Nhất kỳ một hồi
← Ch.097 | Ch.099 → |
Đáng ra nàng không nên lên tiếng. Làm vậy không phải tự bán đứng mình sao? Thật đúng là hồ đồ rồi.
Nàng cười khổ, nhưng cũng may là còn chưa hồ đồ đến mức nghĩ rằng người này là Hoàng đế...
"Nếu ngươi là thích khách thì ngươi đi lộn chỗ rồi. Hoàng đế ở Tú Ninh điện." Nàng hữu khí vô lực nói.
"Nàng rất muốn trẫm chết sao?" Người tới hỏi.
Là hắn!
Sao hắn lại đến đây? Làm sao có thể?
Tuyền Cơ ngẩn ra, nàng nghe thấy có tiếng động, hắn đến nhuyễn tháp đối diện ngồi xuống, tựa hồ có hứng thứ ung dung cùng nàng nói chuyện.
Ngày đó, chén trà nhỏ hắt vào tay đã ghi tạc trong lòng.
Nhưng mà vào thời điểm sinh bệnh, có ai lại không muốn ở được bên cạnh người mình thương nhớ?
Tim hơi rộn lên, giờ phút này không thể nào nói rõ được cảm xúc của chính mình.
Nàng nghĩ nghĩ, cười nói: "Võ công của người rất cao, hơn nữa, bên trái có Từ Hi, bên phải có Hạ Tang, bên trong lại có cả Thanh Phong..."
Giọng nói nhỏ dần rồi nghẹn lại, chính Tuyền Cơ cũng lắp bắp kinh hãi, một hồi lâu, không thấy hắn nói chuyện, nàng đành phải nói: "Người tới nơi này làm gì?"
"Trẫm muốn hỏi ngươi, nhất kỳ một hồi là có ý gì."
Thị lực Long Phi Ly vô cùng tốt, nhìn một nửa người nàng đều vươn ra ngoài mép giường, khóe miệng bất giác cong lên.
Tuyền Cơ sợ tới mức thiếu chút nữa rớt xuống giường.
Hắn đã biết! Nhưng mà, Cẩn tần tuyệt đối sẽ không nói cho hắn... Hắn làm sao mà biết?
Nàng kinh nghi, tim gan nhảy loạn cả lên, đang cân nhắc nên nói như thế nào, ngoài cửa lại có một loạt tiếng động truyền đến.
Là... Sói con?
Mới vừa rồi nó đạp nàng một cước sau đó thì không thấy tung tích nữa. Hiện tại nghe thấy nó bật lên tiếng kêu ngao ngao có vẻ như đang rất tức giận.
"Mau đến xem sao?" Tiếng nói của nam tử ở đối diện thản nhiên truyền đến.
"Người làm gì nó?" Nàng nhanh chóng xuống giường.
Chân mềm nhũn, lại ngã ở... trong lòng hắn.
"Xem như trẫm trả lại ngươi một chút nhân tình."
******
Nàng nằm trong lòng hắn thân nhiệt có hơi cao, nhưng lại vẫn cúi đầu cười.
Dường như nàng rất dễ dàng thỏa mãn, vui vẻ, Long Phi Ly bất giác nhíu nhíu mày.
"Cười cái gì?"
Tuyền Cơ nheo mắt, phía cuối hàng hiên hiện lên mấy bông hoa ẩn hiện trong tán lá.
Trong đêm tối, ánh trăng bao phủ khắp nơi trong chốn hoàng cung này.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, thi triển khinh công, đến một con đường nhỏ yên tĩnh mà u khuất.
Gió nhẹ nhàng thổi qua bên người, có hơi lạnh một chút nhưng lại càng làm rõ ràng hơn cái cảm giác... bay bổng.
"Nhất kỳ một hồi." Tuyền Cơ nhẹ giọng nói, "Ta nghĩ, về sau ta sẽ nhớ kỹ."
Nàng không có tự xưng nô tì, có lẽ là do hắn đem vui buồn của mình nói với nàng, ở thời điểm chỉ có hai người, nàng liền không cần kiêng kị cách xưng hô này.
Nàng ngưng lại một chút... hình như hắn vừa nhìn nàng. Lúc này, hắn ôm nàng đứng ở trên đỉnh một cái đình nhỏ.
Nơi này là... rừng liễu phía trước kỳ viên?
Nàng đang muốn nói với hắn ý nghĩa của nhất kỳ một hồi, lại đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ mà ngừng lại.
Vật thể bay lúc cao lúc thấp ở ven hồ kia không phải là sói con thì là cái gì?
Từ khi thoát hiểm ở khu vườn này trở về, sói con chưa từng bay nữa.
Lúc nàng cùng Điệp Phong nhàn rỗi không có việc gì làm cũng dụ nó bay, nhưng con vật nhỏ này lại thật sự cao ngạo, một chút mặt mũi cũng không cho nàng, không bay là không bay.
Lúc này đã thấy nó đuổi theo một người, khinh công người nọ vô cùng tốt, ở trên cành liễu cầm một ít lá thuốc, sói con không thể không bay lên đuổi theo hắn, nhưng mỗi lần vừa đụng tới quần áo người nọ, người nọ giống như cá chạch chuồn đi.
Lúc đầu sói con chính là đuổi theo hắn, sau lại trở nên phẫn nộ, kêu ngao ngao, giơ chân tấn công, thân pháp người nọ lại càng trở nên nhẹ nhàng, dường như vừa rồi vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Tuyền Cơ nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, nói: "Long Phi Ly ... "
Danh xưng Hoàng Thượng cũng giản lược mất.
"Có chuyện gì sao?"
Lúc này, người nọ xoay người một cái rơi xuống đất, Tuyền Cơ thấy rõ, "Hạ tang?"
Nàng nói chưa hết câu, đột nhiên, từ trong rừng liễu một bóng đen bay xéo ra một chút, tấn công về phía sói con, nàng kinh hãi, trong bóng đêm thấy được hàn quang, người nọ có binh khí.
Sói con kêu một tiếng, vừa rồi nó nhàn nhã bay đuổi theo, hiện tại tình thế lại thay đổi, nó vừa kêu vừa co chân chạy trốn, mắt thấy kiếm của người nọ chỉ trước ngực nó, Tuyền Cơ cả kinh liền muốn đứng lên, lại bị nam nhân giữ lại.
Đến khi nhìn lại, dường như sói con đã tránh khỏi công kích, kêu một chút, nó bay về phía rừng liễu với tốc độ nhanh gấp mấy lần so với hôm chứng kiến ở Kỳ viên. Hạ Tang cùng hắc y nhân nhìn nhau, cũng không chậm trễ, lập tức thi triển khinh công, đuổi theo vào sâu trong rừng liễu
Tuyền Cơ kinh hãi, nhưng cũng lờ mờ hiểu ra dụng ý của Long Phi Ly, hỏi: "Còn một người nữa là ai?"
"Thanh Phong." Nhìn thấy nàng ngồi ổn định, Long Phi Ly buông tay ra.
Tuyền Cơ hơi hơi kỳ quái, "Hạ Tang dùng cái gì dẫn dụ nó tới đây?"
"Tía tô."
Trong lòng nàng ấm áp, "Cám ơn, trong khoảng thời gian này sói con quả rất an nhàn, đã quên mất gian nan khổ cực."
"Nàng cảm ơn trẫm làm gì? Nếu nó trốn không thoát công kích của Thanh Phong, nó sẽ bị Thanh Phong giết chết." Long Phi Ly nói.
Giọng nói hắn đều đều lãnh đạm, coi đó như là một chuyện hết sức tự nhiên.
Tuyền Cơ không phân biệt được thật giả trong lời của hắn, trong lòng chấn động, đình đỉnh kia vốn trơn trợt, thân thể của nàng trượt xuống dưới. Nàng kinh hãi, lưng áo lại được người ta đỡ lấy.
Lòng bàn tay ấm áp... Kinh hồn một cái chớp mắt, nàng bị kéo vào trong lòng nam nhân.
Môi của nàng môi tà tà lướt qua mặt hắn.
Nàng bối rối, nhướng mày nháy mắt, thấy được hắn sâu thẳm nhìn chính mình, ánh mắt như rong chơi, có chút sắc bén, có chút hơi lạnh, lại hồ nhủ nóng bỏng không hiểu nổi.
Nơi chân trời vầng trăng bàng bạc soi rọi qua cành lá, ánh sáng loang lổ trên mặt đất.
Nàng nằm trong lòng hắn, chỉ mặc một lớp áo mỏng, vạt áo hơi hé mở, mái tóc dài buông xõa, rối tung.
Có lẽ là ánh trăng làm say lòng người... Không biết ai bắt đầu trước.
Nàng đồng thời nhắm mắt lại, cánh môi hai người hợp cùng một chỗ.
Cánh tay thon dài của hắn mạnh mẽ đỡ lấy lưng nàng.
Không giống lần hôn trước, khi đó... Hắn làm chủ, hắn hô hấp ngân nga, có ý đùa cợt, hiện tại hai người đều giống nhau, hô hấp dồn dập.
Rốt cục, lưỡi hắn nhẹ tách đôi môi của nàng ra.
← Ch. 097 | Ch. 099 → |