Truyện:Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký - Chương 076

Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký
Trọn bộ 128 chương
Chương 076
Kiếm hạ phong vân
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Thần Kiếm Thủ trợn ngược hai mắt, lên tiếng quát mắng:

- Ngươi quên điều căn dặn của ta rồi sao, đêm nay không gặp bất cứ ai hết.

Lão đầu nọ lại cúi đầu vái chào, thưa tiếp:

- Hạ nhân không quên, thế nhưng... đối phương không chịu đi, cứ khăng khăng đòi gặp chủ nhân cho bằng được.

Thần Kiếm Thủ cau mày nói:

- Đối phương là người như thế nào? Lão đầu cung kính thưa rằng:

- Đối phương là một thư sinh bịt mặt bận áo lam, tự xưng... là Hữu Tâm Nhân gì đó, đồng thời có dẫn theo một hậu sinh tiểu tử đi theo.

Thần Kiếm Thủ ngạc nhiên nói:

- Chưa từng nghe nói trên giang hồ lại có nhân vật xưng hô như thế bao giờ, ngươi có hỏi kỹ đối phương đến đây để làm gì không?

Lão đầu nọ nói:

- Đối phương bảo rằng khi nào gặp chủ nhân sẽ khai báo sau! Huyết Thủ Thiếu Đông lạnh lùng tiếp lời nói:

- Kẻ này từng gặp đối phương...

Thần Kiếm Thủ kêu ồ một tiếng nói:

- Đối phương là nhân vật thế nào vậy? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:

- Người này niên kỷ không lớn lắm, chẳng biết xuất xứ từ đâu, hắn vừa xuất đạo đã được giang hồ tôn xưng là Trung Nguyên đệ nhất kiếm thủ, hành vi rất quái gở, không thèm qua lại với ai hết, nhưng nếu một khi bị hắn chiếu cố, quyết không phải là chuyện lành.

Thần Kiếm Thủ nghe nói thế mặt hơi biến sắc nói:

- Lạ lùng thật, hắn tìm bản nhân có việc chi ư? Huyết Thủ Thiếu Đông lạnh lùng nói:

- Ắt là đến đòi nợ không sai.

Thần Kiếm Thủ trợn ngược hai mắt nói:

- Sao Thiếu Đông lại biết như thế?

Huyết Thủ Thiếu Đông cười há há một tiếng nói:

- Người làm ăn cần nhất phải nắm vững mọi giá cả thị trường, gặp gió xoay chiều, bằng không ắt phải mất cả vốn lẫn lời cho mà coi!

Có một âm thanh từ ngoài sảnh đường vang tới tiếp lời nói:

- Quả thực người làm ăn có cặp mắt bén nhạy hết sức, y nói chẳng sai chút nào cả.

Dứt lời, đối phương đã vào tới cửa sảnh đường, lão đầu nọ đảo người lách tránh sang một bên, thân pháp lão cũng chẳng phải tầm thường.

Thần Kiếm Thủ đứng phắt dậy trấn ngang trước cửa.

Chỉ thấy người vừa xuất hiện đúng là một thư sinh bịt mặt bận áo xanh mà lão đầu vừa tả lúc nãy.

Bên cạnh hắn là một thiếu niên tuấn tú trạc mười bốn, mười lăm tuổi, thư sinh bịt mặt thì chẳng nói làm gì. Gã thoạt trông thấy nhãn thần của thiếu niên nọ, bất giác rung mình đến lạnh tóc gáy, Thần Kiếm Thủ thấy nỗi oán độc trong nhãn thần thiếu niên như đã đông đặc lại.

Huyết Thủ Thiếu Đông vẫn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ không động đậy gì hết. Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn chắp tay nói:

- Bằng hữu đêm khuya quang lâm tệ trang có điều chi chỉ giáo chăng? Trần Gia Lân nói giọng lạnh như băng tuyết:

- Tại hạ thọ thác của một vị bằng hữu, đến đây xin các hạ trả lại một đạo lý công bằng!

Da mặt Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn co rút lia lịa, nói:

- Thọ thác của người nào thế?

Trần Gia Lân trầm giọng:

- Đả Nhạn Khách Hách Cầm, cũng tức là chủ nhân của võ quán này đây. Thần Kiếm Thủ Lữ Khôn mặt mày đại biến sắc, nói giọng hớt hải:

- Hữu Tâm Nhân, ngươi nói thế có nghĩa là sao? Trần Gia Lân nói giọng lạnh như tiền:

- Họ Lữ kia, ngươi 𝐠·ⓘ·ế·🌴 người sau đó cướp đoạt võ quán, có nên hoàn lại một công lý chăng? Nói cho ngươi hay, hai chữ chính nghĩa vẫn còn đó, 𝖌𝖎-ế-𝐭 người thì đền mạng, đây là luật thép trên ⓥ*õ lâ*ɱ.

Thần Kiếm Thủ cười há há một tiếng nói:

- Này Hữu Tâm Nhân, ngươi là thứ mấy mà dám công nhiên thượng môn sinh sự? Trần Gia Lân trầm giọng nói:

- Nghe nói các hạ là ν*õ l*â*Ⓜ️ đệ nhất kiếm ở miền bắc, căn cứ vào hành vi của các hạ thì nên 𝖈𝖍ế·† như một con chó mới phải, thế nhưng... tại hạ làm việc luôn không bằng lòng trái với võ đạo, cho một đặc ân ngươi được rút kiếm tự vệ, hãy bước ra sân viện nào.

Những tiếng chân kêu sào sạo và vội vã vang tới, có mười mấy bóng người xông vào sân viện, lập tức đứng giãn ra ở xung quanh.

Trần Gia Lân chẳng thèm quay đầu lại, hạ thấp giọng nói nhỏ với Hách Tiểu Bửu:

- Tiểu Bửu, ngươi hãy đứng ra xa một chút để thúc thúc giải quyết cho mà coi.

Hách Tiểu Bửu vâng lời ra phía sau cả hai trượng, đứng dựa lưng vào cột trên lối đi hành lang.

Chẳng biết Huyết Thủ Thiếu Đông vô tình hay cố ý, đã từ từ ngồi dậy bước ra khỏi sảnh đường đứng ở bên cạnh Hách Tiểu Bửu.

Trần Gia Lân đưa mắt nhìn gã một cái không nói gì hết.

Thần Kiếm Thủ cất bước ra ngoài, trước hết quay sang hướng Huyết Thủ Thiếu Đông nói:

- Xin Thiếu Đông hãy chờ đợi giây lát, chúng ta cần bàn vụ làm ăn tiếp. Huyết Thủ Thiếu Đông cười lạnh lùng một tiếng nói:

- Đương nhiên, nếu các hạ còn sống sót.

Câu nói này chói tai hết sức, Thần Kiếm Thủ bĩu môi kêu hừ một tiếng, sau đó quay sang hướng Trần Gia Lân nói:

- Hữu Tâm Nhân, vị tiểu bằng hữu này là ai thế, hãy nói cho rõ rang trước kẻo xảy ra chuyện đáng tiếc.

Trần Gia Lân lạnh lùng nói:

- Tiểu hài nhi sinh tính hiếu kỳ, đòi đưa đi xem náo nhiệt, y đã tin lời đồn đại người ta nói rằng, ngươi có trái tim đen, 𝖒á*u cũng đen nên muốn đến đây mục kích chứng minh một phen thế thôi.

Tức thì Thần Kiếm Thủ giận đến độ mồm mũi phun ra khói lửa, nói giọng lạnh lùng:

- Chớ mãi lo khoa môi múa mép, ta cũng chẳng có thì giờ rảnh rỗi nghe ngươi nói nhảm nữa, hãy rút kiếm ra nào.

Dứt lời, kêu xoẹt một tiếng, gã rút kiếm ra khỏi bao ngay. Trần Gia Lân từ từ rút trường kiếm ra.

Thần Kiếm Thủ thoạt trông thấy binh khí của đối phương, tức thì cả kinh thất sắc, bất giác lùi ra phía sau hai bước, hớt hải nói:

- Thanh kiếm cùn, ngươi là Ngư Lang đó ư? Trần Gia Lân nói giọng lạnh như tiền:

- Tại hạ là Hữu Tâm Nhân.

Trong lòng Thần Kiếm Thủ thấp thỏm bất an, số thủ hạ đứng vòng ngoài của gã cũng mặt mày biến sắc hết, gương mặt Thần Kiếm Thủ co rút một hồi, sau đó mới thốt ra một câu nói:

- Nếu như ngươi là Ngư Lang thì ta không đấu với ngươi. Trần Gia Lân trầm giọng nói:

- Tại hạ đã rút kiếm cùn đầu ra, nếu không đổ 𝐦*á*⛎ quyết không tra kiếm vào bao, còn chẳng muốn đấu nữa cũng được, các hạ cứ tự mình liễu kết đi.

Thần Kiếm Thủ xúc động nói:

- Ta không phải sợ ngươi, có điều... Trần Gia Lân tiếp lời:

- Có điều chỉ sợ ↪️_𝐡_ế_t, có phải vậy không?

Thần Kiếm Thủ nói giọng hớt hải:

- Chớ lấn 𝐡●ⓘ●ế●p người ta quá thế... Trần Gia Lân bĩu môi, nói:

- Không phải lấn h𝒾-ế-🅿️ ngươi, mà phải 🌀ı.ế.т ngươi, tại hạ chỉ xuất thủ một chiêu, nếu ngươi không 🌜●𝒽ế●† xem như được sống sót.

Khẩu khí này ngạo nghễ hết sức, quả thực chưa có ai trên thế gian này dám buông lời nói như vậy, Thần Kiếm Thủ được tôn xưng là ν_õ 👢_â_Ⓜ️ đệ nhất kiếm bắc phương, chẳng lẽ không tiếp được một kiếm thật sao?

Thần Kiếm Thủ suy nghĩ giây lát, nói:

- Chỉ một kiếm mà thôi, chính miệng ngươi đã nói thế? Trần Gia Lân gật đầu nói:

- Đương nhiên, một kiếm là đủ rồi, ngươi chưa có tư cách tiếp chiêu kiếm thứ hai của tại hạ đâu.

Thần Kiếm Thủ khẽ hất kiếm trong tay một cái diễn ra thế khởi thủ, nói:

- Mời nào.

Dứt lời gã nghĩ bụng rằng: "Cậy vào tên tuổi Thần Kiếm Thủ ta, chẳng lẽ không chịu được một chiêu của ngươi, trên chốn giang hồ này chưa từng có ai đánh một kiếm khiến ta chịu trận cả, ta chỉ cố thủ không tấn công, xem ngươi còn làm gì được ta nào?"

Thanh kiếm cùn đầu nghiêng nghiêng đưa ra phía trước, thân kiếm óng ánh phản chiếu ngọn lửa đèn đuốc toát ra một luồng sang lạnh khiến người rung mình ớn lạnh tóc gáy.

Ánh kiếm thấp thoáng lóe lên một cái, Trần Gia Lân đã xuất kiếm nhanh như điện chớp, những người trong hiện trường thoáng cảm thấy hoa mắt, kế đó hai binh khí va chạm vào nhau kêu leng keng vài tiếng, chỉ trong khoảnh khắc, bầu không khí trong hiện trường đã trở lại tịch lặng như tờ.

Trần Gia Lân từ từ thu kiếm và lui lại phía sau vài bước. Hắn đã từng nói rằng chỉ tấn công một chiêu, chứ tuyệt đối không xuất thủ lần hai.

Thần Kiếm Thủ vẫn đứng yên tại chỗ, thanh kiếm trong tay từ từ hạ xuống. Số thủ hạ của gã cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.

Hách Tiểu Bửu trông thấy tình huống trước mắt, biết rằng không còn hy vọng trả thù nữa, trong lòng xúc động mãnh liệt khẽ gọi một tiếng:

- Thúc thúc?

Huyết Thủ Thiếu Đông thản nhiên nói:

- Này hài nhi, cháu có trông thấy không, ɱ.á.ц của người có trái tim đen vẫn là ⓜ.á.𝐮 đỏ tươi.

Tiếp theo tiếng nói của Huyết Thủ Thiếu Đông chỉ thấy phần trên thân người của Thần Kiếm Thủ biến thành màu đỏ, chẳng mấy chốc ướt cả chiếc áo gấm đang mặc trong người, kế đó trong hiện trường nổi lên tiếng kêu thất kinh, tiếp theo tiếng kêu hoảng hốt thì Thần Kiếm Thủ từ từ té nằm trên mặt đất bất động luôn.

Hách Tiểu Bửu tròn xoe đôi mắt, kế đó nước mắt đã nhỏ ròng ròng xuống, toàn thân cứ 𝓇●⛎●𝓃 lẩ●ⓨ 🅱●ẩ●𝐲 không ngừng.

Huyết Thủ Thiếu Đông la lớn tiếng nói:

- Người mậu dịch không xen vào cố sự này, đành phải cáo từ trước.

Chẳng biết gã nói cho gã nghe hay nói cho mọi người nghe đây. Nói xong, gã lượn mình nhảy vọt lên cao, vượt nóc nhà chạy như gió.

Số đệ tử Thiên Hương môn gầm hét mấy tiếng lập tức vây tới ngay. Trần Gia Lân lạnh lùng hét to một tiếng nói:

- Ⓒhế_✞ một người chưa đủ sao?

Số đệ tử vừa vây tới chỉ do bởi một phần theo bản năng tự nhiên, họ thoạt nghe Trần Gia Lân hét to một tiếng, thảy đều ngẩn người lại chỗ hết, bấy giờ họ mới cảm thấy sợ hãi, không một ai dám xông lên nạp mạng cả.

Trần Gia Lân lại la lớn tiếng nói:

- Bây giờ tất cả các ngươi hãy cút khỏi đây hết, trở về trình lại với chủ nhân các ngươi rằng cấm mãi mãi không được xâm phạm vào Hách thị võ quán này nữa.

Những giọt nước mắt mà Hách Tiểu Bửu cố cầm giữ trong khóe mắt cuối cùng đã nhỏ dài xuống. Trên gương mặt thanh tú nhỏ bé lộ rõ vẻ xúc động, mặc dù y không chính tay ℊi·ế·𝖙 ⓒ*♓*ế*✝️ kẻ thù, thế nhưng y đã được mục kích hung thủ té ngã ra đất.

Thình lình ngay lúc này...

Có một âm thanh nữ nhân từ bên ngoài vang vào nói:

- Việc gì đã xảy ra vậy, tại sao không ai gác cổng vậy? Có tổng giá*m 💲á*т giá lâm...

Trần Gia Lân thoạt nghe thấy có tiếng nói rất quen thuộc, có điều chẳng biết đối phương nói tổng giá●𝖒 sá●🌴 là ai thế thôi.

Số đệ tử Thiên Hương môn thoạt nghe thấy tiếng nói, tất cả đều chạy ra ngoài hết.

Trần Gia Lân sực nảy một ý, lập tức thò tay vào túi móc ra một số bạc lẻ, bước tới nhét vào túi Hách Tiểu Bửu nói:

- Này Tiểu Bửu, đây là nhà của ngươi, ngươi ắt hẳn quen thuộc các lối ra vào. Bây giờ ngươi lập tức ra ngoài bằng cửa sau, đến ở tạm nhà đại sư huynh ngươi trước, sau đó xem tình hình thế nào rồi hãy trở về cũng chưa muộn, đi nhanh lên, chớ để đ