Cao H Suối Nước Nóng Play
← Ch.62 | Ch.64 → |
Bờ bên kia suối nước nóng, gió nhẹ lướt qua, từng hoa lê tuyết trắng lượn lờ đậu trên mặt nước, dừng ngay thời khắc hai người đang triền miên.
Hương thơm từ cơ thể thiếu nữ tràn vào mũi người đàn ông câu dẫn anh, tần suất thao làm ở phần hông ngày càng tăng vọt.
Nơi u cốc trống trải được lấp đầy, cơ thể đôi nam nữ va chạm "Bang! Bang! Bang!".
Thanh âm gⓘ-𝐚-o 𝒽o-@-n cùng tiếng suối róc rách như một mớ tạp âm hỗn độn.
Chỉ có tiếng cô gái nhỏ ngâm nga là rõ nhất, từng chút đánh thức mãnh thú ngo ngoe rục rịch trong người anh.
"Ách a! A ân! Ngô a!..."
Bùi Yên ɱô*n*🌀 lung ôm vai anh, vùi đầu vào cổ anh nức nở.
Mô*ⓝ*ℊ nhỏ được anh ủ ấp trong lòng bàn tay, đ-â-𝖒 loạn không ngừng bên trong, đến khi...
Bay ra rồi... !〽️ôռ.ℊ cô gái nhỏ muốn bay ra rồi...
Người đàn ông nhanh chóng bắt trở về, côn thịt "òm ọp" đĩnh lộng một lần nữa.
Miệng huyệt bị cắm đến mức tuôn trào mật hoa lầy lội cùng với chất nhầy nồng đượm, từng giọt hòa tan vào suối nước nóng.
†𝖍â·п 𝐭·𝖍·ể nhỏ xinh nằm trong lòng anh, mềm như cục bông mặc anh nhào nặn.
Đôi chân tinh tế bị đ●â●m lung lay, vô lực đặt trên người anh.
Qua một hồi được anh yêu thương, Lâm Dịch Phong không còn che giấu ◗_ụ_c ✌️ọ_ⓝ_🌀 của mình, đ●ộ●𝓃●🌀 🌴ì●ⓝ●𝒽 ♓ô*𝐧 mặt cô, cái mũi, miệng nhỏ, da thịt Ⓜ️●ề●ɱ 𝐦ạ●i đều hút vào trong miệng, lưu lại từng vết dâu tây đỏ thẫm.
Mùi hương tràn ngập trong khoang miệng, người đàn ông càng Ⓜ️_ú_ⓣ càng hăng, vết dâu tây giờ đây đổi thành những quả nho tím bầm chi chít.
Mà phía dưới, thiết bổng hung mãnh ra ra vào vào hoa huyệt, nhiều lần nguyên cây đi vào, lực đạo dần dần mạnh bạo.
Mỗi khi côn thịt đ*â*ɱ thọc, nháy mắt liền biến mất trong cơ thể cô nhóc, hai túi tinh đánh vào ⓜô·𝓃·🌀 nhỏ rung động, chỗ hai người ⓖ𝒾@·🔴 h·ợ·ρ tràn ra lượng lớn mật dịch.
"Ngô ân... !Dịch... !Phong... !A... !Chậm... !Ách a..."
Bùi Yên rã rời, không chịu nổi lắc đầu, tiếng khóc cầu khẩn bị anh phá tan tành, nước bọt dọc theo khóe miệng cô rơi rớt trên cổ anh.
Cô gái nhỏ bị anh "ăn" thành hoa chi loạn chiến*, đôi thỏ ngọc vui ş-ướ-n-🌀 đè ép ⓝ🌀ự·ⓒ người đàn ông, phát ra loạt âm thanh da thịt va chạm.
Ngã xuống... !Cô sắp bị ngã xuống...
Bùi Yên bất lực nấc một tiếng, hai cánh tay ngó sen quấn lấy cổ người đàn ông như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Cô gái nhỏ gắng sức trụ trên người anh, cầm lòng không đậu 𝖐ẹ_ρ ⓒ_𝒽_ặ_𝐭, lại 🎋*ẹ*ⓟ c♓ặ*†... !Tầng tầng lớp lớp mị thịt bao bọc côn thịt không chịu thả lỏng.
Không thể... !Yên Yên không thể ngã được...
"Ừm ~"
Eo Lâm Dịch Phong bị kẹp tê dại, anh 𝒽υ·𝐧·🌀 𝖍ă𝓃·🌀 đánh vài cái lên m·ô·𝓃·🌀 nhỏ, giọng khản đặc.
"Bảo bối, đừng kẹp loạn..."
Bùi Yên đã sớm mất ý thức, 𝐦ôп·ⓖ hơi đau làm cô bật khóc, thanh âm nhu nhược yếu ớt càng khiến anh muốn yêu thương cô nhiều hơn.
"Ngoan... !Ông xã sờ sờ sẽ không đau nữa..."
Bàn tay to an ủi Ⓜ️ô𝓃·ⓖ nhỏ, tâm can người đàn ông mềm nhũn khi nghe tiếng nức nở của mèo con.
Thật ngoan, anh đau lòng vì cô cứ ngoan ngoãn chịu đựng như vậy.
Bạc môi mỏng 𝖍ô.п lung tung lên môi cô, đôi mắt xuất hiện tia 〽️_á_⛎ nhìn bé con mị nhãn như tơ* chẳng khác gì anh đang muốn nuốt cô vào trong bụng vậy.
Căn cự vật phía dưới cấp bách cắm rút, quy đầu chọc chọc lớp huyệt thịt, tiến sâu vào nơi hoa tâm chật hẹp.
Rõ ràng hai người đã làm một lần nhưng da đầu người đàn ông khẩn trương như muốn 𝖓_ổ †⛎𝓃_ⓖ, từng dòng ⓚ♓_0_á_❗ cả_〽️ nhắm thẳng lưng anh, người đàn ông khó có thể giữ mình lẩm bẩm bên tai cô, giọng điệu nhuộm màu sắc tình.
"Bé ngoan... !về sau nếu ba ngày không cho anh chạm vào em... !thì em nhớ để ông xã tự mình treo cổ..."
Lâm Dịch Phong vừa nói vừa 𝐤í↪️·𝐡 ⓣ·𝒽·í·𝐜·♓, tùy ý nắm m●ô●ⓝ●𝖌 nhỏ đi lại trong ao.
Mỗi lần anh nhấc chân, phần hông mượn lực đĩnh về phía trước, cơ thể cô gái nhỏ liền rơi xuống thuận tiện nuốt trọn côn thịt.
Lặp đi lặp lại mấy hồi, tuy động tác khá chậm nhưng quy đầu lại trấn áp mỗi một tấc thịt trong hoa tâm, cô gái nhỏ mề_ɱ 〽️_ạ_𝒾 không kìm chế được bắt đầu 𝓇·u·𝐧 𝓇ẩ·🍸.
"Ngô ân ~ a ân ~ a ~"
Ngón chân Bùi Yên co quắp vì sung 💰*ướ𝐧*🌀, tiếng rên kiều diễm đánh gãy không gian yên tĩnh vốn có.
Thoải mái... !Nơi tư mật bị anh đóng chiếm... !Lòng cô gái nhỏ nặng trĩu... !Chỉ cần có anh, cô không sợ bất cứ điều gì cả...
Cô chậm rãi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt thâm tình của người đàn ông.
Miệng anh đào dán lên môi anh, 𝐥-1-ế-ɱ 𝖒.ú.✞ khóe miệng, đến cằm, cuối cùng chủ động nâng cơ thể mình, bao dung anh, đáp trả anh...
Lâm Dịch Phong gầm gừ, d●ụ●c ☑️ọⓝ●ℊ chôn vùi trong người cô gái nhỏ thoáng chốc sưng to, phần hông điên cuồng vận động như chiếc máy đóng cọc.
Cô là của anh! Anh sẽ đối xử với cô tốt nhất có thể!
Bé con nằm oặt trong lòng anh, đung đưa theo bản hòa tấu 🌀-𝖎-🔼-ⓞ ♓-𝖔-𝐚-ռ giữa hai người.
Cánh hoa mai rơi xuống đôi kiều nhũ run run, giây lát ướt sũng thành hoa nước, cuốn theo 𝐝.â.ɱ dịch từ chỗ kết hợp vương vãi trong ao.
Từng g●ợ●ռ ⓢ●ó●ռ●🌀 lăn tăn nổi trên mặt nước, hơi thở khô nóng đan xen lẫn nhau, hương vị ♓🅾️●ⓐ●𝐧 á●i nhộn nhịp quanh đây.
Đằng sau núi giả, tiếng người con gái ngâm nga, tiếng 𝖙·𝐡·ở 𝒹·ố·↪️ nặng nề của người đàn ông, một khung cảnh ái muội đỏ mặt tía tai..
← Ch. 62 | Ch. 64 → |