Ta đánh chính là ngươi
← Ch.357 | Ch.359 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trình Thụy Nho và người của bộ tộc Long Đồ Đằng nghe thấy lời nói của đại trưởng lão Vân tông, sắc mặt đều âm trầm, ngay cả người khác cũng khinh thường đảo qua khuôn mặt già nua đầy vô sỉ của đại trưởng lão, lúc đầu nếu không phải ông ta hành động thiếu suy nghĩ, sao lại tạo thành cục diện trước mặt?
"Ầm!"
"Rầm rầm!"
Thái Thản viễn cổ gục đầu xuống trước ngực, đôi mắt vốn màu vàng cũng biến thành màu máu đỏ, tỏa ra tia khát máu. Tâm thần của mọi người chợt trầm xuống, giờ phút này, không đi trách cứ đại trưởng lão, đối mặt với nguy cơ như thế, đã không cho phép bọn họ phân tâm, nếu không sẽ bị thi cốt vô tồn.
"Ầm!"
Nắm đấm to lớn của Thái Thản hạ xuống, thuận tiện dẫn đến một trận cuồng phong. Mà Thái Thản Cự Nhân cuồng bạo, cho dù là bên nào cũng không như lúc trước, chỉ là gió sắc bén như thế đã khiến cho người ta mang đến một cảm giác hít thở không thông. Sắc mặt của mọi người đều xanh mét nhìn về phía nắm đấm của Thái Thản, trong mắt bọn họ hiện ra tuyệt vọng sâu sắc.
Thực lực của đại trưởng lão không bằng Trình Thụy Nho, ông ta lại có được lĩnh vực Phong, tốc độ là nhanh nhất trong đây, nhưng mà ở dưới nắm đấm của Thái Thản, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng đều không có.
Thái Thản Cự Nhân cuồng bạo, căn bản không phải là bọn họ có thể so đấu sức lực.
"Ầm!"
Nắm đấm như thái sơn đưa đến trước mặt đại trưởng lão, dưới khẩn cấp, đại trưởng lão nâng nắm đấm lên ngăn cản, ngay lúc nắm đấm của Thái Thản đập về phía đại trưởng lão, thân thể của đại trưởng lão bay ngược về phía sau rất nhanh, ngã thật mạnh ở góc tường, trong miệng không ngừng phun máu tươi ra, mọi người cũng sẽ không hoài nghi, ông ta có thể hộc máu bỏ mình hay không.
Nhưng không gì đáng trách, cánh tay kia của ông ta là hoàn toàn bị phế đi, trừ luyện dược sư cửu phẩm có thể cứu ông ta ra, ông ta sẽ không có khả năng khôi phục, chỉ còn lại một cánh tay nên sức lực chiến đấu của ông ta đã giảm.
"Đại trưởng lão." Trong lòng Vân Liên cả kinh, hoảng sợ nhìn Thái Thản, có thể một chiêu đánh Thánh Linh tứ cấp bị trọng thương, thực lực của Thái Thản sẽ mạnh như thế nào? Loại thực lực này, bọn họ có thể đối kháng sao? Sớm biết như thế, nàng thà có thể không cần thực lực, cũng không muốn đến loại địa phương này mạo hiểm.
Thái Thản xoay ánh mắt, dừng ở trên người yêu quái, lại nâng nắm đấm to lớn lên, thấy vậy, sắc mặt của Hạ Như Phong khẽ thay đổi, thuấn di một cái đến trước người Yêu Quái, tất cả linh đều bị nàng thả ra, nhất thời Quang Linh, Ám Linh, Hỏa Linh, Thủy Linh, Mộc Linh, Phong Linh cùng nhau xoay xung quanh nàng, tỏa ra đủ loại ánh sáng.
"Sáu Linh, nàng lại có sáu Linh, trời ạ, ta là đang nằm mơ sao?"
"Không, đây không phải là mơ, đây là thật sự..."
Mọi người đều nhìn đến choáng váng, bọn họ cũng không biết, một nhân loại có thể hấp thu nhiều Linh như vậy, đây vẫn là người có thể làm đến sao?
"Như Phong cô nương..."
"Nữ nhân..."
"Như Phong đại sư..." Mắt thấy nắm đấm của Thái Thản sắp dừng ở trên người của nàng, bọn người Vu Lạc Linh lo lắng hét lớn một tiếng, dù là đại trưởng lão Vân tông cũng đều không thể đỡ được một kích của nó, huống chi là thân thể của nàng? Đoán chừng hạ một quyền xuống này, nàng sẽ bị đập thành thịt vụn.
"Nữ thần!"
Bỗng nhiên, một bóng dáng đỏ hiện lên, chắn nàng ở phía sau, ở ngay lúc quan trọng, vẫn là Yêu Quái bảo vệ nàng ở sau người. Nhưng sao Hạ Như Phong lại cam tâm được người bảo vệ? Cho dù bảo vệ nàng là triệu hồi thú của nàng, ngay cả lúc này thế lực của nàng không đủ, nhưng cũng sẽ không làm nữ tử được người bảo vệ.
"Dung hợp!"
Sáu Linh ở trong tay của nàng bị dung hợp thành một thể, các loại màu sắc trộn lẫn vào nhau, rất hoành tráng, nàng không nói hai lời, dùng sức tạo ra địa cầu đủ mọi màu sắc ở trong tay rồi ném ra, "Ầm ầm" một tiếng, tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên ở trong phòng, mọi người đều bị hoảng sợ, lòng vẫn sợ hãi nhìn tất cả trước mặt.
"Đây... Đây là công kích gì vậy?"
"Mạnh, thật mạnh, hoàn toàn vượt qua sức lực mà một Bán Thánh có thể có được."
"Đáng tiếc, muốn mượn điều này đánh bại Thái Thản, căn bản là không có khả năng."
"Thoạt nhìn nữ tử này chỉ có hơn hai mươi tuổi mà? Bán Thánh trẻ tuổi như vậy, chậc chậc, cũng quá biến thái rồi."
Như theo lời của người đó, chỉ dựa vào dung hợp sáu Linh là không thể đánh bại Thái Thản, nhưng lúc tràn ngập sương khói đó, nàng đã kéo Yêu Quái trốn ra chiến trường, với nàng mà nói là đã đủ rồi, dù sao ý của nàng chỉ là vì cứu Yêu Quái mà thôi.
Nhưng vì một chiêu này, mọi người lại nhìn Hạ Như Phong với cặp mắt khác xưa.
Mà thi triển thuấn di, Hạ Như Phong dùng phần lớn linh lực, cuối cùng lại sử dụng dung hợp, cho dù nàng có bốn Linh Hải, cũng chịu không được tiêu hao như thế, linh lực trong cơ thể đã không còn nhiều lắm.
Mọi người Vân tông nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Như Phong, trong lòng khẽ thở ra, xem ra nàng sử dụng chiêu này, cần trả giá một ít đại giới, bằng không với tốc độ trưởng thành khủng bố của nàng, hơn nữa linh kỹ cường hãn như thế, không cần bao lâu chính là ngày Vân tông gặp họa.
Tro bụi dần tán ra, hiện ra cơ thể to lớn của Thái Thản, lúc này trên người màu vàng của nó bao trùm một lớp tro bụi, thoạt nhìn có chút chật vật.
Đôi mắt màu đỏ vừa chuyển đã trông thấy Hạ Như Phong, ánh sáng màu vàng hiện lên, như một cơn gió nhằm về phía Hạ Như Phong, tốc độ của nó lại còn nhanh hơn hồi nãy phải mấy phần.
Hạ Như Phong vừa sử dụng xong thuấn di, không thể sử dụng nữa, dung hợp sáu Linh cũng không còn kịp nữa rồi, nếu như người khác, đành phải trơ mắt nhìn tử vong buông xuống, nhưng sao Hạ Như Phong nàng lại cam tâm khoanh tay chịu chết như thế?
Tà vẫn còn đang ở góc Tây Vực nào đó chờ nàng, nàng còn chưa xong trách nhiệm, cho nên tuyệt đối không thể chết ở đây!
Cúi đầu, nhìn tay của mình, khẽ nắm, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh nhạt, xem ra chỉ có thể tạm thời buông tha cho cánh tay này, nàng thân là luyện dược sư cửu phẩm, chỉnh điều cánh tay phục hồi như cũ là không có vấn đề gì.
Một đường đi này nàng bị đau nhiều như vậy? Sao lại còn để ý lúc này? Dù sao không có cái gì quan trọng hơn mạng sống.
Ngay lúc Hạ Như Phong tính toán chống chọi lại Thái Thản viễn cổ, Yêu Quái lại lắc mình chắn ở trước thân thể của nàng, xuyên qua góc mặt hắn, có thể nhìn thấy kiên định và dứt khoát trong mắt của hắn. Mà cùng lúc đó, có mấy bóng dáng khác đồng thời xông về phía Hạ Như Phong.
Vu Lạc Linh và Thi Văn Vũ là ở sau Yêu Quái đến trước mặt Hạ Như Phong, Vu Lạc Linh ngược lại hoàn hảo nói, dù sao cũng là tu vi Chân Linh, mà Thi Văn Vũ chỉ là một Linh Tôn, lúc này lại có tốc độ nhanh như vậy, ngược lại là khiến cho người ta khiếp sợ.
Đồng thời như thế, Ngân Luyến, ba lão giả của bộ tộc Long Đồ Đằng và Trình Thụy Nho cũng xuất hiện ở trước người Hạ Như Phong, mọi người đồng thời phát ra sức lực lớn nhất, đánh về phía cự quyền của Thái Thản Cự Nhân.
"Ầm ầm!"
Gió lốc lực lượng cường đại từ xung quanh khuếch tán ra, mặt đất đều bị xới tung lên, mà lấy thực lực của Thi Văn Vũ cho dù không thể đối kháng Thái Thản với mọi người, nhưng vẫn là bị sức lực kia lan đến, lúc này đã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt chỉ một thoáng trắng bệch.
Cuồng phong thổi qua áo bào đỏ, tóc đen theo gió mà bay, Hạ Như Phong nhìn mọi người chắn ở trước người mình, trong lòng tràn đầy cảm động. Cho dù bọn hắn không hỗ trợ, mình cũng sẽ không chết, nhiều lắm là tạm thời phế bỏ một tay mà thôi, nhưng những người đó vào lsuc nguy nan mà giúp, vẫn khiến cho nàng cảm động.
Có lẽ Trình Thụy Nho vì là Vu Lạc Linh, bộ tộc Long Đồ Đằng là vì Long hoàng, nhưng mà dù sao bọn họ bảo vệ là nàng...
Mọi người đều lui về phía sau một bước, nâng cánh tay run rẩy lên, lau vết máu chảy ở khóe miệng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Thái Thản chỉ lui lại sau mấy bước kia. Bởi vì nhiều cường giả Thánh Linh gánh một phần sức nặng của Thái Thản như vậy, vì vậy bọn họ mới không có thảm như đại trưởng lão.
Ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Hạ Như Phong, mấy người Vân tông đều không hiểu, vì sao lúc đại trưởng lão gặp nạn mọi người cũng không để ý, nàng vừa gặp được nguy hiểm, còn có nhiều người như vậy đi giúp nàng? Rốt cuộc nàng có cái sức quyến rũ gì, lại vào lúc này có nhiều cường giả Thánh Linh không tiếc bị thương cũng muốn cứu nàng như vậy?
Chỉ là bọn họ đã quên, lấy nhân phẩm của đại trưởng lão, mọi người không giết ông ta đã xem như là phá lệ khai ân rồi, sao còn cứu giúp? Cũng không xem ông ta xứng để cho bọn họ cứu sao?
Thái Thản nhìn mọi người, ở lúc mọi người đều cho rằng nó lại ra tay làn nữa, màu đỏ nó trong mắt cũng dần biến mất, sau đó xoay người, giẫm bước chân nặng nề cũng không quay đầu lại rời đi. Chỉ để lại tiếng kim loại rơi xuống đất, từng trận truyền vào tai.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hu hu!" Bóng dáng của Tuyết Cầu xuất hiện ở nơi Thái Thản biến mất, nó tung người nhảy, nhảy vào trong lòng Hạ Như Phong, cọ vào hai má của Hạ Như Phong, nâng đầu lông xù lên, đôi mắt nước mắt lưng tròng chớp chớp, như đang chờ đợi ngợi khen.
"Tuyết Cầu, chính là ngươi giải trừ cơ quan, nó mới rời đi sao?" Hạ Như Phong nhìn thấy Tuyết Cầu xuất hiện, là biết vì sao Thái Thản viễn cổ bỏ lại mọi người rời đi.
"Hu hu." Tuyết Cầu vội vàng gật đầu nỏ, chờ mong nhìn Hạ Như Phong.
"Tuyết Cầu, lần này may nhờ có ngươi." Hạ Như Phong xoa đầu Tuyết Cầu, nguy cơ đã được giải trừ, khóe môi của nàng nở nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn, Tuyết Cầu."
Được Hạ Như Phong khích lệ, trong mắt to của Tuyết Cầu dần chứa ý cười, với nó mà nói không có gì làm cho nó vui vẻ hơn so với khích lệ của Hạ Như Phong.
"Hừ, chỉ là vận khí của chúng ta tốt, Thái Thản vừa lúc có việc rời đi mà thôi, ngươi thật đúng là cho rằng, triệu hồi thú không dùng được của ngươi kia là đang lập công sao? Vậy cũng thật sự là quá buồn cười." Vân Liên lên tiếng cười, ngẩng đầu kiêu căng lên, ánh mắt xẹt qua tiểu thú trong lòng Hạ Như Phong, trong mắt đẹp hiện ra đầy khinh thường.
Nàng cũng không cho rằng, triệu hồi thú nhỏ bé này có năng lực giải trừ nguy cơ kia.
Dứt lời, mọi người chỉ thấy một y phục đỏ hiện lên, Hạ Như Phong đã xuất hiện ở trước mặt Vân Liên, nàng nâng bàn tay lên, đánh thật mạnh xuống.
"Bốp!"
Tiếng vang thanh thúy vang lên ở trong phòng yên tĩnh, mọi người đều há to miệng, kinh ngạc nhìn về phía Hạ Như Phong, bọn họ đều không thể ngờ rằng, nữ tử này lại có quyết đoán như vậy, ngay cả lời cũng chưa nói đã ra tay, đối tượng ra tay lại là tông chủ hạ nhiệm cua Vân tông.
"Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta?" Vân Liên ôm bên mặt, không thể tin mở to đôi mắt, sau đó nâng khuôn mặt tức giận lên, tiện nhân này lại dám đánh nàng.
"Ta đánh chính là ngươi, ngươi có năng lực đánh ta sao?" Khóe môi của Hạ Như Phong cong lên cười lạnh nhạt, nhưng mà ý cười của nàng, không khỏi khiến cho Vân Liên cảm thấy sợ hãi: "Ngươi nói, đồng bọn của ta không dùng được? Vậy từ đầu tới đuôi ngươi đều đùa bỡn đang nhìn lại tính là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, cho dù thiên hoàng lão tử, cũng không có tư cách gì vũ nhục đồng bọn của ta!"
"Ngươi..." Vân Liên tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ vào mũi của Hạ Như Phong, tức giận lên tiếng mắng: "Ngươi có biết ngươi đánh là ai không? Ta là tông chủ hạ nhiệm của Vân tông, không phải ngươi có thể trêu chọc, chỉ cần một tiếng ra lệnh của ta, gia tộc của ngươi và thế lực thuộc về ngươi, đến lúc đó đều bị giết đến cửa!"
Nghe vậy, mọi người bộ tộc Long Đồ Đằng trợn mắt há hốc mồm, nữ nhân này cũng quá cuồng vọng, còn dám giết gia tộc và thế lực của Như Phong đại sư?
Nàng là thiếu phu nhân của Tử Minh phủ, Tử Minh phủ coi như là gia tộc của nàng, không ngờ Vân Liên sẽ có lá gan như vậy, muốn diệt môn hai thế lực lớn là Tử Minh phủ và viện Linh Sư? Đoán chừng Hỏa Thánh Giả đứng đầu Thánh Bảng, cũng không dám nói ra lời nói cuồng vọng tự đại này?
Không nhịn được, mấy người hiểu Hạ Như Phong, đều dùng ánh mắt bội phục nhìn Vân Liên, dù sao nàng lại là người đầu tiên nói lời ngông cuồng, muốn tiêu diệt người của Tử Minh phủ và viện Linh Sư, bọn họ muốn không bội phục cũng không thể.
← Ch. 357 | Ch. 359 → |