← Ch.04 | Ch.06 → |
Trên lưng của hắn máu tươi chảy ra không ngừng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù đã ăn đại hoàn đan, sớm hay muộn vẫn là bị mất máu mà chết, hơn nữa là chậm rãi chết.
Không cần nghĩ ngợi, Thủy Linh Nhi lập tức đem xé rách tay áo của mình, dùng mảnh vải cột vào trên miệng vết thương của Sở Ân, cái khó kế tiếp là nên an bài hắn như thế nào đây.
"Không thể để hắn nằm ở nơi này, sương ban đêm rất nặng, độ ấm thấp, nếu gặp phải sói hoặc báo thì phải làm sao, phải tìm nơi trú ẩn an toàn mới được." Nàng lẩm bẩm.
Giúp hắn băng bó xong, nàng bước đến gần đó tìm lá cây khô cùng lô thảo, trùm lên người Sở Ân che lại mùi máu của hắn.
"Giờ thì, ngươi ở trong này hảo hảo đợi, ta đi tìm một vật gì đó để mang ngươi đi, bằng không ngươi nặng như vậy, ta là một tiểu nữ tử trói gà không chặt, không thể nào kéo nổi ngươi. Nếu dùng tay mà kéo ngươi đến nơi trú ẩn an toàn, ngươi không chết, ngược lại ta chết trước vì mệt."
Nàng hữu mô hữu dạng nói với hắn, kỳ thật cũng không phải thật nói cho hắn nghe, dù sao người còn đang hôn mê, làm sao có thể nghe được? Thủy Linh Nhi là cố ý nói cho chính mình nghe, đồng thời muốn nói chuyện để tăng thêm can đảm, dù sao hiện tại đêm đen gió rít, bọn họ lại đang ở vùng hoang vu dã ngoại vắng lặng không người, nàng lại mất đi khinh công, cảm giác thật sự sợ hãi.
"Ta rất nhanh sẽ trở lại, ngươi trăm lần ngàn lần cũng cố chống cự, đừng chết nha." Cuối cùng những lời này, nàng là thật tâm chân ý, bởi vì biết hắn nghe không được, cho nên không tự giác toát ra quan tâm ôn nhu, sau đó mới đứng lên, tốc tốc rời đi.
Đợi nàng vừa rời đi, cặp mắt đang nhắm nghiền bất chợt mở ra.
Kỳ thật, hắn vẫn là tỉnh, chính là nhất thời bị thương nặng, thể lực không đủ, muốn nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi trong chốc lát, trong lòng hắn biết rõ, dù hắn đang bị thương, nhưng ngăn không cho nàng chạy trốn, thì hắn thừa sức lực.
Chẳng qua, hắn không định lưu nàng ở lại, . Bởi vì một khi hành tung đã bị tiết lộ, tin rằng sẽ có nhiều người Hán tìm đến, muốn lấy đầu của hắn để lãnh thưởng, như vậy đến lúc đó hắn không thể cam đoan an toàn của hắn, bởi vậy hắn quyết ý thả nàng đi, miễn cho nàng lưu lại tùy thời có khả năng toi mạng.
Nhưng mà, hắn không thể tưởng được nha đầu kia cư nhiên muốn cứu hắn, vả lại còn cho hắn ăn cái gì...... Đại hoàn đan?
Hắn không sợ nàng hạ độc hắn, bởi vì Miêu Cương xà độc là thiên hạ chí độc, hắn thuở nhỏ cùng độc xà chung sống, bách độc bất xâm, cho nên không sợ nàng hạ độc viên thuốc. Chính là hắn không nghĩ tới đan dược này đúng như lời nàng nói, là một viên đại hoàn đan, bởi vì đan dược nhất dung nhập nước bọt, thuận thực quản xuống, quả thực cảm thấy thân mình giống như rót vào một cỗ lực lượng, kinh mạch đều lung lay lên.
Nàng vì sao phải cứu hắn?
Biết rõ hắn muốn giết ý trung nhân của nàng, nếu hắn chết, nàng chẳng những có thể đào tẩu, còn có thể thuận đường giải quyết địch nhân là hắn, nhất cử lưỡng tiện không phải sao?
Nghĩ đến trước lúc nàng đi, còn cố ý dặn dò hắn không được chết, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ ấm áp.
Kỳ thật hắn có thể di động thân mình, lại lựa chọn yên lặng bất động, bởi vì hắn rất ngạc nhiên ── nàng sẽ trở về sao? Nàng tính như thế nào cứu hắn?
Nghi hoặc trong lòng, nhưng lại hỗn loạn mong đợi. (may trang: Anh đợi đi sẽ biết, hứ! nguyên lành không chịu muốn chịu khổ mà)
Ước chừng qua nửa nén hương thời gian, nàng đã trở lại, hai tay còn kéo một cái gì, đó là dùng vỏ cây cùng cỏ khô, thất thấu bát thấu bện mà thành.
Trước khi nàng tiến đến gần hơn, hắn liền nhắm mắt lại, không bao lâu liền cảm nhận được cánh tay non mềm của con gái quàng qua thân hắn, muốn di chuyển hắn.
Thủy Linh Nhi tính đem Sở Ân chuyển đến trên cáng, rồi kéo hắn đến một nơi an toàn, bởi vì trên đường đi vừa rồi nàng phát hiện một cái sơn động, có thể tạm thời làm nơi cư trú tối nay.
Nàng thật cẩn thận tận lực không đụng chạm đến miệng vết thương trên lưng hắn, theo ngay mặt khởi động hắn nửa người trên, từng bước một sau này di động, không ngờ mới đi hai bước, liền vấp phải tảng đá.
"Ai nha!"
Nàng nhất thời mất đà té ngã xuống, đồng thời cũng kéo thân hình to lớn của hắn đè nặng trên người, đôi môi đầy đặn của hắn chợt đè trúng lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng. (maytrang: Hôn rồi, *** tung hoa ***, híc, ** chấm chấm nước mắt *** cặp đôi này thật chậm, mãi đến chương năm mới hôn nhau, hại ta chờ dài cả cổ)
"Ngô ~~ ngô ~~"
Nàng xấu hổ cấp giãy dụa, bị ngăn chặn miệng chỉ có thể ngô ngô kêu, thật vất vả giãy dụa mới đứng dậy được, toàn thân nàng như nhuộm một màu hồng.
Ngoài ý muốn! Đây là ngoài ý muốn!
Nàng chùi chùi đôi môi đỏ mọng của nàng, trợn mắt nhìn hắn, họ Sở vẫn như cũ tứ bình bát ổn mê man trung, không hề động tĩnh.
Thủy Linh Nhi nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm:"May mắn ngươi hôn ta, bằng không sẽ gặp rắc rối lớn! Nghe đại sư tỷ nói, Đoàn tỉ phu hôn môi của tỷ, liền sẽ đối tỷ ấy phụ trách, ta vừa rồi không cẩn thận cùng ngươi huých miệng, chẳng phải là sẽ đối ngươi phụ trách a?"
Nàng nghĩ nghĩ, lại sửa chữa:"Không đúng, ngươi là nam, ta là nữ, hẳn là ngươi đối ta phụ trách, bất quá ngươi yên tâm, bổn cô nương sẽ không theo ngươi so đo, dù sao ngươi cũng không biết, ha."
"......" Trên thực tế, hắn biết được toàn bộ.
Đưa hắn chuyển đến trên cáng, kéo đi liền dễ dàng hơn.
Đi được một đoạn sườn núi, cuối cùng nhìn thấy một cái động, Thủy Linh Nhi may mắn vận khí tốt, ít nhất đêm nay cũng có nơi che gió đụt mưa, không cần bên ngoài kia chịu đựng ban đêm gió lạnh, lại còn phải nơm nớp đề phòng lọt vào tầm công kích của mãnh thú.
Nàng bước nhanh hơn, dùng sức kéo, cố gắng kéo.
Binh!
Ngô...... tiếng gì vậy!
Binh!
Kỳ quái, như thế nào kéo không đi?
Binh!
Tiếng động gì vậy a? Sao vang lên mãi?
Nàng buồn bực quay đầu, thế này mới phát hiện, cáng vướng vào cửa động, sở dĩ có tiếng động, là vì đầu của hắn đụng vào tảng đá, nàng dùng sức kéo ba lượt, đầu của hắn liền đụng phải ba lượt. (maytrang: Hehe, ta đã nói mà, sướng không chịu nhõng nhẽo chi cho khổ ...)
"Thảm!" Nàng hô nhỏ, bước nhanh tới, lặng lẽ đưa tay lên mũi hắn, kiểm tra hơi thở, sau đó mới thở ra một hơi nhẹ nhàng.
May mắn may mắn, còn có hô hấp, nàng thực chột dạ sửa đầu hắn cho ngay ngắn, tự mình an ủi nói:"Không sao đâu, nhiều lắm thì cũng mang một cục u hơi to, không chết được, dù sao ngươi đang hôn mê, cũng sẽ không đau, đương nhiên lại càng không hiểu được này cục u này là do đâu, ha."
"......" Sai lầm rồi, hắn biết được mọi chuyện.
Thủy Linh Nhi đưa hắn kéo vào thạch động, sớm đổ mồ hôi đầm đìa, nàng lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển mấy hơi thở, lại vội vàng đi kiếm nhánh cây khô nhóm lửa.
Nàng tuy rằng thi triển không được khinh công, nhưng kỹ năng sống nơi hoang dã thật ra được huấn luyện không ít. Trước kia nàng cùng các sư tỉ thường thường thừa dịp sư phụ đi vắng, ba người cùng nhau xuống núi du ngoạn, đêm xuống ngủ trong động, khát thì uống nước suối, đói thì hái trái cây rừng để ăn. Du ngoạn thỏa thích mới trở lại Thiên Sơn.
Lửa cháy, nàng an tâm, bởi vì dã thú nhìn thấy lửa sẽ không hội tùy tiện tiếp cận, kế tiếp, xem thương thế của hắn mới được.
Nàng bước đến bên cạnh Sở Ân, ánh lửa chiếu vào áo bào trắng nhiễm đầy vết máu của hắn trông thật đáng sợ, làm cho nàng hô hấp không khỏi cứng lại! Rõ ràng người bị thương là hắn, nhưng sao tâm nàng lại đau nhói?
Nhẹ nhàng vạch nhẹ lưng áo của hắn, nhìn thấy trên lưng hắn đầy vết chém đao thương, trong đó có hai vết thương là đặc biệt sâu nhất.
Biết rõ đã cho hắn ăn xong đại hoàn đan, không có việc gì, nhưng nhìn miệng vết thương sâu và đáng sợ như thế, vẫn là làm cho nàng không hiểu sao tâm lại đau xót, ngay cả khi răng cắn chặt vào cánh môi hoa rướm máu vẫn không hay biết.
Nàng vội vàng lại lấy ra túi gấm nhỏ tùy thân, ở bên trong tìm ra một cái bình sứ nhỏ màu nâu, bên trong là thuốc bột chuyên trị ngoại thương, là nhị sư tỉ Thi Dược Nhi hơn mười loại trân quý thực vật chỉ duy nhất sinh trưởng tại Thiên Sơn, tinh luyện thí nghiệm mà thành.
Dược Nhi nói, ngoại thương dược này so với kim sang dược hoặc là Vân Nam bạch dược đều phải tốt hơn gấp trăm lần.
Nàng xé một mảnh vải trên người đem thấm một ít nước suối, lau nhẹ nhàng ở miệng vết thương đến khi sạch hết vết máu khô, đem thuốc bột nhẹ nhàng rắc lên. (maytrang: Anh này bị thương nhiều một chút là chị không mảnh vải che thân > <!)
Thuốc bột rất nhanh hòa tan vào máu, thấm vào da thịt, thuốc rắc trên miệng vết thương vừa giáp, thì trong bình sứ cũng cạn, một chút cũng không lãng phí.
Chuyện nên làm thì nàng cũng đã làm tròn, kế tiếp, tùy theo số mệnh của hắn a! Trước mắt chỉ có thể chờ đến hừng đông, lại nghĩ biện pháp khác.
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên đánh ngáp một cái, nàng đã buồn ngủ, chân tự động cũng bước không nổi.
Bây giờ đã hơn nửa đêm, thế này mới phát hiện chính mình mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nhớ ngày đó nàng còn có khinh công, làm những việc như thế này chỉ như vận động tay chân thôi, làm sao dễ dàng xương sống, thắt lưng đau như thế này? Nếu Dược Nhi ở đây thì tốt rồi, Dược Nhi biết rõ thiên hạ bách thảo kì dược, nhất định có thể làm cho nàng khôi phục khinh công.
Thủy Linh Nhi tâm ý đã định, tính đợi cho xác định họ Sở sinh mệnh không còn nguy hiểm, nàng phải đi tìm Dược Nhi.
Trên mặt đất trải săn cỏ khô cùng lá cây, nàng nằm ở cấp trên, đem tàn phá thụ phiến trở thành chăn bông đắp ở trên người, nhắm mắt lại, chuẩn bị mộng chu công đi.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến sói tru, lại có rất nhiều thanh âm hỗn loạn của động vật kêu đến thê lương, mỗi một thanh âm đều làm người ta lưng phát lạnh, vô cùng sợ hãi.
Kì quái, rõ ràng đã nhóm lửa, như thế nào còn cảm thấy lạnh a? Nổi da gà đều đã nổi lên.
Chung quy, nàng vẫn là nhịn không được đứng lên, đi đến gần cửa động nhặt nhạnh một ít nhánh cây trở về, gắt gao ôm ở trên tay làm vũ khí phòng thân, nhưng vẫn y như cũ, không trừ được nỗi bất an trong lòng.
Theo một tiếng một tiếng quỷ khóc sói gào, thân thể của co rúm lại như con giun, lặng lẽ bò bò đến gần sát Sở Ân.
Nàng na nha na, na vào hắn trong lòng, còn đem một cánh tay của hắn nâng lên, đặt choàng qua người nàng, khuỷu tay rộng thùng thình, vừa vặn có thể cất chứa thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng.
Nàng nhỏ giọng nói:"Ngươi nhất định rất lạnh đúng hay không? Cho nên ta lòng từ bi, giúp ngươi sưởi ấm, là đang làm ơn cho ngươi đó nha." Rõ ràng là chính mình sợ hãi sợ hãi, còn cứng miệng nói muốn giúp cho người ta, còn muốn làm bộ thực giảng nghĩa khí; Dù sao không có người nhìn đến, họ Sở cũng đang hôn mê, nàng mới có thể lớn mật như vậy a.
Nói cũng thần kỳ, từ sau khi tiến sát vào trong lòng hắn, thật đúng là không lạnh, từ nãy giờ nỗi lòng luôn nhấp nhỏm lo âu, trấn định một chút, đồng thời nội tâm tràn ngập cảm giác an toàn.
Nằm trong khuỷu tay của hắn, nàng giống như chim sợ cành cong tìm được nơi tránh gió, hấp thu ấm áp trên người hắn, không bao lâu sau, hơi thở trở nên vững vàng, nàng bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề.
Cơ hồ là nàng vừa ngủ một khắc, lập tức đôi mắt bên cạnh nàng mở to, sáng ngời hữu thần đồng mâu lý, nhìn thẳng vào gương mặt đang mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
Những sợi tóc của nàng xõa tung trên cánh tay của hắn, hương vị của nàng hòa lẫn cùng hơi thở của hắn, nàng cô gái tròn trịa mềm mại tựa vào bờ ngực cứng rắn nam tính của hắn.
Hắn không nhúc nhích, chính là lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, dung nhan thanh tú của nàng tinh tế đoan trang, trong ánh mắt không còn mang vẻ lạnh như băng, giờ nhu hòa ấm áp, tầm mắt dọc theo hàng mi của nàng, lông mi của nàng, mũi của nàng, đến...... Miệng của nàng.
Hắn nhớ rõ, lúc hai môi không cẩn thận chạm vào nhau, đôi môi kia như đóa hoa mềm mại thơm ngát nằm trên môi hắn.
Cũng nhớ rõ, khi chính mình nằm ở trên người nàng, nàng so với sự tưởng tượng của hắn càng tinh tế mềm mại hơn.
Mà hiện tại, vật nhỏ này không hề phòng bị trốn vào trong lòng của hắn ngủ say, thật giống như con mèo nhỏ, vô tội tựa vào móng vuốt của hổ báo, lại thiên chân nghĩ rằng hắn không biết, yên tâm ngủ một cách thoải mái, biến hắn thành đại ấm lô để sưởi.
Cùng nàng làm bạn, đã chạm vào trong sâu thẳm nội tâm cứng rắn của hắn, dường như đang chậm rãi hòa tan cùng nàng.
Mạnh, hắn mắt sáng như đuốc, sắc bén duệ mâu hướng cửa động vọt tới
Trong bóng đêm, nhiều điểm tinh quang lóng lánh như sao, cả đàn tụ tập ở trước cửa động, đó là ánh mắt của sói.
Bầy sói đúng là bị mùi máu tươi trên người hắn hấp dẫn lại đây, đối diện bọn họ "Sói" mắt nhìn chăm chú.
Sở Ân ánh mắt băng hàn, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào cửa động, phát ra một cỗ tà mị ngoan lệ khí.
Động vật trời sinh có e ngại tà tị hung bản năng, bầy sói khiếp sợ sát khí của Sở Ân, chậm chạp không dám tới gần, nhưng cũng không chịu rời đi.
Hai phương liền như vậy giằng co, liên tục cả một đêm......
A ~~ ngủ thật là thoải mái a ~~
Thủy Linh Nhi sáng sớm bị tiếng chim hót, côn trùng kêu vang làm cho tỉnh lại, ngủ một đêm thật ngon, ngay cả chính nàng đều cảm thấy ngoài ý muốn.
"A, lửa đã tắt?" Nàng nhỏm người bò dậy, khều khều đám tro tàn, không có khói trắng, cũng không có hơi ấm còn lại, chứng tỏ lửa đã tắt lâu từ lâu lắm, nhịn không được chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
"Ngọn núi ngày đêm chênh lệch nhiệt độ lớn a, lửa tắt đã lâu, ta cư nhiên không cảm thấy lạnh, thực ngạc nhiên thế nào!"
Đương nhiên, cũng không ngẫm lại, là ai đêm qua lấy hắn làm đại ấm lô để sưởi ấm?
"Nha?" Thủy Linh Nhi đi đến trước cửa động, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, trên mặt đất có thật nhiều dấu chân, càng thêm líu lưỡi.
"Trời ơi, này không phải dấu chân của sói sao? Hơn nữa không chỉ một con, ít nhất có năm, sáu con nha." Nàng đầu tiên là cả kinh, tiếp theo dào dạt đắc ý nói:"Ha ha, bầy sói nhất định là bởi vì lửa, cho nên không dám tới gần, cũng may bầy sói đi rồi sau đó lửa mới tắt, thật sự là mạng lớn nha."
Sai lầm rồi! Bầy sói là khiếp sợ sát khí của hắn, vì dọa bầy sói công kích, hắn cả đêm đều phát công truyền khí, căn bản không ngủ.
Nàng đi trở về bên cạnh Sở Ân, coi hắn hiện tại tình huống như thế nào, tay nhất thời chạm đến da thịt của hắn, lập tức hoảng sợ.
"Trời ơi, nóng quá a!" Nàng sờ sờ cái trán của Sở Ân, rồi đưa tay sờ trán mình, phát giác hắn nóng thật là nóng, thật là lợi hại, không khỏi hoảng sợ đứng lên."Khó trách ta không biết là lạnh, nguyên lai là nguyên cả đêm ôm đại ấm lô."
Hừ...... Ngươi hiện tại mới biết được!
Nhìn nàng dáng vẻ khẩn trương, thực sự nóng đến như vậy sao? Chính hắn không cảm giác.
"Không được, chạy nhanh tìm chút nước đến hạ nhiệt độ mới được." Nàng vội vàng đứng dậy chạy ra cái động khẩu, ước chừng qua một khắc, vội vã từ bên ngoài trở về, trên tay mang theo một thau nước ; Cũng may nơi này cách dòng suối không xa, lại ở phụ cận tìm được một cái hình dạng giống như cái châu gỗ, làm cho nàng có phương tiện mang nước trở về.
Nàng buông thau gỗ, bởi vì không có khăn vải, duy nhất có thể lợi dụng là quần áo trên người nàng. (maytrang: Nữa nữa, xé quần áo nữa, huynh à mau tỉnh lại, tỷ ấy xé hết bây giờ ... > <)
Lúc trước vì giúp hắn cầm máu, nàng đã đem hai tay áo kéo xuống, hiện tại đổi sang xé ống quần, thay cho khăn vải.
Cũng may loại vải này thấm nước rất tốt, đem vải dệt tẩm ẩm ướt sau, đặt ở trên trán hắn, hy vọng có thể dùng khí lạnh lẽo của suối nước, làm giảm bớt cái trán đang nóng hừng hực của hắn.
Nhưng mà, làm như thế chẳng giúp ích được gì, bởi vì hắn nóng lên không chỉ cái trán, mà là toàn thân, tiếp theo, hắn bắt đầu không ngừng đổ mồ hôi, ngay cả quần áo đều tẩm ẩm ướt.
Như vậy đi xuống còn phải! Nhất định phải dùng phương pháp nhanh nhất hạ nhiệt độ, chính là cởi hết quần áo của hắn. (maytrang: Roài roài, giờ huynh bệnh nhiều quá chị ấy tiếp tục lấn sân y phục của huynh roài)
Nhưng là...... Nhưng là...... Nàng rõ ràng sẽ không phải là nương tử của hắn, lại phải giúp hắn thoát y, giúp hắn lau người, như vậy được không? Nếu để người ta biết được, còn tưởng rằng nàng muốn ăn đậu hủ của hắn a!
Nhưng mà, phải nói lại, nơi này là núi rừng hoang vu, ai biết được a? Hơn nữa cứu người quan trọng hơn mới đúng.
Vạn bất đắc dĩ, nàng thân thủ bắt đầu cởi áo hắn.
Tuy rằng nơi này không có người khác, nhưng theo hắn khí lực lõa lồ bên ngoài, nàng vẫn là không tự giác mặt đỏ lên.
Nàng chưa từng nhìn qua thân hình nam nhân nào và gần gũi đến thế, cho dù là lúc trước kiểm tra thương thế sau lưng hắn, cũng bởi vì hắn là nằm úp sấp, hơn nữa lại huyết nhục mơ hồ, nàng ngoại trừ lo lắng, không rảnh chú ý nhiều lắm.
Nhưng hiện tại hắn là đang nằm nghiêng, mà nàng lại giúp hắn lau toàn thân, dùng miếng vải ướt giúp hắn hạ nhiệt độ, muốn không xem cũng không được.
Bàn tay mềm cầm lấy khăn ướt, chậm rãi lướt qua làn da hoàn mỹ lồ lộ, khuôn ngực rắn chắc kia, mỗi một tấc đều như là ẩn chứa vô hạn lực lượng, làm mặt nàng hồng lại tim đập, trong lòng âm thầm cầu nguyện hắn đừng vào thời khắc đáng xấu hổ này mà tỉnh lại, bằng không nàng nhất định lập tức chạy thoát thân.
Nàng lúc trước rất linh lợi, tay chân nhanh nhẹn, hiện tại đang cầm khăn ướt, khống chế không được chính mình khẽ run tay.
Nhìn hắn đang mê man, nghiễm nhiên là nằm dài ra đấy, gương mặt tuấn mỹ, khí lực thật thanh tao, nhìn xem càng lâu, bên tai càng nóng, cử động liên tục trở nên cứng ngắc.
Không nên không nên! Nàng không nên nhìn hắn kỹ như thế.
Lau xong rồi nửa người trên, tiếp theo là nửa người dưới, việc này đối nàng mà nói lại là nhất đại khiêu chiến.
Trước giờ, nàng làm việc luôn luôn đến nơi đến chốn, tuyệt không bỏ dở nửa chừng, mà mặt hắn lại đỏ lên nóng lên, bởi vậy nàng ở bên trong tâm giao chiến hồi lâu, thật vất vả mới cố lấy dũng khí, nhắm mắt lại, trong cuộc đời lần đầu tiên làm một hành động vĩ đại ──
Thoát quần của một nam nhân, hơn nữa là quần của Miêu Cương Tà Vương, sau đó thấm ướt khăn vải, rất nhanh vì hắn chà lau mồ hôi cùng giải nóng, từ đầu tới đuôi hành văn liền mạch lưu loát, nàng cũng không dám mở to mắt.
Cứ như vậy, mồ hôi hắn tuôn không ngừng, nàng cũng không ngừng dùng khăn ướt chà lau hắn toàn thân, nước không đủ, nàng đi ra ngoài mang nước vào, còn nghĩ hắn thay cho bào sam, dùng suối nước tẩy sạch mồ hôi cùng máu khô trên áo, sau đó đem ra bên ngoài đầu mục phơi nắng gió.
Sau khi cẩn thận chiếu cố hai canh giờ sau, phương pháp của nàng rốt cục thấy hiệu quả, bởi vì hắn hạ sốt.
Thủy Linh Nhi thật to nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng hoàng thiên không phụ khổ tâm nhân (trời cao không phụ kẻ có lòng), của nàng không làm công không, họ Sở thoát quần cũng không uổng a.
Bên ngoài thái dương lên cao, quần áo cũng đã khô, thừa dịp hắn còn chưa có tỉnh lại, Thủy Linh Nhi vội vàng giúp hắn mặc vào, đồng thời kiểm tra miệng vết thương sau lưng hắn, thật cao hứng nhìn đến miệng vết thương có khởi sắc, tỏ vẻ Dược Nhi tinh luyện thuốc bột có hiệu lực.
Lúc này, bụng bắt đầu réo gào, nhắc nhở nàng đã đến giờ tế bái lục phủ ngũ tạng miếu.
"Ta phải đi tìm chút thức ăn, thuận tiện nhìn ngó hoàn cảnh xung quanh, phải tìm thêm một ít củi khô để nhóm lửa ......" Nàng cân nhắc những chuyện phải làm, nhìn Sở Ân, thở dài nói:"Không biết ngươi khi nào mới có thể tỉnh lại, vừa rồi nóng nhiều như thế, làm ta sợ muốn chết."
Tay nhỏ bé sờ sờ lên mặt hắn, xác định hắn thật sự hạ sốt, nàng mới hơi chút phóng khoáng tâm, trước khi đi, dùng khăn ướt lau khắp mặt hắn, lau khô những giọt mồ hôi vừa mới rịn, sau đó mới tốc tốc xuất động đi tìm thức ăn.
Chân nàng vừa rời khỏi, Sở Ân liền ngồi dậy.
Hắn cúi đầu nhìn bạch sam trường bào của mình vừa được giặt sạch, trên thân còn lưu lại hương vị hong khô nhờ ánh nắng mặt trời.
Nàng vì hắn yên lặng làm những chuyện như vậy, hắn tất cả đều hiểu được, bao gồm nàng nàng thoát áo hắn, thoát quần hắn.
Mồ hôi xuất ra toàn thân, hắn thầm vận nội lực, sử khí huyết vận hành, nhờ sự cẩn thận chăm sóc tận tình của nàng, hắn phát hiện chính mình quả thực tốt hơn nhiều.
Đi ra ngoài động, hắn đứng ở chỗ cao, hái được căn cỏ lau hiệp, cuốn thành viên đồng trạng, theo gió hướng thổi ra một tiếng tế mà cổ cao âm; Tiếng nhạc này rất đặc biệt, nghe giống như côn trùng kêu vang, kỳ thật là chỉ có Miêu Cương nhân tài biết đến liên lạc ám hiệu.
Thổi hiệp âm, ước chừng qua một khắc chung, cuối cùng được đến đáp lại, xa xa cũng truyền đến hô ứng dài nhỏ thanh âm, hắn lại thổi đáp lại, không bao lâu, một chút bóng dáng từ xa tiến đến, từ từ hạ xuống trước mặt hắn.
"Thiếu chủ!"
Tử La vừa thấy đến thiếu chủ, mừng đến rơi nước mắt. Nàng phụng thiếu chủ chi mệnh, theo đường bộ hướng tây đi, dự tính cùng thiếu chủ ở Khánh châu gặp gỡ, không ngờ thiếu chủ thủy chung không xuất hiện, nàng biết sự có kỳ quái, âm thầm điều tra, nghe nói có chiến thuyền đi về hướng Khánh châu, con thuyền đụng phải đá ngầm, xác chết trôi đều bị nước sông đẩy vào đến bên bờ.
Nàng biết đã xảy ra chuyện, không phải đơn thuần như thế, lại vẫn không có tin tức gì của thiếu chủ, đã sớm gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, nay bỗng dưng được thiếu chủ triệu hồi, nàng theo thanh âm mà đến.
"Di? Thiếu chủ, ngài, ngài bị thương?" Nàng kinh ngạc nhìn Sở Ân sắc mặt tái nhợt, quần áo tổn hại chỗ, tất cả đều là dấu vết của đao kiếm.
"Chỉ là một chút vết thương nho nhỏ thôi." Hắn hừ nói, là người luyện võ, sức chịu đựng đương nhiên khác hẳn người thường, hai tay chắp sau lưng, dáng người thẳng thắn, tuy rằng sợi tóc vi loạn, nhưng vẫn như cũ không giảm vẻ tuấn mỹ uy nghi.
"Khó mà làm được, Tử La lập tức hầu hạ thiếu chủ, hồi Miêu thành dưỡng thương."
"Không cần."
"Thiếu chủ?"
"Đều có người chăm sóc ta." (maytrang: Haha, huynh ấy nghiện cách "chăm sóc" của tỷ rồi)
Tử La ngẩn ngơ, nhìn trái nhìn phải, nơi đây hoang vu, chỉ nghe tiếng chim ríu rít, căn bản không thấy được một bóng người, không khỏi buồn bực hỏi:"Ai?"
"Ngươi biết có người chiếu cố ta là tốt rồi, khác không cần hỏi nhiều. Ta truyền cho ngươi đến, là muốn thông tri ngươi ta lúc này, ngoài ra......" Sở Ân phân phó liên tiếp mệnh lệnh, công đạo nàng đi làm, Tử La nghe được ánh mắt càng lúc càng tròn, miệng cũng mở càng lúc càng lớn.
"Ta vừa rồi nói, nhớ kỹ không?"
Tử La vẫn như cũ trố mắt há mồm, lăng lăng trả lời:"Nhớ là nhớ kỹ, nhưng không thể hiểu được."
"Ngươi không cần hiểu được, nghe theo là tốt rồi, làm y lời ta dặn, phải đi đi."
Tử La tuy rằng cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nhưng thiếu chủ có lệnh, nàng không dám không nghe, vì thế mũi chân điểm nhảy, nhoáng lên một cái mắt liền biến mất trước mắt.
Chỉ chốc lát sau, Thủy Linh Nhi trên vai mang nhánh cây, hai tay đang cầm trái dại, mồ hôi ướt đẫm tiêu sái trở về, nhìn lên gặp Sở Ân, lập tức vui mừng quá đỗi chạy tiến lên.
"Ngươi tỉnh!"
Hắn nhĩ lực thâm hậu, từ lúc trăm bước ở ngoài, chỉ biết nàng mau trở lại, lại làm bộ lúc này mới liếc thấy nàng.
"Khụ, khụ khụ......"
"Cẩn thận!" Thấy hắn ho khan, làm nàng hoảng hốt, Thủy Linh Nhi lập tức buông mọi thứ xuống, chạy tiến lên đỡ lấy hắn, người của hắn, cũng liền thuận thế tựa vào ngọc thể mềm mại của nàng.
"Đây là làm sao......"
"Ngươi đã quên, thuyền bị đắm, ngươi mang theo ta thi triển khinh công bay vào bờ, sau đó đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự." Nàng chống đỡ thân mình của hắn, choàng cánh tay của hắn qua vai."Ngươi vừa tỉnh lại, tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút."
Giờ phút này Sở Ân, dáng vẻ cao ngất uy nghi vừa rồi đâu mất, chỉ còn lại bộ dạng thư sinh yếu đuối.
"Ta choáng váng đầu......"
"Tính ngươi vận khí tốt, gặp gỡ ta là Bồ Tát sống, bằng không ngươi ngay cả ngồi cũng không nổi đâu."
Đôi mắt hắn trầm xuống, che giấu ánh sáng nhu hòa không cho người phát hiện, đi lại tập tễnh, tùy ý nàng giúp đỡ thân thể mình đi vào trong động.
Thấy tình cảnh như thế, cằm của Tử La há hốc như muốn rớt xuống đất.
Gặp quỷ gặp quỷ!
Nàng quả thực không thể tin được, trời sanh tính của thiếu chủ lãnh ngạo lại đạm mạc, cư nhiên, cư nhiên...... Cư nhiên lại cố ý ở trước mặt nữ nhân làm ra vẻ đáng thương nhu nhược, còn...... Còn cố ý ăn thịt người gia đậu hủ?!
Nếu không có nhanh cầm lấy thân cây, nàng chỉ sợ bởi vì quá mức khiếp sợ mà ngã xuống.
Nàng cuối cùng hiểu được vì sao thiếu chủ không chịu rời đi, ra lệnh cho nàng làm việc kỳ lạ, nguyên lai là có thích nữ nhân.
Thiếu chủ có thích cô nương!
Đây chính là tin tức chấn động thiên địa, những nữ nhân đang ái mộ thiếu chủ biết được, chắc phải gào thét khoc lớn a.
Nhớ tới mệnh lệnh thiếu chủ vừa mới bảo, nàng nhanh chóng thu hồi tâm thần, bất quá bởi vì thật sự rất kinh ngạc, cằm của nàng phải dùng tay mới khép lại được
Nàng không dám có gì trì hoãn, nếu sự tình không làm tốt, thiếu chủ mà trách tội xuống gánh không nổi, vẫn là mau mau thu xếp đi thôi.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |