liền nheo mắt lại, hỏi kỹ, “Lịch gì?”
“Học thêm chứ sao. ” Tiết Chiêm cuối cùng cũng không nhịn được mà than khổ, “Không học nữa, tớ sắp bị đá khỏi lớp chuyên rồi. ”
“Từ khi nào cậu lại để tâm đến lớp chuyên như vậy?” Thương Tự nhướng mày, nói móc, “Rõ ràng một năm trước, cậu còn nói muốn ra nước ngoài lấy cái bằng cho có, không chịu khổ thi đại học. Bây giờ cải tà quy chính rồi à?”
“Con người ai rồi cũng sẽ trưởng thành mà. Bây giờ tớ thay đổi suy nghĩ rồi, muốn ở lại trong nước, không được à?” Tiết Chiêm che giấu.
“Được, đương nhiên là được. ” Giọng Thương Tự bình thản, “Vậy chúc cậu trưởng thành vui vẻ, tạm biệt. ”
Tiết Chiêm vốn quen với việc trêu chọc qua lại với Thương Tự, cũng không để bụng, ngược lại nhớ ra chút chuyện, vội vàng giữ cậu ta lại: “Khoan đã, chúng ta nói chuyện một lát đi, cho giải khuây chút. Tớ vừa hay có chuyện muốn hỏi cậu, cậu đừng cúp máy vội. ”
Thương Tự bèn lặng lẽ nghe cậu hỏi, cậu ngồi ở bàn giấy, tay phải cầm bút bi, nguệch ngoạc trên giấy nháp.
“Anh Tự, cậu có biết cảm giác thích một người rốt cuộc là như thế nào không?” Tiết Chiêm hỏi.
Cây vạn tuế ngàn năm không nở hoa Thương Tự trầm tư một lúc, lạnh lùng đáp lại: “𝒬_⛎_ỷ mới biết. ”
Hỏi Thương Tự xem như hỏi nhầm người, người này tựa như một tảng băng, tính cách lạnh lùng, hoàn toàn không chủ động giao tiếp, cách biệt người khác ngàn dặm, mấy năm nay, chỉ có mình cậu là bạn thân thật lòng.
Theo như Tiết Chiêm biết, Thương Tự ở trường cũng nhận không ít thư tình, nhưng cậu ta đều thờ ơ, mặt không biểu cảm mà trả lại toàn bộ thư tình cho các nữ sinh đó, ý chí sắt đá đến mức “khiến người ta tức sôi máu”.
Người như vậy, đúng là 🍳ⓤ●ỷ mới biết cậu ta rốt cuộc sẽ thích kiểu người như thế nào, càng không biết nửa kia của cậu ta giờ phút này đang ở phương nào.
Tiết Chiêm cười cười, từ từ nói: “Có lẽ tớ cũng không chắc mình nói đúng đâu, chỉ là tớ cảm thấy…”
Cậu vừa nói, vừa viết gì đó lên giấy nháp, trông lại không giống như đang giải toán. Nhưng thái độ lại rất nghiêm túc, từng nét bút, ngay ngắn hơn nhiều so với thói quen viết thảo thường ngày.
“Sẽ lặng lẽ ngắm nhìn cậu ấy, thích nhìn cậu ấy cười. Sẽ tìm mọi cách để lượn lờ trước mặt cậu ấy, nói với cậu ấy vài câu. ”
“Sẽ đau lòng vì cậu ấy, luôn đoán xem cậu ấy cần gì. ”
“Sẽ muốn nỗ lực để đến gần cậu ấy hơn…” Tiết Chiêm dừng bút, nhìn tờ giấy nháp, nhỏ giọng tổng kết, “Muốn có được vô số ngày mai cùng với cậu ấy. ”
Khi ngẩng đầu lên, trên tờ giấy nháp đó, phủ kín ba chữ, tất cả đều là “Hứa Giai Ninh”.
← Ch. 18 | Ch. 20 → |