Vay nóng Tima

Truyện:Tình Cờ Anh Đã Gặp Phải Em - Chương 59

Tình Cờ Anh Đã Gặp Phải Em
Trọn bộ 82 chương
Chương 59
Nói chuyện phiếm
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)

Siêu sale Lazada


Thời gian tựa hồ luôn trượt qua im hơi lặng tiếng, ba tháng thực tập cứ như vậy đến lúc kết thúc. Các đồng nghiệp tự mở ra tiệc đưa tiễn Mạc Lục, buổi tối ăn xong tiệc đứng, đoàn người lại đi Karaoke. Thân là nhân vật chính Mạc Lục đương nhiên không thể nào nửa đường chuồn êm, vì vậy buổi tối hôm đó nàng đơn giản chỉ cần uống xong vài bình rượu.

Nhưng là vì Mạc ba xưa nay không thích nàng uống rượu, cho nên buổi tối khuya lúc trở về nàng không dám vào cửa, chỉ đành phải ngồi ở bên cạnh bồn hoa gần nhà để gió lạnh thổi.

╮ (╯▽╰)╭ ai, cho nên nói nhân duyên quá tốt có đôi khi cũng không làm chuyện tốt ~

Có chút thê lương ngồi hai phút, điện thoại di động vang lên.

"A lô" Mạc Lục nghe điện thoại, giọng nói nghe là biết say rượu. = =

Đầu bên kia điện thoại Nhạc Hằng nhíu mi:

"Uống rất nhiều?"

Mạc Lục có điểm choáng váng đầu, tố khổ nói: "Đúng vậy đúng vậy, đám người kia rõ ràng nghĩ chuốc say lão nương! Còn ồn ào muốn ta oẳn tù tì, bằng không chính là không có coi bọn họ như bằng hữu... Quá không hiền hậu!"

"Anh ngày hôm qua không phải là dạy em rất nhiều cái phương pháp? Một cái cũng không công dụng sao?"

"Ngạch... em, em quên mất..."

-__-### Nhạc Hằng không nói gì. Hắn hôm qua mới biết nàng muốn tham gia tiệc đưa tiễn cố ý cùng nàng trao đổi vài loại phương pháp trốn rượu, ai ngờ...

"Vậy em bây giờ ở nơi nào? Trở về đến nhà chưa?" Hắn giọng nói không tự giác lo lắng. Ngẫm lại cũng phải, cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp say rượu nghĩ như thế nào cũng có thể bị phần tử làm loạn để mắt tới ...

"Nha..." Nàng dừng lại có mấy giây mới tiêu hóa vấn đề của hắn, đáp:

"Không cần lo lắng, em hiện tại ngồi ở bồn hoa bên cạnh nhà..."

"Nhưng là, em không dám vào nhà... Ba biết rõ em uống rượu hậu quả sẽ rất nghiêm trọng..."

Nhạc Hằng nghe xong lý do của nàng sau, kiên nhẫn khuyên nói:

"Bên ngoài trời lạnh như vậy rất dễ dàng cảm mạo. Huống chi lần này là ngoại lệ, thúc thúc a di sẽ lượng thứ. Cho nên, em bây giờ chuyện cần phải làm là vào nhà trước đi, rồi hảo hảo ngủ một giấc." Nói một hồi trong điện thoại đầu kia người không có đáp lại, hắn nhấn mạnh nói:

"Nghe hiểu sao?"

Mạc Lục hiện tại đầu có chút mơ hồ, cũng không biết mình rốt cuộc nghe đã hiểu ra chưa, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù. Hắn nói liên tiếp, nàng thật vất vả chờ hắn dừng lại, giọng nói sợ hãi mở miệng:

"A Hằng, anh theo giúp em nói chuyện một chút được không?"

"A Hằng" xưng hô thế này hoàn toàn là hôm qua cùng hắn tán gẫu điện thoại trong lúc vô tình nghe được có người gọi hắn như thế. Giờ phút này nàng hoàn toàn là dựa vào trí nhớ, bật thốt ra.

Nhạc Hằng đột nhiên liền mềm lòng.

"Được rồi, em muốn tán gẫu cái gì?" Hắn vừa nói đứng dậy đi đến sân thượng, cùng nàng cùng nhau cảm thụ gió mát đêm hè.

"Ngô... Chính là tùy tiện tán gẫu... Bằng không A Hằng, anh nói một chút sự tình trước kia cho em..."

Nhạc Hằng nghe được lời của nàng nhịn không được cười khẽ:

"Em nghe chuyện này để làm gì?"

"Đương nhiên là hiểu rõ hơn hiểu rõ anh!" Nàng đáp rất đương nhiên.

Hắn cuối cùng thỏa hiệp, đối với nàng tán gẫu chuyện cũ rất nhiều năm trước. Thời niên thiếu có thể vì cái gọi là mơ ước làm việc nghĩa không được chùn bước, tựa hồ lại một chút hiện lên ở trước mắt mình.

"Khi còn học cấp 3 cùng bằng hữu lập 1 nhóm nhạc... Khi đó ở trong trường rất nổi danh, mỗi lần len lén ở trong trường mở diễn xướng đều là chật ních người. Bất quá sau đó nhất định sẽ bị mời đi uống trà trong phòng giám hiệu. Dù sao đó cũng là chuyện thường ngày..."

"Em không biết chứ, khi đó bọn anh luôn cảm thấy mình đời này đều sẽ không buông tha mơ ước âm nhạc, nhưng sự thật chứng minh hết thảy đều có thực tế... Bọn anh phải thi tốt nghiệp trung học, lão sư cùng gia đình liên thủ tận tình khuyên bảo tiền đồ lớn hơn cái gọi là mơ ước, cuối cùng mọi người không thể chống đỡ, nguyên một đám ngoan ngoãn trở về liều mạng học..."

Mạc Lục lẳng lặng nghe từng chuyện cũ của hắn, men say tại cái lạnh ban đêm từ từ tản đi.

Không biết qua bao lâu, nàng nghe được hắn hơi buồn bã giọng nói:

"Khi còn trẻ bọn anh luôn cho rằng khi đó ý tưởng chính là tất cả, trưởng thành sau lại nhìn lại mới phát hiện mình cố chấp buồn cười... Chỉ là, chỉ là không thể quay về thời gian vô ưu đó..." Nói rồi hắn đột nhiên trầm mặc xuống.

Mạc Lục lúc này đã từ bồn hoa đứng lên, tay cầm điện thoại hướng thang lầu dạo bước.

Nàng không hề nghĩ ngợi liền đối với điện thoại nói: "Mỗi người đều có những giây phút khó quên, em trước kia cũng muốn nếu là vĩnh viễn dừng lại mười sáu mười bảy tuổi thì tốt biết mấy. Khi đó vô luận làm chuyện gì xấu cũng được tha thứ bị lý giải bởi vì còn chưa có lớn, nhưng bây giờ liền biến thành không có trách nhiệm... Nhưng ngược lại ngẫm lại thời gian mang đi bao năm tháng tuổi mộng mơ, lại dạy chúng ta phải biết tôn trọng, dạy chúng ta trưởng thành cùng với biết yêu."

"Cho nên, chúng ta cần phải mang cảm kích mới đúng!"

Tiếng cười của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, Nhạc Hằng từ trong trầm tư bừng tỉnh, mấy giây sau trên mặt dần dần lộ ra nụ cười. Hắn hiểu được chính mình rốt cục đối với chuyện cũ tiêu tan.

Kết thúc cái này có chút dài dòng chủ đề sau, hắn đột nhiên lại nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.

"Tiểu Lục, em từ vừa rồi đến bây giờ vẫn ở bên ngoài hay sao? Bị cảm làm sao bây giờ?"

Hắn mới vừa hỏi xong, ai đó vừa dừng ở trên bậc thang đột nhiên hắt hơi một cái.

"Miệng quạ đen "

= = Nhạc Hằng cảm giác mình vô tội cực kỳ...

Mạc Lục không đợi hắn trả lời, liền nói:

"Em đi thang bộ, một chút cũng không lạnh."

A hứ, người nào đó mới vừa nói xong lại hắt hơi một cái

"Xong rồi, em mai nhất định phải bị cảm... Ô ô, A Hằng, đều là anh sai!!!"

"Dạ dạ dạ, đều tại anh không tốt, chờ chúng ta gặp mặt, anh hướng ưm chịu tội. Bất quá bây giờ em phải lập tức đi vào nhà đi!"

Mạc Lục nghe được lời nói của hắn, ánh mắt sáng lên:

"Vậy anh rốt cuộc khi nào thì đến thành phố S? Thời gian cụ thể là?"

"Chính là..." Mạc Lục đang tập trung tinh thần chờ đáp án, ai ngờ hắn lời nói xoay chuyển, cười nói:

"Ngốc nha đầu, đây là muốn cho em 1 kinh hỉ, tại sao có thể nói trước nói cho em biết! Mau đi vào nhà, ngoan ~!"

Không được đáp án Mạc Lục bĩu môi, đang chuẩn bị truy vấn vấn đề đột nhiên cửa được mở ra, Mạc má má đang chuẩn bị ra cửa, sau lưng còn đi theo Mạc ba ba...

Mạc Lục có chút không hiểu, sững sờ hỏi câu:

"Ba mẹ, 2 người đã trễ thế này chuẩn bị đi nơi nào?"

Mạc má nghe được vấn đề của nàng, tức giận khiển trách: "Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là ra cửa tìm con! Đứa nhỏ này như thế nào đến bây giờ mới về? Có thang máy không đi lại đi thang lầu, mẹ với cha con cũng chờ hơn một canh giờ... Chỉ thiếu nước sắp báo cảnh sát..."

"Hắc hắc, con vừa rồi tiếp điện thoại... Thực xin lỗi, hại Nhị lão lo lắng ~ con bảo đảm lần sau sẽ không còn phát sinh chuyện như vậy..." Mạc Lục vừa nói vừa đem hai tay nhẹ nhàng đẩy hai người đi vào trong nhà. Sau đó thừa dịp cha mẹ không chú ý, lặng lẽ đối với người nào đó nói ngủ ngon, cúp điện thoại.

Ngồi trở lại ghế sô pha sau, Mạc má má vốn còn muốn khiển trách nữ nhi vài câu, lại bị trượng phu ngăn cản.

"Khuya lắm rồi, tiểu Lục trong khoảng thời gian này thực tập cũng đủ mệt, để cho nó mau trở về phòng ngủ đi. Có chuyện gì chờ hôm nào nói sau." Mạc ba mở miệng, Mạc Lục lập tức được giải phóng.

Nàng chào một cái, sau đó như một làn khói chạy trở về phòng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-82)