Cô kỳ thực không phải sợ cô đơn, mà là sợ cô độc không nơi nương tựa
← Ch.34 | Ch.36 → |
Hộp đêm Bích Hải Lam Thiên bởi vì lấy cả nam lẫn nữ làm đối tượng kinh doanh, nên rất dễ có tình huống ngoài ý muốn phát sinh.
Có thể tưởng tượng, tới nơi này tiêu phí trên cơ bản vẫn là mấy người như vậy trong vòng tròn của thành phố S, cho nên không khỏi người quen sẽ đụng tới người quen, nếu như là cùng giới tính mà nói vấn đề còn không có lớn, ví dụ như con rể với cha vợ tình cờ gặp nhau sau đó hai người êm đẹp đem ghế lô gộp lại thành một cũng là một chuyện có thể xảy ra; thế nhưng nếu như người quen khác phái gặp nhau, vấn đề này thì có chút xấu hổ, cho nên cân nhắc đến nguyên nhân này, Bích Hải Lam Thiên đã chia ra hai khu vực, cũng giống dạng như nhà tắm hơi, nam trái nữ phải, hai bên không quấy nhiễu nhau.
Bởi vì Bích Hải Lam Thiên quần thể khách hàng nam giới là chính, cho nên ở tầng ghế lô cao cấp, sẽ không có phòng VIP cho giới nữ. Điểm này kích thích chủ nghĩa nữ quyền của Bạch Quyên thật sâu, cho nên đêm nay Bạch Quyên thái độ cứng rắn muốn một gian phòng VIP trên lầu 9 này.
Cho nên Chu Thương Thương trong đêm nay cùng Tô Dần Chính đụng mặt, có thể nói là Thượng Đế trải qua nhiều lần xả nước, sau đó chế tạo ra một sự kiện cẩu huyết.
Bên trong ghế lô của Chu Thương Thương một vị nam giới đang cầm microphone gào thét 《 yêu như thủy triều 》, bên kia của Tô Dần Chính một cô nàng nũng nịu động tác ưỡn ẹo, đã nobody rất lâu.
Hai người tại hai gian phòng cách vách, đồng dạng đèn đỏ rượu xanh mê người, đồng dạng tường khắc kiểu Tây Dương hoa lệ, đồng dạng tiếng cười tiếng mắng tiếng đùa giỡn ầm ầm lọt vào tai.
Chu Thương Thương lấy ra điện thoại di động nhìn thời gian, thì thấy một tin nhắn gửi đến, Hàn Tranh gởi tới MMS, mở ra là hình ảnh mì tương trộn, phía dưới tấm ảnh còn có một hàng chữ.
"Thương Thương, anh đêm nay làm mì, so với lần trước khá hơn."
Chu Thương Thương cầm điện thoại bỏ lại vào túi, trong lòng có chút phiền muộn, lại có chút ấm áp.
"Muốn hát không? Tôi chọn giúp." Cậu thanh niên bên cạnh hỏi Chu Thương Thương.
"Không cần."
"Tôi muốn hát." Triệu Tiểu Nhu cầm microphone trên bàn gỗ lim, sau đó chỉ chỉ một vị thiếu niên gần máy chọn bài, "Chọn cho tôi bài của Chu Huệ 《 gặp nhau quá sớm 》."
link bài hát mp3. zing/bai-hat/Gap-Mat-Qua-Som-Chau-Hue/ZWZFOW60. html
Thanh âm trầm thấp chậm rãi vang lên, Triệu Tiểu Nhu nhìn một chút phụ đề trên màn hình tinh thể, cúi đầu ngâm hát lên.
Triệu Tiểu Nhu thanh tuyến không tệ, cũng giống như tên cô ấy, dịu dàng mềm mỏng, thanh âm trong trẻo mang ca khúc 《 gặp nhau quá sớm 》 này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ trách anh và em yêu nhau quá sớm
Đối với hạnh phúc lại hiểu biết quá ít
Vì ích kỷ khiến cho tình yêu biến thành dày vò
Trả giá hết tất cả lại làm cho hai bên đều muốn chạy trốn
...
Trong ghế lô của Tô Dần Chính có hai cô sinh viên, khi Hoàng tổng hỏi các cô ấy học trường nào thì đều tự nhiên thoải mái trả lời, trong đó một người là S đại, tính ra chính là học muội của Tô tổng.
Đại học năm thứ hai, hai mươi tuổi mới ra mặt, đang đứng ở độ tuổi non nớt đến nổi có thể bóp mặt ra nước.
Một cô gái hát bài nobody, vừa hát vừa nhảy, khi kết thúc học động tác kinh điển trong MV, hướng về phía Tô Dần Chính chu cái miệng nhỏ nhắn giơ tay làm hình cây súng.
Hoàng tổng cười ha ha, quay đầu nói với Tô Dần Chính: "Tô tổng diễm phúc không ít a."
Tô Dần Chính mím môi kéo ra nụ cười.
Đại khái thấy Tô Dần Chính cười xong vẫn không có biểu tình gì, cô gái mới hát liền lớn mật thêm chút, hát xong thì ngồi đến bên cạnh Tô Dần Chính, nhõng nhẽo hỏi: "Em vừa hát có được hay không."
Tô Dần Chính nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, nháy mắt xuống: "Nói thật hay nói giả?"
"Nói thật."
"So với mấy nữ ngôi sao kia tốt hơn nhiều."
Cô gái bị chọc cười, khuôn mặt nhỏ nhắn ý cười ngâm ngâm.
"Tô tổng có muốn uống rượu hay không?" Cô gái lại xem thời cơ ngồi ở trên đùi hắn, hai tay móc trên cổ Tô Dần Chính, dán sát qua ... Ở bên tai Tô Dần Chính nhẹ giọng thổi khí nóng, "Em đút anh có được hay không?"
Kết quả một câu nói này, làm cho Tô Dần Chính nguyên bản còn đang êm đẹp trong nháy mắt trở mặt, hắn chán ghét nhìn cô gái ngồi ở trên đùi mình: "Cô có thấy mắc ói hay không."
Cô gái mặt đỏ lên.
Kết quả Tô Dần Chính lại thêm một câu: "Đem cái mông của cô từ trên đùi tôi lấy ra."
Cô gái phẫn nộ từ trên đùi Tô Dần Chính đi xuống.
Cô gái này có chút xấu hổ mà quay qua bắt chuyện với cô bạn bên cạnh, trong lòng nhớ tới một việc, có một người chị em đồng dạng làm night show từng cùng cô ta nhắc tới Tô Dần Chính cái người này, cô ấy nói người này rất âm tình bất định, một giây trước còn có thể cười tủm tỉm tâm sự với bạn, một giây sau có thể lập tức trở mặt.
Cô ta nguyên bản không tin, nhưng mà bên ngoài đánh giá không phải giả, Tô Dần Chính tính tình không phải chỉ không tốt một chút.
Kỳ thực người tới nơi này bỏ tiền đều là đại gia, rất nhiều người còn đặc biệt tới nơi này giả vờ đại gia, cũng có người nói hay là Tô Dần Chính đang làm bộ đại gia. Việc này được mấy chị em trong vòng thảo luận rất là kịch liệt, kết quả trong lúc đó có vị đàn chị tương đối từng trải ném cho một câu: "Hắn không phải làm bộ đại gia, hắn căn bản không xem mấy cưng là người."
Triệu Tiểu Nhu hát xong, vẫn còn say mê một hồi, cô ấy hướng về phía Chu Thương Thương nhướng mày tự đắc, Chu Thương Thương vỗ tay vài cái, Triệu Tiểu Nhu đem microphone đưa cho Chu Thương Thương: "Đến hát một bài đi."
Chu Thương Thương tiếp nhận microphone, nam sinh vừa chọn bài cho Triệu Tiểu Nhu nhiệt tình hỏi cô muốn hát bài gì, Chu Thương Thương nói một bài hát xưa, nam sinh cầm lấy microphone: "Bài hát này em cũng rất thích, có thể cùng hát với chị không?"
Chu Thương Thương: "..."
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi lóe sáng, Chu Thương Thương nói đợi lát nữa, sau đó cầm lấy di động ra khỏi ghế lô.
Trên màn hình báo Tô Ngữ Tâm gọi đến, Chu Thương Thương cầm điện thoại di động đi tới một góc an tĩnh, chần chờ một chút, nhấn phím nghe cầm lấy điện thoại đặt ở bên tai.
"Thương Thương." Tô Ngữ Tâm mở miệng kêu tên cô, dừng một lúc, yếu ớt mở miệng, "Dần Chính đã nói cho mẹ biết chuyện hai đứa."
"Mẹ..." Chu Thương Thương vén vén tóc ngắn bên tai, không biết nên nói thêm cái gì.
Tô Ngữ Tâm: "Xin lỗi, mẹ thay nó nói xin lỗi với con, là mẹ không có dạy bảo nó đàng hoàng."
Chu Thương Thương dựa trên cây cột điêu khắc ngà voi tinh mỹ, nhìn một chút suối phun màu sắc rực rỡ ở đại sảnh, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ nói như vậy không phải càng khiến cho trong lòng con càng khó chịu sao?"
Tô Ngữ Tâm ở đầu bên kia hít sâu mấy hơi: "Thương Thương, mẹ thực sự thích con, nếu như con nguyện ý, có thời gian có thể đến nhìn mẹ cái bà lão này không?"
"Con sẽ." Chu Thương Thương hơi ngẩng đầu, khóe mắt có chút khô khốc, "Mẹ, con còn có việc, cúp máy trước, tạm biệt." Chu Thương Thương nói xong, vội vã ngắt điện thoại, lúc xoay người trở về, cô đụng vào một người.
Chu Thương Thương ngẩng đầu, là một người đàn ông trung niên say khướt, người nam này đôi mắt híp thành sợi chỉ, quan sát cô, liền mở miệng hỏi: "Bé cưng, đi khách không?"
"Tôi không phải." Chu Thương Thương đẩy hắn ra, không ngờ cổ tay bị nắm giữ, "5000 thế nào?"
Mặt Chu Thương Thương bình tĩnh, lệ khí đầy người: "Tôi với ông như nhau, là ra ngoài chơi, buông tay, không tôi gọi bảo an." Vừa dứt lời, cửa phòng đối diện đột nhiên bị đẩy ra.
Chu Thương Thương cùng người đàn ông say rượu cùng nhau quay đầu.
Thời điểm Chu Thương Thương thấy người đứng ở cửa ghế lô, một thanh âm vang lên ở bên tai: "Đúng là đồ phá hoại nhân sinh!"
Đôi mắt Tô Dần Chính bình tĩnh nhìn cô, đúng lúc này, ghế lô sát vách lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn mi thanh mục tú của nam sinh kia: "Chị Thương Thương, mau vào hát..."
Chu Thương Thương dùng sức bỏ qua bàn tay của người đàn ông say rượu: "Nghe được không, tôi là đi ra chơi."
Kết quả tay trái của Chu Thương Thương vừa bỏ qua tên say rượu, tay phải lại bị bắt được, mãi đến lúc cả người bị một cỗ lực đạo cường đại kéo tới một góc nhỏ trên hành lang.
"Thật là đủ ngoài ý muốn ha, Thương Thương..." Tô Dần Chính nhìn chằm chằm cô, nhìn thật lâu, rốt cục mở miệng nói.
Chu Thương Thương thành thật trả lời: "Tôi cũng không muốn ngoài ý muốn như vậy."
"Em tới làm cái gì? Ra ngoài chơi?" Tô Dần Chính lạnh giọng, có chút không thể tin nổi nhìn cô, "Chu Thương Thương, rốt cuộc không biết rõ đây là cái chỗ gì sao!?"
"Tô Dần Chính, anh có thể đừng quản tới tôi hay không." Chu Thương Thương yên tĩnh như chỉ thủy nhìn Tô Dần Chính, "Anh hiện tại sắm vai là ai của tôi? Chồng hay là cha?"
Tiếp viên đứng trên hành lang hướng về phía Chu Thương Thương cùng Tô Dần Chính nhìn nhìn, một lúc lâu Tô Dần Chính mới chậm rãi buông tay Chu Thương Thương ra, sau đó cả người dựa về trên tường, trên đầu của hắn có đính một chiếc đèn hành lang kiểu dáng tinh mỹ hình cung nữ đồ, tia sáng lèm nhèm chiếu trên khuôn mặt Tô Dần Chính, lưu lại một mảnh vàng sữa nhàn nhạt.
"Vậy tùy tiện em đi, là anh nhiều chuyện." Tô Dần Chính nhìn mắt cô, nhàn nhạt mở miệng, "Em nếu muốn chơi thì chơi vui vẻ chút, tuy nhiên sau cùng anh phải nhắc nhở em môt câu, Thương Thương, em phải phân rõ thằng đàn ông nào là thật tâm đối với em, thằng nào chỉ là coi trọng khuôn mặt cùng tiền của em, phụ nữ không thể so với đàn ông, có một số việc càng dễ dàng bị tổn hại... Không phải sao?"
Kiên trì nghe xong lời nói của Tô Dần Chính, Chu Thương Thương rất hận a, rất tức a, trong bụng nghĩ cô làm thế nào lại không có tiền đồ như vậy đây, nhìn Tô Dần Chính đang quá mức lợi hại này, sau khi ly hôn còn có thể lấy tư thái cao cao tại thượng, như thần như chủ mở miệng tiến hành phổ độ chúng sinh cho cô.
Có năng lực, thật là có năng lực! Chu Thương Thương khẽ cắn môi, xoay người rời đi.
Thành phố G xảy ra chuyện lớn, cuối tuần rôi thị ủy Hoàng bí thư bởi vì liên quan đến tham ô, dính líu đến hai tội danh bị kéo rớt ngựa, viện kiểm sát cấp tỉnh sớm đã phái người xuống điều tra, bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, uỷ ban kiểm tra ngoài thành lập án ra cũng hạ xuống văn kiện, hiện nay đã giao qua sở tư pháp xử lý, song song đó, liên quan tới việc này còn có cục trưởng Ngụy Thịnh Trường của cục xây dựng thành phố G, cùng sáu nhân viên cấp phó.
Một người ở cấp bộ, một ở chính sảnh, sáu cấp phó rớt đài, sau khi tối hôm qua việc bị đưa tin lên báo, lập tức dẫn tới phản ứng kịch liệt trên xã hội.
Mặc kệ là bên ngoài hay bên trong, đối với việc này đều nghị luận sôi nổi, nhất là người trong cục xây dựng, cấp dưới đã nghị luận điên rồi. Hoàng bí thư và Ngụy cục trưởng té ngựa, cấp dưới ngoại trừ thảo luận rốt cuộc là ai cuối cùng có thể đao to búa lớn như vậy nhổ tận gốc cái khối u ác tính ở thành phố G này, rất nhiều người tràn ngập hiếu kỳ ai có thể lên trên tiếp nhận vị trí của Ngụy cục trưởng, có người suy đoán vị trí này Hàn phó cục mới tới đại khái sẽ lên ngồi, cũng có người nói cấp trên sẽ trực tiếp phái người đến.
Nhưng mà sau khi văn kiện bổ nhiệm cục trưởng cục xây dựng được đưa ra, kết quả ngoài ý muốn của mọi người, lên ngồi cư nhiên là trợ lý của cục trưởng Trương Chí Duy, nhảy liền hai cấp. Mà Hàn phó cục vẫn khiến cho tâm trí mấy nữ nhân viên công vụ hướng về lại bị triệu hồi về thành phố S, thư bổ nhiệm tuy rằng còn chưa đưa ra, nhưng mà qua vài cấp trên cũng suy đoán ra bảy tám phần, mặc kệ đặt chỗ nào, con đường làm quan của Hàn cục đều vẫn tốt.
Hàn Tranh nói với Chu Thương Thương thứ sáu trở về, kết quả buổi tối thứ năm anh đã bay trở về thành phố S, máy bay vừa đến thời gian đã khuya 12 giờ, anh ngồi trên tắc xi muốn gọi điện thoại cho Chu Thương Thương, sau đó thấy thời gian biểu hiện trên điện thoại, lại đem di động bỏ vào trong túi quần.
Chu Thương Thương từ buổi tối thứ 5 đã bị vây trong trạng thái mất ngủ cả đêm.
Tiểu bảo mẫu bị cô sa thải ngày hôm qua dọn đi rồi, trọn căn biệt thự chỉ còn lại một mình cô, căn nhà lớn gần 300 mét vuông, một người lệt xệt kéo dép lên xuống lầu, an tĩnh đến nỗi cư nhiên có thể nghe được tiếng âm vọng lục tục.
Thứ năm ngày này, Chu Thương Thương cả ngày ngây ngốc ở nhà không có ra cổng, cô vốn an bài hôm nay thu thập tất cả vật phẩm của Tô Dần Chính còn ở trong cái nhà này, sáng sớm 4 giờ thức dậy, quá sớm, tiếp tục ngủ lại một giấc, sau đó ngủ thẳng đến buổi trưa 12 giờ, một ngày đã qua hơn phân nửa.
Đến phòng bếp nấu một chén mì, rốt cuộc giải quyết xong điểm tâm và cơm trưa, sau khi lấp đầy bụng thì bắt đầu thu dọn gì gì đó của Tô Dần Chính, khi thu dọn tủ giày, cô lại có chút ăn không tiêu, trong lòng khó chịu buồn bực.
Sau đó nằm thẳng trên sô pha xem hết một bộ phim, phim tình cảm chán ngắt làm hỏng cả mắt, nhìn một hồi cảm thấy đần độn vô vị lại bò lên trên giường đi ngủ, sau đó bảy tám giờ lại dậy, cô ngồi ở trên giường nhìn đồng hồ treo tường, cảm thấy bản thân nên tiếp tục ngủ đi, hay là đi làm chút gì.
Một mình kỳ thực rất tốt, muốn thế nào thì thế đó, Chu Thương Thương nằm ở trên giường coi Thụy Lệ (một địa điểm du lịch của Trung Quốc), xem một lúc lại thấy không có ý nghĩa, chơi PSP một hồi xong, lại ngồi dậy coi TV.
Mở TV, kết quả bên trong nhảy ra một hình ảnh máu tươi chảy đầm đìa, dọa Chu Thương Thương đột nhiên nhảy dựng, Chu Thương Thương sợ đến lòng bàn chân toát mồ hôi, nhanh chóng tắt đi TV, chờ một lần nữa bò lại trên giường cô càng thêm ngủ không được.
Lúc còn nhỏ Chu Thương Thương lá gan vẫn rất lớn, hiện tại tuổi tác lớn hơn ngược lại đã nhát gan đi.
Hình ảnh vừa nhảy ra trong phim truyền hình không ngừng xuất hiện trong đầu, Chu Thương Thương suy nghĩ một chút, quyết định để đèn phòng mở suốt tới sáng.
Một mình trong biệt thự, mọi thứ đều là tĩnh mịch, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được thanh âm gió đêm thổi ở bên ngoài.
Cô nghĩ, nếu như cô vẫn là một mình, chờ đến khi già đi có phải là phải đi vào viện dưỡng lão hay không, nếu như không đi viện dưỡng lão, chết già ở nhà có đúng sẽ không có người nào biết hay không.
Thực sự là một suy nghĩ hỏng bét, trong phòng máy điều hòa mở rất lớn, Chu Thương Thương cả người trốn vào bên trong chăn tơ tằm, dạ dày đột nhiên từng đợt phát đau.
Chu Thương Thương nghĩ, cô kỳ thực không phải sợ cô đơn, mà là sợ cô độc không nơi nương tựa, lúc một mình du lịch không có loại cảm giác này, trở lại thành phố S, cảm giác vô lực cô độc không nơi nương tựa liền lập tức bắt đầu mọc rễ nẩy mầm.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |