← Ch.152 | Ch.154 → |
Tang Lê nhìn thấy lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt điện thoại của Quảng Dã thì sững sờ, sau đó lại liên tưởng đến câu nói không đầu không đuôi kia của anh: "Đừng nghĩ nhiều, phương diện đó của anh không bị ảnh hưởng đâu".
Cô đột nhiên hiểu được ý của anh.
Không phải chứ, khi không anh lại nghiên cứu cái này làm gì... ?!
Tang Lê xấu hổ, vội vàng khóa màn hình điện thoại, lại muốn cười phá lên.
Người này sao cả ngày trong đầu đều là loại chuyện này thế...
Quảng Dã bước ra từ phòng tắm, Tang Lê cùng anh đi tới phòng ăn, Quảng Dã vừa ngồi xuống, Lữ Nguyệt vội vàng đứng lên: "Quảng Dã, để tớ rót đồ uống cho cậu."
Trương Bác Dương: "A Dã, để tôi xới cơm cho cậu nha"
Nhiếp Văn: "Để tôi xới, để tôi xới, các cậu lấy cho ông nội Quảng Dã một bộ bát đũa ra đây đi, để tôi giúp cậu ấy múc canh cho."
Dụ Niệm Niệm: "Quảng Dã, cậu xem cậu muốn ăn gì, đồ ăn đều ở trước mặt cậu cả!"
Quảng Dã đen mặt: "Tôi không tự chăm sóc bản thân mình được à, có cần mấy cậu hầu hạ tôi như thế không?"
Bốn người nhịn không được bật cười, Dụ Niệm Niệm dùng ánh mắt đồng tình nhìn Quảng Dã: "Quảng Dã, tớ cảm thấy tớ có mang thai cũng không hề gì, hiện tại cậu mới là đối tượng cần chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Văn nói Lê Lê chê cậu nên không đăng ký kết hôn với cậu nữa, bọn tớ thân là bạn bè sao có thể bỏ mặc, nhất định phải giúp cậu nhanh chóng hồi phục sức khỏe chứ!"
Lữ Nguyệt gật đầu như giã tỏi: "Quảng Dã, không sao đâu, chỉ cần cậu chăm sóc cơ thể thật tốt, tớ tin Lê Lê nhất định sẽ bằng lòng cùng cậu bước vào hôn nhân thôi."
"Ha ha ha..."
Quảng Dã không thể chịu nổi đám bạn tồi này, tức giận đến nỗi tức ngực, anh quay sang Nhiếp Văn: "Nhiếp Văn, cậu không muốn ăn cơm nữa đúng không?"
Nhiếp Văn cắn chân gà, cười cười lùi lại một bước bảo vệ tính mạng: "Ấy, tôi được Tang Lê mời đến đó, cậu không có tư cách đuổi tôi đâu, hơn nữa hiện tại cậu phải chăm sóc cơ thể của mình chứ, không được động thủ, lỡ may ảnh hưởng đến vết thương thì phải lùi thời gian đăng ký kết hôn lại rồi."
Quảng Dã: "..."
Hiếm khi thấy được cảnh đại thiếu gia Quảng khuất phục, mấy người họ vui vẻ bật cười, cuối cùng Tang Lê hạ khóe môi bào chữa: "Các cậu đừng nói linh tinh, tớ đâu có chê Quảng Dã, chỉ là tớ đợi anh ấy hồi phục vết thương rồi mới đăng ký kết hôn thôi."
Nhiếp Văn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Quảng Dã: "Biết rồi, biết rồi, bọn tớ chỉ đùa thôi mà, nhất định Lê Lê sẽ bằng lòng cùng A Dã đồng cam cộng khổ rồi."
Lữ Nguyệt tò mò hỏi: "Vậy nên hôm Quảng Dã xảy ra tai nạn xe đó, các cậu vốn dĩ định đi đăng ký kết hôn sao?"
Tang Lê: "Ừm, nhưng thật không may."
Nhiếp Văn nhướng mày: "Tục ngữ nói đàn ông vội vàng không ăn được đậu phụ nóng, cái này là ông trời đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của A Dã, vậy hôn lễ của các cậu vẫn tổ chức theo kế hoạch ban đầu chứ?"
Quảng Dã lười biếng đáp: "Đương nhiên, đến lúc đó chắc chắn tôi đã khỏi rồi"
Lữ Nguyệt cười: "Chú rể phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, nếu không hôm đó không bế được cô dâu đâu."
"Đến khi đó A Dã sẽ ôm một bước ho ba lần ha ha ha.."
Mọi người đều bật cười, Quảng Dã cũng lười để ý đến nhóm người này.
Loại chuyện đó không thể xảy ra được.
Tang Lê của anh, sao anh có thể không bế nổi chứ.
Cuối bữa ăn, mấy người họ trêu chọc vết thương của Quảng Dã, tiếng cười vẫn không ngừng lại, Tang Lê dở khóc dở cười bảo vệ anh, lỡ đâu lòng tự tôn siêu lớn của đại thiếu gia Quảng bị kích thích mà làm ra chuyện gì đó thì cũng không được.
Ăn cơm xong, mọi người vẫn ở lại chơi.
Buổi chiều, Giản Thư Nhiên cũng bị Nhiếp Văn gọi tới, cô ấy mang thực phẩm bổ sung mà gia đình nhờ mang đến cho Quảng Dã, bao gồm cả đồ của Phạm Mạn Chi nữa.
Sau khi Phạm Mạn Chi biết Quảng Dã bị thương thì lòng như lửa đốt, dù tuổi đã cao nhưng vẫn muốn đến xem, cuối cùng Quảng Dã nhìn không nổi nữa nên gọi điện thoại cho Phạm Mạn Chi bảo bà ấy đừng lo lắng, Phạm Mạn Chi mới không sốt ruột nữa.
Tang Lê sắp xếp nguyên liệu, trong khoảng thời gian Quảng Dã bị thương, cô bắt đầu nâng cao kỹ năng nấu ăn, hiện tại cơm trưa thì mời dì đến nấu còn bữa tối sẽ do cô phụ trách, tự cô cũng thích mày mò những thứ này, thấy Quảng Dã thích ăn, cô cũng cảm thấy khá thành công.
Tối đến, mọi người ăn cơm tối xong liền rời đi, sau khi bọn họ đi rồi, Tang Lê ép một cốc nước trái cây mang đến phòng khách tìm Quảng Dã liền thấy Quảng Dã chậm chạp đi đi lại lại trong phòng khách: "Anh ngồi xuống trước đi, đừng đi đi lại lại nữa."
Tang Lê đi đến trước mặt anh, nghe thấy Quảng Dã cất tiếng: "Thử một chút trước đi."
"Hȧ?"
Sau đó Quảng Dã nghiêng người bế cô lên, cô cảm giác chân mình đang cách xa mặt đất liền hoảng hốt, vội vàng bảo anh bỏ xuống, anh đè nén cơn đau ở xương sườn, cứng miệng: "Hiện tại anh khụ khụ... vẫn... khu khu bế em được..."
Nhìn thấy dáng vẻ ho khan của anh, Tang Lê vừa tức vừa buồn cười đau lòng thay anh: "Anh như vậy mà nói là không sao à? Anh đừng có quen cậy mạnh được không?"
Cái người này thực sự gấp gáp muốn chứng minh cái gì vậy.
Cô kéo anh ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi rồi đưa ly nước trái cây cho anh: "Quảng Dã, nếu anh cứ tự làm khổ mình như vậy thì khi nào mới khỏi được"
Anh liếc nhìn cô: "Anh bị nghiêm trọng thế à?"
Tang Lê cười: "Không có, không có, chỉ là cảm sốt bình thường thôi, tối nay ngủ một giấc chắc chắn sẽ khỏe lại."
Quảng Dã: ".."
Điện thoại Tang Lê nhận được tin nhắn, là bác gái bán thịt, cô mở hộp thư thoại, đầu bên kia vang lên giọng địa phương: "Ai, Tiểu Tang à, ngày mai có xương ống cháu cần đó, nếu cháu muốn thì bác để lại một cái cho cháu, cháu lấy xương ống này hầm canh cho lão già nhà cháu uống chắc chắn xương sẽ lành nhanh đấy."
Tang Lê vội vàng trả lời: "Được rồi bác, bác giữ lại cho cháu nhé, ngày mai cháu sẽ qua mua ạ."
Quảng Dã hoàn toàn đen mặt: "Tang Lê, em giải thích chút đi, từ khi nào anh lại biến thành lão già rồi?"
Tang Lê che miệng cười: "Không phải, đây là bác gái bán thịt ở dưới lầu nhà chúng ta, trí nhớ của bác ấy không tốt lắm, lúc nào cũng cho rằng anh là ba em, em giải thích với bác ấy thì bác ấy lại quên mất, em cũng đâu còn cách nào khác."
Cô mỉm cười, tựa vào vai anh, nhìn anh: "Anh là thanh niên trai tráng trẻ tuổi, sao có thể là lão già được chứ, đúng không nào?"
Muốn giải quyết cô quá đi.
Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, Tang Lê nghĩ đến cái gì đó, cười càng tươi hơn, tinh nghịch hỏi anh: "Quảng Dã, có phải anh thực sự cảm thấy em chê anh không?"
Anh cúi xuống nhìn cô.
"Anh đừng coi lời bọn Nhiếp Văn nói là thật, em nói không vội đi đăng ký kết hôn hoàn toàn chỉ vì lo lắng cho cơ thể của anh thôi, bác sĩ nói hiện tại anh không nên ra ngoài đi lại, tốt nhất vẫn nên ở yên một chỗ nên em sợ sẽ ảnh hưởng đến việc phục hồi xương của anh, hơn nữa anh tưởng em không muốn đăng ký kết hôn với anh sao?"
Quảng Dã nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, trái tim anh mềm nhũn, anh đưa tay xoa sau gáy cô, nói: "Đương nhiên là anh biết."
"Hơn nữa, em nhìn thấy mục tìm kiếm trên điện thoại của anh rồi."
Hai má cô đỏ bừng, cô nghiêng người lại gần anh hơn, nhẹ nhàng thì thầm: "Đây là suy nghĩ lung tung của anh đấy chứ, em cũng đâu có lo lắng phương diện kia, cho dù có bị ảnh hưởng thật em cũng không để ý đâu."
Quảng Dã ôm sau gáy cô, dừng lại một lúc, anh nhếch khóe môi, khàn giọng nói: "Đừng lo lắng, không bị ảnh hưởng đâu, sau khi vết thương hồi phục vẫn có thể hành hạ em một đêm"
Tang Lê biết khát vọng chiến thắng của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức nào, cô đã có thể tưởng tượng được dáng vẻ mấy tháng sau khi anh hoàn toàn hồi phục vết thương.
Vốn dĩ cô đã "ăn" không nổi, đến lúc đó chắc eo cô cũng không còn luôn rồi...
Vào các ngày trong tuần, anh hầu như đều kìm nén để chăm sóc cô, rất ít khi hoàn toàn tận hứng, đoán chừng lúc đó anh đói như vậy sẽ rất khó kiềm chế.
Tim Tang Lê đập thình thịch, nhanh chóng sợ hãi: "Em muốn bỏ chạy."
Anh cười nhẹ: "Chạy không nổi đâu, vậy nên dạo này em ngoan ngoãn chút đi.
Cô vùi mặt: "A..."
Quảng Dã chậm rãi hồi phục sức khỏe.
Bắt đầu tháng đầu tiên, chủ yếu chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đến tháng thứ năm, xương sườn của anh đã không còn cảm giác đau đớn rõ ràng nữa, Tang Lê cùng anh đến bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói quá trình hồi phục xương của anh khá tốt, nhưng để hoàn toàn lành lại thì cần ít nhất một tháng nữa.
Dù sao Quảng Dã cũng còn trẻ, ngày thường lại rất chú trọng luyện tập, tốc độ hồi phục của anh so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều, hiện tại anh có thể xuống giường tập mấy bài thể dục đơn giản, ban ngày một mình ở nhà làm việc không thành vấn đề, Tang Lê cũng tiếp tục công việc, lên kế hoạch, biên đạo, thi đấu và biểu diễn thương mại, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Vào tháng năm, studio Trừng Vũ chính thức quyết định về Trung Quốc phát triển, dù sao bọn họ cũng tập trung chủ yếu vào múa dân gian, môi trường sáng tạo ở Trung Quốc khá tốt, việc mở lớp ở Vân Lăng cũng đang diễn ra rất sôi nổi, quy mô không ngừng mở rộng.
Tang Lê và Quảng Dã dù cùng bận rộn nhưng cũng hợp tác với công ty dịch vụ đám cưới để chuẩn bị cho hôn lễ, mọi thứ trong đám cưới đều dựa trên sở thích của Tang Lê, gia sản của nhà họ Quảng rất lớn nên đám cưới này nhất định phải hoành tráng, Quảng Dã cũng tự thiết kế rất nhiều khâu.
Có điều, so với đám cưới, Tang Lê lại càng quan tâm đến sức khỏe của anh hơn.
Sau khi xuất viện một tháng, Quãng Dã đã cố gắng hết sức để chứng minh mình đang dần khỏe lại và liên tục bị vả mặt, có lần Quảng Dã muốn thử xem mình có thể sinh hoạt bình thường hay chưa liền một mình lái xe đón Tang Lê về nhà, ai ngờ nửa đường xương sườn bắt đầu đau lại, sau khi Tang Lê biết được thì vô cùng tức giận, ra án phạt tử hình cho anh, nếu anh lại liều lĩnh thì cô sẽ không để ý đến anh nữa.
Buổi tối, cô giúp anh tắm rửa, cả quá trình không nói lời nào, nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh bất đắc dĩ cười: "Tức giận thật sao?"
Tang Lê không nói chuyện, cuối cùng giúp anh tắm rửa xong, cô chuẩn bị đi tắm nên bảo anh ra ngoài, chàng trai lại gần cô, nắm lấy tay cô, giọng nói dỗ dành mờ ám của anh vang lên: "Anh giúp em tắm nhé?"
Quần áo trên người cô bị anh làm ướt, hơi nước trong phòng mông lung mờ ảo dán lên da thịt, bốn phía dấy lên ngọn lửa nhỏ.
Đổi lại là thường ngày, giờ phút này cô đã bị ép vào tường gạch và hôn dữ dội đến không nói nên lời.
Tuy nhiên, vào lúc này, lần đầu tiên, cô không đón nhận sự quyến rũ của anh, cô cụp mắt, khuôn mặt căng cứng, dùng ngôn từ chính nghĩa từ chối: "Không cần, em tự tắm được."
Quảng Dã bị đuổi ra ngoài.
Quả nhiên là giận rồi.
Anh nằm nửa người, hai mươi phút sau, cửa phòng tắm bị mở ra, Tang Lê bước ra trong bộ váy ngủ màu vàng nhạt, tóc búi cao, làn da mềm mại tinh tế như Maruko.
Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô không nhìn anh mà ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da, sau đó chỉ đơn giản xử lý công việc trên điện thoại.
Nguyên cả quá trình, chàng trai không nói chuyện, ánh mắt lại không hề dời đi mà dán chặt trên người cô giống như chú chó lớn chờ cô tới cưng nựng.
Cô nín cười, không nhìn anh mà quay mặt qua chỗ khác.
Một lúc sau, sau khi xử lý công việc xong cô liền đi đóng cửa, tắt đèn.
Sau đó cô nhấc chăn lên rồi nằm xuống, sau vài giây, một cánh tay vươn qua ôm cô vào lòng, cơ thể ấm áp của anh áp vào người cô.
Anh ôm cô, nhẹ giọng nói: "Lê Lê, xin lỗi, hôm nay là lỗi của anh"
Đại thiếu gia cao ngạo đến thế trước nay chưa từng cúi đầu nay lại cúi đầu trước cô.
Tang Lê giả vờ tức giận lẩm bẩm: "Anh sai cái gì, em không cảm nhận được."
Cô vốn muốn đẩy cánh tay anh ra, nhưng khi chàng trai hít một hơi, cau mày lại, Tang Lê lập tức hốt hoảng: "Sao vậy? Em làm anh đau à?"
Cô muốn giúp anh kiểm tra, chàng trai lại ôm cô vào lòng, bất cần nhếch môi: "Bây giờ đã ổn hơn nhiều rồi"
Tang Lê không nhịn được lộ ra lúm đồng tiền, ngửa đầu nhìn anh: "Khổ nhục kế chứ gì?"
Anh dịu dàng hôn lên mí mắt cô: "Đừng giận nữa nhé?"
Tang Lê đau lòng: "Em tức giận còn không phải là vì lo cho anh à, bản thân còn chưa khỏi đã muốn đi đón em, lỡ đâu lại bị thương lần hai thì anh định dời đám cưới đến sang năm à?"
"Sau này sẽ không như vậy nữa."
Cô khịt mũi: "Không có lần sau đâu đấy."
Anh nhẹ giọng đồng ý, sau đó quấn lấy hôn cô, mặt Tang Lê đỏ bừng, sau một lúc dường như có thứ gì nhô ra, cô hít nhẹ một hơi, cảm thấy anh có gì đó không đúng, vội vàng đẩy anh ra: "Quảng Dã, vẫn chưa được đâu..."
Anh cắn vai cô: "Bảo bối, anh sắp vì em mà khó chịu muốn chết rồi."
Lấy đầu ngón tay ra tính toán, anh đã tu dưỡng bản thân hơn một tháng rồi.
Loại chuyện này, anh có ham muốn thì đương nhiên cô cũng vậy, trong lòng Tang Lê như có lông vũ lướt qua. vô cùng ngứa ngáy, cô hôn lên tai trái của anh, nhẹ nhàng cong môi: "Anh đợi đi, sau này em sẽ bù đắp cho anh thật tốt."
Anh lại ôm lấy cô, cọ vào tai cô, thở nhẹ: "Được, anh nhớ hết rồi."
Hiện tại ngoại trừ nhịn thì cũng chỉ có thể nhịn.
Khoảng thời gian sau đó, Quảng Dã tiếp tục cố gắng chăm sóc sức khỏe, mỗi ngày đều theo lời dặn của bác sĩ, không ngừng vận động thêm và bắt đầu rèn luyện sức lực.
Sức khỏe của anh khá tốt nên so với người bình thường phục hồi nhanh hơn nhiều, dần dần đã có thể bắt đầu ra ngoài vận động, đi bộ trong thời gian dài và nâng vài vật nặng.
Đầu tháng sáu, anh chính thức quay lại Vân Chiêm, vì là ông chủ nên đương nhiên có hàng tá công việc chồng chất chờ anh xử lý, thêm vào đó là vài chuyến công tác ngắn ngày, mặc dù bình thường cà lơ phất phơ nhưng thực ra anh rất nghiêm túc với sự nghiệp, là người liều mạng hơn bất kỳ ai.
Hơn nữa, đám cưới sẽ được tổ chức vào nửa cuối năm nên nhiều dự án đều được đẩy sớm hơn dự tính, Quảng Dã đột nhiên rơi vào tình trạng bận rộn chưa từng có, thường xuyên đi sớm về trễ, có mấy ngày còn ngủ qua đêm ở công ty.
Tang Lê lo cho sức khỏe của anh nhưng cũng may anh có thể chịu được.
Thời gian thấm thoắt trôi, cuối tháng sáu, cuối cùng Quảng Dã cũng hoàn thành công việc sơ bộ của một dự án lớn nên có vài ngày nghỉ ngơi, Tang Lê cũng vừa tham gia xong một cuộc thi nên cùng anh tới bệnh viện kiểm tra, cuối cùng cũng đợi được tin tức tốt.
Quảng Dã hồi phục rất tốt, xương cốt đã hoàn toàn lành lặn.
Trên thực tế, Quảng Dã cảm thấy bản thân đã bình thường lại, hiện tại mấy loại chuyện cần dùng thể lực cũng không làm khó được anh, thậm chí sau khoảng thời gian nghỉ ngơi này trạng thái còn tốt hơn trước nhiều.
Buổi tối về nhà, Quảng Dã đến thư phòng xử lý công việc, Tang Lê dọn dẹp phòng ngủ, trong lúc mở ngăn kéo thì tình cờ nhìn thấy hai cuốn sổ hộ khẩu bên trong.
Trong tim cô như có gió nhẹ thổi qua mà nổi lên gợn sóng.
Trong lúc chờ đăng ký kết hôn, hai cuốn sổ này đã được để ở đây hơn mấy tháng.
Bọn họ cũng đã chờ ba tháng.
Đoạn thời gian trước, Quảng Dã ngày ngày nghĩ đến việc đi đăng ký kết hôn, nhưng gần đây anh bận rộn quá thể nên ít có thời gian ở bên cô, vì vậy cũng không đề cập đến vấn đề này nữa, hôm nay sau khi kiểm tra ở bệnh viện về anh cũng không đề cập gì đến việc đăng ký kết hôn cả...
Anh quên rồi à? Hay là không ham muốn như trước nữa?
Tang Lê cụp mắt nhìn cuốn sổ hộ khẩu, nhẹ nhàng mím môi đỏ mọng, một cảm giác không biết tên dâng lên làm mạch suy nghĩ của cô rối loạn.
Hiện tại, cô lại biến thành người sốt ruột kia.
Sau một lúc, cô đóng ngăn kéo lại, ra khỏi phòng ngủ rồi đi đến cửa thư phòng, ở bên trong, Quảng Dã đang hết sức chuyên chú giải quyết công việc.
Lang thang ở bên ngoài một lúc, cuối cùng cô cũng do dự đi vào: "Anh vẫn chưa xong việc sao?"
"Anh còn phải chú thích mấy văn kiện này xong nữa đã"
"Ồ..."
Cô dựa vào bàn làm việc của anh, nhìn anh làm việc trên máy tính, không lên tiếng, trong mắt Quảng Dã thoáng qua chút hứng thú, mấy giây sau ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy?"
Sắc mặt chàng trai nhàn nhạt, động tác gõ phím không hề ngừng lại, không giống thường ngày kéo cô vào trong ngực, trông có vẻ không muốn cô ở đây làm phiền.
Tiếng lục lạc trong lòng cô gái nhỏ nhẹ vang lên, sau vài giây vẫn sợ sệt, không để ý lẩm bẩm: "Không có gì, em chỉ hỏi thăm thôi."
Cô xoay người muốn đi, cổ tay lại bị nắm lấy.
Anh giấu đi ý cười trong mắt: "Có việc tìm anh sao?"
Cô mím môi, sau vài giây chột dạ nói dối: "Chuyện là, gần đây bà ngoại em đang có vài việc vặt cần dùng đến sổ hộ khẩu, có thể em sẽ đưa lại cho bà..."
Cô ám thị như vậy chắc là đủ rõ ràng rồi nhỉ.
Tuy nhiên anh chỉ không mặn không nhạt đáp: "Được, vậy em đưa cho bà ngoại đi"
Hå?
Không còn câu sau nữa sao?
Nhìn thấy anh không còn phản ứng gì khác, Tang Lê chán nản, lông mày hạ xuống, cứng người đáp: "Vậy em đi tắm trước, anh cứ bận việc đi."
"Được."
Anh buông tay cô ra, tiếp tục làm việc.
Tang Lê hơi sững sờ, đành phải đi ra ngoài, về đến phòng, cô ngồi ở mép giường, hai tay chống lên quai hàm.
Sao người này không có chút phản ứng nào vậy...
Có phải anh không còn mong chờ cùng cô đăng ký kết hôn như trước không...
Tang Lê ngã xuống giường, tựa như ngọn cỏ nhỏ héo úa.
Sau khi cô tắm xong, Quảng Dã vẫn chưa quay lại nên cô lên giường trước, chờ anh mãi đến khi cơn buồn ngủ dần ập đến.
Mười một giờ hơn, Quảng Dã xử lý công việc xong thì vào phòng đi tắm, lúc bước ra liền thấy cô gái nhỏ cuộn tròn như mèo con nằm trên giường, đôi mắt đóng lại, hiển nhiên là ngủ rồi.
Ý thức của Tang Lê mờ mịt, cô cảm thấy mình được nhẹ nhàng ôm từ phía sau, thân hình cao lớn của chàng trai tiến tới ôm cô vào lòng.
Sau gáy bị hôn, Tang Lê dù buồn ngủ nhưng vẫn vô thức xoay người dựa vào vòng tay anh, Quảng Dã nhìn vẻ mặt mềm mại của cô, nghĩ đến dáng vẻ tối nay của cô liền cong khóe môi.
Sao lại ngốc thế chứ.
Anh không đành lòng đánh thức cô, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc không mộng mị.
Thứ bảy hôm sau, thời tiết sáng sủa, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời mùa hè rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào.
Hơn bảy giờ sáng, Tang Lê xoay người, trong cơn mơ màng liền thấy hình như Quảng Dã đã thay đồ xong, sau đó anh đi tới đỡ cô xuống giường: "Tang Lê, dậy thôi, ra ngoài nào."
Cô vẫn còn buồn ngủ lắm, tự hỏi: "Ưm... đi đâu vậy, mới mấy giờ mà.."
Anh hôn lên mặt cô: "Đến cục dân chính."
Cô chợt sững sờ, mở to mắt liền nhìn thấy nụ cười ẩn giấu trong đôi mắt đen láy của anh nhìn cô: "Em không muốn đăng ký kết hôn sao?"
Cô ngơ ngác: "Sao lại đột ngột vậy..."
"Thế này là đột ngột sao?"
"Tối qua không phải người nào đó ra ám thị cho anh sao?"
Tang Lê bị anh ôm trong ngực, nhớ tới phản ứng của anh ngày hôm qua, bối rối: "Tối qua... tối qua em nhắc đến anh cũng đâu có phản ứng lại, em tưởng anh không muốn đăng ký kết hôn với em..."
"Đồ ngốc, em cảm thấy anh không muốn được sao?"
Anh đã đợi bao lâu mới có thể đem cô về bên cạnh chứ.
Tim Tang Lê đập như trống bỏi, nghe anh thản nhiên nói: "Tối qua anh cố ý trêu em thôi, anh chỉ muốn nhìn thử khi nào thì em nhịn không nổi nữa, cũng đâu thể lúc nào cũng để một mình anh sốt ruột đúng không?"
Thật ra anh đã đặt lịch hẹn trực tuyến để đăng ký kết hôn rồi.
Tang Lê nhận ra người này xấu xa đến thế nào rồi, vừa thẹn lại vừa giận: "Sớm biết thì em đã giả vờ tiếp rồi"
"Em có giả vờ đi nữa anh cũng sẽ khiêng em tới cục dân chính, vết thương của anh khỏi rồi, em còn muốn chạy sao?"
Cô nhếch khóe môi, anh xoa đầu cô, cưng chiều đáp: "Anh bế em đi rửa mặt nhé?"
"Được..."
Cuối cùng vẫn là anh gấp gáp.
Sáng sớm, cô rửa mặt xong thì cùng anh ăn sáng, sau đó đi trang điểm, mặc lên người chiếc váy anh đã mua cho cô từ rất lâu trước đây.
Hôm nay, bọn họ chọn gam màu trắng sạch sẽ, của anh là sơ mi trắng còn của cô là váy hai dây màu trắng, cô tết tóc đen gọn gàng, đôi mắt lấp lánh ánh sao, làn da trắng như tuyết, đẹp đến mức không gì sánh được.
Cô đứng trước gương, Quảng Dã ôm cô từ phía sau: "Hôm nay sao lại đẹp như vậy?"
Cô cong môi: "Hiếm khi nghe đại thiếu gia khen ngợi."
"Có sao?"
Anh nhớ tới hồi cấp ba, lần đầu tiểu đội Phất Nhanh đến trung tâm thương mại xem phim, hôm đó Tang Lê mặc một chiếc váy dài màu bơ khiến anh choáng váng đến mức không thể rời mắt, có điều khi đó anh cũng chỉ có thể giả vờ không hề quan tâm.
Anh thấp giọng nói: "Anh đã muốn khen em như vậy từ lâu rồi."
Trong mắt anh không chứa nổi cô gái nào khác, duy chỉ có cô mới khiến anh cảm thấy xinh đẹp.
Sau khi thu dọn đồ đạc và lấy các dụng cụ các loại, bó hoa và nhẫn đôi do Quảng Dã chuẩn bị, cuối cùng hai người lái xe xuống tầng hầm, Tang Lê thắt dây an toàn, quay đầu nhìn Quảng Dã, mỉm cười: "Anh lái xe chậm thôi nhé, nhất định không được gấp đâu đấy."
Quảng Dã mỉm cười, gõ đầu cô.
Cả chặng đường nắng như đổ lửa, xe đi bon bon trên con đường không hề chen chúc.
Tang Lê quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ vui sướng trên mặt chàng trai, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng, bọn họ cũng đợi được ngày hôm nay rồi.
Hai mươi phút sau, hai người tới cục dân chính, hôm nay bọn họ không mời bất cứ ai tới chứng khiến cả, bởi đây chính là cảm giác nghi thức độc nhất vô nhị thuộc về họ.
Sau đó, các thủ tục đều diễn ra suôn sẻ, ký tên, đóng dấu, lấy sổ đăng ký kết hôn, đến bàn tuyên thệ đọc lời thề và chụp ảnh.
Cuối cùng, hai người cầm hai cuốn sổ đăng ký kết hôn nhỏ bước ra khỏi cục dân chính.
Thuận lợi đến mức có chút không phản ứng kịp.
Bước lên xe, Tang Lê siết chặt tay, nhìn người bên cạnh, mỉm cười: "Chúc mừng ai đó nhé, tâm nguyện thành hiện thực rồi"
Quảng Dã ôm lấy cô, nụ hôn nóng bỏng đáp xuống.
Dưới gốc cây long não bên đường, anh mặc kệ người khác mà cúi xuống hôn cô.
Mấy giây sau, Quảng Dã dừng lại, anh củi người nhìn cô: "Bảo bối của anh, tân hôn vui vẻ."
← Ch. 152 | Ch. 154 → |