Ăn cơm
← Ch.26 | Ch.28 → |
Đáng tiếc ngày hôm sau người nào đó không có đợi được 'Nước biếc người ta quấn' login, bởi vì trên thực tế Mạc Lục buổi sáng chưa tới mười giờ đã bị cậu Dương Dũng Huy mình gọi một cú điện thoại ra cửa.
Mạc Lục thậm chí cũng không lên tiếng hỏi vì chuyện gì, cậu liền cúp điện thoại. Nàng liền nghe đến cậu báo một chuỗi địa chỉ cùng với giọng nó.
" Ăn mặc đẹp mắt hãy ra cửa"... o (╯□╰)o
Bởi vì cha mẹ ra cửa thăm người thân, cho nên trong nhà chỉ có một mình nàng. Vốn là cho rằng có thể ngủ một giấc ngủ thẳng, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim a a a a...
Mạc Lục mới mặc kệ nhiều như vậy, rửa mặt xong sau, tùy tiện đem tóc quăn buộc cái đuôi ngựa, mặc lên áo khoác thật dầy vội vội vàng vàng ra cửa.
Bên ngoài ánh mặt trời không biết chạy đi đâu, ngày vẻ âm u. Gió rét đập vào mặt, Mạc Lục hàm răng run lên.
(#‵′) Ài! Cậu thiệt là, ra cửa cũng không chọn ngày trời tốt! Mạc Lục vừa đứng ở ven đường gọi taxi vừa ở trong lòng oán hận.
Đợi gần hai mươi phút mới rốt cục gọi được một xe taxi, đợi đến khi nàng tới được nhà hàng cậu nói lúc đó đã là mười một giờ.
Báo ra số ghế lô sau, nhân viên phục vụ lập tức dẫn nàng đi vào bên trong.
Mạc Lục sau lưng nhịn không được oán thầm, coi như là phải gọi nàng tới dùng cơm cũng không cần thần thần bí bí như thế...
Nhưng là đợi đến cửa mở ra, nàng tại chỗ liền trợn tròn mắt.
- - trong đó chưa thấy ai đã mà lại là Hướng Mãn sư huynh rất nhiều ngày không thấy...
(@﹏@)~
Nàng xem như rõ ràng vì sao Dương đồng chí sẽ thần bí như vậy! Còn gọi nàng ăn mặc xinh đẹp một chút... Mạc Lục cúi đầu liếc qua y phục trên người mình, nhịn không được rơi lệ đầy mặt... o (_)o...
Trong đó tổng cộng ngồi bảy tám người, trừ Hướng Mãn, còn có bốn sư huynh đều là người sinh viên cậu chỉ dạy. Trong đó Hướng Mãn ngồi đối mặt với cửa, cho nên nghe tới cửa có động tĩnh, hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn sang. Lúc nhìn thấy Mạc Lục khẽ sửng sốt.
Mạc Lục có chút lúng túng đứng ở cửa, tiến cũng không được đi cũng không được. Này rõ ràng chính là tiệc tạ sư, nàng một người từ bên ngoài đến gom góp náo nhiệt a... Thực không hiểu nổi lão Dương đồng chí nghĩ gì! ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi
Bởi vì ở đây vài người ít nhiều gì cũng biết quan hệ của Mạc Lục cùng lão sư, cho nên nhìn thấy nàng thời điểm cũng không nghĩ lạ. Cùng phòng với Hướng Mãn Tôn Vĩ bí mật cùng Mạc Lục giao tình tương đối sâu dày, cho nên vừa thấy được nàng lập tức chào hỏi:
"Sư muội đó hả, đến đến, cùng nhau ăn cơm a."
Mạc Lục hướng hắn cười cười, sau đó len lén trừng mắt đến lão hồ ly Dương đồng chí.
Tiếp thu được ánh mắt tức giận Dương Dũng Huy lập tức đối với đang ngồi sinh viên nói:
"Thầy đến kêu tiểu Lục hỗ trợ đến cầm đồ, các trò ăn trước đi, thầy đi một chút sẽ trở lại."
Ngồi bên cạnh hắn Hướng Mãn cũng mở miệng nói:
"Lão sư, để Mạc sư muội cùng nhau dùng cơm đi, nhiều người thêm náo nhiệt điểm."
Dương Dũng Huy gật gật đầu, sau đó đứng dậy hướng phía cửa Mạc Lục bị lôi đi đến.
Mạc lục đã sớm lui đến ngoài cửa đương nhiên cũng nghe đến lời mà Hướng Mãn nói, chỉ là câu Mạc sư muội kia nghe rốt cuộc thấy xa cách. Bất quá trước điều quan trọng nhất chính là lão Dương đồng chí đến tột cùng gọi nàng đến vì cái gì!
Dương Dũng Huy vừa ra cửa, lập tức nhíu mi:
"Tiểu nha đầu, cậu không phải là bảo cháu cách ăn mặc xinh đẹp một chút sao?"
Mạc Lục không để ý hắn, chỉ là hạ thấp giọng chất vấn:
"Uy, cháu nói lão Dương này, cậu rốt cuộc gọi cháu tới làm gì nha? Lãng phí giấc ngủ ngon của cháu!"
Nàng mới vừa nói xong, đầu lập tức bị người nào đó hung hăng gõ một cái.
Bạn đang đọc võng du: Tình cờ anh đã gặp gỡ em - Duyệt Tuyệt. Chuyển ngữ: Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!!╮ (╯▽╰)╭
Dương Dũng Huy quắc mắt trừng mi nói:
"Không có lương tâm nha đầu chết tiệt kia, cậu đây không phải là nhìn cháu thầm mến A Mãn lâu như vậy đều không có động tĩnh gì, muốn nhân cơ hội cho cháu có cơ hội hay sao? Bảo cháu ăn mặc đẹp mắt điểm, là hi vọng cháu lưu cho đối phương 1 cái ấn tượng tốt đẹp. Ai biết thật là, thôi lếch thếch liền ra cửa..."
Mạc Lục vuốt vuốt đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Cháu nào biết a, ai bảo cậu ở trong điện thoại không nói rõ ràng?"
"Thật tốt nắm chặt cơ hội nha, A Mãn tiểu tử này tiền đồ tươi sáng, thừa dịp trước khi hắn xuất ngoại mau đem hắn thu phục!"
"..." Mạc Lục không nói gì. (╯▽╰)╭ nàng là rất muốn đem Hướng sư huynh đoạt tới tay a, nhưng vấn đề là đối phương không muốn làm cho nàng làm cho...
Đương nhiên cuối cùng Mạc Lục vẫn là cúi đầu đi theo đằng sau lão Dương. Bởi vì vì cơ hội khó được bày ngay trước mắt, nếu như không thử một chút liền buông tha đều là ngu.
Vào phòng sau, Tôn Vĩ lập tức ngoắc kêu Mạc Lục ngồi bên cạnh hắn, Mạc Lục nhìn thoáng qua vị trí hắn, đúng lúc là giữa hắn cùng với Hướng Mãn. Nàng hai lời chưa nói, cười tủm tỉm tới ngồi.
Tôn Vĩ nhìn chằm chằm y phục trên người nàng nhìn một lát, rốt cục nhịn không được hỏi:
"Sư muội, hôm nay có lạnh như vậy sao?"
Mạc Lục vừa ăn đồ vừa gật đầu:
"Lạnh chết người đi được!"
Tôn Vĩ bị câu trả lời của nàng nghẹn đến:
"Sư muội, em đến tột cùng sợ lạnh đến độ nào..."
Lão Dương đồng chí nghe được đối thoại của hai người bọn họ, cười cười đáp:
"Nha đầu kia là sinh non, khi còn bé thể chất kém, thường xuyên ngã bệnh, tất cả mọi người cho rằng không sống nổi. May mà, hơn hai mươi năm qua rồi, cũng lớn, thành 1 cô bé hoạt bát nhảy loạn, chính là cứ mùa đông liền kêu lạnh."
Hướng Mãn nghe xong, rốt cục đối với Mạc Lục nói: "Mạc sư muội, thể chất đã như vậy, bình thường càng cần phải rèn luyện nhiều hơn."
Hướng Mãn sư huynh đây là... Quan tâm nàng? Mạc Lục ngẩng đầu hồ nghi nhìn hắn một cái, lại bị cái ân cần chợt lóe trong mắt của hắn nhanh đến bịhù đến, có chút ngây ngốc ứng thanh:
"Nha."
Đề tài trò chuyện cuối cùng trở về nhân vật chính hôm nay - - Hướng Mãn.
Lần này liên hoan, một là ăn mừng Hướng Mãn được thông qua việc đến Mi học, hai là cám ơn thầy giáo mấy năm dạy dỗ, ba là sắp chia tay mọi người. Chờ Hướng Mãn qua hết năm đi Mĩ, phỏng đoán cũng không biết là bao giờ gặp lại.
"Hướng sư huynh khi nào đi Mĩ?" Im lặng không lên tiếng hồi lâu Mạc Lục rốt cục mở miệng.
Hướng Mãn mím môi nghiêng mặt nhìn nàng, lại chỉ thấy nàng khẽ buông xuống đầu.
" vé máy bay ngày 6."
"Nha..." Mạc Lục tiếp tục cúi đầu, vẫn luôn không có ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Đây là những câu cuois cùng trưa hôm đó cùng Hướng Mãn nói.
Cho đến bữa cơm này tan cuộc, trong lòng nàng muốn hỏi rất nhiều nhưng lại nói không ra lời.
Mạc Lục cúi gằm đầu vô tình cùng sóng vai với lão Dương đồng chí mà đi, lão Dương đồng chí vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc gáy cháu mình
"Cơ hội 1 lần khó có được, cháu lại không biết đường nắm chắc! Thôi, về sau đừng nói cậu không giúp..."
Mạc Lục trầm mặc ở trong lòng mình làm tư tưởng, sau đó đang lúc mọi người đi ra khỏi nhà hàng sau, làm cái quyết định.
"Lão Dương đồng chí, đợi lát nữa về nhà, cháu tự mình đi về, cậu cứ kệ cháu."
Dương Dũng Huy nhìn xem nàng vẻ mặt thấy chết không sờn, khóe miệng giật giật,
"Về cẩn thận."
Cuối cùng, đoàn người đều tự tản đi, lão Dương đồng chí cũng mở cửa xe rồi ly khai.
Mạc Lục đi theo sau lưng Hướng Mãn, rốt cục nổi lên dũng khí lớn tiếng kêu:
"Anh Hướng Mãn "
Đang định lên xe nghe tiếng gọi bước chân Hướng Mãn ộ hơi chậm lại, chậm rãi nghiêng nhìn xem nàng.
"Anh Hướng Mãn, em có lời muốn nói!" Giờ khắc này, nàng cùng hắn khoảng cách có vài bước, trên mặt nhưng lại kiên định chưa bao giờ có.
Hướng Mãn rốt cục hoàn toàn xoay người lại, nhưng không có tiến lên cũng không có lui về phía sau, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng
"Mạc sư muội, có chuyện gì?"
"Em..." Mạc Lục còn chưa kịp toàn bộ đem lời từ đáy lòng mà nói toàn bộ nhưng lại đột nhiên nửa đường thoát ra Trình Giảo Kim. Nàng chỉ nghe phía sau mình đột nhiên vang lên 1 giọng nữ hô to "Hướng Mãn ca ca ", sau đó đã nhìn thấy Hướng Mãn nét mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nụ cười biểu lộ cơ hồ hòa tan tuyết lạnh, một chút xíu dũng khí cuối cùng của nàng rốt cục cũng biến mất như không còn.
"Tiểu Lạc, em tại sao lại ở chỗ này?" Ánh mắt Hướng Mãn rơi vào đạo thân ảnh từ xa đến gần.
Mà cô gái được Hướng Mãn gọi là tiểu Lạc, tiếng cười thanh thúy ngân 4 phía, thân mật nắm cánh tay Hướng Mãn
"Em cùng bằng hữu tới nơi này ăn cơm. Đúng lúc, Hướng Mãn ca ca anh có đi xe tới không, cho em đi nhờ 1 đoạn đường đi!"
Hướng Mãn đưa tay xoa xoa mái tóc của nàng, cau mày nói:
"Em uống rượu rồi?"
"Mới không có..."
... Hai người nói chuyện nhập thần, cũng không có phát hiện thân ảnh cô đơn kia rời đi.
Mạc Lục bước chân rối loạn ở trên đường cái mù quáng mà đi, mặt trời xuất hiện trong chốc lát cũng không biết trượt đi đâu. Gió lạnh len vào cổ, nàng nhịn không được một hồi run rẩy.
Nàng không sao... thật sự. Bởi vì nàng phát hiện mình ngay cả nước mắt đều rơi không được.
Chỉ là có một loại hương vị khổ sở từ đáy lòng liên tục đến cổ họng tràn lên... Khó chịu hơn cả uống thuốc mười lần vạn lần...
Vấn đề nàng muốn hỏi rốt cục cũng không có cơ hội nói ra lời.
Anh có thích em không? Dù là một chút xíu...
Từ nay về sau.... những tình cảm này đều sẽ nát chôn sâu tại trong đáy lòng nàng.
Bạn thấy đó có rất nhiều thời điểm khoảng cách chỉ là trong gang tấc nhưng chính là đầy bi ai.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |