Một tiếng tiểu Thất (1)
← Ch.464 | Ch.466 → |
Người bên cạnh Chu Thất "Niên tiểu Bát", nhìn đến kích động, nhéo cánh tay nàng mắt trợn trắng nhìn.
"A Thất, A Thất, ngươi vì cái gì không sớm nói cho ta biết nơi này có nhiều mỹ nam như vậy, sớm biết vậy ta liền lấy hai tấm mặt nạ da người so với Thi Mẫn càng xinh đẹp hơn. Đây là xuyên qua, tiểu thuyết thật không lừa ta."
Chu Thất hung hăng tránh người nào đó ra, thấp giọng mắng:
"Ngươi nha, ngươi có thể hay không đừng nhìn như vậy nữa, xem ngươi nổi máu mê trai kìa, xin nhớ kỹ thân phận của ngươi bây giờ là tiểu nha hoàn, ngươi xem tất cả đều là nam tử Tây Lương hoàng kim, nhưng đều đã có chủ, ngay cả đứa trẻ cũng có."
Ngoài miệng nhẹ la mắng, hốc mắt lại khẽ nóng lên, nhìn những vị trí trước mắt, quả nhiên chúng phi tần cùng với những cố nhân ngày xưa mỗi người đều ở chỗ của mình ngồi xuống.
Long Tử Cẩm thay Nghê Thường châm chén trà, khóe môi mỉm cười, ân cần săn sóc, lão Thập đã hoàn toàn quên đi Như Ý sao?
Bên kia tiểu nữ nhi của Tinh Oánh thấp giọng nói với Tinh Oánh gì đó, Tinh Oánh lại nghiêng người cùng Đoàn Ngọc Hoàn nói, hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, đối diện, một đôi tiểu nam nữ linh lung đáng yêu loạng choạng chạy tới, tiểu cô nương béo ụt ịt đưa tay kéo nữ nhi Tinh Oánh, hai cô bé kê sát đầu nhau, ý thái thân mật, bé trai hừ một tiếng, đến đoạt ly rượu trong tay Đoàn Ngọc Hoàn uống.
Đoàn Ngọc Hoàn cười ha ha, ở phía đối diện thanh âm trách cứ hàm chứa giận cùng yêu chìu truyền đến, "Hạ Tuyết, không cho phép đối với Đoàn bá phụ bướng bỉnh!"
"Còn không phải là do ngươi tập cho nó!" Nam tử thanh âm trầm thấp mỉm cười, nhìn về cô gái che mặt bằng mảnh lụa mỏng phía bên cạnh.
Không bao lâu, Hạ Hầu Sơ cùng Ninh Quân Vọng dẫn vài người đi tới, lại là Úc tướng, Lâm Tư Chính cùng Dung tướng quân, vài vị cựu thần địa vị cao đã về cáo lão.
Mọi người hàn huyên, Chu Thất liếc mắt quanh một vòng, tân thần trẻ tuổi rất nhiều, xác thực đây là thiên hạ của hắn, không người nào có thể ngăn được hắn! Nàng cắn môi cười một tiếng, ánh mắt đang từ nắm tay của đôi nam nữ dời đi, Hạ Tang cùng Ngọc Trí đã lâu không gặp nhìn có vẻ tình cảm rất tốt.
Thỉnh thoảng, Ngọc Trí nhíu mày hướng phía bên nàng nhìn lại, nàng rùng mình, lập tức nhớ tới năm đó "Niên Ngọc" cũng có quen biết Lưu Thi Mẫn, Ngọc Trí đeo cái khăn che mặt, Lưu Thi Mẫn nhận không ra, Ngọc Trí chắc hẳn đã nhớ lại.
Hạ Tang theo ánh mắt Ngọc Trí cũng nhìn nhìn qua, hình như trên mặt hắn nhận ra gì đó.
Trên tay ấm áp, là Ngọc Hoàn nắm lấy tay của nàng, trong lòng nàng qua cái nắm tay này cũng kiên định rất nhiều, hướng Ngọc Hoàn cười nói: "Xú nha đầu."
Từ chỗ ngồi, Lưu Thi Mẫn nghe được tiếng vang, quay đầu lại hướng hai người nhoẻn miệng cười.
Hai người cười đáp, lại thấy Lưu Thi Mẫn nghiêng đầu nhìn Trương Tiến, Trương Tiến đang cùng nhị phu nhân Phương Họa Tình nói chuyện.
Lưu Thi Mẫn sắc mặt buồn bã, cúi đầu xuống.
Chu Thất trong nội tâm thở dài, người mới người cũ, tình cảnh của nàng có cùng Thi Mẫn bất đồng?
Đang nghĩ ngợi, thình lình nghe phải nội thị hô to, "Hoàng Thượng, thái hậu nương nương, Tuệ phi nương nương, Tứ điện hạ giá lâm..."
Ngọc Hoàn nắm tay của nàng căng thẳng, nàng càng khẩn trương, trái tim sớm theo tiếng hô kia đập liên hồi, trên trán, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Không có Y phi! Truy Truy chưa có tới?
Cùng Ngọc Hoàn trao đổi cái ánh mắt, đều từ trong mắt đối phương thấy vẻ kinh ngạc... Chẳng lẽ như ngoại giới nói, thân thể của nàng xác thực kém đến vậy, ngay cả tiệc chúc thọ của Long Phi Ly cũng không cách nào tới đây?
Hai người nghi ngờ, nhưng cũng tạm thở phào nhẹ nhõm, lo lắng Chu Thất trong lòng lập tức lại chuyển tới đây, cùng mọi người quỳ xuống khom lưng hành lễ, con mắt gắt gao chăm chú, nhìn nam tử hoàng bào rực rỡ hoa lệ ống tay áo nhẹ khép, từ trước mắt nàng bước nhanh qua, đi lên vị trí trung tâm trên đài cao.
Cho đến bình thân, tầm mắt nàng vẫn không có cách nào từ trên người hắn dời đi.
Ba năm.
Hắn phong nhã hào hoa, thời gian không cách nào làm hắn có chút mảy may phong sương.
Vẫn như cũ đẹp đẽ quý giá tuấn mỹ, vẫn như cũ thanh tao tàn khốc lạnh lùng.
Chỉ là, trên người hắn quả thật có dấu vết của thời gian, bễ nghễ đĩnh đạc, mang hào quang khí thế thiên hạ trong tay, ánh mắt hắn có vẻ sắc bén, từ từ dâng lên, đã làm cho người ta kinh hồn táng đảm, giống như mọi thứ trong tầm mắt của hắn.
Nàng không tự chủ được nhìn về phía Tiểu Hoàng tử tựa trong ngực Tuệ phi chơi đùa.
Hài tử tuổi tác tuy nhỏ, lại bộ dạng vô cùng dễ thương, phấn điêu ngọc mài, vẻ mặt quý phái, bộ dạng cùng Ngọc Trí Hạ Tuyết mỗi người mỗi vẻ, hắn cực kỳ bướng bỉnh, một đôi bàn tay hướng mặt trên bàn chộp lấy chén rượu nhỏ.
Tựa hồ là khi dễ thiện sợ ác, Long Tử Cẩm nhẹ tiếng khiển trách hắn, hắn chỉ là cười, cong miệng lên nhìn về phía cao chỗ ngồi nam nhân.
Long Phi Ly mắt phượng chau lên, hắn liền là ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
Này thiên luân chi nhạc, không phải là hoà thuận vui vẻ sao? Chu Thất mũi đau xót, trong lòng vừa giận lại đau, khẽ cúi đầu xuống.
Nàng vừa rồi liên tục nhìn Long Phi Ly, nam nhân lại chỉ nhìn thẳng không hề ngó nghiêng đi đâu, nàng không biết hắn có cảm thấy được hay không, nhưng dù cho cảm thấy được, bất quá hắn cũng xem nàng như tên nô tỳ thấp kém.
Đó là không chứa chút hoài nghi.
Kế tiếp, là quần thần dâng thơ, lễ vật, biểu diễn ca múa.
Mặc dù không nhiều lắm, nhưng những thứ này trước kia ở trong cung nàng cũng xem qua một chút, ngược lại Ngọc Hoàn, mở to đôi mắt, ánh mắt sáng như tuyết, xem hứng thú dạt dào.
Rốt cục, Lục Khải nhắc tới tên Trương Tiến. Nói gì đó, nàng không có chú ý nghe, suy nghĩ của nàng còn tập trung ở trên người nam tử lãnh đạm trên đài kia, chỉ thấy Phương Họa Tình ôm đàn ngọc đi ra.
Chuyện để Phương Họa Tình diễn tấu, vốn cũng không có trì hoãn.
Trương Tiến yêu nữ nhân này.
Nàng nghe không biết hay dở, ánh mắt bọc ngón tay thon dài của Long Phi Ly xa xa thon dài tay, hắn... một mực uống rượu.
Một khúc vừa xong, tiếng vỗ tay vang dội.
Trước mắt là Phương Họa Tình đôi má đỏ hồng, nhẹ nhàng ngẩng cằm, cùng với khuôn mặt Lưu Thi Mẫn lặng im đau khổ.
Nàng khẽ nhíu mày, còn đang thấy đau lòng cho cô gái này, lại bị người từ phía sau lưng đẩy mạnh, đứng không vững, ngã vào bên trong sân.
Khi tiếng vỗ tay mọi người ngưng lại, Trương Tiến nâng Phương Họa Tình lui về chỗ ngồi.
Nàng linh đinh đứng ở giữa sân, tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người nàng, kể cả ở phía trên.
← Ch. 464 | Ch. 466 → |