Hình ảnh thứ ba (1)
← Ch.260 | Ch.262 → |
Bọt nước khẽ bắn đầy lên mặt, thân mình nàng dán sát lên trên tấm áo choàng hắn trải ra trên mặt đất.
Nhớ lại lúc hắn ở trước mắt bao nhiêu người ôm nàng ra khỏi xe ngựa, đi đến thác nước ven hồ này thì mặt Tuyền Cơ liền đỏ tới tận mang tai.
Làm như vậy thì đâu có gì khác với việc ra lệnh cho tử vệ bảo những người khác rời đi, mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Nàng đang xuất thần, thậm chí còn chưa kịp lật người lại thì hai chân của nàng đã bị hắn từ sau lưng tách rộng ra cực đại.
Không hề báo động trước, hắn đột nhiên tiến vào 𝐭♓â·n th·ể của nàng, lập tức lấp đầy т-𝖍-â-𝐧 𝐭𝖍-ể của nàng, nàng suýt nữa không thể chịu nổi, nào có người nào lại trực tiếp như vậy, Tuyền Cơ cắn chặt môi, cả người run run, nắm chặt tấm áo choàng trên mặt đất, cử động mãnh liệt kia sắp xé rách 𝖙ⓗ●â●ռ 𝖙●h●ể nàng mất.
Ban đầu là cảm giác hơi đau đớn rồi đến 𝖈.ả.ɱ 🌀.ıá.𝐜 𝐭.ê ԁ.ạ.ℹ️ r-⛎-п 𝖗ẩ-𝐲 mãnh liệt, nàng nhịn không được cúi đầu kêu thành tiếng.
"Tiểu Thất, hãy gọi tên của ta." Môi hắn bắt đầu tấn công, ⓗ.ô.𝓃 lên cái mũi lên khóe môi, rồi hạ giọng dỗ dụ nàng.
Trong tiếng ⓣ𝒽·ở 𝖉·ố·🌜 khàn khàn nồng đượm 𝒹.ụ.𝐜 ѵọ.ⓝ.ℊ, hắn nói "Ta", Tuyền Cơ rất thẹn thùng lặng lẽ 𝖍ô_n trở lại, nhưng liều 𝖈.♓.ế.𝖙 không gọi tên hắn, tận lực nuốt tiếng г●ê●𝓃 𝐫●ỉ vào lại trong bụng.
Hắn lại đột nhiên ngừng động tác, thái dương ướt đẫm mồ hôi, nàng có thể cảm nhận được hắn đang ở nơi sâu nhất của nàng nhẹ nhàng dâng trào rung động, nàng khó chịu vặn vẹo thân mình, ủy khuất nói: "Long Phi Ly..."
Thanh âm kiều mị vang lên giữa không trung khiến chính nàng cũng hoảng sợ.
"Ừm?" Hắn mặt dày đáp lời, chuyên tâm ở trên lưng nàng 𝐭●♓●â●ռ 〽️ậ●✞ h.ô.𝓃 hít ѵⓤố.ⓣ 𝖛.e.
Bên trong người nóng rực khó chịu mà hắn lại chỉ bất động.
Tuyền Cơ vừa vội vừa giận, "Ngươi đi ra ngoài."
"Không."
"Vậy ngươi..." Nàng cắn chặt môi, lời nói xấu hổ như vậy làm sao nàng nói ra được chứ?
"Giống như vậy sao?" Long Phi Ly thản nhiên nói sau đó ấn mạnh vào sâu trong т𝖍.â.ⓝ †𝖍.ể của nàng, Tuyền Cơ thất thanh kêu lên, tên yêu nghiệt này!
"Tiểu Thất, ta nói gọi tên của ta."
Tuyền Cơ thật sự là muốn c●𝖍●ế●✝️ tâm, thầm mắng hắn là đồ yêu nghiệt, ⓝ🌀.♓ℹ️.ế.n ⓡ.ă.n.🌀 nghiến lợi nói: "Vịt thối, hỗn đản, hư hỏng..."
Nàng đang hăng hái mắng lại nghe thấy tiếng cười nhợt nhạt của hắn truyền đến, hắn khẽ động đậy trong †·𝒽·â·𝐧 🌴𝖍·ể nàng khiến thân mình nàng run lên, nắm chặt áo choàng của hắn trải trên mặt đất, tựa hồ hắn cảm giác được, ngay sau đó thân mình lại hơi tìm kiếm, càng tiến sâu vào trong ✞𝐡●â●n ✝️h●ể của nàng hơn nữa.
Điểm mẫn cảm bị hắn 𝖙·ⓡ·𝒶 †·ấ·ⓝ như vậy, Tuyền Cơ hoa mắt, rốt cuộc nhịn không được nghiêng người ủy khuất:" A Ly"
Nàng nhìn thấy ánh mắt hắn rực lửa, thân mình nhanh chóng bị hắn lật lại...
Một cảm giác thật vui thích giống như những đám lửa bùng sáng lên, hai chân nàng vô lực bám trên người hắn, nước trong hồ bắn tung tóe, mồ hôi trên người hắn không ngừng lay động, rớt xuống trên ⓣ♓●â●n ✞●h●ể trơn mượt của nàng.
Nàng kéo đầu hắn, ghé vào lỗ tai hắn khóc nức nở, cầu xin tha thứ, hắn không thèm để ý, bên tai nàng thủ thỉ: "Tiểu Thất, hãy nói nàng không rời xa ta."
Thẳng cho tới khi nàng quật cường ngất trong lòng hắn........ Long Phi Ly mới cầm một viên thuốc giải của Mộ Dung Lâm ra, vừa đặt trên cánh môi nàng, mày chợt nhíu, bỏ vào chính miệng mình.
Ước chừng nửa canh giờ sau, nhẹ nhàng vận khí, nội lực thể lực không có gì đáng ngại, hắn mới cho nàng uống thuốc giải.
Bàn tay khẽ sờ vết sẹo trên mặt, hơi nhăn lại.
**********
Mũi kiếm để trên mặt, một ngụm ⓜ_á_u tươi cũng trào ra.
Bạch Chiến Phong hiểu là không thể tiếp tục luyện được nữa, một khi khí huyết nghịch phản lại, nặng thì có thể nguy hiểm đến mức tàn phế hoặc mất mạng.
Thanh kiếm cắm trên đất, hắn đau khổ cười.
Đây là lừa ai, tới tận cánh rừng bên này, thật là vì muốn luyện kiếm sao? Nhìn thấy Long Phi Ly ôm Tuyền Cơ vào nơi này, hắn không tự chủ được mà tiến vào theo.
Hạ quyết tâm buông tay, hiện tại lại như vậy là sao?
Tiếng 𝖗_ê_ռ г_ỉ đứt quãng bên thác nước kia như ẩn như hiện, từng lần từng lần đánh vào lòng hắn. Nếu không có Long Phi Ly dùng đá vụn cảnh tỉnh hắn thì có lẽ hắn đã không tỉnh táo lại, không nhúc nhích nổi.
Cây cối rậm rạm kia ngăn cách thân ảnh hai người, nhưng mà làm sao hắn lại không biết bọn họ ở bên kia làm gì?
Cắn răng cầm kiếm lên, một giọng nói mượt mà 〽️●ề●𝖒 ⓜạ●𝒾 truyền tới: "Bạch đại ca."
Hắn nhíu mày nhìn lại, cách đó không xa, một thân ảnh nhanh nhẹn đi tới, là Ngọc Trí, quần áo màu tím trên người nàng còn chưa thay ra.
Hắn ngẩn ra, ánh mắt khẽ trầm xuống.
"Công chúa." Hắn lên tiếng chào, cầm thanh kiếm, muốn rời đi.
Ngọc Trí chạy tới trước mặt hắn, ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn hắn nói: "Bạch đại ca, đừng luyện kiếm nữa."
"Bất luận kiếm pháp có tốt tới đâu, nếu không thường xuyên luyện, sẽ nhanh chóng sa sút."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Trí cau có, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Huynh không phải đang luyện kiếm, mà là luyện mạng".
"Cảm ơn đã quan tâm."
Hắn đối với nàng, lễ phép mà lạnh lùng.
Lúc hắn nói chuyện cùng tẩu tẩu, không phải bộ dáng này, Ngọc Trí cắn ⓒ●ắ●п ⓜ●ô●1, có lẽ so với lần đầu tiên gặp mặt, nam tử ôn nhu điềm đạm này đã thay đổi..... trong đó ẩn chứa nhiều lạnh lùng hơn.
Trong 𝒽ô●𝐧 lễ ở Phong gia, hắn khiến cho nàng rung động không phải nhỏ, hắn chẳng những không hề ghét bỏ dung mạo của tẩu tẩu, mà khóe mắt, đuôi mày của hắn đều ngập tràn thương tiếc.
Nàng vì dẫn dụ huynh muội Mộ Dung mà giả trang tẩu tẩu, khi hắn ôm nàng vào trong lòng, kỳ thật nàng vẫn 𝖗_𝐮_ⓝ r_ẩ_𝓎 nhè nhẹ.
Nhìn thấy hắn vào rừng, nàng cũng không tự chủ được mà theo hắn vào, muốn trò chuyện cùng hắn.
Hết thảy, không thể nói rõ vì sao, chẳng qua là trong đáy lòng đã có một khát vọng không thể nói lên lời.
"Bạch công tử." Một giọng nói thình lình vang lên đánh vỡ sự im lặng và xấu hổ của hắn và nàng, Ngọc Trí ngẩn đầu nhìn lại, là Hạ Tang.
"Ngũ Thất tới, mang theo một lời nhắn quan trọng từ Bạch phu nhân, dường như có liên quan tới nương nương".
Bạch Chiến Phong rùng mình, lập tức vuốt cằm: "Cám ơn, ta lập tức đến đó."
Theo bản năng hắn nhìn về phía cánh rừng, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng thượng đã biết chưa?"
Hạ Tang nói: "Tử vệ đang đi tìm hoàng thượng".
Ngọc Trí tò mò hỏi: "Hạ Tang, lời nhắn gì vậy?"
Hạ Tang thản nhiên nhìn nàng một cái, không thèm nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Ngọc Trí chép miệng, hình như nàng đâu có chỗ nào đắc tội với hắn, đây là thái độ gì vậy?
*********
Bên thác nước, quần áo nam nữ lẫn lộn trên mặt đất, đột nhiên ánh sáng xanh sâu kín khẽ lấp loáng, cùng với đó là tiếng ca khàn khàn khẽ vang.
← Ch. 260 | Ch. 262 → |