Dồn vào chỗ chết (5)
← Ch.287 | Ch.289 → |
Ngày đó hắn lựa chọn bỏ nàng quay trở về đúng là vì hắn lo lắng cho bệnh tình của Như Ý nhưng cũng vì chắc chắn là mặc kệ dung mạo của nàng có thể khôi phục hay không hắn đều yêu nàng. Dung mạo đối với hắn chẳng qua là túi da vô dụng, hắn yêu là tính tình của nàng.
Lúc ở biệt viện trong Tùng Phong trấn Yên Hà quận, hắn nói với nàng trừ vị trí phi tần và một đứa con, Ôn Như Ý chỉ là Ôn Như Ý.
Bởi vì hắn biết rõ ban danh phận cho Tâm Y chính là trách nhiệm của hắn đối với Tâm Y.
Nhưng giờ phút này, hắn không thể lại nhìn thấy nàng thống khổ, mặc kệ là thân thể của nàng hay là trái tim của nàng. Hắn hiểu được sự để ý của nàng, hiểu được nỗi đau của nàng. Cho dù phải phụ ai, thiếu nợ ai! Trách nhiệm, hắn sẽ nghĩ biện pháp khác để bồi thường lại. Hắn chỉ không muốn nàng đau lòng nữa! Nàng lại nghĩ hắn lừa nàng, nàng không hề tin tưởng!
Hắn vỗ về mái tóc của nàng, hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, ôn nhu nói: "Đứa con của hoàng hậu trẫm sẽ không cần."
"Không cần?" Tuyền Cơ cố hết sức nhíu nhíu mày, rất là nghi hoặc, không hiểu hắn đang nói cái gì, cúi đầu hỏi: "Sao lại không cần?"
"Việc này nàng không cần quản, nàng chỉ cần biết rằng, trẫm chỉ muốn có hài tử của nàng, ngủ một chút đi, đừng nói nữa, Thái y rất nhanh đến." Tay nàng còn khẽ nắm vạt áo của hắn, hắn biết nàng rất đau, nhìn sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt, hắn trở nên tỉnh táo lại, hắn tuyệt đối không để nàng cứ như vậy mà chết, hắn muốn ở cùng nàng, nàng cũng phải ở cùng hắn.
Hai mươi mốt năm qua hắn có được thiên hạ, lại giống như không có gì cả, sau khi đến nàng mang lại hạnh phúc cho hắn, hắn sẽ không để cho nàng rời xa hắn.
"Trẫm chỉ thích một mình nàng, nàng phải ở cạnh trẫm." Hắn xoa mí mắt của nàng, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng kiên quyết tuyên cáo.
Đột nhiên một tiếng khẽ gọi, "Như Ý tỷ tỷ."
Là giọng của Ngọc Trí, Long Phi Ly không hề nhìn qua, trong mắt hắn chỉ có người đang nằm trong lòng.
chỉ thích một mình nàng... vừa tiến vào liền nghe thấy hắn nói như vậy, Như Ý nắm chặt đôi tay khẽ run rẩy, trừ hoàng đế tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, nàng biết.
Chắc hẳn là bởi vì tình trạng của Niên phi cực kỳ bất ổn nên hắn mới nói như vậy. Bằng không, hắn sẽ không chạy suốt đêm về đế đô, sau đó từ chỗ Từ Hi nàng mới biết được là hắn vốn muốn thay Niên phi đi xin thuốc, nhất định là như vậy rồi!
"Như Ý cô cô cũng đến đây à." Tuyền Cơ chậm rãi mở mắt ra, hạ giọng nói: "Long Phi Ly, đưa ta trở về Phượng Thứu cung đi, ta... không muốn ở trong này."
Không phải là ghen ghét cũng không phải giận dỗi, Tuyền Cơ không nghĩ tại thời điểm này còn làm chút chuyện thân mật gì.
Long Phi Ly lại cười lạnh một tiếng, "Từ Hi, ngươi thật to gan! Ai cho phép ngươi cho người khác tiến vào đây?"
"Lão nô biết tội!" Từ Hi quỳ xuống, hạ giọng nói.
"Đưa các nàng ra ngoài."
"Hoàng Thượng." Cát Tường lên tiếng, lời nói của hoàng đế nàng cũng nghe thấy. Long Phi Ly chưa từng nói với phi tử nào như vậy, lời của hắn đây là tương đương hứa hẹn cho Niên phi độc sủng hậu cung!
Nàng liếc nhìn Như Ý đang cúi đầu trầm mặc một cái, ngay cả Ôn Như Ý cũng không lấn át được Niên Tuyền Cơ hay sao? Trong lòng kinh hoảng, không có cách bảo trì trấn tĩnh, lên tiếng trước cả Như Ý.
Niên phi nhìn về phía các nàng, sắc mặt nàng ta trắng như tờ giấy! Đôi môi anh đào của Cát Tường khẽ nhếch lên... Hoàng Thượng sủng ái nàng ta thì thế nào? Bệnh của nàng ta tựa hồ rất nặng, không chịu đựng nổi!
"Trẫm nói là đưa các nàng ra ngoài!" Nhìn thấy Tuyền Cơ nhíu mi nhìn Cát Tường, Long Phi Ly giận dữ nhìn về phía Từ Hi.
Từ Hi cả kinh, lập tức đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Cát Tường hai người.
"Nô tỳ cáo lui." Như Ý chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tuyền Cơ, nhẹ giọng nói: "Nương nương cẩn thận nghỉ ngơi."
Nàng lôi kéo Cát Tường, lui xuống.
Tuyền Cơ cười khổ, Như Ý hận nàng, một cái liếc mắt này nàng hiểu được, nữ tử dịu dàng như nước này đúng là vẫn oán hận nàng. Trong lòng nàng bất an, cảm xúc vừa dao động trong ngực lại nổi lên một cơn đau cực độ, nắm chặt quần áo Long Phi Ly.
"Tử Cẩm, Thái y đâu?" Long Phi Ly vừa sợ vừa đau lòng, nhìn về phía Long Tử Cẩm, Ngọc Trí nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên giường, nàng muốn nắm tay Tuyền Cơ, lại bị ánh mắt rét buốt của Long Phi Ly lạnh lùng đảo qua, trong lòng sợ hãi nàng quỳ rạp xuống đất, ngơ ngác nhìn Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ từ trong lòng Long Phi Ly vươn tay ra nắm lấy tay nàng, lại giật giật quần áo Long Phi Ly, "Đối tốt với nàng, nàng là muội muội của ngươi."
Bên kia, Long Tử Cẩm hiểu ý, hướng Long Phi Ly gật mạnh đầu một cái, mở cửa bước ra, lại đụng phải Hạ Tang đang vội vàng bước đến, trong tay hắn còn cầm lấy ống tay áo của viện chính, thấy cảnh tượng cực khẩn cấp, hắn bắt người rồi vội vàng đi tới.
Theo sát phía sau là Thanh Phong và Thôi y nữ.
"Hoàng Thượng, xin hãy buông nương nương ra để cho nô tỳ chẩn mạch." Thôi y nữ vội la lên, nàng vừa thấy khí sắc Tuyền Cơ thì chấn động, biết nhất định rất khó giải quyết.
Tuyền Cơ cố hết sức cười, "Thôi cô cô, đến rồi sao?"
Nàng nhợt nhạt một tiếng, Thôi y nữ cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngờ khi gặp lại Niên phi lại triền miên trên giường bệnh. Đã nói hồng nhan bạc mệnh, vận mệnh nữ tử này lại mỏng manh như vậy.
Long Phi Ly ánh mắt nhíu chặt, đặt Tuyền Cơ nằm xuống giường, nhìn về phía viện chính, trầm giọng ra lệnh: "Ngươi và Thôi y nữ cùng nhau chẩn bệnh đi."
Viện chính hiểu được hoàng đế châm chước, đã không còn quan tâm đến tị hiềm nam nữ, nếu lúc này Niên phi không sao thì tốt, nếu... Hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh, hơn mười mấy mạng người trong Thái y viện chỉ sợ sẽ phải chôn cùng vị nương nương này mất.
Hắn và Thôi y nữ nhìn nhau, Thôi y nữ lập tức lấy tục mệnh tham phiến bỏ vào trong miệng Tuyền Cơ.
Trừ hai người đang chẩn bệnh cho Niên phi, những người khác đều không dám gây ra tiếng động, Đoạn Ngọc Hoàn cùng Hạ Hầu Sơ cũng đã vào trong, cũng giống như những người khác lặng lẽ liếc nhìn Long Phi Ly một cái.
Bóng dánh minh hoàng đứng thẳng tắp, nhưng tất cả mọi người đều biết cảm xúc của Long Phi Ly đã táo bạo đến cực điểm.
Đột nhiên Thôi y nữ bật lên một tiếng kêu sợ hãi, nhìn về phía viện chính. Lão viện chính chậm rãi gật đầu, sắc mặt e ngại.
Tuyền Cơ đã ngất đi, hơi thở nàng cực kì mỏng manh, Long Phi Ly cảm thấy trầm xuống, cầm vạt áo trước của viện chính, cả giận nói: "Niên phi rốt cuộc bị bệnh gì?"
Thôi y nữ cười khổ quỳ xuống, "Bẩm Hoàng Thượng, nương nương không phải bị bệnh!"
← Ch. 287 | Ch. 289 → |