Nản lòng thoái chí (3)
← Ch.271 | Ch.273 → |
Lúc Long Tử Cẩm nhìn qua thì thấy Tuyền Cơ đứng bất động trên mặt đất, Bạch Chiến Phong vén vạt áo, quỳ trước mặt Hành Diệp.
Hai ngọn núi khá xa nhau, mặc dù mơ hồ có thể thấy được tình cảnh ở ngọn núi đối diện, nhưng không cách nào nghe rõ lời nói, hắn không biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì nhưng sắc mặt Long Phi Ly đứng bên cạnh trong phút chốc đã trầm xuống.
Long Tử Cẩm hiểu được suy nghĩ của Long Phi Ly, Bạch Chiến Phong đối đãi như thế, Tuyền Cơ sẽ nghĩ như thế nào?
Mà giờ phút này, Long Phi Ly lại không ở bên cạnh nàng.
*****
Huyệt đạo trên người bị điểm, Tuyền Cơ trơ mắt nhìn Bạch Chiến Phong quỳ xuống, nàng không dám nhìn nữa đành nhắm chặt hai mắt lại.
Nàng nhớ đến câu nói của Bạch Tử Hư, 'kiếp này nợ, kiếp này sẽ trả lại'.
Nhưng mà tình cảm của Bạch Chiến Phong, nàng nên trả lại như thế nào?
Đột nhiên có tiếng người thét lên, nàng mở choàng mắt ra, nhìn thấy ở phía trước, một tên đệ tử của Đoạn Kiếm Môn từ từ ngã xuống, một mũi tên xuyên thẳng qua ngực của hắn.
Nàng không biết phải hình dung tình cảnh tiếp theo như thế nào, sự kinh hãi, hỗn độn, tiếng kêu thê lương vang vọng khắp cả dãy núi, vô số mũi tên ẩn sau rừng cây từ khắp bốn phía phóng tới.
Trên người nàng ấm áp, Bạch Chiến Phong kéo nàng vào trong lòng, hắn vận dụng khinh công, đoạt lấy hộp gấm trên tay Hành Diệp.
"Bạch mỗ đã hoàn thành lễ dập đầu, thuốc này ta cầm."
...
"Giết lão đạo Hành Diệp!"
Vô số thân ảnh thoáng ẩn hiện sau những cây tùng trong rừng, mưa tên ngày càng dày đặc xé gió bay tới.
Dường như là có môn phái khác đến trả thù!
Nhiều đệ tử trong Đoạn Kiếm Môn bị trúng tên, Hành Diệp thở hổn hển múa kiếm ngăn cản mưa tên, dẫn đệ tử định lui vào cửa chính, nào ngờ cửa chính không biết đã bị khóa trái từ khi nào, nếu ở lại tại chỗ thì chỉ có thể chờ chết, tất cả mọi người đành vừa chống đỡ mưa tên vừa tiến lên phía trước.
Bên kia, hơn mười tử vệ che chở phía trước Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí, Đoạn Ngọc Hoàn cùng Thanh Phong múa kiếm ngăn tên nhọn. Nâng tay áo hất một mũi tên từ trên không bay tới, Bạch Chiến Phong rùng mình, giao Tuyền Cơ cho Ngũ Thất, phi thân lên bắt được một mũi tên cầm trong tay quan sát, trong lòng thầm nghĩ không tốt, nói: "Tên này đúc cực kỳ tinh xảo, thợ rèn bình thường tuyệt đối không thể làm được, chỉ sợ đây không phải là giang hồ báo thù bình thường, ý đồ của đối phương rất khó lường, Hạ tổng quản, ta bảo vệ nương nương, ngươi hộ tống công chúa, xông ra rời khỏi chỗ này, nhất định không được tùy tiện xuống núi mà phải ẩn vào trong rừng sâu, Đoạn thống lĩnh, ngươi và Thanh Phong nghĩ cách đánh rút xuống núi, tập hợp tướng sĩ dẫn quân lên núi viện trợ, bắn khói sáng làm hiệu, chúng ta sẽ trở ra."
Hắn nhẹ giọng nói nhưng mang theo khí thế rất uy nghiêm, mọi người nhanh chóng đồng ý, ngay cả Thanh Phong cũng vuốt cằm một cái, tử vệ lập tức chia làm hai nhóm, hộ vệ phía trước hai vị chủ tử, vung kiếm đi phía trước mở đường.
"Giết!"
Tiếng la hét vang dội, mưa tên dừng lại, trong rừng lại có mấy trăm người cầm kiếm trong tay lao vào chém giết mọi người.
...
Long Tử Cẩm chạy vội xuống chân núi, dọc theo đường đi ánh mắt ngoan lệ tàn nhẫn thị huyết của Long Phi Ly cứ hiện lên trước mắt hắn. Cửu ca đã đến đó cứu Niên phi cùng Ngọc Trí, cấm quân còn đóng quân ở dưới chân núi, hắn phải mau chóng dẫn binh lên núi cứu viện.
******
"Thiếu gia, người hãy đưa nương nương đi trước, ta ở đây chặn bọn chúng lại." Trong rừng sâu, quần áo trên người Ngũ Thất đã ướt đẫm máu, trên người bị thương không ít, hắn vung thanh kiếm sắc bén lên chém giết đỏ cả mắt.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn bị phân tán, tử vệ đều chết trận, bên cạnh Tuyền Cơ chỉ còn lại Bạch Chiến Phong cùng Ngũ Thất.
Bạch Chiến Phong phân tích không sai, nói là đến giết Hành Diệp nhưng trên thực tế người theo đuổi giết người của Đoạn Kiếm Môn rất! Thời gian quá trùng hợp, việc gây chiến với Đoạn Kiếm Môn chẳng qua chỉ là ngụy trang!
Hơn trăm tên kiếm sĩ giang hồ đều nhằm vào ba người bọn họ.
Mấy trăm năm trước, đại tướng quân vương một thân võ công tung hoành thiên hạ, nếu trước đó Bạch Chiến Phong không bị thương, thương thế rất nặng thì đừng nói là chỉ hơn trăm người này mà cho dù có nhiều hơn gấp đôi, hắn cũng không để vào mắt? Trong lúc vừa đánh vừa chạy, khí huyết cuồn cuộn, hắn lại bảo hộ Tuyền Cơ trong ngực, trên người đã trúng tên.
Ngũ Thất từ nhỏ đã đi theo Bạch Chiến Phong, hai người rất ít khi xa nhau, tình cảm như tay với chân, lúc này tình thế nguy cấp, hắn đã quyết tâm liều chết, Bạch Chiến Phong làm sao không biết tâm tư của hắn? Thật sâu nhìn Ngũ Thất một cái, hắn ôm Tuyền Cơ cắn răng định thi triển khinh công tuyệt đỉnh rời đi, nhưng thủy chung không thể rời khỏi nửa bước.
Hốc mắt Ngũ Thất nóng lên, múa kiếm thật nhanh đánh lui vài tên nam tử, lạnh lùng nói: "Thiếu gia, đi mau!"
Tuyền Cơ sớm đã rơi đầy nước mắt, kéo vạt áo Chiến Phong, nói giọng khàn khàn: "Đại ca, huynh nói cho ta biết đi, những người này là nhắm vào ta có đúng hay không?"
"Huynh không cần giấu giếm ta, chúng ta chia ra chạy trốn, truy binh theo chúng ta cũng là nhiều nhất! Những gì huynh làm cho ta đã đủ lắm rồi! Hãy giao ta ra đi! Nếu chỉ có huynh và Ngũ Thất, dựa vào khinh công của các huynh thì nhất định có thể an toàn rời đi." Nhìn những vết thương đầy máu trên người Bạch Chiến Phong cùng Ngũ Thất, Tuyền Cơ giống như bị đâm vào tim, nghẹn ngào nói.
"Tuyền đệ." Ánh mắt Bạch Chiến Phong đỏ hồng, vung tay lên, đoạt hết binh khí của mấy người phía trước, hung hăng đánh lui địch nhân đang tấn công Tuyền Cơ và Ngũ Thất, đao kiếm trong tay phóng nhanh ra lại giết thêm mấy người nữa, đồng thời hắn cũng bị trúng thêm một đao, một thân áo trắng ướt đẫm máu.
Ngũ Thất trong lòng rất đau đón, trường kiếm trong tay cắm xuống xuống đất, vận nội lực toàn thân lên hai tay, song chưởng đặt lên lưng Bạch Chiến Phong, đẩy Bạch, Niên hai người ra xa mấy trượng, cười nói: "Thiếu gia, hãy đưa nàng đi! Nếu có tái sinh, Ngũ Thất lại hầu hạ người!"
Bạch Chiến Phong gầm nhẹ một tiếng. Kề sát thân hình hắn, Tuyền Cơ biết được nỗi thống khổ của Bạch Chiến Phong giờ phút này, hắn ôm nàng tiếp tục chém giết tiến lên phía trước, nàng nằm ở trên vai hắn, kinh ngạc nhìn về phía Ngũ Thất, trong tầm mắt mơ hồ là cảnh Ngũ Thất bị một thanh đao đâm vào ngực.
"Không cần! Ngũ Thất!" Nàng hét lên thảm thiết.
Một thiếu niên nhỏ nhắn trên đường phố trong kinh thành, một nô bộc trung thành trong Bạch phủ ở Yên Hà trấn, huynh đệ thân như tay chân của hắn.
"Niên Tuyền, xin hãy đối xử tốt với thiếu gia."
Đây là thanh âm cuối cùng của hắn vọng bên tai nàng, nàng chỉ nhìn thấy một mảnh màu đỏ đau đớn loang rộng trong ánh mắt, tựa hồ muốn nhuộm đỏ cả cánh rừng xanh thẳm này.
Nước mắt lại xóa nhòa tất cả, nàng không khỏi nhẹ giọng cười, Long Phi Ly, lúc này ngươi lại ở nơi nào?
← Ch. 271 | Ch. 273 → |