Thật khéo
← Ch.309 | Ch.311 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nơi này là nơi thí luyện luyện dược sư.
Dưới bầu trời xanh như được gột rửa, nữ tử bước đi ở giữa rừng cây, dùng kỹ thuật hoàn mỹ hái dược liệu lay động theo gió xuống, thật cẩn thận bọc vào, ném vào trong giới chỉ của Không Gian Vô Tận, bỗng nhiên, nữ tử ngẩng đầu lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, lóe ra tia sáng chói mắt.
"Đã qua ba ngày rồi, thu hoạch được không ít dược liệu, đáng tiếc những dược liệu đó quá bình thường, không thể tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay cả thông qua cũng có chút khó khăn."
Dù trong giới chỉ của nàng có rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhưng mà hai thế lực lớn vì phòng ngừa có người gian dối, đều đánh dấu ở trên dược liệu trong nơi thí luyện, miễn cho có người dùng dược liệu bên ngoài thật giả lẫn lộn.
"Hả?" Trong giây lát, Hạ Như Phong phát hiện có một gốc cây hoa có năm màu sắc khác nhau ở phía trước, ánh mắt sáng lên: "Là dược liệu bát giai Ngũ Hệ Linh Hoa, thật tốt quá, nếu như có thể lấy được dược liệu bát giai này, ít nhất có thể đạt được một trăm điểm."
Nói xong, tung người nhảy lên, bay về phía đóa Ngũ Hệ Linh Hoa, đúng lúc này, một tiếng cười to bỗng nhiên từ phía trước truyền đến: "Ha ha, vậy mà lại là dược liệu bát giai, thật sự là ông trời giúp ta."
Một bàn tay vươn đến rất nhanh, đoạt Ngũ Hệ Linh Hoa ở trong lúc Hạ Như Phong hái xuống, chỉ là hắn còn chưa kịp cao hứng, trên tay đột nhiên không còn gì, Ngũ Hệ Linh Hoa biến mất, có người cũng dám đoạt thức ăn ở trong miệng hổ, vậy cũng được sao? Tử Kinh Hiên ngược lại muốn nhìn xem là tên nào hỗn đản nào không muốn sống như vậy, lại dám cướp dược liệu của hắn.
Ngay lúc hắn quay đầu lại, một khuôn mặt tuyệt sắc lạnh lùng đập vào trong mắt của hắn.
Nữ tử như là coi thường người bị hại là hắn này, ở trước mặt hắn ném Ngũ Hệ Linh Hoa vào trong giới chỉ. Nhìn Tử Kinh Hiên nổi trận lôi đình, tuy nữ tử trước mặt có khuôn mặt tuyệt sắc, nhưng Tử Kinh Hiên hắn lại không phải là người háo sắc, dám cướp đồ của hắn, hắn nhất định phải cho nàng nếm chút lợi hại.
"Này!" Nhìn thấy nữ tử tiếp tục coi thường hắn, Tử Kinh Hiên cảm thấy tốt đẹp cũng thật sự là không chịu nổi, hai mắt hung tợn nhìn nữ tử tuyệt sắc này, gọi nàng lại khi vừa định xoay người rời khỏi đây.
Nghe thấy giọng của Tử Kinh Hiên, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt đặt ở trên người hắn, nhíu mày, hỏi: "Ngươi gọi ta có chuyện gì?"
Có chuyện gì? Nàng lại còn dám hỏi mình là có chuyện gì?
Tử kinh Hiên không khỏi chán nản vì lời của nàng, nắm chặt nắm đấm, hung ác nhìn mắt Hạ Như Phong: "Ngũ Hệ Linh Hoa kia là ta phát hiện trước."
Nếu không phải nể mặt nàng là nữ tử, hắn đã sớm bắt đầu ra tay cướp đoạt.
"A, vậy bây giờ nó là của ta." Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn Tử Kinh Hiên một cái, lời của nàng bình tĩnh như thường, không vì mình cướp đoạt dược liệu của người khác mà cảm thấy áy náy, thật giống như Ngũ Hệ Linh Hoa này vốn nên là của nàng.
"Phù phù..." Thở ra mấy hơi, Tử Kinh Hiên cố gắng ổn định lửa giận trong lồng ngực, trong mắt nhìn Hạ Như Phong dần hiện ra hai ngọn lửa: "Ngươi... Có bản lĩnh đánh một trận với ta không, ngươi thắng Ngũ Hệ Linh Hoa sẽ là của ngươi, ngươi thua thì trả lại nó cho ta."
"Khiêu chiến?" Hạ Như Phong nhìn lướt qua Tử Kinh Hiên, trong mắt hiện ra một tia khinh thường, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Tử Kinh Hiên ngây ngẩn cả người, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, có một ngày chính sẽ bị bỏ qua hoàn toàn như vậy, điều này khiến cho người có danh hiệu đệ nhất thiên tài như hắn làm sao mà chịu được?
"Này, ta dùng một cây dược liệu bát giai khác làm tiền đặt cược, nếu ngươi thắng, chẳng những Ngũ Hệ Linh Hoa ngươi có thể lấy đi, mà cây Hắc Linh Thảo trong tay của ta này cũng sẽ là của ngươi, thế nào?" Tử Kinh Hiên nhìn thấy nàng muốn rời đi, ngay lập tức vội vàng, nhìn Hắc Linh Thảo không tha chính mình còn chưa kịp cầm nóng một cái, cắn chặt răng, lấy nó ra.
Dù sao chính mình thắng, Hắc Linh Thảo vẫn là của mình, chỉ lấy ra trong giây lát mà thôi, thì có cái gì mà không bỏ được? Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tử Kinh Hiên dễ chịu hơn nhiều.
Quả nhiên, nghe thấy lời nói của hắn, Hạ Như Phong dừng chân lại, từ từ xoay người đi đến, thấy vậy, Tử Kinh Hiên không khỏi buồn bực, chẳng lẽ hắn đường đường là thiếu tộc trường của Tử Kinh gia tộc, đệ nhất mỹ nam Thiên Minh Giới cộng thêm đệ nhất thiên tài luyện dược, sức quyến rũ lại còn kém hơn một vật chết?
"Ngươi nói là thật?" Hạ Như Phong dừng chân, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ kia, lạnh nhạt lên tiếng hỏi.
"Khi nào thì Tử Kinh Hiên ta lừa người?" Tử Kinh Hiên vỗ lồng ngực, lời thề son sắt cam đoan nói: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thắng, Hắc Linh Thảo này tất nhiên sẽ thuộc về ngươi... Ta cmn!"
Tử Kinh Hiên còn chưa nói xong, Hạ Như Phong đã rút trường côn ra, đánh về phía cơ thể của hắn. Hắn vội vàng chợt lóe cơ thể, tránh thoát công kích bất ngờ, lau mồ hôi chảy trên trán, tức giận mắng: "Ngươi con mẹ nó một câu không nói đã động thủ với lão tử, tính tình còn nóng tính hơn lão tử, ngươi nha còn dám nóng vội hơn một chút hay không?"
Hạ Như Phong cũng không quản hắn mắng chửi, trường côn lướt qua, lại vung về phía Tử Kinh Hiên.
Tử kinh Hiên vì ứng phó công kích đang hạ xuống, đành phải ngậm miệng lại, rút trường kiếm bên hông ra, đi lên nghênh đón, không còn thời gian rỗi để mắng chửi người nữa.
"Ầm ầm!"
Khí thế cường đại từ quanh người hai người truyền ra, kích lên từng trận bụi đất chung quanh, mù mịt ở không trung, mà hai người đồng thời lui về phía sau một bước, lần đầu giao phong lại chấm dứt trong ngang tay.
Hạ Như Phong âm thâm nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Kinh Hiên, Tử Kinh Hiên này, không chỉ là thiên tài luyện dược, thiên phú tu luyện cũng không kém, cho dù không trở thành được đệ nhất thiên tài Thiên Minh Giới, nhưng cũng có thể đứng đầu, nếu hắn có thể chuyên tâm tu luyện, chỉ sợ thực lực xa xa không bằng như thế.
So với Hạ Như Phong, Tử Kinh Hiên rõ ràng càng thêm ngạc nhiên.
Dù thế nào hắn cũng không ngờ rằng, nữ tử này thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, lại là một Chân Linh nhị cấp, thậm chí có thể đánh ngang tay với mình, có lầm hay không? Cho dù trình độ nàng luyện dược thế nào, chỉ là thiên phú tu luyện cũng đủ để cho người khác kinh ngạc rồi.
Chả trách nàng dám nhận khiêu chiến của mình, nhưng cho dù như thế, nàng cũng đừng nghĩ đánh bại mình, dù sao mình còn chưa xuất toàn lực.
"Tiểu nha đầu, ngươi rất thiên tài, chỉ là lấy thực lực của ngươi, vẫn đừng nghĩ đánh bại ta..."
"Ầm ầm!"
Nói còn chưa xong, trường côn của Hạ Như Phong lại đánh về phía Tử Kinh Hiên, Tử Kinh Hiên vội vàng vung kiếm ngăn cản, hai người lại kích lên một trận bụi đất xung quanh.
"Ta cmn, ngươi con mẹ nó rốt cuộc không để cho ta nói xong sao?" Tử Kinh Hiên vươn đầu ra sau kiếm, ánh mắt tức giận nhìn Hạ Như Phong, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn nam nhân gần trong gang tấc một cái, giọng vẫn lạnh nhạt Như Phong như cũ: "Lời vô dụng của của ngươi quá nhiều."
"Ngươi..." Tử kinh Hiên lâm vào chán nản, khuôn mặt tuấn tú xanh mét nhìn Hạ Như Phong: "Tức chết lão tử, cho dù ngươi là nữ nhân, hôm nay lão tử cũng muốn giáo huấn ngươi một chút."
"Chúng ta nhìn xem, rốt cuộc là ai giáo huấn ai."
Trường côn xẹt qua ở trong không trung, chứa nhiệt độ cực nóng, đánh về phía lồng ngực của Tử Kinh Hiên, đồng thời hét lớn một tiếng: "Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."
"Sát! Vì sao công kích này còn mạnh mẽ hơn vừa rồi?" Ánh mắt của Tử Kinh Hiên ngạc nhiên, vội vàng vung kiếm ngăn cản, nhưng mà lần này hắn trực tiếp bị một côn của Hạ Như Phong đánh bay ra, sau khi bay ra ngoài, trong mắt hắn hiện ra khiếp sợ âm trầm.
Không phải mình không xuất toàn lực, thì ra là đối phương cũng không xuất toàn lực...
"Haiz, đến Chân Linh, cấp bậc phát ra càng thêm rõ ràng, Bát Trọng Hỏa Viêm Côn chỉ có thể để cho ta chiến đấu vượt hai cấp, nếu như hắn là Chân Linh ngũ cấp, có lẽ sẽ không dễ dàng đánh bại hắn, xem ra giờ là lúc đột phá Bát Trọng Hỏa Viêm Côn đến tầng thứ bảy, thực lực bây giờ, quả thật có chút không đủ."
Tử kinh Hiên mới từ trên mặt đất bò lên, đã nghe được Hạ Như Phong tự thì thầm, suýt chút nữa ngã xuống mặt đất.
Nàng có thể chiến đấu vượt hai cấp, mà vẫn còn chưa đủ? Nàng còn dám đả kích người nữa hay không? Việc này quả thật chính là đang ăn hiếp người mà.
Nghĩ đến đây, Tử Kinh Hiên bụng đầy ủy khuất, đứng lên, vỗ y phụ đỏ đầy tro bụi, nói: "Ta không phục, tỷ thí cũng không có quy định không cho phép sử dụng đan dược, như vậy đi, vì để công bằng, chúng ta lại tự dùng một viên đan dược tiến hành tỷ thí, thế nào?"
Nghe vậy, Hạ Như Phong nhíu mày, đôi mắt đen hiện lên một tia buồn cười: "Ngươi xác định?"
"Sao, ngươi có đảm nhận khiêu chiến của ta không? Đương nhiên, Hắc Linh Thảo này đã là của ngươi, một lần nữa ta lấy ra hai cây dược liệu thất giai cao cấp làm tiền đặt cược, nếu như ngươi thắng, hai cây dược liệu này sẽ là của ngươi, nếu ngươi thua, phải đưa Hắc Linh Thảo và Ngũ Hệ Linh Hoa cho ta."
"Có gì không dám?" Hạ Như Phong nhận Hắc Linh Thảo, ném vào trong giới chỉ Không Gian Vô Tận, thản nhiên nở nụ cười, nhún vai: "Ngươi trước dùng đi!"
Tử kinh Hiên không chút khách khí từ trong linh giới lấy ra một viên đan dược, sau khi nhìn Hạ Như Phong, nuốt đan dược vào trong miệng, trong giây lát cơ thể của hắn phát ra khí thế cường đại, trực tiếp vượt qua từ Chân Linh tứ cấp đến Chân Linh ngũ cấp.
Cảm nhận được lực lượng của Chân Linh ngũ cấp, Tử Kinh Hiên hoạt động gân cốt, nhíu mày nhìn về phía Hạ Như Phong, đoán trước được nàng cũng không thể lấy ra đan dược bát phẩm.
"Dùng xong chưa? Đến lượt ta." Hạ Như Phong vươn lòng bàn tay như ngọc ra, một bình sứ xuất hiện ở trên bàn tay của nàng, từ bên trong đổ ra một viên đan dược, nuốt vào trong miệng, đột nhiên, xung quanh nàng cũng phát ra linh lực cường đại, cấp bậc đột nhiên tăng mạnh lên, đến Chân Linh tứ cấp mới ngừng lại được.
Đan dược của Tử Kinh Hiên khiến cho hắn vượt qua một cấp, Hạ Như Phong lại tăng lên hai cấp, lần này cũng không đánh nữa, thắng bại đã rõ ràng.
"Haiz!" Tử Kinh Hiên thở dài thật mạnh, cả người đều uể oải xuống, không muốn giao dược liệu trong tay cho Hạ Như Phong, hung ác quyết tâm, nâng khuôn mặt tuấn mỹ lên, nói: "Ta vẫn không phục, chúng ta còn chưa so Triệu Hồi Thú, ngươi dám so với ta không? Tiền đặt cược là bốn cây dược liệu thất giai trung cấp."
Hạ Như Phong nhíu mày một cái, nụ cười bên khóe miệng càng sâu, có người đưa tiền cho nàng, cớ sao mà không làm?
"Được, ngươi muốn so thì ta đây phụng bồi."
Dứt lời, hai người đồng thời triệu hồi ra Triệu Hồi Thư, sau đó đều thả Triệu Hồi Thú ở trong Triệu Hồi Thư ra, vốn Tử Kinh Hiên tràn đầy tin tưởng, nhưng nhìn thấy nhiều Triệu Hồi Thú xung quanh Hạ Như Phong, không khỏi trợn tròn mắt.
Triệu Hồi Thú cường đại nhất của hắn là một Hỏa Long, cấp bậc là ở Chân Linh cửu cấp, làm thiếu tộc trường Tử Kinh gia tộc, sao lại không có Triệu Hồi Thú cường đại bảo vệ chứ? Vốn dựa vào Hỏa Long này, dù là Triệu Hồi Thú của Hạ Như Phong nhiều, hắn cũng có thể thắng lợi.
Nhưng vấn đề là, Hỏa Long vừa xuất hiện, đã cảm nhận được cổ uy áp của Long Thần trên người Vật Nhỏ, toàn bộ cơ thể đều run rẩy, sao còn có thể tiếp tục chiến đấu? Đoán chừng lúc này tùy tiện một đầu thú xuất trướng, cũng có thể một giây giết nó.
Cho dù cấp bậc của Vật Nhỏ không bằng Hỏa Long, nhưng sau khi nuốt hóa thú tinh của Long Thần, nó có thể áp chế các Long tộc. Cũng chỉ có thể trách vận khí của Tử Kinh Hiên không tốt, ai bảo Triệu Hồi Thú cường đại nhất của hắn lại là Hỏa Long, trong Triệu Hồi Thú còn lại, cấp bậc cao nhất cũng chỉ ở Chân Linh tam cấp.
"Ngươi có thể so vật gì với ta, nhưng trăm ngàn lần đừng so Triệu Hồi Thú và đan dược với ta, bởi vì... Ngươi nhất định phải thua rồi." Hạ Như Phong lạnh nhạt cong khóe môi lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười, đôi mắt đen nhìn về phía Tử Kinh Hiên: "Bây giờ, ngươi ăn xong chưa?"
Ánh mắt của Tử Kinh Hiên phức tạp nhìn Hạ Như Phong, khẽ thở dài, đau thịt giao dược liệu vào trong tay Hạ Như Phong, nói: "Ta... Ăn xong rồi."
Hắn không phục có thể làm sao bây giờ? Đánh thì không đánh lại, đan dược lại không mạnh bằng dược hiệu của nàng, Triệu Hồi Thú? Không thấy được Hỏa Long chết tiệt kia toàn thân run rẩy sao, một chút lực công kích đều không có sao? Triệu Hồi Thú còn lại, trực tiếp đi lên thì chỉ có chịu chết, hắn không phục thì có thể làm sao bây giờ?
Biến thái, biến thái, cuộc đời này của hắn đều không muốn gặp phải biến thái này nữa.
"Cảm ơn ngươi đưa chút đồ cho ta." Hạ Như Phong không chút khách khí nhận dược liệu, tâm tình rất tốt xoay người rời đi, về phần Tử Kinh Hiên phía sau... Nàng quản không được nhiều như vậy, dù sao lấy thực lực của Tử Kinh Hiên sẽ không bị đào thải ở vòng thứ nhất.
Sau khi rời đi, Hạ Như Phong tiếp tục một đường thu hái dược liệu, thời gian lại trôi qua rất lâu, bây giờ cách kết thúc thí luyện còn sót lại hai ngày.
Hai ngày này, bắt đầu người lấy dược liệu dần giảm bớt, vì đạt được càng nhiều điểm, nên đều lựa chọn cướp của người đi một mình.
Lúc này, dưới bầu trời trong xanh, tay Hạ Như Phong cầm trường côn, đôi mắt màu đen lạnh nhạt nhìn những người đang run rẩy trước mặt này, từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có bộ dáng này mới khiến người ta sợ hãi.
Rốt cuộc bọn họ đã là làm việc ngốc gì vậy? Cướp ai không cướp, lại cướp nàng? Ai có thể nghĩ đến, nữ tử trẻ tuổi này lại có thực lực cường hãn như vậy.
"Đại... Đại đại tỷ, chúng ta sai rồi, thật sự sai rồi, không nên cướp của ngươi, xin ngươi buông tha cho chúng ta một con đường sống! Những dược liệu ta lấy được từ những ngày qua, coi như ta hiếu kính cho đại tỷ ngươi." Một nam tử trong đó run rẩy vươn hai tay, đưa linh giới trong tay đến trước mặt Hạ Như Phong, vẻ mặt tỏ vẻ không muốn, nhưng vì mạng sống nên không còn phương pháp nào khác.
Ai bảo bọn họ lại cướp của nữ tử khủng bố này.
Hạ Như Phong hờ hững gật đầu, nhận linh giới, lấy tất cả vật phẩm bên trong ra, để vào trong Không Gian Vô Tận, rồi trả linh giới cho nam tử, sau đó ánh mắt nhìn mấy người còn lại, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc về phía bọn họ.
Tất cả mọi người biết ý tứ của nàng, đành phải vẻ mặt đau lòng giao linh giới vào trong tay Hạ Như Phong.
Thu lấy tài vụ của mọi người xong, Hạ Như Phong trả lại linh giới cho bọn họ, rồi tung người nhảy lên, biến mất ở trong mắt mọi người. Nhìn thấy nàng rời đi, bất giác vẻ mặt của mọi người như đưa đám, bọn họ thề, về sau không dám đi cướp đoạt này nữa, vẫn là thanh thản ổn định lấy dược liệu thì hơn.
Không thể không nói, một chuyến cướp bóc này phúc lợi quả thật rất lớn, chỉ là dược liệu trong linh giới của mấy người này, đã vượt qua thành quả Hạ Như Phong cố gắng mấy ngày nay. Sau đó lại có lẽ nhiều người đi ra cướp đoạt của Hạ Như Phong, không ngoài một ai, đều bị nàng cướp lại.
"Nhiều dược liệu như vậy, đại khái đã có hơn hai nghìn điểm rồi?" Hạ Như Phong vừa lòng gật đầu, ngay lúc nàng ngẩng đầu lên, không khỏi nhìn thấy một đóa hoa sen màu đen ở trên vách núi phía trước, xung quanh đóa Hắc Liên kia tỏa ra hào quang hắc ám thuần túy, làm chói mắt Hạ Như Phong.
"Là thánh dược Hắc Ám Chi Liên cửu giai?" Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua vui sướng, vừa muốn tiến lên, lại bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, dừng chân lại: "Thánh dược cửu giai luôn ở với nguy hiểm, xem ra ta cần phải làm cẩn thận, chỉ là Hắc Ám Chi Liên này ta cần phải có được."
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Hạ Như Phong dần chứa vẻ ngưng trọng, thật cẩn thận đi về phía đóa hoa sen màu đen kia.
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, ngay cả cỏ lay gió thổi đều không có, nhưng mà càng là yên tĩnh, càng chứng minh nơi này càng có nguy hiểm.
Đến trước Hắc Ám Chi Liên, Hạ Như Phong dừng chân lại, hít sâu vào một hơi, cẩn thận hái Hắc Ám Chi Liên xuống, nàng vừa ném Hắc Ám Chi Liên vào giới chỉ Không Gian Vô Tận, "Ầm ầm" một tiếng, một tiếng vang bộc phát ra mãnh liệt ở xa.
Hạ Như Phong vội vàng ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã không khỏi trợn tròn mắt...
Ở trên núi lửa phía xa, đột nhiên phun trào ra hỏa diễm màu đen, hỏa diễm bằng tốc độ nhanh chảy về phía nàng.
"Hắc Ám U Hỏa, lại là Hắc Ám U Hỏa bạo phát..."
Bạch Thụy từng đề cập qua Hắc Ám U Hỏa với nàng, U Hỏa này so với Ám Linh còn mạnh hơn, chỉ là Ám Linh có thể cung cấp cho Linh Sư hấp thu, cung cấp sức lực, nhưng Mà Hắc Ám U Hỏa thuần túy là công cụ giết người, địa phương nó chảy qua không có một ngọn cỏ, nếu là người tiếp xúc đến một chút, sẽ hóa thành bị chôn vùi.
Hạ Như Phong chưa từng đoán trước được, Hắc Ám Chi Liên với thứ tà ác trước mặt này, lại là hung mãnh bậc này.
"Xem ra, đành phải tị nạn trong Phong Tà đại lục..."
Nghĩ đến đây, Hạ Như Phong định tiến vào Phong Tà đại lục, chỉ là sau khi nàng động ý niệm, vẫn đứng ở tại chỗ.
"Đây là có chuyện gì?"
Hạ Như Phong nhất thời ngây ngẩn cả người, vì sao mình không vào được Phong Tà đại lục? Ngay lúc nàng nghi ngờ, trong linh hồn truyền đến giọng nói lãnh mạc mà tao nhã của Bạch Thụy: "Hình như nơi này có một cái cấm chế, không thể đến không gian thứ hai, cho nên ngươi vẫn nên nhanh chóng chạy trối chết đi!"
Xem ra, chỉ có một biện pháp như vậy.
Hạ Như Phong hít sâu vào một hơi, thi triển ra linh kỹ Mị ảnh Tiên Tung, lấy tốc độ tia chớp chạy như bay về phía trước.
Tử kinh Hiên vừa giải quyết một Linh Thú chặn đường, còn chưa kịp nghỉ ngơi trong giây lát, ánh mắt đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ bay vụt về phía mình, khi thấy khuôn mặt của bóng dáng kia, không khỏi lại sửng sốt một chút, sau đó trông thấy hỏa diễm màu không ngừng đuổi ở phía sau nàng, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lúc này, Hạ Như Phong đã chạy đến bên cạnh Tử Kinh Hiên, dù thế nào nàng cũng không ngờ rằng, loại thời điểm này sẽ gặp phải Tử Kinh Hiên không hay ho này, cho dù thế nào Tử Kinh Hiên cũng coi như người quen, huống chi đối phương tặng nàng nhiều vật như vậy, vì vậy khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên, nói: "Thật khéo, sao ngươi lại ở đây?"
Giật mình một cái, Tử Kinh Hiên đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhất thời hắn có một loại xúc động muốn mắng trời: "Ngươi khéo cái quỷ gì, sao ngươi lại âm hồn không tiêu tan như vậy? Làm ơn đi ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt của ta nữa, mỗi lần gặp phải biến thái là ngươi này sẽ không có chuyện gì tốt."
← Ch. 309 | Ch. 311 → |