Ai dám tổn thương sư tổ của ta
← Ch.330 | Ch.332 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Viện Linh Sư nằm ở gần trung tâm Đông vực, náo nhiệt phồn hoa, tiếng người ồn ào.
Lúc này trong chấp sự điện viện Linh Sư, phụ nhân nhắm mắt khoanh chân, tóc trắng khẽ phất qua hai má, khuôn mặt xinh đẹp mất đi quyến rũ khi xưa, ngược lại tăng thêm một vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên, bà cảm nhận được động tĩnh ngoài cửa, từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy người đẩy cửa đi vào, trong đôi mắt đen lóe ra tia lạnh lẽo: "Tạ Tranh, ngươi đến đây làm gì?"
Đứng ở chỗ cửa chính là kẻ thù lớn của Hạ Như Phong Tạ Tranh, thời khắc này Tạ Tranh dùng đôi mắt chứa đầy âm hiểm nhìn chăm chú vào phụ nhân.
"Doãn Nhân, ngươi không thể ngờ, ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay?"
Nghe vậy, Doãn Nhân đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của bà chứa tia đùa cợt, thật giống như Tạ Tranh là người đáng thương cỡ nào.
"Doãn Nhân, ngươi cười cái gì?" Khuôn mặt của Tạ Tranh lạnh lùng, đôi mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Doãn Nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã đến lúc này rồi, ngươi lại còn cười."
"Ta đang cười..." Doãn Nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Tạ Tranh: "Tạ Tranh ngươi chết đến nơi rồi, lại còn không biết, tuy ta không rõ, ngươi dùng phương pháp gì khiến cho phó viện trưởng Tề Cộng về phe ngươi, nhưng mà ta biết, Tạ Tranh ngươi sắp không còn mạng rồi."
Bởi vì nàng lập tức sẽ trở về, lúc đó sao nàng có thể tha cho mạng của Tạ Tranh? Không chỉ Tạ Tranh, dù là cả nhà Tạ gia cũng đều không thể tránh được lửa giận của nàng.
"Ha ha, Doãn Nhân, ngươi nghĩ lời ngươi nói có thể khiến ta sợ sao?" Tạ Tranh ngửa đầu cười lớn hai tiếng, khuôn mặt già nua đầy ý cười trào phúng: "Doãn Nhân, ngươi nói, đệ tử Lam Phong kai của ngươi thế nào? Tôn nữ của ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú với hắn, ha ha, nói không chừng hai người bọn họ thật đúng là có thể..."
"Im miệng!" Doãn Nhân nắm chặt nắm đấm, ánh mắt dần trở nên sắc bén, như lưỡi dao bắn về phía Tạ Tranh: "Nếu như ngươi dám động vào một cái tóc gáy của đệ tử ta, Doãn Nhân ta sẽ không chết không ngừng với Tạ Tranh ngươi! Cho dù là thành quỷ, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Trên đời này, ai không biết Doãn Nhân bà trời sinh bao che khuyết điểm? Chỉ cần bà còn chưa có chết, tuyệt đối không cho phép có người động vào người của bà, nhất là đệ tử Lam Phong bà đắc ý nhất.
Nếu không, dù là chết bà cũng phải hóa thành lệ quỷ, dây dưa với bà ta không ngừng!
"Ta đây ngược lại muốn ngươi nhìn xem, ta có lá gan động vào Lam Phong hay không." Cười lãnh một tiếng, khóe miệng của Tạ Tranh cong lên một tia nhạo báng, cuối cùng nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh như băng của Doãn Nhân, phất áo choàng màu xám xoay người rời đi.
Nắm chặt nắm đấm, Doãn Nhân nhìn bóng dáng Tạ Tranh biến mất, khẽ thở dài một hơi, không tự chủ được trong đầu dần hiện ra khuôn mặt tuyệt sắc lạnh nhạt kia.
Như Phong nha đầu, ta tin tưởng, con nhất định sẽ nhanh chóng trở về, nhất định sẽ... Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu Lam Phong...
Ngay cả Doãn Nhân cũng không biết vì sao, lại tin tưởng Hạ Như Phong như thế, có lẽ là nhiều kỳ tích xảy ra ở trên người của nàng, cho nên ba mới nguyện ý tin tưởng, nếu nói trên đời này chỉ có một người có thể cứu bọn họ, người đó, không phải Hạ Như Phong thì còn ai.
Huống chi, trong tay nàng giữ ngọc bài của phó viện trưởng, cho dù viện trưởng còn chưa tuyên bố chuyện này xuống, nhưng lệnh bài không làm giả được, sự xuất hiện của nàng, tất nhiên có thể hóa giải tất cả nguy cơ.
"Lôi Lạc điện chủ..." Trong chấp sự điện, phó điện chủ Hà Khôn cung kính ôm quyền, cúi đầu, nói: "Điện chủ, Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ, chẳng lẽ thật sự nhốt bọn họ ở nơi đó, tùy ý để Tạ Tranh xử lý sao? Không biết vì sao phó viện trưởng lại về phe Tạ Tranh như thế."
Trước mặt Hà Khôn, một nam tử trung niên mặc cẩm y từ từ xoay người lại, chỉ thấy khuôn mặt của trung niên nam tử lãnh khốc, vẻ mặt lộ ra một vẻ mạnh mẽ, nghe thấy lời nói của Hà Khôn, mày không dấu vết nhíu lại: "Mệnh lệnh của phó viện trưởng, ta cũng không có biện pháp, có thể ngăn cản việc này, chỉ có viện trưởng, ta đã sai người đi tìm viện trưởng, người viện Linh Sư chúng ta, lại có người nào không biết, Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ là bị oan uổng? Làm điện chủ của chấp sự điện, phải xử lý theo lẽ công bằng là quan trọng nhất, nếu Doãn Nhân trưởng lão đúng như Tạ Tranh nói, tiết lộ cơ mật viện Linh Sư, ta tất nhiên cũng sẽ không nhớ tình bạn cũ, nhưng mà với cách làm người của Doãn Nhân trưởng lão, căn bản sẽ không làm ra chuyện như vậy."
Lôi Lạc lắc đầu, ông quen biết Doãn Nhân và Hắc Linh đã lâu, tất nhiên một rõ hai ràng với cách làm người của bọn họ, cho nên Doãn Nhân trưởng lão là tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện phản bội viện Linh Sư. Hơn nữa Tạ Tranh cũng không phải lần đầu tiên làm ra chuyện trả đũa này, lời nói của bà ta lại há có thể tin?
Chỉ là không biết vì sao phó viện trưởng lại bênh Tạ Tranh như thế...
Bây giờ, chỉ có thể đặt hy vọng vào viện trưởng, nếu có thể ở trước khi phó viện trưởng muốn xử quyết bọn họ, tìm được viện trưởng, có thể hóa giải nguy cơ lúc này...
Ở lúc người của Lôi Lạc khắp nơi tìm kiếm viện trưởng, bên phó viện trưởng, Tạ Tranh cung kính đứng ở trước mặt lão giả, đợi ông ta phân phó.
Chỉ thấy lão giả kia cho dù tóc trắng, nhưng hai má hồng nhuận, có chút sáng bóng, sau khi ông ta lạnh nhạt nhìn lướt qua Tạ Tranh, rồi thu ánh mắt lại, nói: "Lôi Lạc đã đi tìm viện trưởng, chờ viện trưởng trở về, kế hoạch của chúng ta sẽ bị kéo dài, chỉ cần có thể có được viện Linh Sư, như vậy ta và huynh trưởng của ta, có thể độc bá toàn bộ Đông vực, bây giờ huynh ấy đã lập mưu ở viện Dược Sư, chúng ta cũng không thể lạc hậu, trước khi viện trưởng trở về, phải loại bỏ hai người kính ngưỡng viện trưởng này là Doãn Nhân và Hắc Linh trước, lại loại bỏ từng người một không phục tùng chúng ta, lật đổ đến khi viện trưởng trở về, lúc ấy cũng đã muộn rồi."
Đại khái toàn bộ viện Linh Sư sẽ không biết, Tạ Tranh sớm đã là người của Tề Cộng, và khắp đại lục cũng sẽ không biết, phó viện trưởng Tề Cộng và phó viện trưởng viện Dược Sư lệ Nham, lại là một đôi huynh đệ. Nếu nói việc này ra, tuyệt đối sẽ oanh động khắp đại lục.
Cũng coi như Tề Cộng tự mình hiểu lấy, chỉ muốn độc bá Đông vực, bởi vì ma nhân Tây Vực, và Long tộc thần bí của Nam Hải, thực lực của bọn họ xa không thể đối kháng.
"Nhưng nữ tử phó viện trưởng trẻ tuổi kia tên là Hạ Như Phong, là đồ tôn của Doãn Nhân, chủ yếu hơn một chút, nàng là luyện dược sư cửu phẩm thứ hai của đại lục..." Tạ Tranh nhướng mày, trong lòng lờ mờ chứa một tia lo lắng, người Tạ gia phái đi Tây Huyễn đại lục, còn chưa trở về, chẳng lẽ là gặp nạn ở nơi nào sao?
Suy nghĩ đến đây, trong mắt bà ta hiện ra một tia sầu lo, dù là Tạ Tranh cực hận Hạ Như Phong, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nàng mới là thiên tài chân chính.
"Nữ tử trẻ tuổi? Luyện dược sư cửu phẩm?" Sắc mặt của Tề Cộng dần trầm xuống, đôi mắt hơi suy tư nhìn về phía Tạ Tranh, nhíu mày: "Cấp bậc Linh Sư của nàng ta là bao nhiêu?"
"Nữ tử này là đệ tử trung tâm của viện Linh Sư, thuộc về một mạch với Doãn Nhân, quan hệ tốt với Lam Phong, Lam Phong từng vì cứu nàng, mới lấy thân cản một chưởng của ta, mặc dù là luyện dược sư cửu phẩm, nhưng cấp bậc Linh Sư lại chỉ ở Linh Tôn, không đủ gây sợ hãi, nhưng nàng lại và Tử Minh phủ có lui đến, thậm chí thiếu phủ chủ Tử Minh phủ còn vì nàng mà đến Linh Tháp, còn có..." Tạ Tranh đang nói một chút, thật cẩn thận nhìn Tề Cộng: "Lúc trước, vì kiềm chế nàng, ta phái người Tạ gia đến Tây huyễn đại lục, đi bắt người thân của nàng để uy hiếp, mà sau đó nàng chạy trở về, không biết..."
"Cái gì?" Nghe vậy, Tề Cộng biến sắc, bàn tay đánh thật mạnh về phía ngực của Tạ Tranh, một kích của cường giả Thánh Linh, sao bà ta có thể chống cự, lúc này bay ra ngoài, ngã ở trong góc phòng, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Tề Cộng phất áo bào, lạnh lùng nhìn Tạ Tranh: "Tạ Tranh, ngươi thật to gan, dám phái người đi Tây Huyễn đại lục, ngươi quên quy định của đại lục rồi sao? Linh Sư đến cấp bậc Linh Tôn thì không thể đi Tây Huyễn đại lục gây sự, nếu không sẽ chịu trừng phạt của năm thế lực lớn ở đại lục, nếu như việc này để cho người khác biết, ngay cả ta cũng không bảo vệ ngươi được."
"Phó viện trưởng, ta biết sai rồi, xin phó viện trưởng trừng phạt!" Tạ Tranh xoa ngực đau đớn, đi lên, cung kính cúi thấp đầu, nói.
"Hừ, tốt nhất ngươi khẩn cầu người Tạ gia ngươi nhổ cỏ tận gốc, giết tất cả những người biết chuyện, như thế sẽ không có người biết chuyện này." Nói đến đây, Tề Cộng tạm dừng một chút, đôi mắt xẹt qua một tia sát ý: "Còn có, mấy người Tạ gia trở về cũng giết bọn họ đi, chỉ có như vậy, ngươi mới sống sót."
Cơ thể của Tạ Tranh run lên, nhưng bà cũng biết, chỉ có giết những người đó, mới ngăn chặn được miệng của bọn họ, nếu để cho đại lục biết chuyện này, vậy mình sẽ bị trừng phạt tàn nhẫn, tất cả đều vì bà, nên mấy người Tạ gia làm việc cho bà, phải chết!
"Được rồi Tạ Tranh, ngươi dẫn Doãn Nhân và Hắc Linh đến quảng trường đi, giết bọn họ, có lẽ viện trưởng không bao lâu nữa sẽ trở về, việc này không thể kéo dài, ta biết trong lòng ngươi hận Doãn Nhân, không phải bà ta có một đệ tử đắc ý sao? Vậy gọi đệ tử Lam Phong theo ngươi đi xử trí như thế nào?" Khóe môi cong lên một tia lãnh ý, Tề Cộng từ từ xoay người, đưa lưng về phía Tạ Tranh, lạnh lùng nói ra: "Mặt khác, nữ tử thiên tài kia, nếu như có thể mượn sức đến trận doanh của chúng ta, luyện dược sư cửu phẩm có thể mang đến trợ giúp rất lớn cho chúng ta, nếu như nàng không muốn, vậy vì chấm dứt hậu hoạn, phải giết đi, một luyện dược sư cửu phẩm rất nguy hiểm..."
Nguy hiểm đến khiến cho ông cũng không thể không trịnh trọng đối đãi.
Bởi vì chỉ cần luyện dược sư cửu phẩm ra lệnh một tiếng, rất nhiều cường giả đại lục nguyện ý vì nàng ra sông vào chết, chỉ vì xin nàng luyện chế giúp đan dược cửu phẩm, cho nên nếu nàng không nguyện trung thành với mình, như vậy, nàng chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Nếu không để ta sử dụng, vậy cũng tuyệt đối sẽ không giữ lại cho kẻ thù, muốn trách, chỉ có thể trách thiên phú của nàng rất biến thái, oán không được ông làm ra quyết định như vậy.
"Không tốt, không tốt..."
Lúc này, trong Tây Uyển, Liễu Vân Phi, Lam Đồng, Lam Phong, Kim Ni nhĩ, Kim Ni Toa, Trưởng Tôn Ô Tịnh ngồi vây quanh một chỗ, khuôn mặt đều chứa vẻ ưu sầu, ngay lúc này, Lâm Bản Khanh hoang mang chạy vào, không kịp thở một hơi, đã nói: "Họ... Bọn Họ muốn xử quyết Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ ở quảng trường."
"Cái gì? Sư phụ!" Lam Phong đột nhiên đứng lên, cả người biến thành một trận gió, bay về phía ngoài cửa, biến mất ở trong mắt mọi người.
Những người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều chứa một ta lo lắng, nhưng vẫn là Lam Đồng mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta đều đi xem, mà mấy ngày này Như Phong không ở đây, Doãn Nhân trưởng lão chăm sóc chúng ta không ít, huống chi, bà ấy lại là sư tổ của Như Phong, ta thiếu Như Phong nhiều lắm, hôm nay dù là liều mạng, cũng phải thay nàng bảo vệ Doãn Nhân trưởng lão trước khi Như Phong trở về."
"Lão đại đối xử tốt với chúng ta như vậy, sao chúng ta sẽ không làm cho bọn hắn thương tổn lão đại để ý người, hơn nữa, Lâm Bản Khanh ta cũng không phải là hạng người sợ chết gì, cũng chỉ là chết, thì có cái gì ghê gớm?" Lâm Bản Khanh ngẩng đầu lên, một vẻ mặt thấy chết không sờn, khuôn mặt cương quyết ngang ngạnh kia tỏa ra một loại kiên định rực rỡ.
Liễu Vân Phi cũng không nói gì, chỉ là đứng ở bên cạnh Lam Đồng, nhưng mà vẻ mặt của hắn cũng đã nói rồi.
Từ khi nàng giúp hắn trút giận cũng cứu hắn, như vậy cả đời này, nàng đã là người hắn nguyện trung thành, cho dù vì thế mà trả giá cả tính mạng, cũng không tiếc. Nếu như vào lúc này lùi bước, như vậy ngược lại hắn sẽ khinh thường chính mình.
Kim Ni Nhĩ nhìn Kim Ni Toa bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười như ánh sáng mặt trời: "Tính mạng của tỷ đệ chúng ta cũng là Như Phong cô nương cứu, nếu lúc trước không phải nàng, sợ là chúng ta đã phải chết, bây giờ, chỉ là trả lại mạng cho nàng mà thôi, ngược lại, vài ngày chúng ta còn sống, đã kiếm được lời rồi."
"Các ngươi đều đi, đương nhiên Trưởng Tôn Ô Tịnh ta sẽ không rớt lại phía sau." Trưởng Tôn Ô Tịnh ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Tạ Tranh kia, bà ta tính là cái quái gì, dựa vào cái gì mà oan uổng người tốt? Oan uổng sư tổ của Như Phong cô nương, cũng không nhìn xem, bà ta có tư cách kia không?"
Lam Đồng nhìn mọi người, trong mắt xanh lộ ra một tia vui mừng: "Vậy chúng ta đi thôi!"
Như Phong, ngươi có những bằng hữu nguyện ý vào sinh ra tử cho ngươi, chắc là ngươi cũng sẽ cảm thấy vui mừng...
Ngay lúc này, Lam Đồng bỗng nhiên nhớ lại lần đầu gặp mặt với Hạ Như Phong, khi đó Hạ Như Phong chỉ là một Linh Tướng cấp thấp, lại đại chiến với mình, đánh thành ngang tay, có lẽ đây là cái gọi là không hòa thuận, bởi vì đại chiến kia, các nàng lại trở thành bằng hữu.
Dọc theo đường đi này, Hạ Như Phong thật sự giúp nàng rất nhiều, cho nên bọn họ sẽ không nhìn ngồi coi mặc kệ Doãn Nhân bị xử quyết, cho dù không có sức lực gì, bọn họ cũng sẽ cố gắng một chút.
Nghĩ đến đây, mọi người đồng thời đi ra ngoài cửa, bước chân của bọn họ lưu loát, không có một chút dừng lại...
Phía trên quảng trường kín người hết chỗ, có lẽ nhiều người của viện Linh Sư đều biết, Doãn Nhân trưởng lão và Hắc Linh điện chủ là bị oan uổng, lại không ai có thể giúp bọn họ, dù sao đây là phó viện trưởng tự mình hạ lệnh, lại có bao nhiêu người có thể cãi lời?
"Hắc Linh, vì sao ngươi phải làm như vậy?" Ánh mắt của Doãn Nhân nhìn về phía lão nhân bị trói ở trên cột bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu lúc trước ngươi mặc kệ ta, không cứu ta, nói không chừng, sẽ không để cho bọn họ lấy cớ, nhưng vì sao ngươi phải ngốc như vậy..."
Hắc Linh khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía nữ tử bên cạnh, trong đôi mắt lạnh lùng tỏa ra tia ôn nhu: "Là do ta... Không muốn để cho mình hối hận mà thôi, Doãn Nhân, nếu như ngươi chết, ta đây một mình còn sống còn có ý nghĩ gì?"
"Hắc Linh..." Trong mắt Doãn Nhân hiện ra một tia cảm động, cuối cùng, vẫn là khẽ nhắm mắt lại: "Hắc Linh, ngươi cần gì phải làm vậy?"
Vì bà, đáng giá sao?
Từ từ mở mắt, mắt đẹp nhìn về phía một trời xanh như được tẩy rửa, khóe môi của bà cong lên một nụ cười xinh đẹp.
Bà biết, hôm nay mình thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn này, chỉ hy vọng Hạ Như Phong có thể nhanh chóng trở về trước khi Tạ Tranh đối phó với Lam Phong...
"Sư phụ!"
Bỗng nhiên, phía dưới có một bóng dáng màu xanh tung người nhảy lên, một mình chắn ở trước mặt Doãn Nhân, vẻ mặt của Lam Phong luôn ôn nhu, ngay lúc này lại chứa vẻ lạnh lẽo, đôi mắt cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào Tạ Tranh ở phía trước không xa: "Hôm nay, ai cũng đừng nghĩ tổn thương sư phụ của ta!"
Nhìn thấy Lam Phong xuất hiện, Doãn Nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức mắt đẹp dần chứa một tia lo âu: "Phong nhi, sao con lại ở chỗ này? Còn không rời khỏi đây cho ta!"
"Sư phụ..."
"Nếu con còn nhận sư phụ là ta này, thì cút xuống cho ta, đây là mệnh lệnh, nếu không về sau con đừng nói mình là đệ tử của ta nữa!" Doãn Nhân cắn chặt môi, toàn thân nhịn không được run rẩy, vì sao, vì sao vào lúc này hắn phải đến đây?
Vốn mình đã không quan trọng việc sống chết, nhưng mà Lam Phong là đệ tử bà đắc ý nhất! Cũng là người bà không yên lòng nhất, vì sao hắn sẽ xuất hiện ở lúc mấu chốt này?
Cơ thể của Lam Phong run lên, nhưng vẫn như cũ không có di chuyển bước chân, ánh mắt lộ ra kiên định: "Sư phụ, con vẫn là một cô nhi, may được người thu dưỡng mới sống tiếp, hơn nữa ở dưới chỉ dạy của người, mới có thành tựu hôm nay như vậy, nói người là sư phụ của con, thật ra, người càng như là mẫu thân, cho nên hôm nay mặc dù chết ở đây, con cũng sẽ không để cho người ta tổn thương người chút nào."
"Lam Phong con ngu xuẩn này! Mau cút đi!" Doãn Nhân run rẩy quát, nắm chặt nắm đấm không ngừng phát run, Lam Phong xem bà trở thành mẫu thân, ở trong lòng của bà, sao Lam Phong không phải là hài tử của bà?
Nếu không, bà cũng sẽ không ở trước khi chết, chỉ nghĩ đến an nguy của hắn...
"Hừ, ngươi đã muốn chết, ta đây sẽ thỏa mãn cho ngươi! Người đâu, lấy tên đến đây." Tạ Tranh thấy hoảng sợ trong mắt Doãn Nhân, không khỏi cười lạnh một tiếng, xem ra Lam Phong tiểu tử này thật đúng là nhược điểm duy nhất của Doãn Nhân, một khi đã như vậy, vậy bà sẽ khiến cho bà ta nhìn, đệ tử bà ta thương yêu nhất chết ở trước mặt của bà ta.
Có lẽ đây là trừng phạt tốt nhất với Doãn Nhân.
Bây giờ Doãn Nhân và Hắc Linh đều bị phó viện trưởng chắn linh lực, cho nên chỉ sợ lấy thực lực của Tạ Tranh, đều có thể giết bọn họ.
Nhận tên người bên cạnh đưa qua, Tạ Tranh kéo cung tên ra, năm tên đều bắn, nhất thời năm mũi tên tỏa ra tia lạnh lẽo bắn về phía ba người Lam Phong, cho dù Lam Phong chưa bị ngăn linh lực, nhưng sao có thể chống cự được công kích của Tạ Tranh?
Mọi người Lam Đồng theo sát phía sau Lam Phong chạy đến, sau khi thấy một màn như vậy, mặt đều xám như tro tàn, vẻ mặt ảm đạm, bọn họ đúng là vẫn còn chậm sao?
"Ai có can đảm tổn thương sư tổ của ta?" Ngay lúc này, một tiếng hét lớn từ trên không đột nhiên truyền đến, nghe thấy tiếng quát kia, cơ thể của mọi người Lam Đồng cũng không nhịn được cứng lại, kích động ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng đỏ phong hoa tuyệt đại được ánh lửa thắp sáng trên bầu trời kia.
← Ch. 330 | Ch. 332 → |