Đột phá sau chiến đấu
← Ch.251 | Ch.253 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Bắc Ảnh tiền bối, Thượng Quan tiền bối yêu cầu cũng không phải rất khó, không bằng hãy nghe ta nói giao hai người kia ra, mọi người đều dĩ hòa vi quý (Dĩ hòa vi quý là câu thành ngữ để khuyên con người chúng ta sống chan hòa, yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, biết an phận, nhã nhặn trong lời nói, việc làm), thế nào?"
Nữ tử bạch y đưa mắt nhìn về phía Bắc Ảnh Dao, có lẽ là quen thói ra lệnh, giọng điệu của nàng chứa mệnh lệnh.
"Nếu Thánh Cung các ngươi muốn xen vào việc của người khác, có thể, vậy đồng loạt ra tay với Thượng Quan Diệt đi, chẳng lẽ Bắc Ảnh gia ta còn sợ Thánh Cung các ngươi? Thật sự là buồn cười, Bắc Ảnh Dao ta sống nhiều năm thế này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng trải qua lúc nhát gan."
Ngân thương trong tay Bắc Ảnh Dao cắm vào mặt đất, ngẩng đầu lên, một bộ dáng cứng mềm không ăn.
"Bắc Ảnh tiền bối nói đùa rồi, Thánh Cung ta chỉ là trọng tài chính nghĩa, cũng không nhúng tay vào chiến đấu của các ngươi, hôm nay chúng ta đến đây một là vì hòa giải, hai là làm chứng kiến."
Nữ tử cong khóe môi lên, nụ cười của nàng chứa tia lãnh ý.
Phất tay, những người sau lui lại mấy bước, tặng chiến trường lại cho Bắc Ảnh và Thượng Quan gia tộc.
"Hừ, Thượng Quan Diệt, hôm nay Bắc Ảnh Dao ta ắt phải rửa sạch sỉ nhục lúc trước." Giơ ngân thương, Bắc Ảnh Dao ngẩng đầu lên, toàn bộ xung quanh đều tỏa ra một loại khí thế cường đại.
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Bắc Ảnh Dao, sắc mặt của Thượng Quan Diệt lại thay đổi mấy lần, hít sâu vào một hơi, từ bên hông rút chủy thủ ra, đi lên nghênh chiến.
Trong lúc hai người triển khai chiến đấu kịch liệt, từ lúc đầu, Thượng Quan Diệt đã bị ở hạ thế.
Những người còn lại muốn đi lên trợ chiến, đều là bị cường giả của Bắc Ảnh gia ngăn cản.
"Tà, lão gia hỏa kia để cho ta đến, ta mơ hồ cảm giác được, có lẽ đại chiến này có thể để cho ta có chỗ đột phá."
Hạ Như Phong buông tay ra, khẽ cười với nam tử tuấn mỹ tà mị bên cạnh, sau khi nuốt hóa Ám Linh, nàng đã mượn sức lực của Ám Linh đạt đến Linh Quân thất cấp đỉnh phong, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá.
Mà đại chiến này, có lẽ chính là cơ hội của nàng cũng không chừng.
Chủ yếu là, nàng muốn thử một lần xem Linh Tôn mạnh như thế nào, so với nàng bây giờ thì thế nào?
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ sáu..."
Ngay cả lời dạo đầu cũng không có, Hạ Như Phong trực tiếp giơ trường côn hoa mỹ như lửa lên, nhanh chóng xẹt qua trời cao, đột nhiên xông về phía Tùng Trì.
Bát Trọng Hỏa Viêm Côn tần thứ sáu, là công kích trong trận đấu ngày đó nàng lĩnh ngộ được.
So với tầng thứ năm, tầng thứ sáu có thể khiến cho người ta bị thương tổn gấp hai lần, nhưng bằng vào một chiêu này, hiển nhiên còn không thể tổn thương đến Tùng Trì, cho dù thế nào, Tùng Trì cũng là cường giả Linh Tôn.
Giữa Linh Tôn và Linh Quân cũng không phải kém một chút.
"Ầm!"
Tùng Trì vẫn không đoán được, Hạ Như Phong ngay cả nói cũng đều không nói đã ra tay luôn.
Giữa lúc cấp bách, ông đành phải giơ tay lên, ngăn cản công kích đang hạ xuống kia.
Lúc trường côn dừng ở trên cánh tay thì phát ra một tiếng vang, Tùng Trì xoa cánh tay run rẩy, lui lại sau mấy bước, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh.
"Linh Quân thất cấp, ta thừa nhận thiên phú của ngươi làm cho ta kinh ngạc, nhưng mà công kích của ngươi cũng chỉ có chút uy lực ấy mà thôi, ngay cả tư cách để cho ta gãi ngứa cũng không đủ."
Linh Quân thất cấp? Nghe thấy lời nói của Tùng Trì, người hai bên đều cứng lưỡi.
Ngay cả người trong Thánh Cung cũng kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong.
"Thật không?" Hạ Như Phong nâng khuôn mặt lên, cũng không vì Tùng Trì châm chọc khiêu khích mà cảm thấy tức giận, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của nàng vẫn lạnh nhạt như thường.
"Phần Thiên Diệt Thế!"
Côn chỉ lên trời không, trong nháy mắt kia, khắp trời không đều bao trùm bởi ngọn lửa đỏ xinh đẹp rực rỡ.
Trong hỏa diễm truyền đến cường đại áp bách, dù bản thân Tùng Trì là Linh Tôn, cũng cảm nhận một trận tim đập nhanh.
"Đây... Đây là cái quái gì? Linh kỹ này, uy lực có thể đấu với kim giai trung cấp, nếu ta có được linh kỹ này, vậy thực lực của ta sẽ càng tăng thêm mấy phần."
Dù là Đông Linh đại lục, thì linh kỹ kim giai cũng rất ít, mặc dù có một số đại gia tộc có được linh kỹ kim giai cấp thấp, nhưng kim giai trung cấp, trừ phi là những cường giả nổi danh mới có, còn người bình thường thì không thể đạt được.
Thu tia tham lam hiện ra ở trong mắt, trong mắt Tùng Trì bắn ra sát khí bốn phía, chỉ cần giết nàng, như vậy là có thể lấy được linh kỹ kim giai trung cấp này.
Lần này, Hạ Như Phong vẫn chưa để cho hỏa diễm đầy trời rơi xuống, mà là nâng trường côn lên, lại nghênh tiếp về phía Tùng Trì.
Sử dụng chiêu Phần Thiên Diệt Thế này, cũng không phải không đủ ưu việt, ở lúc cổ áp bách Phần Thiên Diệt Thế kia hạ xuống, sức chiến đấu về các phương diện của Tùng Trì rõ ràng giảm xuống rất nhiều.
"Ầm."
"Ầm ầm."
Vũ khí của hai người chạm vào nhau, xung quanh nổi lên một vòng bụi đất, bao phủ ở quanh người hai người.
"Phụt!"
Bước chân của Hạ Như Phong đột nhiên lùi về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi, nàng lau vết máu ở khóe miệng, nâng khuôn mặt tuyệt mỹ lên, khẽ cau mày.
Đây chính là uy lực của Linh Tôn tam cấp sao? Quả nhiên là nàng không sử dụng con bài chưa lật thì không thể đối kháng.
Chỉ là loại cảm giác nguy hiểm này, mới có thể để cho nàng cảm giác sắp đột phá, không phải sao?
Huống chi, thân thể của nàng có sức chống đỡ đến Linh Tôn nhị cấp, Tùng Trì chỉ có thể mang đến cho nàng một chút vết thương nhỏ mà thôi.
Khóe miệng khẽ cong, chiến ý ở trên người bùng cháy, nàng lại xông lên trước, nhưng không miễn cưỡng đối kháng, mà là chọn dùng phương pháp chiến đấu tiêu hao làm tiêu hao linh lực của ông ta trước.
Hai tay Dạ Thiên Tà khoanh trước ngực, lười biếng tà mị vẫn thuộc về hắn từ từ rút đi, lúc này vẻ mặt của hắn chuyên chú, một đôi mắt tím ngưng trọng nhìn hai bóng dáng đang giao chiến kia.
"Tà lão đại, chúng ta không cần đi giúp mỹ nhân tỷ tỷ sao?"
Nhìn thấy Hạ Như Phong bị thương, trong đôi mắt trong suốt của Tiểu Bạch cặ sớm đầy đau lòng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên Tà, cong môi, hỏi.
"Như Phong nàng tự có chừng mực, Tùng Trì vẫn không có năng lực giết được nàng."
Mắt tím của Dạ Thiên Tà híp lại, trong mắt bắn ra tia sắc bén, nắm chặt nắm đấm, sát ý ở trong mắt bắn ra bốn phía.
Sớm biết như thế, đêm đó hắn nên giết ông ta... Chỉ là, nếu Như Phong muốn tự mình chiến đấu, hắn cũng sẽ để nàng tự trưởng thành, bởi vì hắn biết rõ, Như Phong không phải là nữ tử bình thường, nàng hướng tới là võ đạo cao nhất.
Có thể con đường này nhất định khó khăn chồng chất, giết chóc trùng điệp...
Nhưng mặc kệ con đường này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn, hắn đều bồi nàng đi qua, máu tanh và nguy hiểm phải trải qua, hắn đều sẽ đối mặt chung với nàng.
Như nàng từng không để ý Thánh Cung cường đại, dám đối địch lại với mình.
"Ầm!"
Trường côn lửa đỏ dừng ở trên cổ tay Tùng Trì, Tùng Trì vội vàng lui lại sau mấy bước, ông ngửa đầu, mắt lạnh lướt qua xung quanh, lớn tiếng nói: "Ngươi chỉ biết trốn tránh sao? Có bản lĩnh thì đi ra đại chiến với ta."
"Có thể trốn cũng là bản lĩnh, ngươi nếu có bản lĩnh, hoàn toàn có thể để cho ta không thể trốn tránh."
Trong hư không, bóng dáng như lửa của Hạ Như Phong từ từ hiện ra, vẻ mặt của nàng lạnh nhạt, khuôn mặt không chứa cảm xúc gì, nhưng mà trong mắt nhìn Tùng Trì lại xen lẫn một tia kinh thường.
"Muốn chết!" Vẻ mặt của Tùng Trì không khỏi đại biến, công kích trong tay càng mạnh thêm, đủ rồi mới hạ xuống.
Bụi đất tung bay khắp nơi, ở trong tro bụi mù mịt, một bóng dáng đỏ như một cơn gió xẹt qua, không dấu vết.
Dùng sức thở hổn hển mấy hơi, Tùng Trì cảm giác được linh lực của mình sắp tiêu hết sạch, tiếp tục như thế thì không được, linh lực không có, có nghĩa là mình là Linh Tôn cũng chỉ có đợi làm thịt. Ý niệm vừa động, một bình ngọc xuất hiện ở trong tay của ông ta.
Tùng Trì mở nắp bình ra, đưa bình ngọc lêm trước miệng, đổ một viên đan dược vào bên trong, trong nháy mắt, ông cảm nhận được linh lực ở trong cơ thể từ từ khôi phục.
Ngay ở lúc ông khôi phục linh lực, trong giây lát, một trường côn đỏ rực đập xuống.
"Cái gì?"
Tùng Trì trong lòng nhất thời cả kinh, giờ phút này ông vẫn còn đang thong thả khôi phục linh lực, ở lúc linh lực chưa hoàn toàn khôi phục, tốt nhất không cần phải chiến đấu.
Nhưng Hạ Như Phong sẽ không cho ông ta cơ hội, để cho ông ta hoàn toàn khôi phục, bị buộc bất đắc dĩ, Tùng Trì đành phải dừng chân lại.
"Đây là ngươi ép ta!"
Tùng Trì ngẩng đầu lên, cảm nhận linh lực trong hạ thể, thở dài, như vậy hẳn là đủ rồi.
Ngay cả ông thân là Linh Tôn, trong tay có được đan dược cũng phải phẩm chất rất tốt, nói như vậy, loại đan dược này, khiến cho tốc độ khôi phục sẽ không quá nhanh, dù là như thế, bây giờ cũng không khác khôi phục được một nửa lắm.
Một nửa linh lực cũng đủ ông sử dụng một chiêu đó!
"Rống!"
Tùng Trì ngửa đầu ra rống một tiếng lớn, trên người ông bùng cháy lên hỏa diễm hừng hực, mà trước ngực xuất hiện một Hỏa Long.
"Hỏa Long Huyễn Vũ!"
Tiếng rồng ngâm vang lên ở trong không gian ồn ào, Hỏa Long mở to hai mắt tàn nhẫn khát máu, hung hăng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Như Phong.
Trong giây lát, nó thoát khỏi khống chế của Tùng Trì, như cơn lốc, xông về phía Hạ Như Phong.
Ở lúc Hỏa Long đến trước mặt Hạ Như Phong, từ từ biến thành hỏa diễm, cắn nuốt toàn bộ thân thể Hạ Như Phong.
"Như Phong..." Trong lòng Bắc Ảnh Lạc Sa cả kinh, vội vàng chạy về phía Hạ Như Phong.
Bắc Ảnh Dao dừng công kích lại, trong mắt của bà tràn đầy hối hận, không ngờ mình ở đây lại vẫn khiến cho nàng gặp phải nguy hiểm, lúc này cũng không suy nghĩ bỏ lại Thượng Quan Diệt, nhảy xuống chỗ nàng.
Mắt tím của Dạ Thiên Tà âm trầm nhìn đoàn hỏa diễm kia, dường như là hắn đang chờ đợi cái gì đó.
Hạ Như Phong có được Hỏa Linh, sao lại e ngại hỏa diễm này? Ở mảnh đại lục này, không có lửa gì có uy lực siêu việt hơn Hỏa Linh, Hỏa Linh hòa tan làm một với nàng, cũng không e ngại hỏa diễm gì.
Ngay ở lúc Bắc Ảnh Lạc Sa và Bắc Ảnh Dao lao xuống hỏa diễm, trong hỏa diễm, một giọng nói lạnh nhạt từ từ truyền đến.
"Ngươi cũng biết, công kích ta am hiểu nhất là lửa, cho nên dùng lửa để đối phó ta, ngươi rất ngu xuẩn."
Hai người nghe thấy tiếng kia đều dừng chân lại, sau đó đã thấy trong hỏa diễm xinh đẹp, thiếu nữ nhẹ bước từ trong đi ra.
Quanh người của nàng có lửa đỏ hoa mỹ nổi lơ lửng, phản phất như cơ thể nàng cũng biến thành một đoàn hỏa diễm.
Nhưng mà mặt của thiếu nữ không chút thay đổi, vẻ mặt lộ ra lạnh lùng, ánh mắt kia như là con dao sắc bén bắn về phía Tùng Trì.
"Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi, xem thường người khác, thường sẽ chết rất thảm..."
Dừng chân lại, Hạ Như Phong nâng khuôn mặt lạnh lùng lên, trong con ngươi u ám hiện ra sát ý, mở miệng: "Cho nên, cuối cùng đã định là ngươi sẽ chết, từ lúc đầu ngươi đã bắt đầu sinh ra sát ý với ta, kết quả của ngươi, cũng đã định rồi."
Chiến đấu, nên kết thúc.
Hạ Như Phong nâng hai tay lên, giọng nói lạnh nhạt ở dưới bầu trời trong xanh, từ từ vang lên.
"Phần Thiên Diệt Thế, đi cho ta!"
"Ầm ầm!"
Hỏa diễm đầy trời như là có được sinh mệnh, ở dưới lời của nàng đều nhanh chóng hạ xuống.
Từ khi Hạ Như Phong bình an đi ra, Tùng Trì đã ngây dại, không đợi ông hoàn hồn, hỏa diễm từ trên mà rơi xuống, giờ phút này muốn tránh né, dĩ nhiên là không còn kịp nữa rồi, không cần trong giây lát ông đã bị hỏa diễm bao trùm.
Trên mặt đất, hỏa diễm đốt cháy mang theo nhiệt độ cực nóng, chiếu rọi khuôn mặt của mọi người.
Thật lâu sau, hỏa diễm tán ra, Tùng Trì trần như nhộng xuất hiện ở trong mắt mọi người.
Chỉ thấy thân thể của Tùng Trì cháy đen, tóc bị thiêu sạch, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, lúc ngửa đầu, trong mắt không che dấu cừu hận và sát ý chút nào.
Tình trạng Này, ở trong dự kiến của Hạ Như Phong.
Cho dù thế nào, Tùng Trì vẫn là lệnh tôn, chỉ dựa vào Phần Thiên Diệt Thế, có thể đánh ông ta trọng thương, nhưng vẫn không đủ để trí mạng.
Dù sao tầng đếm càng lên cao, khác biệt kia cũng có vẻ càng lớn.
Có thể bằng vào sức lực của Linh Quân thất cấp làm Linh Tôn tam cấp trọng thương, đoán chừng trên đời này cũng chỉ có nàng mới có thể làm được.
"Tiếp tục đến nếm thử một chiêu này của ta đi!"
Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, cả người như biến thành một phượng hỏa lửa, bay về phía Tùng Trì.
Trên người của nàng truyền đến nhiệt độ làm cho người ta tim đập nhanh, bay qua nơi đó, tất cả sẽ hóa thành khói bụi, không biết vì sao, nhìn hỏa diễm trên người Hạ Như Phong, Tùng Trì lại sinh ra một cảm giác không thể địch nổi.
Thật giống như nàng chính là nữ thần chưởng quản thế gian, ngạo thế quần hùng, bất luận kẻ nào đều không thể so với nàng.
"Ầm!"
Thân thể của Hạ Như Phong, đụng thật mạnh về phía Tùng Trì, ở lúc nàng chạm vào, Tùng Trì lập tức tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất trên đời này.
"Này... Này... Tùng trưởng lão lại chết ở trong tay một nữ tử trẻ tuổi?"
Trong mắt mọi người Thượng Quan gia, tất cả đều nhiễm kinh ngạc, hiển nhiên không đoán trước được Hạ Như Phong có thể giết Tùng Trì.
Này... Sao có thể chứ? Phải biết rằng, Tùng trưởng lão là Linh Tôn tam cấp, mà nàng, cũng chỉ là Linh Quân mà thôi.
Linh Quân có thể giết Linh Tôn? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra phỏng chừng không có ai tin tưởng.
Chiến đấu vượt cấp, trên đại lục rất nhiều người đều có năng lực này, nhưng giữa Linh Tôn và Linh Quân có khác biệt, sao có thể dễ dàng vượt qua? Trở thành Linh Tôn, chứng minh, đã có thể khơi thông linh khí thiên địa tốt rồi.
Ví dụ như, Linh Vương cửu cấp vĩnh viễn không thể chiến thắng Linh Quân nhất cấp, so với Linh Vương, Linh Quân có được năng lực phi hành, sao Linh Vương có thể tổn thương Linh Quân?
Vì vậy, việc trước mặt hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người.
Mọi người Bắc Ảnh gia cũng bị kinh sợ, thật lâu sau mới phát ra hoan hô cuồng liệt, trong mắt lóe ra tia sáng, đều sùng bái nhìn bóng dáng phong hoa tuyệt đại của Hạ Như Phong.
"Người này, lại biến thái rồi."
Bắc Ảnh Lạc Sa lắc đầu, nàng lại bị đả kích, hơn nửa năm không gặp, Hạ Như Phong lại có thể giết chết Linh Tôn.
Đây vẫn là người sao? So với yêu nghiệt còn muốn yêu nghiệt hơn?
So với nàng quả thật là tự tìm buồn bực, bởi vì nếu như hai người kém nhau khá gần, nói không chừng còn có thể có lòng ghen tị, tìm chỗ để vượt qua, nhưng nếu hai bên kém khá xa, thì ngay cả sức lực ghen tị cũng đều không có.
Ngay lúc Bắc Ảnh Lạc Sa cảm thán và mọi người khiếp sợ, trên người Hạ Như Phong đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế, sau đó cổ khí thế kia đột nhiên tăng trưởng lên.
Nàng, lại bởi vì trận chiến này mà thuận lợi thăng cấp...
← Ch. 251 | Ch. 253 → |