Kết hôn, thì ra là loại cảm giác này
← Ch.54 | Ch.56 → |
Người Trung Quốc đều chú ý việc vào đầu, cho rằng có bắt đầu tốt mới có thuận lợi phát triển, mặc kệ là sự nghiệp hay là nhân duyên, bởi vì đều thích chú ý cái vào đầu này, cho nên đặc biệt thỉnh đại sư coi phong thuỷ định ngày tốt.
Ngày tốt của Chu Thương Thương với Tô Dần Chính, Chu Thương Thương hiện tại đã không nhớ rõ cụ thể là ngày mấy, dù sao đi nữa cũng là chọn lấy một ngày.
Nhớ kỹ là mùa đông đi, toàn bộ thành phố qua cả đêm tuyết rơi, trên đường tất cả đều là tuyết đọng, xe bị chặn, giao thông rất trắc trở, cho nên ngày đó cô với Tô Dần Chính đi bộ đến cục dân chính lĩnh chứng.
Có khả năng bởi vì tuyết rơi nhiều chặn không phải đường, mà là nhân tâm, tuy rằng đã quyết định kết hôn, lòng của cô cũng càng ngày càng nghẹn, thế cho nên buổi tối đó lĩnh xong chứng, cô trở lại căn nhà lại bắt đầu phát cáu.
Đương nhiên cũng có ngòi nổ, nguyên nhân là cô phát hiện ảnh chụp của Trần Uyển Chi trong điện thoại của Tô Dần Chính còn không có xóa bỏ. Trần Uyển Chi là một cây kim, chôn ở trong tim cô, nhẹ nhàng kéo một cái, sẽ chảy máu.
Cô giơ cao tay lên, mang điện thoại di động của Tô Dần Chính quăng một cái nát bấy.
"Tô Dần Chính, trong lòng anh còn có Trần Uyển Chi, có đúng hay không?"
"Anh vì sao còn muốn kết hôn với tôi, anh cùng cô ta kết hôn đi!"
"Tô Dần Chính, anh khiến cho tôi buồn nôn!"
"..."
Tô Dần Chính mặc cho cô mắng, thẳng tắp nhìn cô, chờ cô mắng xong rồi, vẻ mặt mệt mỏi rã rời giải thích: "Thương Thương, anh thực sự đã quên bên trong còn có tấm ảnh này, Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy..."
Thương Thương, em đừng có cái kiểu như vậy.
Những lời này, hẳn là câu nói giai đoạn trước khi kết hôn Tô Dần Chính nói ra nhiều nhất.
Em đừng có cái kiểu như vậy, rốt cuộc là cái kiểu nào đây, Chu Thương Thương cũng không biết làm thế nào lại biến thành cái kiểu này, vốn là hai người yêu nhau đến hiểu nhau không cần nói đều biến thành hai thanh đao sắc, lấy việc đâm trúng đối phương làm vui vẻ, cô với hắn bắt đầu không thể lý giải lẫn nhau, Chu Thương Thương lý giải không được Tô Dần Chính đã từng toàn tâm toàn ý sẽ thay lòng đổi dạ, Tô Dần Chính cũng lý giải không được Chu Thương Thương mỗi lần đều có thể liên tục nhai lại.
Bọn họ khi đó, còn lại chỉ có hồi ức tốt đẹp lúc còn trẻ, hồi ức thật đẹp thật tốt, hiện thực mới có thể càng khó tiếp thu.
Kỳ thực mấy ngày trước khi lĩnh chứng, Tô Dần Chính từng nhắc tới với cô về hôn lễ, ngày đó hai người tâm tình cũng không tệ, Tô Dần Chính hỏi cô thích cái dạng áo cưới gì, cô nói đơn giản chút.
Tô Dần Chính nói được, suy nghĩ một lúc: "Vậy trước tiên lĩnh chứng, hôn lễ chờ đến sau xuân khí hậu ấm áp lại làm."
Chu Thương Thương nói: "Được."
Sau đó còn không có đợi đến đầu xuân, mùa xuân còn không có tới, bọn họ đã chiến tranh lạnh lên, Tô Dần Chính đập cửa rời đi, lưu lại cô một mình ở trong biệt thự tiếp tục phát bệnh tâm thần.
Mùa đông năm ấy, Chu Thương Thương nghĩ, mùa đông đã tới, mùa xuân vẫn còn ở rất xa rất xa.
Lâu dài yêu một người, sống một ngày bằng một năm mà đi săn sóc một người, đều là một chuyện cần kiên trì, đáng tiếc cái thời điểm kia, bọn họ đều không kiên trì, chỉ có không cam lòng -
Hàn Tranh xoay đầu Chu Thương Thương, hôn hôn cái trán của cô: "Thương Thương, chúng ta làm hôn lễ kiểu Trung Quốc đi."
"Hôn lễ kiểu Trung Quốc" trong miệng Hàn Tranh không phải là "Bái thiên địa, vén khăn voan" cái loại này, mà là mở tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu, có phù rể có phù dâu, ở trong sự chứng kiến của mọi người cấp cho Chu Thương Thương thân phận chính đáng quang minh nhất.
Chu Thương Thương mang mặt chôn ở trong ngực Hàn Tranh, qua một lúc, mở miệng: "Thập Nhất, ngày mai mang em đi nhà anh đi, chuyện kết hôn, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, chúng ta dù sao cũng phải cùng bọn họ thương lượng."
Hàn Tranh ngẩn người, sau đó đem Chu Thương Thương vòng chặt, hàm dưới đặt trên đầu cô: "Thương Thương, anh thật có người vợ tốt."
Chạng vạng ngày hôm sau, Hàn Tranh mang theo Chu Thương Thương về tới Hàn trạch, trong tay còn cầm mấy phần lễ vật, tất cả đều là Hàn Tranh đi với Chu Thương Thương tỉ mỉ lựa chọn, thuốc bổ cho đến đồ trang sức, tất cả đều dựa theo sở thích của người Hàn gia tiến hành tuyển chọn.
Hàn Tranh buổi trưa đã sớm thông báo với mẹ mình, lúc bà Hàn cúp điện thoại thì thở dài, tâm tình phức tạp bảo nhà bếp làm thêm vài món thức ăn, suy nghĩ một lúc, lại bỏ thêm một câu: "Nhạt chút, đừng có mùi cá." -
Khi bước vào cửa Hàn gia, Chu Thương Thương rất khẩn trương, thế nhưng khẩn trương cũng có chỗ tốt, chính là không dễ phạm sai lầm, huống hồ có Hàn Tranh một tấc cũng không rời che chở cô.
Cơm tối, khi Chu Thương Thương cúi đầu ăn, trái tim cũng hơi chút túm vào một chỗ.
"Mẹ." Hàn Tranh ngẩng đầu nhìn mẹ mình, dưới bàn ăn lại lôi kéo tay Chu Thương Thương, Hàn Tranh cười cười, đặc biệt bình tĩnh mà mở miệng: "Mẹ, con nghĩ muốn mời hai người bảo mẫu, phương diện này mẹ tương đối có kinh nghiệm, có thể hỗ trợ giới thiệu giúp con hay không."
Mẹ Hàn bày ra khuôn mẫu "Ừ" một tiếng, trong ngực kỳ thực có chút không thoải mái, tuy rằng mang thai mời bảo mẫu là rất bình thường, thế nhưng hai người ôi chao... Thực sự là một đứa chiều chuộng vợ a.
Hàn Tranh nhìn sắc mặt mẹ mình, nhìn sang Thương Thương, lại cười cười, sau đó quay đầu, dường như không có việc gì lần thứ hai mở miệng: "Việc này con với Thương Thương đã thương lượng qua, cô ấy trái lại nghĩ không cần thiết, thế nhưng con nghĩ, con phải đi làm, vẫn là cần cẩn thận chút, chúng con cũng không thiếu chút tiền ấy, nói như thế nào đây, trong bụng Thương Thương có ba đứa trẻ, thực sự cần phải thêm chú ý chút..."
Lúc nói đến ba đứa trẻ, Hàn Tranh cố ý dừng một chút, sau đó nhìn sắc mặt mẹ mình.
Ba đứa trẻ, ba đứa trẻ... Mẹ Hàn có chút phản ứng không kịp, ngẩng đầu: "Ặc... Cái gì... Ba đứa trẻ..."
Ngược lại Hàn thủ trưởng trước phản ứng ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ, nói câu: "Thực sự là chúc mừng, a Tranh."
"Em với Thương Thương cũng rất ngoài ý muốn." Hàn Tranh đối với Hàn thủ trưởng khiêm tốn cười cười, sau đó lại nhìn về phía mẹ mình, "Mẹ, bởi vì là ba đứa, con mới nghĩ mời đến bảo mẫu."
"Bộp." Một đạo âm hưởng, là đôi đũa của bà Hàn rơi trên mặt đất, bảo mẫu của Hàn gia đến giúp bà nhặt lên, sau đó một lần nữa thay đổi một đôi khác cho bà, Hàn thái thái mặt đầy khiếp sợ nhìn Hàn Tranh, sau đó chuyển hướng sang Chu Thương Thương: "Thương Thương, thật là ba bào thai?"
Chu Thương Thương hơi gật đầu: "Mấy ngày hôm trước siêu âm, bác sĩ nói ba bào thai."
Hàn thái thái há mồm, tâm tình nguyên bản phức tạp cứ như vậy bị cái tin tức to lớn tốt đẹp này xông lên tiêu tan thành mây khói, bà có chút run run nói: "Hai bảo mẫu làm sao mà đủ, cái này phải cẩn thận a... mời nhiều thêm mấy người, không, Thương Thương, con dọn về trong nhà ở đi, mẹ đây chăm sóc con..."
Lúc này, Hàn Tranh chen vào nói: "Mẹ, con với Thương Thương còn chưa có kết hôn đâu, mẹ bảo cô ấy vào ở nhà chúng ta, có phải có phần không tốt hay không?"
"Đúng không tốt, không tốt..." Hàn thái thái nhếch miệng cười cười, không cần nghĩ ngợi nói, "Vậy trước kết hôn, nhanh kết hôn, nhanh, càng nhanh càng tốt..."
Thực sự là kịch hay vừa ra a.
Hàn thủ trưởng ngồi ở bên cạnh nhìn em trai của mình, lại suy nghĩ một chút, tiểu tử này đích vận khí cũng thật là tốt -
Hàn thái thái hoàn toàn phản chiến đứng ở bên này của con trai, buổi tối, bà run run bắt tay vào gọi điện thoại cho Hàn bộ trưởng.
Hàn bộ trưởng đại thể cho rằng bà gọi điện thoại tới là báo cáo tình huống Hàn Tranh đã chia tay với Chu Thương Thương, ở lúc Hàn thái thái còn không có mở miệng, trước nói câu: "A Âm à, em xử lý chuyện của lão nhị cũng đừng quá mức."
Hàn thái thái vội vàng nói: "Hôn sự của lão nhị em đồng ý, tháng này sẽ chuẩn bị hôn lễ cho tụi nó."
"Hồ đồ!" Hàn bộ trưởng tiếng nói mang theo lửa giận từ trong ống nghe truyền đến, "Lão nhị hồ đồ, em cũng hồ đồ theo sao?"
"Nói với anh a, Thương Thương trong bụng có ba đứa nhỏ a, chúng ta có ba đứa cháu a..." Hàn thái thái kích động a, đè lại trái tim đập của mình, miễn cho nó khỏi nhảy quá nhanh dẫn đến huyết áp tăng a tăng a.
Bên kia điện thoại, Hàn bộ trưởng lâm vào trầm mặc.
Hàn thái thái che miệng: "Ba đứa cháu a."
Hàn bộ trưởng: "A Âm, em trước tiên bình tĩnh một chút, còn con bé Thương Thương kia..."
Hàn thái thái đề cao giọng lên hai tone, ngữ khí hiếm khi cứng rắn được một lần: "Hàn Chính Thiên, việc này em định đoạt, từng kết hôn thì làm sao, thu hồi tư tưởng phong kiến của anh đi, Thương Thương vùa đẹp vừa hiểu chuyện, em rất thích, còn có, ba đứa cháu của em, em không có khả năng để cho bọn nó sau khi sinh danh bất chính ngôn bất thuận..."
Hàn thái thái cúp điện thoại, bảo mẫu bưng lên một ly trà cho bà, bà tiếp nhận đến nhấp một hớp, than thở nói: "Thập toàn cửu mỹ, nào có mọi chuyện đều hài lòng."
Bảo mẫu già đồng ý địa gật gật đầu, sau đó cười nói một câu: "Sau ngày hôm nay, trong nhà sẽ rất bận rộn."
Hàn thái thái vui tươi hớn hở, suy nghĩ một chút: "Trước tôi tưởng là Tống Thiến đứa nhỏ kia, kết quả là Thương Thương, chờ thành sui gia, thật là có chút xấu hổ."
Bảo mẫu: "Như bà vừa nãy nói thập toàn cửu mỹ, nào có mọi chuyện đều hài lòng..."
Hàn thái thái gật đầu, lại than thở dài -
"Mẹ anh muốn gặp bác Tống, sau đó thương lượng chuyện kết hôn một chút." Lúc Hàn Tranh ăn cơm, nhìn Chu Thương Thương, "Anh đã nói với mẹ tình huống của em, nhưng mà bà cụ tư tưởng cũ kỹ, cảm thấy cấp bậc lễ nghĩa cần phải chu đáo."
"Không sao, hẳn là nên như vậy." Chu Thương Thương ngẩng đầu, "Cảm ơn anh, Hàn Tranh."
Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương: "Thương Thương, tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không ủy khuất em."
Nếu như một người đàn ông thương người phụ nữ này, sẽ không tự chủ mà bao dung quá khứ của cô khoan dung tính xấu của cô, nếu như yêu người phụ nữ này, Hàn Tranh nghĩ: đó là nhất định phải mang cô cưới hỏi đàng hoàng, sau đó danh chính ngôn thuận mang tên của cô điền vào trong sổ hộ khẩu nhà mình -
Thứ năm, Hàn Tống hai nhà chính thức gặp mặt. Tống gia bên này, Tống Lâm Sinh, Thẩm Băng, Tống Thiến; Hàn gia bên này, Mẹ Hàn, Hàn thủ trưởng, dì nhỏ của Hàn Tranh.
Thêm nữa Chu Thương Thương với Hàn Tranh, cơ bản có thể vây thành một cái bàn tròn.
Tiệc thông gia gặp mặt, ngoại trừ Tống Thiến, tất cả mọi người là cao thủ giả tạo cảnh thái bình, bầu không khí mặc dù có chút xấu hổ, nhưng mà hai bên gia trưởng trên mặt đều mang theo nụ cười.
Lúc Chu Thương Thương ngẩng đầu, đụng với ánh mắt của Tống Thiến, sau đó cúi đầu.
Hàn Tranh đưa tay khoác trên vai cô, nói với Tống Lâm Sinh: "Bác Tống, xin bác yên tâm mang Thương Thương giao cho con đi, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."
Tống Lâm Sinh ha ha nở nụ cười hai tiếng, sau đó nhìn về phía Chu Thương Thương: "Thương Thương, trước giờ con đều rất độc lập, chuyện của con ba cũng rất ít khi quan tâm, thế nhưng hôn nhân không phải là trò đùa, con nên suy nghĩ cân nhắc rõ ràng."
"Con đã cân nhắc rõ ràng." Chu Thương Thương trả lời lại Tống Lâm Sinh, kêu một tiếng, "Ba."
Giọng nói Chu Thương Thương vừa rơi xuống, dì nhỏ của Hàn Tranh tươi cười đầy mặt mở miệng: "Chuyện tình cảm a thực sự nói không rõ được, duyên phận nói trắng ra chính là quanh đi quẩn lại a, nếu hai đứa nhỏ thật vất vả mới đi cùng nhau, chúng ta làm gia trưởng thì sao, dù sao cũng phải ủng hộ một chút." Dừng một lúc, "Về phần lúc nào cử hành hôn lễ, nhà của chúng tôi nghĩ là nếu đều đã quyết định ra rồi, hôn lễ đương nhiên càng sớm càng tốt, tôi ngày hôm qua cùng chị hai đi tìm người tính ngày, nói đầu tháng có một ngày hoàng đạo, thời gian tuy rằng gấp chút, tuy nhiên a, việc vui này chính là càng vội mới có thú vị, mọi người nói đúng không?"
"Đúng vậy." Hàn thái thái gật đầu, nhìn về phía Tống Lâm Sinh, "Về ngày này, bên sui gia không có ý kiến chứ?"
"..." ——
Kết hôn, thì ra là loại cảm giác này.
Tựa như một viên kẹo mạch nha ở dưới đáy lòng chậm rãi hòa tan, có một loại ngọt ngào và mong chờ tuyệt không thể tả.
Hơn mười ngày chuẩn bị hôn lễ, Chu Thương Thương tuy rằng không có làm cái gì, thế nhưng bà Hàn chuyện gì cũng đều tìm cô thương lượng, mặc kệ là chuyện lớn như là chọn khách sạn nào mời mấy bàn, hay là việc nhỏ như là màu sắc hoa văn thiệp mời, bố trí hoa tươi trong hội trường.
Chu Thương Thương trước vẫn cho rằng kết hôn chỉ là chuyện của hai người, cho nên có thể làm việc nghĩa không chùn bước cùng Tô Dần Chính đi lĩnh chứng, không có gặp qua gia trưởng, không có thông báo thân bằng bạn hữu, cô với Tô Dần Chính kết hôn, nhân chứng duy nhất chính là nhân viên cục dân chính-
Trước đêm hôn lễ, Chu Thương Thương vuốt ve 6 bộ lễ phục cưới gấp gáp chế tạo ra, nhìn Hàn Tranh còn đang trong phòng khách cùng mẹ mình thương lượng chi tiết hôn lễ ngày mai, trong mắt có thứ tình cảm ấm áp đau như kim châm.
Biết đủ đi, Chu Thương Thương -
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Chu Thương Thương bởi vì mang thai, điện thoại di động trên cơ bản đều đặt ở chỗ Hàn Tranh, Hàn Tranh từ trong túi móc ra điện thoại của Chu Thương Thương, nhìn tên trên màn hình, đứng lên, từ Hàn trạch đi ra ngoài.
Hàn trạch bốn phía yên tĩnh, hai bên trồng hai hàng ngô đồng có cảm giác niên đại, Hàn Tranh đi đến tiểu đình màu trắng cách đó không xa, sau đó nhấn phím nghe máy.
"Dần Chính, là tao." Dừng một lúc, "Thương Thương hiện tại không tiện tiếp điện thoại."
Chưa tới hai giây, trong ống nghe liền truyền đến tiếng ngắt máy tút tút.
Hàn Tranh nhìn điện thoại di động, xóa bỏ ghi chép cuộc gọi ——
Ngày mai, lễ phục cưới, thiệp cưới thếp vàng, xe hoa đón dâu, ảnh cưới, hồng trà, hồng bao, tiệc cưới...
Ngày mai, cô rốt cục sẽ thành cô dâu của anh.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |