← Ch.019 | Ch.021 → |
CHƯƠNG 20
"Ừm." Bảo Ngọc nhìn anh chăm chú, khẽ gật đầu.
Cô bỗng nhiên nghe lời khiến Bắc Khởi Hiên hơi bất ngờ. Từ khi gặp nhau, cô luôn lúc nóng lúc lạnh, như một câu đố, lại càng giống như một yêu tinh lúc nào cũng quyến rũ anh, chỉ là không ngờ cô cũng có lúc điềm tĩnh dịu dàng như vậy.
Đầu kia điện thoại đã ngắt, Đỗ Thu Nghi lập tức kết thúc cuộc gọi.
Cô mặt mày trắng bệch đứng ở phòng khách, thím Đỗ gọi cô vài tiếng mà không nghe tiếng đáp nào.
Tâm trạng của Đỗ Thu Nghi lúc này mâu thuẫn đến nỗi khó mà kiềm chế được.
Chỉ trong vòng vài ngày, bọn họ đã tiến triển nhanh như vậy, Anh Hiên lại không nói gì... Cảm giác sợ hãi khủng khiếp như sắp nuốt chửng cô, trong đầu xuất hiện hàng loạt những suy nghĩ đáng sợ.
Nhỡ Hiên thật sự yêu Trương Bảo Ngọc thì phải làm sao?
Trong xe, Bắc Khởi Hiên bôi thuốc cho cô xong, liếc thấy cuộc gọi đã kết thúc, ánh mắt Bảo Ngọc hơi lạnh, cười càng diễm lệ hơn.
Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Kiếp trước, cô là người chạy theo Bắc Khởi Hiên, bị chán ghét, bị ruồng bỏ, không từ thủ đoạn nào chỉ để theo đuổi anh. Còn Đỗ Thu Nghi không biết đã tự đắc bao nhiêu lần. Kiếp này, cô phải xoay chuyển tình thế, cho dù không vì mình, cũng phải vì... Tiêu Mặc Ngôn.
Buổi trưa, Bắc Khởi Hiên mời Bảo Ngọc ăn cơm, lúc hỏi cô thích ăn gì thì cô nói luôn tên nhà hàng.
Bắc Khởi Hiên bất ngờ, không nói gì cả, quay đầu xe đến địa điểm.
Mai Hiên, là quán ăn Hồ Nam chính cống, đồ ăn lấy vị cay làm chủ đạo, ớt dùng hoàn toàn được lấy từ Hồ Nam. Vì vậy, món ăn ở đây đủ tiêu chuẩn như món ăn địa phương. Bắc Khởi Hiên thích ăn cay, là khách quen của Mai Hiên.
Trương Bảo Ngọc đã vì anh, mà từ một người không ăn được chút cay nào, trở thành một người có thể ăn nguyên một đ ĩa cá lát luộc cay Tứ Xuyên mà mặt không đổi sắc. Dần dà, cô cũng bắt đầu thích ăn cay.
Bắc Khởi Hiên đỡ Bảo Ngọc đi vào trong, buổi trưa ít người, hai người ngồi ở vị trí bên cửa sổ.
Nhân viên phục vụ đưa menu tới, Bắc Khởi Hiên rất phong độ đưa cho Bảo Ngọc: "Em thích ăn gì?"
Bảo Ngọc không thèm nhìn menu, tiện miệng gọi vài món, ánh mắt Bắc Khởi Hiên nhìn cô ngày càng nghi hoặc.
Những món mà cô gọi này đều là những món ăn hằng ngày anh thích.
"Nhìn tôi làm gì?" Bảo Ngọc rót trà, chậm rãi uống, nhìn từ góc của anh, mi mắt cô hơi cúi, khóe mắt cong thành một đường, vừa tinh tế vừa điệu đà vô cùng. Ánh mắt chỉ hơi vô tình liếc qua đã như phát ra ngàn sao khiến người ta mê mẩn.
Cơ thể anh chầm chậm nghiêng về trước, ánh mắt nóng rực như lửa: "Em thường tới đây à?"
Cô đặt ly trà xuống, ung dung nói: "Bạn trai cũ của tôi thích chỗ này."
Bạn trai cũ? Bắc Khởi Hiên nhướn mày, bỗng thấy tò mò. Cô thích kiểu đàn ông thế nào? Ánh mắt anh nhìn cô càng chăm chú hơn: "Anh ta là người thế nào?"
Bảo Ngọc mỉm cười: "Một tên khốn."
"Ồ?" Bắc Khởi Hiên ánh mắt tỏ tường hiểu rõ, như muốn nắm bắt điều gì đó: "Anh ta làm tổn thương em à?"
"Ha ha, cũng không trách anh ta được." Bảo Ngọc nâng mắt, ánh nhìn như ép bức anh: "Là vì tôi cho anh ta cơ hội mới có thể làm tổn thương tôi."
← Ch. 019 | Ch. 021 → |