Vay nóng Homecredit

Truyện:Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh - Chương 518

Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh
Hiện có 901 chương (chưa hoàn)
Chương 518
0.00
(0 votes)


Chương (1-901 )

Siêu sale Lazada


Chương 523

"Vy Hiên..." Cô muốn bước qua, nhưng không nhấc nổi bước chân của mình.

Bảo Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm đến khuôn mặt mỉm cười không ngớt của người đàn ông, mặc dù là gương mặt so với gương mặt bình thường càng bình thường hơn, nhưng mà cô lại nhận ra cặp mắt kia, tà mị mê người, tràn ngập bóng tối vô tận.

"Tiêu... Tiêu Tuyệt."

Người đàn ông đến gần cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của cô, sau đó nâng cằm của cô lên khiến cho cô nhìn thẳng vào ánh mắt của mình: "Là tôi."

"Tại sao... tại sao lại xuất hiện?" Đối mặt với anh ta, Bảo Ngọc không nói rõ giờ phút này trong lòng của mình là hoảng sợ hay bất lực, là trong dự liệu hay là ngoài ý muốn.

"Em biết mà." Anh ta dùng đầu ngón tay miêu tả lấy đường nét trên gương mặt của cô, từng chút từng chút, muốn thông qua phương thức này đem tất cả hình bóng thuộc về cô khắc vào trong trí nhớ của mình.

Bảo Ngọc hít sâu một hơi, chống đỡ thân thể không cho mình ngã xuống, phải duy trì sự tỉnh táo của đầu óc, nói ra từng câu từng chữ: "Tiêu Tuyệt, thu tay lại đi, đừng đối đầu với Hồng môn nữa, cũng không cần phải trở thành kẻ thù của Tiêu Mặc Ngôn, anh ấy là người thân duy nhất trên đời này của anh."

Ngón tay của anh ta khẽ lay động, nụ cười cực kỳ hoang dã: "Giữa chúng tôi không có tình cảm gia đình gì cả, tin tưởng tôi đi, nếu như cô hỏi anh ta thì anh ta cũng sẽ cho cô một câu trả lời y như vậy."

Tiếng bước chân ở bên ngoài hành lang càng ngày càng nhiều, đi tới đi lui, tất cả mọi người đều đang bận rộn công việc.

Bảo Ngọc vẫn không từ bỏ: "Tiêu Tuyệt, hôm nay người của Hải Thiên Đường đều tới đông đủ, không chỉ có như thế, người của các Ám đường khác cũng tới đây. Bây giờ anh đi vẫn còn kịp."

"Haha, Bảo Ngọc, cô đang lo lắng cho tôi sao?" Tiêu Tuyệt đưa tay ôm eo của cô, rút ngắn khoảng cách giữa cô và mình: "Hay là nói cô đang lo lắng cho anh ta?"

Bảo Ngọc cắn răng, đầu óc càng thêm tỉnh táo: "Tôi không muốn bất kỳ một người nào trong các anh chính tay giết chết anh em của mình, càng không muốn bởi vì tôi mà gây ra chuyện đó."

Tiêu Tuyệt rất hào hứng mỉm cười, chạm nhẹ lên chóp mũi của cô: "Hóa ra là cô cũng biết à."

Cô biết anh ta đến đây là vì cô, biết tình cảm của anh ta đối với cô.

"Tiêu Tuyệt, bây giờ đi vẫn còn kịp." Bảo Ngọc dùng sức muốn đẩy anh ta ra, lại bị ôm chặt hơn, cô thở hổn hển. Không biết anh ta đã cho mình ngửi thứ gì, ý thức của cô vẫn ở đây nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào.

Tiêu Tuyệt nhẹ nhàng ôm lấy cô, trên mặt lại mang một gương mặt không thuộc về mình, nhưng khí tức tà ác kia lại khó mà giấu diếm được, lại quen thuộc như thế.

"Đã có thể đến đây rồi, tôi cũng không muốn phải rời đi một mình."

Đám người Tiêu Mặc Ngôn đến giáo đường, sau khi xuống xe liền nhìn thấy Đinh Khiên, anh ta đang chăm chú nhìn xung quanh.

Thạch tiến lên hỏi: "Hai người cô ấy đã tới đây rồi sao?"

"Ừ, đang ở trong phòng nghỉ." Sau khi Tiêu Mặc Ngôn nghe xong liền muốn đi vào, chị Điềm kéo tay của anh lại: "Để tôi đi xem một chút, theo quy định thì vợ chồng mới cưới không thể gặp mặt trước hôn lễ được."

"Ai nhô, mẹ, mẹ hiểu được nhiều quá đó nha." Đinh Khiên trêu ghẹo nói: "Nói như vậy thì mẹ cũng gả cho người khác à, vậy mẹ nói cho con biết đi, ba của con không kết hôn liền để cho mẹ lớn bụng hả?"

"Cút qua một bên đi." Chị Điềm không tức giận vỗ đầu của con trai: "Lấy mẹ ra làm trò đùa, mẹ xem xem con còn muốn sống hay không."

Đinh Khiên cười hì hì né tránh: "Con đi dạo xung quanh đây."

Chị Điềm quay người đi vào trong, khách đã bắt đầu đến, Thạch đứng ở cửa phụ trách việc tiếp khách.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-901 )