Chiến đấu với Tạ Đình
← Ch.243 | Ch.245 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Trưởng Tôn Ô Tịnh thua?"
"Sao có thể, ta đang nằm mơ sao?"
"Đây nhất định là giả, không phải là thật..."
Lúc này mọi người đều cứng lưỡi, ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng dáng đỏ trên lôi đài.
"Ta thua, ta lại bị đánh bại!" Trong mắt Trưởng Tôn Ô Tịnh đầy thống khổ, cả người đều sa sút, hai tay hắn ôm đầu, ngồi xổm xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu hét to một tiếng: "A!"
Nếu hắn bại bởi mấy người trong Bảng Thiên Tài kia, có lẽ hắn còn không thống khổ như thế.
Nhưng làm hắn không thể ngờ rằng là, hắn lại thua ở trong tay của một thiếu nữ không đầy hai mươi, chủ yếu là, thiếu nữ kia lại là một Linh Quân nhất cấp.
Cho nên, Trưởng Tôn Ô Tịnh mới không chịu nổi loại đả kích này.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn vẻ mặt đau đớn của Trưởng Tôn Ô Tịnh, mặt không chút thay đổi nói: "Một cường giả, cho dù đối mặt với bất cứ chuyện gì, đều phải giữ vững tâm tính lạnh nhạt, bởi vì một lần thất bại mà không chịu nổi, như vậy ta sẽ khinh thường ngươi, người trong thiên hạ càng sẽ khinh thường ngươi."
Lần này nói như sấm chớp nổ vang ở trong lòng hắn, không khỏi khiến cho hắn giật mình.
Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Nếu Hỏa Phượng Hoàng đánh bại hắn, hắn còn có thể khó tiếp nhận như vậy sao? Nếu như không thay đổi tâm thái, sao hắn có thể bước đi?
Trong giây lát, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, đôi mắt nhìn Hạ Như Phong đầy cảm kích.
"Hôm nay cảm ơn câu nói của ngươi đã để cho ta tỉnh ngộ lại, phần ân tình này, về sau Trưởng Tôn Ô Tịnh ta nhất định sẽ báo đáp ngươi." Ôm quyền với Hạ Như Phong, Trưởng Tôn Ô Tịnh thả người nhảy xuống lôi đài.
Quần chúng tránh ra cho hắn một lối đi, cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, lại vẫn chưa hoàn hồn từ trong chiến đấu vừa rồi.
"Như Phong, không tốt." Ngay ở lúc Hạ Như Phong định rời đi, Lam Đồng hoang mang rối loạn chạy đến, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong sáng ngời, rất nhanh chạy đến, không kịp thở, vội vàng nói: "Lâm Bản Khanh và người ta nổi lên xung đột, hắn bị người đả thương, ngươi mau đi xem một chút."
"Cái gì?" Vẻ mặt chợt tối, trong mắt Hạ Như Phong hiện lên lãnh ý, nhìn về phía Lam Đồng, khuôn mặt nghiêm túc mở miệng: "Lam Đồng, đi trước dẫn đường để ta đi nhìn xem."
Đi không bao xa, Hạ Như Phong đã nghe thấy một trận tiếng nói ồn ào, vẻ mặt của nàng càng thêm lạnh lẽo, bước chân tăng tốc nhanh hơn, đi về phía mấy bóng dáng quen thuộc kia.
"Ngươi nói lại lời rồi vừa cho lão tử một lần nữa?" Lâm Bản Khanh ôm hai má sưng đỏ đứng lên, vươn tay chỉ về phía nam tử y phục xanh trước mặt.
Vẻ mặt của nam tử thanh sam kiêu căng, hai tay chống hông, mắt lạnh nhìn đám người Lâm Bản Khanh, khóe miệng cong lên một nụ cười chế giễu: "Nói mấy lần cũng đều là như nhau, thiếu nữ tên là Hạ Như Phong kia chỉ xứng làm ấm giường cho chúng ta, thiên phú của nàng có kiệt xuất thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so với Tạ Đình của Tạ gia chúng ta."
"Ngươi muốn chết." Lâm Bản Khanh tức giận nhảy dựng lên, giơ nắm đấm lên, đấm về phía khuôn mặt của nam tử y phục xanh.
Lần này, ngay cả Liễu Vân Phi tương đối ổn trọng cũng không ngăn cản hành động của Lâm Bản Khanh, hai mắt lạnh lùng của hắn và Tiếu Nhiên đều nhìn chằm chằm nam tử thanh sam.
"Bốp!"
Nam tử thanh sam dễ dàng cầm nắm đấm của hắn, sau đó nhấc chân lên, đạp thật mạnh vào trong ngực Lâm Bản Khanh, sau khi Lâm Bản Khanh bị đạp bay ra ngoài, thu chân lại, áo bào phất một cái, cười lạnh nói: "Phế vật chính là phế vật, thật không biết sao loại phế vật này có thể thông qua khảo hạch lúc trước."
Lâm Bản Khanh cho rằng mình chắc chắn sẽ ngã sấp xuống, nhưng ở lúc quan trọng, một bàn tay duỗi ra tiếp được hắn, cơ thể của hắn bỗng nhiên run lên, lúc ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng của thiếu nữ đập vào mắt, trong mắt không khỏi hiện lên tia kích động.
"Lão đại, ngươi đã đến rồi?"
Hạ Như Phong để hắn đứng trên mặt đất, ngón tay bắn ra, một viên đan dược bay về phía Lâm Bản Khanh.
Lâm Bản Khanh vội vàng tiếp được đan dược bay đến, vẻ mặt không hiểu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.
"Ăn nó vào, rất hữu dụng với thương thế của ngươi." Hạ Như Phong đưa mắt nhìn về phía nam tử thanh sam đối diện, lạnh nhạt nói một câu với Lâm Bản Khanh bên cạnh.
Liễu Vân Phi và Tiếu Nhiên nhìn thấy nàng xuất hiện, đồng thời đi đến bên cạnh nàng, so với Lâm Bản Khanh thì thương thế của hai người tốt hơn nhiều, nhưng Hạ Như Phong vẫn cho bọn họ mỗi người một viên đan dược trị thương.
Ánh mắt nheo lại, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn địch nhân trước mặt.
Thực lực của nam tử thanh sam ở Linh Vương bát cấp, nhưng người bảo vệ phía sau hắn, cấp bậc thấp nhất cũng là ở Linh Quân.
"Xảy ra chuyện gì?" Hạ Như Phong thu ánh mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Bản Khanh, nhướng mày, thản nhiên lên tiếng hỏi.
Cơ thể Lâm Bản Khanh run lên, cắn môi, vẻ mặt áy náy cúi đầu.
"Là bọn họ vũ nhục ngươi, nói ngươi không bằng Tạ Đình của Tạ gia bọn họ, ta cũng chỉ tức quá mới tranh cãi với bọn họ, lão đại, không phải ta gây phiền toái cho ngươi chứ?"
"Phiền toái? Cũng không đến mức phiền toái." Hạ Như Phong lắc đầu, lại đưa ánh mắt đặt ở trên người nam tử thanh sam: "Chính là ngươi ăn hiếp bằng hữu của ta?"
"Ha ha, thế thì sao?" Nam tử thanh sam không hề cố kỵ cười lớn hai tiếng, trong đôi mắt đen rõ ràng có kinh diễm và tham lam: "Chẳng lẽ ta nói không phải là sự thật sao? Ngươi ở trong tay Tạ Đình, tuyệt đối không địch nổi một chiêu, nếu ngươi nguyện ý theo ta một đêm, nói không chừng ta sẽ thương lượng với Tạ Đình, nếu các ngươi tình cờ gặp mà nói, sẽ để ngươi thua không quá khó coi."
Khóe môi của Hạ Như Phong cong lên một nụ cười lạnh, trong mắt hiện lên lạnh lẽo, Hồng Diễm nắm trong tay không khỏi chặt hơn, ngay ở lúc nàng định ra tay giáo huấn người này, trút giận cho Lâm Bản Khanh bọn họ, thì một giọng nói bỗng nhiên truyền đến từ phía sau.
"Ta tưởng là ai, thì ra là con chó của Tạ gia đang kêu gào ở đây."
Trưởng Tôn Ô Tịnh kiêu ngạo nâng cằm lên, mặt không chút thay đổi đi đến, trong đôi mắt của hắn đầy khinh thường khi nhìn nam tử thanh sam.
Tư thái không coi ai ra gì của hắn, hoàn toàn chọc giận nam tử thanh sam.
"Trưởng Tôn Ô Tịnh, ngươi thủ hạ bại tướng này lại dám ở trong này kêu gào?" Nam tử thanh sam cắn răng, hai mắt bốc hỏa hung hăng nhìn Trưởng Tôn Ô Tịnh.
"Thủ hạ bại tướng? Ta là thủ hạ bại tướng của ngươi sao?" Khuôn mặt của Trưởng Tôn Ô Tịnh cũng âm trầm, nở nụ cười lạnh một tiếng: "Là do ta không bằng Tạ Đình mà thôi, về phần Tạ Thanh ngươi, còn không có tư cách để cho ta ra tay."
"Trưởng Tôn Ô Tịnh, ngươi muốn chết!"
"Ha ha, thật sự là buồn cười, ngươi có tư cách gì nói ta muốn chết?"
Tạ Thanh phẫn nộ nắm chặt nắm đấm, hai mắt phát hỏa nhìn Trưởng Tôn Ô Tịnh và Hạ Như Phong: "Được, tốt lắm, các ngươi nhớ kỹ cho ta, nhất là ngươi, Trưởng Tôn Ô Tịnh, hy vọng các ngươi đừng ở trên lôi đài gặp phải Tạ Đình."
Tạ Thanh cũng không biết Trưởng Tôn Ô Tịnh và Hạ Như Phong đại chiến, tự nhiên cũng không biết hắn đã thảm bại mà về, nói như vậy, Trưởng Tôn Ô Tịnh chỉ cần không gặp phải ba người Hỏa Phượng Hoàng, thì sẽ có năng lực thăng tỉến, vì vậy mới bỏ lại lời nói hung ác kia.
Sau khi nói xong câu này, Tạ Thanh phẫn hận phất tay áo, xoay người rời đi.
"Ngươi không sao chứ?" Trưởng Tôn Ô Tịnh nhìn bóng dáng của Tạ Thanh biến mất, cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn về phía Hạ Như Phong, trong ánh mắt vẫn chứa tia kiêu căng: "Ta nghe người ta nói ngươi vội vàng rời đi, cho nên đuổi theo đến xem."
"Không sao." Hạ Như Phong lắc đầu, thản nhiên cười: "Hôm nay, cảm ơn."
Tuy với thực lực của Hạ Như Phong hoàn toàn không sợ Tạ gia, nhưng ít ra người khác giúp nàng, nàng cũng sẽ không quá mức lạnh lùng.
"Ngươi còn phải chuẩn bị cho trận chiến buổi chiều, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Nhưng mà, sau khi Trưởng Tôn Ô Tịnh đi được vài bước, có lẽ là nhớ đến cái gì đó, dừng chân lại: "Đúng rồi, chiến đấu buổi chiều, ngươi trăm ngàn đừng gặp phải Tạ Đình, nàng ta không phải là ta, ngươi sẽ không phải là đối thủ của nàng, cho dù bài danh của nàng ta cao hơn ta một bậc, nhưng ta ở trên tay của nàng, hoàn toàn không đỡ được một chiêu."
Với hảo ý nhắc nhở của Trưởng Tôn Ô Tịnh, Hạ Như Phong chỉ lạnh nhạt cười.
Nếu nàng vừa lên đã sử dụng toàn lực, Trưởng Tôn Ô Tịnh cũng không địch nổi một chiêu của nàng.
Sau giờ chiều, ánh nắng mặt trời chiếu khắp lôi đài, nhóm tuyển thủ đã lấy được số lôi đài, tất cả đều đi về chỗ lôi đài của mình, khiến Hạ Như Phong không thể ngờ rằng là, đối thủ của nàng thật sự chính là Tạ Đình.
Phía trên lôi đài, Tạ Đình nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt này, trong mắt hiện lên tia phức tạp.
Nàng vẫn cho rằng, nữ tử so được với mình cũng chỉ có Hỏa Phượng Hoàng, lại không biết từ đâu giết ra một hắc mã, thiên phú của nàng, hoàn toàn ngoài dự kiến của người.
Nhớ đến những tiếng nghị luận vừa mới nghe được, trong mắt Tạ Đình hiện lên tia lạnh lẽo.
Hỏa Phượng Hoàng nàng không thể địch được, nhưng nàng không thực sự cho phép, lại có nữ tử khác vượt qua mình.
Như vậy, chỉ có hai phương pháp.
Phế đi nàng, hoặc là... Giết nàng...
"Phù." Âm trầm thở ra trọc khí, Tạ Đình thu sát ý trong mắt lại: "Ngươi tên là Hạ Như Phong đúng không? Chính là thủ hạ của ngươi nổi lên xung đột với người Tạ gia ta?"
"Thì sao? Ngươi muốn trút giận cho bọn họ? Vừa lúc, ta cũng định báo thù cho người của ta."
Hạ Như Phong không hề sợ hãi nhìn Tạ Đình, vẻ mặt lạnh nhạt như thường, với vẻ mặt địch ý của Tạ Đình không đổi sắc.
"Hừ, vậy để cho ta xem thử, ngươi có phải có thực lực này!"
Tạ Đình hừ lạnh một tiếng, kiếm quang rời tay, theo bàn tay của nàng biến hóa, biến thành nghìn thanh trường kiếm, mũi kiếm lóe ra tia lạnh lẽo khiếp người, trôi nổi trên không trung, giữa mỗi thanh kiếm chỉ có một khoảng cách nhỏ bé.
"Hạ Như Phong và Tạ Đình đại chiến, các ngươi cho rằng ai sẽ thắng?"
"Đương nhiên là Tạ Đình, nàng khác với Trưởng Tôn Ô Tịnh, Hạ Như Phong khẳng định không phải là đối thủ của nàng."
"Như Phong cô nương, cố lên, chúng ta xem trọng ngươi."
Quần chúng nhìn chiến đấu trên lôi đài đoán không thôi, tự nhiên cũng có người ủng hộ Hạ Như Phong.
Dù sao nàng là một hắc mã, danh tiếng trước đó không nổi, đôi khi, hắc mã như nàng giết ra, càng dễ làm cho người ta phấn chấn hơn thiên tài lâu đời.
Đối mặt với kiếm quang chạy như bay mà đến, Hạ Như Phong mặt không chút thay đổi, lúc đa số người đều cho rằng nàng bỏ qua chống cự, rốt cuộc nàng cũng có động tác.
Bộ pháp quỷ dị kia mơ hồ không rõ, hiện lên, để lại tia chớp màu tím nhè nhẹ.
Giờ phút này, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn bóng dáng đỏ không ngừng xuyên qua những kẽ hở nhỏ hẹp kia.
Đây... Rốt cuộc nàng sử dụng bộ pháp linh kỹ gì vậy? Lại có thể mang đến lực lượng thế này cho nàng...
Ngay cả Linh Quân ngũ cấp cũng đều không thể bảo đảm, có thể bình yên vô sự đi ngang qua những vùng kiếm bay dày đặc kia.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ tư..."
Một tiếng quát lạnh nhạt, đột nhiên từ trên đỉnh đầu Tạ Đình truyền xuống.
Tạ Đình vội vàng thu kiếm lại, bàn tay giơ lên, nâng kiếm lên, nghênh đón trường côn như lửa đang hạ xuống.
"Ầm!"
Bỗng nhiên, sắc mặt Tạ Đình đại biến, lui lại phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên, ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tái nhợt kia.
"Đây... Tạ Đình bị bức lui?"
Một màn trước mặt ngoài dự kiến của mọi người, vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, không thể tin được những gì mình chứng kiến.
"Được, tốt lắm, sức chiến đấu của ngươi làm cho ta rất kinh ngạc." khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Đình nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của thiếu nữ, cười lạnh một tiếng: "Nhưng ngươi cho rằng thực lực của ta chỉ có như thế thôi sao? Nếu ngươi nghĩ như vậy, vậy thì sai mười phần, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết một chút, thực lực chân chính của Tạ Đình ta!"
"Phong Quyển Tuyệt Thiên, chết đi cho ta!"
Cuồng phong nổi lên, tóc đen của Tạ Đình bay múa ở trong gió, y phục bay bay, lúc này trong mắt của nàng đầy sát ý.
Hai tay tạo thành chữ thập, lốc xoáy từ trong lòng bàn tay từ từ tràn ra, trong gió kia, vô số kiếm bay lộn ở trong đó, hai tay Tạ Đình đưa về phía trước, nhất thời, lốc xoáy quét về phía Hạ Như Phong.
Trên lôi đài đá phiến đều bị cuốn lên, toàn bộ bên rìa lôi đài đều đã tan tác, lộ ra dàn khung phía dưới.
Vẻ mặt của Tạ Đình lạnh lùng nhìn bóng dáng đỏ không xa chỗ này, khóe môi cong lên cười lạnh: "Đây chính là đại giới ngươi đã nhục nhã ta, ta cũng không phải như Trưởng Tôn Ô Tịnh ngu ngốc, với ta mà nói, chỉ cần là địch nhân của ta, nhất định phải chết!"
Hỏa Phượng Hoàng là một ngoại lệ, cho dù là gia thế hay là thiên phú, nàng cũng không bằng nàng ta, vì vậy không thể trả thù nàng ta.
Mà thiếu nữ này ở trong phạm vi nàng đủ khả năng, nàng tự nhiên không cho nàng ta cơ hội vượt qua của nàng.
"Ngươi đừng trách ta, lòng ghen tị là gốc rễ khi làm người, là ai cũng đều như thế, muốn trách, chỉ có thể trách thiên phú của ngươi, và người ngươi dung túng kết thù với Tạ gia ta, hy vọng kiếp sau ngươi không cần gặp phải Tạ Đình ta nữa, bởi vì gặp phải Tạ Đình ta, ngươi nhất định sẽ bị hủy diệt..."
Tạ Đình nâng hai mắt lên, cuồng phong nổi lên thổi qua y phục, mặt của nàng không chút thay đổi khẽ nỉ non.
Nàng tin tưởng, ở dưới chiêu của mình, nàng căn bản không thể tránh thoát...
Mọi người đều thu ánh mắt lại, không đành lòng nhìn một màn tàn nhẫn này, bọn họ đều cho rằng, Hạ Như Phong không thể tránh thoát.
"Hỏa trưởng lão, chúng ta phải ra tay không?" Ngải trưởng lão nhướng mày, hai mắt nhìn về phía lão giả bên cạnh, nói: "Mặc kệ là vì thiên phú của nàng, hay là nàng thân là người của Tây Huyễn đại lục, hình như chúng ta đều không thể nhìn nàng chết ở đây."
"Nhìn xem đã, không biết vì sao, ta lại rất có tin tưởng với nàng." Hỏa trưởng lão nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thiếu nữ ở dưới, vuốt chòm râu, khẽ cười.
Thiếu nữ trấn định, làm cho ông không khỏi lựa chọn tin tưởng nàng.
Hoặc là, nàng cũng có con bài chưa lật của mình, không phải sao?
Cuồng phong thổi đến, Hạ Như Phong nâng đầu lên, khuôn mặt cũng không có vẻ kinh hoảng, tư thái lạnh nhạt trầm ổn không giống như là một thiếu nữ không đầy hai mươi nên có.
Cho thiếu nữ tuổi còn trẻ, nhưng tâm tính kia lại làm cho một đám lão giả này đều lâm vào rung động.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thiếu nữ này nhất định sẽ đi lên con đường cao nhất.
Đáng tiếc, nàng lại bỏ mạng ở đây.
Âm thầm quan sát, trừ Hỏa trưởng lão và Ngải trường lão ra, thì còn có mấy lão giả, nhưng mà trừ bỏ Hỏa trưởng lão, bất kì kẻ nào cũng không tin, Hạ Như Phong có thể tránh thoát chiêu này.
"Ầm ầm."
Lốc xoáy cuốn về phía chỗ Hạ Như Phong, vì một đường quét qua, trong lốc xoáy đầy bụi đất, thế cho nên không thể thấy rõ hoàn cảnh bên trong nó.
Nhưng những người có mặt đều cho rằng, Hạ Như Phong bên trong bị lợi kiếm cắt thành mảnh nhỏ.
"Ha ha ha!" Tạ Đình ngửa đầu cười phá lên, tiếng cười của nàng đầy oán hận được giải hòa, mặt cười kia vặn vẹo lên: "Hừ, đó chính là kết quả khi đối địch với Tạ Đình ta!"
Nàng vừa dứt lời, trong giây lát, giọng nói lạnh nhạt truyền đến bên tai, khiến toàn bộ thân thể của nàng đều run rẩy.
"Thật xin lỗi, kết quả đối địch với ngươi? Ta còn không biết."
← Ch. 243 | Ch. 245 → |