Truyện:Tình Ký Bạc Hà - Chương 05

Tình Ký Bạc Hà
Trọn bộ 79 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Trương Dương và Tiết Chiêm từng học chung lớp ba năm hồi cấp hai, thường xuyên cùng nhau chơi bóng rổ. Học kỳ cuối, còn ngồi cùng bàn mấy tháng, nhờ vậy mà tình cảm anh em cũng được vun đắp.

Nhưng Trương Dương vẫn luôn cảm thấy, Tiết Chiêm, người nổi tiếng nhất lớp hồi cấp hai, trước giờ vốn không thiếu một người bạn như cậu ta. Mãi đến khi lên cấp ba, thi đỗ vào trường Trung học Ninh Viễn, trong lớp chỉ có hai người họ quen biết nhau, cậu ta mới trở nên đặc biệt hơn, lúc nói chuyện mới dám thân thiết hơn một chút.

Những cảm xúc vòng vo của Trương Dương, Tiết Chiêm chẳng hề hay biết, chỉ hỏi thẳng: “Hôm nay ở lớp có chuyện gì không?”

Cậu nằm nhà dưỡng bệnh, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở trường, nguồn tin tức duy nhất chỉ còn lại Trương Dương.

“Chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ học bù thôi. ” Trương Dương nhìn về dãy bàn đầu, tâm trạng có chút không cân bằng, “Trong lớp toàn ngọa hổ tàng long, giáo viên rất thích mấy bạn thành tích cao, trên lớp cũng toàn gọi mấy bạn đó. ”

“Ồ. ” Tiết Chiêm không mấy để tâm, “Làm giáo viên, đương nhiên là thích học sinh giỏi ngoan ngoãn rồi. Nếu là tớ, tớ cũng thích. ”

Trương Dương không thể phản bác, nhất thời nghẹn lời, lát sau lại cúi gằm mặt hỏi Tiết Chiêm: “Anh Chiêm, vậy mai cậu có đi học không?”

“Không. ” Tiết Chiêm quả quyết nói, “Tuần này tớ không đến. ”

Vài giây sau cậu lại nghiêm túc nói thêm: “Nếu được, tuần sau đi quân sự tớ cũng không muốn đến. Muốn chuyên tâm dưỡng bệnh cơ. ”

“Hả?” Trương Dương không hiểu Tiết Chiêm đã thuyết phục phụ huynh thế nào mà lại được dung túng đến vậy. Một trận viêm kết mạc không quá nghiêm trọng mà có thể nghỉ hơn nửa tháng sao?

Thấy cô chủ nhiệm đã đứng dậy, tay cầm phấn bắt đầu giảng bài, Trương Dương chỉ vội vàng nhắn lại một câu chua lè: “Vậy tớ chúc cậu sớm ngày bình phục. ”

Thực tế, người lo lắng cho bệnh viêm kết mạc cấp tính của Tiết Chiêm không chỉ có mình Trương Dương.

Tuy ba mẹ Tiết khá nuông chiều Tiết Chiêm, nhưng sau khi nhận được năm lần bảy lượt điện thoại của cô chủ nhiệm cũng cảm thấy hơi không ổn.

Hai ngày sau, mẹ của Tiết Chiêm, Tần Uyển Nhược, cuối cùng cũng bắt đầu “thuyết khách” con trai, muốn cậu nhanh chóng tham gia lớp học hè của trường.

“Mai đã là thứ Sáu rồi mẹ. ” Tiết Chiêm cầm kéo tỉa cành lá cho chậu hoa trong tay, động tác không nhanh không chậm, vẻ mặt lười biếng, “Còn có một ngày, nhất thiết phải đi sao?”

“Nhất thiết. ” Nhớ lại mấy lần ám chỉ của cô chủ nhiệm, thái độ của Tần Uyển Nhược trở nên kiên quyết, “Mẹ thấy mắt con cũng gần khỏi rồi.

Nếu mai đi học được, học thêm một ngày cũng tốt, đừng để mới khai giảng đã bị người ta bàn tán. ”

Tiết Chiêm vẫn mải mê di chuyển chậu hoa ra phía cửa sổ có nắng, Tần Uyển Nhược cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trong tay cậu, nghi hoặc nổi lên: “Khoan đã, con lấy đâu ra chậu bạc hà thế?”

“Anh con dạo này mê bạc hà lắm đó. ” Em gái Tiết Chiêm, Tiết Tụng, tựa cửa, nghiêng đầu nói.

“Cái gì?” Tần Uyển Nhược quay đầu nhìn con gái, như vừa nghe được tin gì động trời.

“Con thấy anh ấy mua một bó hoa về, lá bạc hà tỉa ra cũng không vứt. ” Tiết Tụng cười cười, “Giờ lại còn trồng vào chậu nữa. ”

“Tiết Tụng, em có vẻ quản hơi rộng rồi đấy. ” Tiết Chiêm nhìn em gái một cái thật sâu, như đang cảnh cáo: “Em là camera hả?”

“Mẹ. ” Tiết Tụng đi đến bên cạnh Tần Uyển Nhược, giọng làm nũng xen lẫn vẻ tủi thân, “Mẹ bất công quá, con làm bài tập hè đến mỏi cả tay, sao anh trai lại có thể ung dung tự tại như vậy?”

Lời của Tiết Tụng không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, thúc đẩy Tần Uyển Nhược phải tỏ thái độ, chính thức gây áp lực với Tiết Chiêm: “Tiểu Chiêm, vậy quyết định thế nhé, mai đi học, lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho cô chủ nhiệm của con. ”

Cùng lúc mẹ rời đi, Tiết Tụng- người đã đạt được mục đích, nháy mắt với Tiết Chiêm.

Thấy Tiết Chiêm mặt không cảm xúc định đóng cửa phòng, Tiết Tụng vội tiến lên hai bước, hai tay giữ lấy khung cửa: “Anh, đừng đóng cửa mà. ”

Sợ cửa kẹp tay Tiết Tụng, Tiết Chiêm thoáng chốc nới lỏng tay, Tiết Tụng cũng nhân cơ hội đó nhảy vào phòng. Cậu nhìn thấy rõ ràng nhưng không làm gì được, cuối cùng lạnh mặt nói: “Đồ vô lương tâm, uổng công anh còn giúp em làm bài tập hè. ”

Đối với cô em gái kém mình hai tuổi này, đánh giá duy nhất của Tiết Chiêm chính là – “Tiểu Diêm Vương”.

Đúng là bị ba mẹ, và đương nhiên cả cậu nữa… cưng chiều đến hư. Ở nhà thì quen thói ngang ngược, ra ngoài chỉ cần để ý duy nhất một điều là đừng để nó bắt nạt người khác.

“Em cũng có làm gì đâu. ” Tiết Tụng vẻ mặt ngây thơ, tay nghịch món đồ thủ công Tiết Chiêm đặt trên bàn, “Bệnh viêm kết mạc của anh hôm qua đã khỏi rồi, đi bệnh viện tái khám cũng không có vấn đề gì, em giúp anh giữ bí mật đến tối nay, thế còn chưa đủ tốt sao?”

“…Lười nói chuyện với em. ” Tiết Chiêm liếc xéo cô một cái, nheo mắt lại, không thèm để ý đến cô nữa.

Nhưng Tiết Tụng căn bản không sợ cậu, hai tay chống lên chiếc bàn cạnh cửa sổ của cậu, nhìn chằm chằm chậu bạc hà, rất nhanh đã nảy ý đồ, đưa tay định ngắt.

“Này. ” Tiết Chiêm khẽ đập vào mu bàn tay cô, khiến cô rụt tay lại, coi như cảnh cáo.

“Hung dữ vậy làm gì?” Tiết Tụng lẩm bẩm, “Đồ keo kiệt!”

“Ngày nào cũng vô pháp vô thiên, bắt nạt người nhà, cảm giác chỉ có Thương Tự với cái cậu họ Cố kia mới trị được em. ” Tiết Chiêm đau đầu nói.

Tiết Tụng tự động bỏ qua Thương Tự, bạn thân của anh trai, cau mày bất mãn sửa lại: “Anh đừng gọi anh Phong Kình như thế. ”

Nói cũng lạ, ba nhà Tiết, Thương, Cố nhiều năm giao hảo, Tiết Chiêm đương nhiên trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp với Thương Tự, nhưng lại cực kỳ ngứa mắt Cố Phong Kình, anh họ của Thương Tự. Thái độ của Tiết Tụng thì hoàn toàn trái ngược. Tiết Tụng đối với Thương Tự thì kính trọng nhưng giữ khoảng cách, không dám trêu chọc, luôn có vẻ hơi sợ cậu ta. Còn với Cố Phong Kình thì lại một tiếng “anh Phong Kình”, hai tiếng “anh Phong Kình”, lúc nào cũng thích lẽo đẽo theo sau.

Nhưng giờ phút này, Tiết Chiêm không có tâm trạng so sánh kỹ càng, chỉ nghĩ đến chuyện phiền lòng của mình, xua tay nói: “Được rồi, em tự chơi đi. Nhờ ơn em cả đấy, anh trai em ngày mai hơn 6 giờ đã phải lết xác dậy đi học rồi. ”

Tiết Tụng biết mình vừa rồi đã thêm dầu vào lửa, cuối cùng cũng có chút chột dạ, bèn làm mặt 🍳ц.ỷ rồi chuồn, không tiếp tục đấu khẩu với Tiết Chiêm nữa.

Ban đêm.

Tiết Chiêm đặt đồng hồ báo thức xong, một mình nằm trên giường. Thời gian ngủ còn lại không nhiều, nhưng cậu lại không ngủ được.

Cậu nghiêng người, liếc nhìn chậu bạc hà đặt bên tấm rèm lụa màu xanh da trời, lá cây có chút khô héo, cả cây rũ xuống.

Chiều hôm qua, lúc ra công viên chạy bộ, Tiết Chiêm nhìn thấy một quán ven đường, bán vài loại hoa cỏ đơn giản dễ trồng, phần lớn là cây mọng nước. Chủ quán là một bà lão tóc bạc trắng, không rao lớn tiếng, chỉ đặt trước quán một tấm bìa các-tông màu vàng cắt từ thùng giấy, trên đó có ghi giá.

Tiết Chiêm trước giờ chưa từng hứng thú với những thứ này, ban đầu chỉ là đi ngang qua, nhưng lúc lướt qua, cậu ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh mát quen thuộc ấy. Cậu quay đầu lại, đối diện là một chậu hoa nhựa nhỏ, cây cối trong chậu xanh um tươi tốt. Cậu liếc mắt một cái đã nhận ra, nó giống hệt khóm bạc hà trong bó hoa của Hứa Giai Ninh.

Có lẽ cũng có chút khác biệt nhỏ, sắc xanh trong chậu trông có sức sống hơn, là loại có thể cắm rễ mà sống, là loại đủ để mọc ra những chiếc lá mới tươi tắn.

Điều duy nhất không đổi, có lẽ chính là hương bạc hà thoang thoảng mà đậm đà, dần dần được cậu ghi nhớ.

Gần như không chút do dự, Tiết Chiêm đã mua chậu bạc hà này.

Khi ngồi trong xe, cậu đặt chậu bạc hà lên ghế da thật, ngang hàng với mình. Ngại xe xóc nảy, cậu thậm chí còn đưa tay giữ một bên chậu hoa. Sau đó cân nhắc, chậu hoa, đất trồng, bạc hà, gộp lại với nhau, vẫn nhẹ như vậy.

Lần *****ên cậu phát hiện ra, màu xanh lục lại đẹp đến thế.

Mà hiện tại, những chiếc lá xanh héo úa khiến cậu căng thẳng, mất ngủ, hay cả sự bực bội vì phải dậy sớm ngày mai, cậu không còn để tâm nữa, chỉ vội vàng lên điện thoại tìm cách chăm sóc bạc hà. Lúc đó cậu mới biết, bạc hà ưa sáng ưa nước, mỗi lần tưới phải tưới thật đẫm. Hai ngày nay cậu chưa tưới, cũng khó trách bạc hà lại “ủ rũ cụp đuôi”.

Cậu vội vàng đứng dậy tưới nước cho chậu bạc hà, sau đó mới nằm xuống lại.

Cửa sổ cách giường một khoảng, hương bạc hà thoang thoảng như có như không, vốn dĩ giúp tỉnh táo tinh thần, giờ phút này lại khiến cậu thấy buồn ngủ một cách yên bình…

Sáng sớm hôm sau, đúng 6 giờ chuông báo thức reo.

Người đã quen ngủ nướng suốt hai tháng nghỉ hè, Tiết Chiêm thực sự không quen với giờ giấc sinh hoạt quá đỗi bình thường này. Miễn cưỡng mặc quần áo xong, cả người cậu vẫn còn lơ mơ.

Rửa mặt rồi ăn sáng xong, chào tạm biệt ba mẹ, lên xe, suốt dọc đường cậu đều lâng lâng như người mộng du.

Cuối cùng cũng đến trường, mò mẫm tìm được lớp và chỗ ngồi, người cậu vừa chạm vào bàn ghế của mình là đã có tiềm thức muốn gục xuống. Chút lý trí còn sót lại khiến cậu cố gắng không ngủ, mà dùng cánh tay trái chống cằm, đánh giá lớp học vô cùng xa lạ này.

Một chiếc bút bi mực xanh đen xoay tròn trong tay phải cậu. Sau khi liếc nhìn qua cả lớp, cậu thản nhiên buông một câu.

“Chẳng thú vị gì cả. ”

“Học hè thì có gì thú vị chứ?” Trương Dương tùy tiện đáp một câu, chậm rãi bước đến trước mặt cậu.

“Anh Chiêm, chúc mừng cậu gia nhập đội ngũ học hè của chúng ta. ”

Tiết Chiêm lườm cậu ta một cái, cảm giác chán học sắp lên đến đỉnh điểm, bèn cúi gằm mặt xuống, nhắm mắt khẽ nói: “Ngủ đây, buồn ngủ quá. Đừng làm ồn. ”

Trương Dương nén cười, đang định nói thêm vài câu hả hê, lại nghe thấy giọng Hứa Giai Ninh từ phía cửa lớp vọng vào.

“Hôm nay bạn phụ trách thu bài tập Toán xin nghỉ, các bạn nhớ nộp bài kiểm tra Toán cho tớ nhé. ”

Lời vừa dứt, cả lớp đều có động tĩnh, tiếng giấy sột soạt vang lên từng đợt.

Tiết Chiêm vẫn còn đang ngủ gà ngủ gật, vẻ mệt mỏi chưa tan, nhưng luôn cảm thấy giọng nói cách đó không xa có chút quen tai.

Trương Dương vẫn chưa về chỗ, đứng bên cạnh cậu, luôn miệng lải nhải: “Trời ơi, bài kiểm tra đó tớ còn chưa làm xong, Hứa Giai Ninh sao lại thu sớm vậy? Có ai cho tớ chép với?”

“Hứa… Giai Ninh?”

Vốn đang nhớ lại người này trong đầu, rồi như buột miệng thốt ra.

Trương Dương nghe cậu nói, một bên không ngẩng đầu lia bút chép bài, một bên gật đầu: “Ừ, lớp phó học tập lớp mình, nhân vật cấp học bá đấy. ”

Cơn buồn ngủ bị xua tan một cách tự nhiên và nhanh chóng đến vậy. Tiết Chiêm mở to mắt, ngồi thẳng người, nhìn về phía cửa lớp.

Hứa Giai Ninh trùng hợp cũng đang nhìn về phía cậu. Thấy rõ người rồi, cô lại thấy kinh ngạc. Một cặp kính râm không thể che đi ấn tượng tổng thể về một người, nhận ra cậu lại đơn giản đến thế.

Đúng là cậu, “Tiết Chiêm” chính là Tiết Chiêm. Cái tên trên danh sách và người cô đã gặp hai lần mấy hôm trước, cuối cùng cũng nối kết lại với nhau.

Khi bốn mắt nhìn nhau, dường như cậu cũng đã quan sát cô từ lâu. Hứa Giai Ninh không biết có nên chào một tiếng hay không, vì Tiết Chiêm cũng coi như là một “người quen” đặc biệt.

Vừa hay có một tổ đã thu đủ bài kiểm tra, tổ trưởng đứng ở vị trí phía sau, Hứa Giai Ninh đi về phía tổ trưởng, nhận lấy chồng bài.

Cô đang định xoay người rời đi thì nghe thấy Tiết Chiêm gọi tên mình từ khoảng cách hai ba bước chân: “Hứa Giai Ninh. ”

Cô không khỏi dừng bước, tay ôm chồng bài kiểm tra, cúi mắt nhìn cậu đang ngồi ở chỗ của mình.

“Muốn thu bài của tớ à?” Cậu vẫn xoay chiếc bút bi trong tay, lúc mở miệng, dường như vẫn còn mang theo vẻ lười nhác của người vừa tỉnh ngủ.

Hứa Giai Ninh theo bản năng gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Tiết Chiêm thu hết vào mắt, cười một cái, gạt chiếc bút sang một bên, một tay chống đầu, lòng bàn tay khẽ cử động, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc. Cậu nghiêng người, hoàn toàn hướng về phía cô, ngước mắt lên: “Tớ ốm suốt mà, đừng thu bài của tớ nhé, Hứa Giai Ninh. ”

Hứa Giai Ninh nhất thời có ảo giác, người này nói chuyện sao lại giống như đang làm nũng vậy?

Chương (1-79)