← Ch.10 | Ch.12 → |
Câu nói đó của Diệp Hiểu Hàm đã phá vỡ hàng phòng bị mà Triệu Trạch Duệ dựng lên, vì cô yêu anh! Đây không phải lần đầu tiên anh được nghe những lời này, nhưng lúc này, tại sao lời nói của cô lại có tác động lớn như vậy.
"Vậy thì em cũng đừng hối hận!" Triệu Trạch Duệ ôm lấy hông của cô, hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng thăm dò vào trong, trêu chọc.
Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, anh đang hôn cô?
Vẻ mặt anh còn rất nghiêm túc, hơn nữa hai mắt còn nhắm lại vẻ hưởng thụ, không giống với ánh nhìn lúc nãy.
Cô đẩy anh ra, đầu tiên là do dự, nhưng không phải là đối với hành động sắp tới của hai người, mà cô sợ anh sẽ hối hận.
"Chú, anh có hối hận không?"
Triệu Trạch Duệ không muốn nhiều lời với cô, mặc kệ có hối hận hay không thì bây giờ cũng không thể quay đầu được rồi, kích động đã chiếm lấy toàn bộ lý trí của anh, anh không có cách nào để dừng lại.
...
Anh ôm ngang cô đặt lên người, để cô nằm yên trên ngực anh.
Cô ngửa mặt lên trong lồng ngực của anh, cô đếm nhịp tim cuồng nhiệt của anh, cảm nhận hương thơm của thể anh tỏa ra, hoàn toàn say mê bởi lực hấp dẫn của anh.
Cô trở thành phụ nữ của anh, trong tối nay! Diệp Hiểu Hàm vui vẻ, bắt đầu từ hôm nay dù anh có chạy trốn cũng sẽ không thoát.
"Em không vẫn đề gì để hỏi sao?" Anh cho là cô sẽ chất vấn anh chút gì đó.
"Em có thể hỏi sao?" Cô sợ là anh sẽ không thích vấn đề của cô.
"Hỏi đi, nếu có thể trả lời anh sẽ nói." Thật không hiểu, hiện tại quan hệ của hai người đã không giống trước, cô lại không có vấn đề gì muốn hỏi? Sao trước đây, khi quan hệ của hai người chưa thay đổi, cô lại luôn hỏi không ngừng như vậy?
Diệp Hiểu Hàm được nhiên muốn hỏi về vấn đề của cô rồi!
"Anh có thích em không?"
Triệu Trạch Duệ im lặng, anh biết nếu mình không trả lời vấn đề này, cô có thể sẽ đau lòng, nhưng anh không thể nói ra miệng... anh hiểu tim mình, anh thích, nhưng không có cách nào để nói cho cô biết.
Anh là cô nhi, từ nhỏ mà thiếu hụt tình yêu, hiện tại anh cảm thấy tình yêu của Diệp Hiểu Hàm đối với mình, rồi lại sợ sau khi mình nói ra cô sẽ biến mất, cho nên anh im lặng.
Diệp Hiểu Hàm có chút đau lòng, nhưng từ lúc bắt đầu cũng không phải chỉ có một mình cô, hơn nữa cô cảm thấy anh thích cô, nếu không vừa rồi anh sẽ không đáp lại cô.
"Được rồi! Em sẽ đổi vấn đề, cái này anh nhất định phải đồng ý với em, mặc kệ anh có thích hay không."
Triệu Trạch Duệ nhăn mày một chút, rốt cuộc là vấn đề gì?
"Em muốn làm bạn gái anh!" Cô nói ra mong muốn của mình.
Cô biết gần đây mình rất vô sỉ, nhưng cô muốn được ở bên cạnh anh, nếu bây giờ anh không yêu cô, cô ở bên cạnh anh, làm anh yêu cô, không hiểu vì sao cô lại rất tự tin về điều đó.
"Tại sao em lại phải kiên trì như vậy?" Triệu Trạch Duệ vuốt mái tóc của cô, rất mềm mại, khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Diệp Hiểu Hàm ngẩng đầu nhìn anh."Anh rõ ràng biết!:
Yêu anh sao? Vì yêu, cho nên ngay cả anh có yêu hay không cũng không để ý? Triệu Trạch Duệ rất tò mò, rốt cuộc cô là nữ sinh như thế nào? Tại sao lại cố chấp với anh như vậy?
"Em không muốn cầu xin anh nhất định phải chịu trạch nhiệm chuyện này, cũng không cầu xin anh nhất định phải lấy em, nhưng ít ra chúng ta cũng có thể trở thành người yêu, em tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của anh, về chuyện của anh trong tổ chức em càng không quản, cho cần để em được ở bên cạnh anh là được rồi, cho em nhìn thấy anh là được!"
Cô đã thử không nhìn thấy nỗi khổ của anh, cô biết mình không thể không nhìn thấy anh, có thể xem có tính trẻ con đi, nếu như không làm vậy, cô hoàn toàn không cách nào vui vẻ trở lại.
Đến chính cô cũng không biết, thì ra cô yêu anh sâu như vậy.
Triệu Trạch Duệ ôm cô thật chặt, cô nhất định phải khiến mình trở nên hèn mọn như vậy sao? Cô nên buông anh ra, nhưng cô không.
Cô ôm lại anh, chảy nước mắt."Duệ..."
"Vậy chúng ta làm người yêu đi!" Anh hôn lên trán cô một cái, đồng ý với yêu cầu của cô.
Diệp Hiểu Hàm lập tức vui vẻ nhướn mày."Thật không?"
"Nếu như em không chắc chắn, thì coi như chưa từng nghe qua." Triệu Trạch Duệ không cho phép cô hoài nghi, nếu lời đã ra khỏi miệng, vậy anh cũng không lặp lại lần thứ hai.
"Nghe được, nghe được!" Dù anh không nói thích khiến cô cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vậy là đủ rồi, ít nhất bây giờ cô có thể lấy thân phận là bạn gái của Triệu Trạch Duệ.
"Chú, em yêu anh!" Từ trước đến nay, Diệp Hiểu Hàm không bao giờ keo kiệt với tình yêu, cho nên cô luôn có thể thoái mái nói với anh điều đó.
Triệu Trạch Duệ mỉm cười, trong lòng nói một lần, anh cũng thích em!
Chỉ là Diệp Hiểu Hàm không nghe thấy.
Sau khi Diệp Hiểu Hàm trải qua chuyện người bình thường không cách nào trải qua, mới biết thì ra kiến thức của mình ít như vậy, cho nên cô cố gắng cầu xin Triệu Trạch Duệ, cho cô đến tổng bộ của 'Hoàng' tham quan một chuyến, vì cô rất tò mò.
Nhưng lại bị anh từ chối, nếu như không phải là người của tổ chức, tuyệt đối không thể vào 'Hoàng'.
Diệp Hiểu Hàm cảm thấy mình nên làm một người bạn gái biết nghe lời, cho nên chỉ có thể làm theo ý của anh, nhưng cô cũng thừa nhận mình là một người bạn gái rất chán, nếu một người không thể thấy anh, cô sẽ lo lắng, sợ anh sẽ đi làm nhiệm vụ bí mật gì đó, không để ý đến sống chết của mình.
"Chú, anh đang ở đâu?" Sau khi tựu trường, tan học Diệp Hiểu Hàm lại gọi cho Triệu Trạch Duệ, mà Triệu Trạch Duệ cũng đồng ý với cô, bất kể mình ở đâu, trừ khi không cách nào nghe điện thoại, nếu không nhất định phải nhận.
"Ở công ty." Thật ra thì hiện tại Triệu Trạch Duệ đang ở cùng Trang Bác Hào, Hướng Hạo Thang chuẩn bị một cuộc họp, nhưng vì lý do an toàn, anh sẽ không nói cho cô biết mình đang ở đâu, không phải muốn lừa cô, nhưng anh không có cách nào để nói.
Mà sau khi thử qua vài lần, cô cũng hiểu công ty trong lời của anh là ý gì.
"Vậy anh cũng không thể đi cùng em rồi, nếu không thì vậy đi! Em đến nhà anh chờ anh!" Diệp Hiểu Hàm do dự một chút nói.
"Không cần, tối nay anh sẽ không về, em về nhà đi! Nên nhờ tài xế đưa về!" Triệu Trạch Duệ mở miệng, anh biết Diệp Hiểu Hàm sẽ không ngoan ngoãn về nhà, nhưng vẫn muốn nói, phải nhắc nhở.
Diệp Hiểu Hàm chu miệng một chút, nhưng vẫn mỉm cười đồng ý, vì điều đó chứng minh Triệu Trạch Duệ quan tâm cô.
Cô tựa lên xe, trên mặt vẫn tràn ngập nụ cười, cô cảm thấy mình quyến rất thành công, ít nhất anh cũng không đối xử lạnh lùng với cô như trước nữa, anh là người tình cảm hơn nữa còn là một người khát khao tình cảm, chỉ có điều anh không chịu thừa nhận mà thôi.
Dù trước đó, dưới sự uy hiếp của cô, anh mới đối xử với cô như một người bạn gái, nhưng có lúc cô sẽ nghĩ, rốt cuộc là anh thích cô nên mới đồng ý, hay là vì cô uy hiếp đây?
Cô vẫn luôn không hiểu tình cảm chân thật của anh, dù cô nghĩ không sao, dù hiện tại không thích, tương lai anh sẽ thích, nhưng càng ngày cô càng không thể không suy nghĩ, cô muốn nhiều hơn.
Cô biết mình ngày càng trở nên tham lam, nhưng cô có thể không tham lam không? Ai không hi vọng có một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu mình chứ? Chẳng lẽ anh vẫn còn chú ý chuyện tuổi tác chênh lệch của hai người sao?
Diệp Hiểu Hàm không nghĩ ra, cô đã nói là không để ý, huống hồ hiện tại bọn họ lại không giống như, mặt khác Triệu Trạch Duệ lại có chút bất đắc dĩ.
Kể từ sau khi đồng ý với cô, mỗi ngày đều có cuộc điện thoại như vậy, anh sắp bị hai người đàn ông bên cạnh trêu chọc chết rồi.
"Duệ, em gái nhà cậu là đến sao? Mình nói, cái cô nhóc này, sao lại thích một ông chú như cậu chứ?" Trang Bác Hào nhìn hai người bọn họ đi chung với nhau, vẫn luôn không hiểu được trong đầu cô gái nhỏ đó suy nghĩ cái gì, tại sao lại thích một người đàn ông lớn hơn mình nhiều tuổi như vậy?
← Ch. 10 | Ch. 12 → |