← Ch.231 | Ch.233 → |
Chương 233
Vội vàng lau khô người, đẩy cửa đi ra khỏi phòng tắm.
Tiêu Mặc Ngôn luôn ngồi ở trên ghế đợi cô ở bên ngoài, khóe miệng mỉm cười, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay. Nhìn thấy cô bọc khăm tắm hoa cúc đi ra, ánh mắt biến sắc, có một loại cảm xúc bất thường di động trong đáy mắt.
Bảo Ngọc bị anh nhìn có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, làn da trắng nõn cũng biến thành hồng phấn.
"Lại đây."Anh nhẹ giọng nói.
Bảo Ngọc bước chân trần trên tấm thảm lông dài, đi về phía anh.
Tiêu Mặc Ngôn đặt cô trên ghế, anh lấy máy sấy tóc thổi mái tóc dài ướt sũng của cô.
Ngón tay anh rất nhẹ nhàng, khi xuyên qua mái tóc cô, tựa như có ma lực có thể làm thần kinh luôn buộc chặt của cô thả lỏng. Bảo Ngọc thoải mái nheo mắt, ngồi ở đó giống như một con mèo con duỗi bốn chân.
Thổi khô tóc cho cô, anh lại lấy chiếc áo ngủ mới đặt trên giường.
Thấy ngay cả đồ lót cũng được anh chuẩn bị chu đáo, hai má vốn dĩ tái nhợt của Bảo Ngọc thoáng chốc nhiễm một màu hồng phấn mê người.
Nhìn cô như, Tiêu Mặc Ngôn cố gắng áp chế dục vọng đang muốn trỗi dậy từ đáy lòng, không phải không muốn, mà chính là vì có được mới càng thêm quý trọng. Giọng nói anh khàn khàn: "Em ngủ trước đi, anh ra ngoài."
Đột nhiên, Bảo Ngọc kéo anh lại.
Tiêu Mặc Ngôn quay đầu nhìn lại, một đôi mắt màu ngọc lưu ly, yên lặng chăm chú nhìn cô.
Bảo Ngọc siết chặt tay anh, tầm mắt rũ xuống, cơ thể khẽ run: "Đừng đi... ở lại với em."
Con ngươi của Tiêu Mặc Ngôn co rút, dục vọng bị anh đè nén xuống, tức khắc sống lại. Xoay người, ngực phập phồng, con ngươi dần dần trở nên đỏ đậm, nhìn thẳng vào cô ngay tại giờ phút này, anh nâng mặt cô lên giống như một báu vật.
"Bảo Ngọc, có thể chứ? Thật sự có thể chứ?" Giọng nói khàn khàn của anh để lộ ra sự khó chịu bị anh đè nén thật sâu.
Bảo Ngọc nhẹ nhàng cười, gật đầu.
Không nói một lời nào nữa, anh khẩn trương hôn lên môi cô...
Bảo Ngọc nhắm mắt lại, trong lúc thuốc còn phát huy tác dụng, thầm nghĩ muốn dâng hiến cả cơ thể lẫn tâm lên cho anh.
Hôm nay, cô muốn thành cô dâu chân chính của anh.
Tiêu Mặc Ngôn luôn kìm nén, cho dù ý nghĩ muốn cô trong đầu rất mãnh liệt khiến anh khó có thể chống đỡ, anh cũng không muốn thương tổn cô. Kiên nhẫn hôn cô, tận đến khi nghe tiếng rên khẽ của cô... Dục niệm như núi sập sóng cuốn tràn ra, anh bế ngang cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sợ sẽ đè lên nên hai tay anh đặt hai bên người cô, cúi đầu dùng môi và lưỡi miêu tả sự thâm tình của mình với cô...
Bảo Ngọc căng cứng cơ thể, cảm thụ sự rung động mà anh mang đến, lỗ chân lông toàn thân đều dãn nở, hô hấp cũng dần dần dồn dập. Tiêu Mặc Ngôn còn đang đợi, đợi cô hoàn toàn chuẩn bị tốt.
Nhìn thấy anh bởi vì kìm nén mà toát mồ hôi, cô đau lòng vuốt ve hai má anh: "Tiêu Mặc Ngôn, yêu em..."
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn biến đổi, có loại ảo mộng tuyệt đẹp trong đó, lập tức lại bị tình dục điên cuồng thay thế.
Khó có thể kìm nén thêm, anh cúi người xuống...
Trong đầu Bảo Ngọc nhất thời trống rỗng, đau đớn khiến cô cau mày thật chặt, hai tay nắm chặt chiếc chăn dưới người.
"Bảo Ngọc..." Tiêu Mặc Ngôn không di chuyển, mặc dù cô rất chặt, tra tấn khiến anh sắp nổ tung, nhưng anh không muốn thấy bộ dáng cô bị đau.
← Ch. 231 | Ch. 233 → |