← Ch.045 | Ch.047 → |
CHƯƠNG 46
Nhìn thấy em trai, Bảo Ngọc bỗng phản ứng lại, kéo Tiêu Mặc Ngôn đi vào trong: "Anh ướt hết rồi, vào nhà em thay đồ trước đã."
Tiêu Mặc Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cô nắm tay mình, độ cong trên khóe miệng chưa mất đi.
"Này! Chị, chờ em với." Trương Thịnh Hải cùng đi, nhìn Tiêu Mặc Ngôn: "Chị, anh ta là ai?"
"Bạn của chị."
Trương Thịnh Hải la lên một tiếng: "Chị, chị có bạn trai sao?!"
"Đừng nói nhảm, mau vào đi!" Bảo Ngọc kéo Tiêu Mặc Ngôn vội vàng chạy về nhà.
Đến cửa nhà, thím Đỗ ra đón: "Trời ơi, Bảo Ngọc, mưa lớn như vậy mà cô còn ra ngoài làm gì, nhìn xem, cả người đều ướt hết rồi."
Nhìn thấy chàng trai xa lạ sau lưng cô, thím Đỗ nói nhỏ: "Ô, là chàng trai kia đây mà!"
Tiêu Mặc Ngôn không nhìn bà, chẳng quan tâm lễ nghi cơ bản chỉ nhìn chằm chằm Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc lau nước trên mặt, cười nói: "Anh ấy là bạn của tôi, tới tìm tôi. Đúng rồi, thím Đỗ, làm phiền thím nấu cho anh ấy một bát canh gừng uống cho đỡ lạnh."
"Được, tôi đi làm đây."
Trương Thịnh Hải chạy vào sau, không hài lòng nói: "Trương Bảo Ngọc chị không có tình chị em! Em trai chị bị ướt như vậy mà chị không thèm quan tâm chút nào."
"Em ăn được ngủ được, quan tâm em có mập lên hay không à?"
Bảo Ngọc không để ý đến cậu nữa, kéo Tiêu Mặc Ngôn về phòng mình, chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt: "Tiêu Mặc Ngôn, mau lau tóc đi, coi chừng bị cảm lạnh."
Tiêu Mặc Ngôn nhận lấy, nhìn những hình hoa cúc nhỏ dệt trên chiếc khăn, đột nhiên cảm thấy, hoa này...
Rất đẹp.
Sau này, khăn mặt, khăn tắm, thậm chí là áo choàng tắm của Tiêu Mặc Ngôn, toàn bộ đều là các loại hoa cúc nhỏ, mặc kệ mọi người nói thế nào... Đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Thấy anh vẫn nhìn chằm chằm khăn mặt, trên tóc còn nhễu nước xuống, Bảo Ngọc để anh ngồi trên ghế, tự mình lau tóc cho anh.
Nguyễn Thanh Mai vừa nói chuyện điện thoại với chồng xong, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức lặng lẽ đi đến phòng Bảo Ngọc. Áp tai lên cửa nghe ngóng, sau đó đẩy cửa ra, nhìn thấy Bảo Ngọc và một chàng trai xa lạ ở trong phòng, cô còn giúp đối phương lau tóc, dáng vẻ thân mật kia không chút cố kỵ.
Bà nghi ngờ quan sát Tiêu Mặc Ngôn, trên mặt mỉm cười như mẹ hiền: "Bảo Ngọc, sao lại không giới thiệu với mẹ vậy?"
Thấy con gái riêng không thèm trả lời, nụ cười trên mặt bà ta cứng đờ, thái độ lạnh xuống mấy phần, lập tức chuyển sang dáng vẻ người mẹ kiêu ngạo, trách mắng nói: "Bảo Ngọc, không phải mẹ nói con, ba của con không cho con ra ngoài, con không nghe thì thôi, đã vậy còn không có chừng mực! Con còn chưa kết hôn đã bắt đầu dẫn đàn ông về nhà, con coi đây là nơi nào? Mẹ và ba con vẫn cần mặt mũi!"
"Bộp."
Bảo Ngọc ném khăn mặt lên bàn, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn bà: "Chúng tôi không hề c ởi đồ cũng không lên giường, sao lại ảnh hưởng đến mặt mũi của bà chứ? Bản thân bà thích mất mặt mũi thì liên quan gì đến tôi?"
Nguyễn Thanh Mai vô cùng nổi giận, từ lần trước bị giám đốc công an bắt vụ đánh bài, bà cực kỳ oán hận con gái riêng này, không còn cố gắng giả làm mẹ hiền, lúc này chế giễu lại: "Hừ, cô làm chuyện xấu hổ còn ít sao? Ba ngày lên trang nhất báo, chẳng phải là vì tên thần kinh này sao? Dù gì ba cô cũng là chủ tịch thành phố, cô không biết xấu hổ thì thôi, còn muốn khiến ông ta cũng bị người ta nói này nói nọ à?"
Ánh mắt Bảo Ngọc thay đổi, chợt cười tủm tỉm đến gần mẹ kế, vẻ mặt Nguyễn Thanh Mai cứng lại, không khỏi lùi về sau: "Cô...cô muốn làm gì? Tôi nói không đúng sao? Không phải cô là người tham tiền sao! Vì tiền, người đàn ông nào cũng không quan trọng, cô..."
← Ch. 045 | Ch. 047 → |