Nuối tiếc …
← Ch.030 | Ch.032 → |
Một chiếc lược gỗ thật đơn giản, trên mặt cũng chỉ khắc vài chi tiết nhỏ, hình như là hoa lá và vài chi tiết gì đó nữa, nàng từng muốn nhìn kĩ nhiều lần nhưng vẫn nhìn không ra.
Nâng tóc hắn lên nhẹ chải một cái, nhưng đau đớn từ phía bụng dưới đột nhiên dội đến, nàng liền vội vàng chải nhanh vài cái rồi búi một búi nhỏ.
******
Taynàng dừng lại dường như thật lâu trên mái tóc hắn, nắm chặt lấy búi tóc.
Long Phi Ly nhăn mày.
Bản tính hắn trước giờ vẫn luôn thâm trầm, bình tĩnh, không nôn nóng bao giờ, nhưng vừa rồi lại sinh ra một tia cáu bẳn, giống như gì đó cắn xé mạnh mẽ trong lòng hắn.
Cơ thể bất giác khẽ động, chiếc lược trên tay nàng vì cử động này của hắn mà chợt trượt tay buông ra, có cái gì đó từ trên vai rơi xuống đầu gối, hắn nhặt lên, đôi mắt càng thâm thúy.
Chiếc lược này, là quà hắn tặng cho nàng.
Hắn và nàng từng trải qua một khoảng thời gian sống cuộc sống dân dã đời thường đầy kì diệu. Khi mới bước vào pháp trường, hắn đã để ý trên tay nàng luôn nắm một đồ vật gì đó, nhưng điều khiến hắn để tâm là nàng cầm nó chặt đến nỗi chảy cả máu, khiến lòng hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn rất muốn biết đó là vật gì.
Nàng hỏi hắn vì cái gì lại ban cho nàng một nguyện vọng?
Sự thật là, ngay cả hắn cũng không biết.
Rõ ràng nhìn nàng ngã lên giá hành hình, khóe mắt ngập nước, cơ thể bởi vì sợ hãi mà run rẩy, hắn vừa giận cũng vừa hận mới không kiềm chế được bản thân bước nhanh về phía đó.
Có lẽ chỉ là muốn nhìn xem vật mà đến chết nàng vẫn muốn nắm chặt lấy là gì.
Hẳn là chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhất định chỉ đơn giản như vậy thôi.
Bất giác quay người lại.
Rồi đột nhiên nàng gục xuống.
Gió tuyết gào thét, có lẽ những người ở phía ngoài đã không đợi được nữa, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Còn có Từ Hi thì ở ngoài liễn (xe vua) nhỏ giọng gọi hắn.
Cụ thể thì bọn họ nói gì đó, hắn cũng không rõ.
Hắn cũng không muốn biết.
Ánh mắt rơi xuống bàn tay của chính mình, trắng nõn thon dài, bàn tay đặt lên cơ thể nàng.
Không có độ ấm.
Tựa như chỉ là hắn chạm vào một vật gì đó lạnh băng.
Vừa rồi vì cái gì lại không nắm nắm chặt lấy?
Tay nàng nắm chặt lại lại càng nhỏ bé, nhưng mà như vậy có thể gần hắn thêm một chút.
Thế nhưng hắn lại keo kiệt mà không khép lòng bàn tay lại để nắm lấy tay nàng.
Nàng cùng nam nhân khác cấu kết, lại mang thai đứa con của người khác. Cơ thể được hắn âu yếm qua cũng từng bị nam nhân khác tùy ý chiếm hữu.
Nàng từng ngọt ngào gọi hắn là A Ly, chắc nàng cũng từng gọi tên người kia thân mật như vậy.
Nàng sao dám. Giữa ba nghìn cưng chiều chỉ một, đến cuối cùng đổi lấy lại là sự phản bội? Nàng là nữ nhân của hắn, chỉ của một mình hắn, trong lòng nàng sao có thể lại còn có một người đàn ông khác?
Sao nàng dám! Giữa hậu cung ba nghìn người, hắn chỉ yêu chiều một mình nàng, đến cuối cùng lại đổi lấy sự phản bội? Nàng là nữ nhân của hắn, chỉ của một mình hắn, còn nàng, sao trong lòng lại có thể chứa thêm một người đàn ông khác?
Phẫn nộ sôi trào, giống như đau hận vạn năm đọng lại.
Hắn muốn giết nàng.
Dùng móc sắt xuyên thủng chân của nàng, tàn nhẫn chà đạp thân thể của nàng, dùng hình phạt tàn khốc nhất, muốn đem nàng xé nhỏ ra. Chỉ có như vậy, mới có thể làm dịu đi nỗi hận trong hắn.
Mà bây giờ, nàng đã chết.
Nàng rốt cục đã chết.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |