Đánh cược
← Ch.191 | Ch.193 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Dưới ánh sáng mặt trời, xung quanh hội trường đã sớm tụ tập đầy dân chúng.
Bởi vì nhân tài của ba đại gia tộc này xuất hiện lớp lớp, nhất là Nghiêm gia Nghiêm Phong Hành, Hoa gia Hoa Vô Tuyệt, Dạ gia Dạ Thiên Phượng, đều là nhân vật trẻ tuổi lĩnh quân, cho nên những năm qua mỗi một lần tỷ thí đều náo nhiệt phi thường, mà gia tộc giành được xuất sắc, có thể trở thành đứng đầu của ba đại gia tộc.
Mấy lần trước, vì Nghiêm Phong Hành tồn tại, quán quân đều bị Nghiêm gia cướp đi. Bởi vậy tỷ thí còn chưa bắt đầu, mọi người đều đã xác định, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quán quân lần này lại chính là Nghiêm gia.
Lúc này, mọi người của ba đại gia tộc đã đến đủ cả, mà hoàng thất đến, ngoại trừ Âu Dương phong và mấy hoàng tử công chúa ra, thì hoàng đế Âu Dương Thụy Thân đều tự mình đến xem cuộc chiến, hiển nhiên rất vừa ý với việc thi đấu lần này.
"Ha ha, Nghiêm gia chủ, Hoa gia chủ, không biết các ngươi có tự tin với tỷ thí hôm nay hay không?"
Nam tử trung niên vuốt râu xung quanh bờ môi, cười lớn hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Nhân và Hoa Tùng Duyên, lúc ông đối mặt với Nghiêm Nhân thì gật đầu, nhưng lúc nhìn Hoa Tùng Duyên thì trên mặt mặc dù nở nụ cười, nhưng nụ cười kia cũng không đạt vào đáy mắt.
"Ha ha, Dạ gia chủ, quán quân năm vừa rồi đều là Nghiêm gia ta đoạt được, năm nay tất nhiên không sẽ bỏ qua." Nghiêm Nhân hơi cười, trong mắt đầy tia tự tin, dường như ngai vàng quán quân kia đã rơi vào trong tay của ông vậy.
Tuy đây chỉ là một cuộc tỷ thí, nhưng đại biểu cho vinh quanh gia tộc, bởi vậy chỉ cho phép thắng, nhất định không cho phép thất bại.
"Nghiêm gia chủ nói không cần phải quá kiêu ngạo, nói không chừng, tỷ thí hôm nay sẽ có tình huống phát sinh không tưởng được." Hoa Tùng Duyên thần bí cười, trong mắt hoa đào tỏa ra tia khác thường, ánh mắt nhìn về phía hội trường đấu lớn, cũng không nói quá rõ ràng.
Trong mắt Nghiêm Nhân xẹt qua khinh thường, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, mặt cười nhưng lòng không cười nói: "Ha ha, nếu Hoa gia chủ đã nói như vậy, ta đây đã có thể chờ việc ngoài ý muốn kia buông xuống."
Lúc nói đến ba chữ "Ngoài ý muốn" này, Nghiêm Nhân cố ý tăng thêm âm lượng, cho dù ai cũng đều có thể nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của ông.
Hoa Tùng Duyên lại khẽ cười, không trả lời ông ta, bởi vì ông tin tưởng, Nghiêm gia sẽ thất bại... : "Du nhi, Doãn nhi, các con cũng đã đến tuổi nên nạp chính phi, lập tức nhìn cho thật tốt, trong ba đại gia tộc có nữ tử nào thích không, còn có Hân Nhi, nếu con nhìn trúng nam tử nào, phụ hoàng sẽ giúp con đi cầu hôn, ha ha, không thể không nói, đồng lứa của ba đại gia tộc này có thể nói là người tài xuất hiện lớp lớp, người có thiên phú xuất chúng nhiều lắm."
Trên ghế trọng tài, nam tử mặc long bào màu vàng ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ gỗ, chỉ thấy nam tử đã vào trung niên, nhưng vì bảo dưỡng rất tốt, nên một bộ tóc vẫn đen tuyền tỏa sáng.
Khuôn mặt của ông cương nghị, ngũ quan điêu khắc rõ ràng, ánh mắt tinh tế, vuốt râu nhỏ vụn dưới cằm, khóe môi khẽ nhếch. Một đôi mắt tinh quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn là biết nam nhân này am hiểu tính kế.
Ba người bị điểm đến tên đều không nói gì, nhưng đều không ngoại lệ, ánh mắt nhìn về hội trường phía dưới.
"Là nàng?" Bỗng nhiên, Âu Dương Doãn nhìn thấy một bóng dáng đỏ có chút quen thuộc, trong lòng ngẩn ra, trong mắt không tự giác nổi lên vui sướng, sau đó nhíu mày: "Sao nàng lại đứng chung một chỗ với người Hoa gia? Hoa gia có nhân vật như nàng sao?"
"Hả?" Dường như người phía dưới cũng cảm nhận được một ánh mắt dừng ở trên người mình, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy nam tử tuấn lãng trên chỗ trọng tài.
Chỉ nhìn một cái, nàng thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn về phía chỗ Dạ gia.
Nhưng chỗ đó cũng không có bóng dáng quen thuộc kia.
"Tà hắn chưa đến sao?" Lông mày nhăn lại, khẽ thở dài, Hạ Như Phong quay mặt đi, không chú ý chuyện của hắn nữa.
"Sao nàng lại ở đây?" Lúc này, Nghiêm Nhân cũng phát hiện Hạ Như Phong tồn tại, ông sửng sốt một chút, hai lông mày nhíu lại: "Từ lúc nào thì phế vật này đã chạy vào?"
Tuy nói Hạ Như Phong đả thương Nghiêm Như Ngọc, nhưng cũng không có nghĩa là thay đổi quan điểm của Nghiêm Nhân.
Nàng không thể triệu hồi ra triệu hồi thư, thì vẫn là phế vật như cũ, huống chi đánh bại Nghiêm Như Ngọc, cũng không thể chứng minh nàng rất mạnh.
"Nghiêm gia chủ, xảy ra chuyện gì?" Dạ gia gia chủ Dạ Minh Nguyệt cảm nhận được Nghiêm Nhân không bình thường, quay đầu qua nhìn người bên cạnh, không hiểu hỏi.
Nghiêm Nhân không để ý đến ông ta, đứng lên, phủi áo bào, khuôn mặt đầy lãnh khốc, đi về phía bóng dáng tuyệt sắc kia.
"Phế vật, là ai cho phép ngươi tiến vào hội trường? Còn không cút ngay khỏi đây cho ta!" Sắc mặt của Nghiêm Nhân thay đổi mấy lần, phế vật chết tiệt này, đây là nơi nàng có thể đến sao? Nàng căn bản không có tư cách tham gia đại tỷ của ba đại gia tộc.
Nếu không là vì Nghiêm Phong Hành, ông đã sớm giết phế vật này, để cho loại phế vật này còn sống ở trên đời đúng là sỉ nhục của ông.
Bởi vì một tiếng này ông không kiềm chế, cho nên ánh mắt của những người có mặt ở đây đủ đều quét lại đây.
"Sao lại là nàng..."
Âu Dương Du và Âu Dương Hân Nhi cũng nhìn thấy bóng dáng đỏ kia, hai người đều rùng mình một cái, nhất là Âu Dương Hân Nhi, ánh mắt lộ ra sợ hãi thật sâu, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
"Phụ... Phụ hoàng, chính là nàng, mấy ngày trước chính là nàng đả thương nữ nhi và đại hoàng huynh..."
Bước chân đi sang bên cạnh, để thân thể của mình dấu phía sau ở Âu Dương Thụy Thân, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, vì sợ hãi nên sắc mặt của nàng chỉ một thoáng đã trắng bệch.
Hiển nhiên, một màn mấy ngày trước nàng đều không thể lãng quên.
"Con nói, nàng chính là hội trưởng vinh dự của công hội luyện dược Lâm Phong quốc?" Âu Dương Thụy Thân cả kinh, sau đó hai lông mày nhíu lại, hai mắt tinh xảo nhìn bóng dáng đỏ kia, trong mắt lóe ra ánh sáng rất nhỏ, không ai biết ông đang suy nghĩ cái gì.
"Phế vật? A, chuyện dường như đã trở nên thú vị rồi." Thật lâu sau, lông mày dãn ra, khóe môi của ông cong lên nụ cười nhàn nhạt, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn của ghế dựa, tiếng vang thanh thúy kia làm nhiễu lòng người.
Âu Dương Doãn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Hạ Như Phong, bất đắc dĩ thở dài.
"Nghiêm gia chủ, xin hỏi nàng là..." Dạ Minh Nguyệt đứng lên, trong mắt chứa tia nghi hoặc hỏi.
"Hừ." Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt của Nghiêm Nhân ngẩng lên khinh thường, con mắt lãnh lệ lướt qua trên người Hạ Như Phong, lạnh lùng nói: "Một phế vật mà thôi, sáu năm trước đã bị trục xuất khỏi Nghiêm gia, tước đoạt dòng họ, không ngờ sáu năm sau, nàng lại tự mình tìm trở lại, loại phế vật này, Nghiêm gia chúng ta không cần, ở đây nàng cũng không có tư cách đến."
Nghe ông nói một câu như vậy, mọi người đều lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Chuyện của sáu năm trước bọn họ cũng có chút ấn tượng, thì ra thiếu nữ này, chính là phế vật lúc trước vì không thể triệu hồi ra triệu hồi thư mà bị trục xuất khỏi Nghiêm gia, chẳng trách Nghiêm Nhân lại chán ghét như thế.
Nâng mắt lên, Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn Nghiêm Nhân một cái, giọng nói như một cơn gió thanh đạm: "Ta nghĩ ngươi nói sai một chuyện rồi, không phải ngươi trục xuất ta ra khỏi cửa, mà là Hạ Như Phong ta không chấp nhận người phụ thân như ngươi, làm phụ thân của Hạ Như Phong ta, nói thật Nghiêm Nhân ngươi còn chưa đủ tư cách này."
Lời nói của Hạ Như Phong như một tảng đá đánh vào mặt nước yên ả, nhất thời khơi dậy từng lớp gợn sóng.
Mọi người đều vì lời nói của Hạ Như Phong mà cảm thấy khó tin, có phải thiếu nữ này kiêu ngạo một chút hay không, lại nói Nghiêm Nhân không xứng làm phụ thân của nàng, phải biết rằng, Nghiêm Nhân là gia chủ Nghiêm gia.
"Ngươi..." Nghiêm Nhân bị tức sắc mặt xanh mét, nâng bàn tay lên đánh hướng về phía Hạ Như Phong, chưởng phong kia sắc bén, cho dù một chiêu không giết chết, nhưng tuyệt đối có thể bị thương nặng.
Tất cả mọi người thổn thức không thôi, cảm thấy Nghiêm Nhân vô liêm sỉ vì lấy lớn bắt nạt nhỏ.
Sắc mặt của nghiêm Như Phong và Hoa Vô Tuyệt đột nhiên biến đổi, nhưng với tốc độ của bọn họ, căn bản là không thể vượt qua, đành phải trơ mắt nhìn bàn tay kia rơi xuống.
"Nghiêm gia chủ, hành động này của ngươi không phải rất quá đáng sao." Ngay lúc bàn tay của Nghiêm Nhân sắp hạ xuống, một bóng dáng đỏ xuất hiện, chắn ở trước mặt Hạ Như Phong, vươn tay ra, nghênh dón về phía Nghiêm Nhân.
"Ầm."
Hai chưởng đụng nhau, phát ra khí thế mãnh liệt, đất đai xung quanh đều chấn động.
Hai người đồng thời lui về sau mấy bước, hai mặt đối nhau, vè mặt đầy ngưng trọng, mà trận chiến này, thể lực của hai người ngang nhau.
"Hoa gia chủ, ngươi muốn xen vào việc của người khác sao?" Sắc mặt của Nghiêm Nhân rất là khó coi, các đốt ngón tay nắm phát ra tiếng tanh tách, hai mắt tàn bạo nhìn Hoa Tùng Duyên, gằn từng chữ nói.
Mị hoặc cười, Hoa Tùng Duyên phất áo bào, không ngại đối mắt với Nghiêm Nhân: "Nghiêm gia chủ, ngươi đã nói, ngươi trục xuất nàng ra cửa, mà nàng bây giờ là nữ nhi nuôi của Hoa Tùng Duyên ta, đại diện cho Hoa gia ta lên sân khấu, cho nên, ngươi căn bản không có tư cách giáo huấn nàng."
Không ngờ Hạ Như Phong và Hoa gia còn có tầng quan hệ này, khuôn mặt của Nghiêm Nhân lại thay đổi, nắm chặt nắm đấm, thật lâu sau, trên mặt ông, mới nở nụ cười lạnh.
"Hoa gia chủ thật đúng là đặc biệt, một phế vật như vậy, ngươi lại còn muốn, ta thừa nhận, thiên phú tu luyện linh lực của nàng có lẽ được xưng là thiên tài, nhưng cũng sẽ không phải thiên tài, hơn nữa, chỉ có triệu hồi sư mới có thể thăng lên là cường giả chân chính, một người không thể triệu hồi ra triệu hồi thư, nàng vĩnh viễn chỉ là phế vật, Hoa gia chủ ta khuyên ngươi vẫn nên buông tha cho đi!"
Triệu hồi thư, chủ yếu là triệu hồi thú có thể kề vai chiến đấu.
Nếu như hai cao thủ Linh Quân cửu cấp triển khai trận chiến sinh tử, trong đó một người là triệu hồi sư, như vậy một người khác hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vậy người đại lục mới xem trọng triệu hồi sư như thế.
Ví dụ như đại tỷ thí lần này, là thực sự cho phép triệu hồi sư chiến đấu chung với nhau, hơn nữa đệ tử thiên tài trong ba đại gia tộc, trưởng bối trong nhà đều đã cung cấp triệu hồi thú cao cấp, chỉ cần thả triệu hồi thú kia ra, nàng sẽ phải thua không thể nghi ngờ.
Tuyệt đối không có gì ngoài ý muốn!
"Ha ha, cái này không khiến Nghiêm gia chủ quan tâm." Khẽ cười, Hoa Tùng Duyên cũng không có vì lời nói của ông ta mà cảm thấy tức giận: "Nghiêm gia chủ xem nàng làm phế vật, với ta mà nói, nàng lại là một bảo bối, hơn nữa tỷ thí cũng chưa bắt đầu, sao Nghiêm gia chủ lại biết, nàng sẽ không thắng?"
"Thắng?" Như là nghe thấy truyện cười dễ nghe gì đó, Nghiêm Nhân cười phá lên, trong tiếng cười lộ ra khinh thường thật sâu: "Nếu nàng thắng, hôm nay bổn gia chủ sẽ quỳ rạp xuống đất, gọi ngươi mười tiếng gia gia, nếu như nàng thua, ngươi gọi bổn gia chủ mười tiếng gia gia, hơn nữa từ nay về sau Hoa gia các ngươi sẽ thừa nhận không bằng Nghiêm gia ta, thế nào?"
"Xôn xao."
Lời phía sau đã mở ra ồn ào ở dưới, vì yêu cầu này của Nghiêm Nhân cũng quá ép buộc, cường giả đều có tôn nghiêm của mình, sao có thể sẽ làm ra chuyện quỳ xuống đất gọi gia gia chứ? Bọn họ nghĩ rằng, Hoa Tùng Duyên tất nhiên sẽ không đồng ý.
Nhưng khiến người ta không ngờ rằng, Hoa Tùng Duyên mỉm cười gật đầu.
"Nếu Nghiêm gia chủ có hứng thú đánh cược này, ta tất nhiên sẽ phụng bồi đến cùng, nhưng mà ta thua có hai điều kiện, Nghiêm gia chủ lại chỉ có một, như vậy rất không công bằng." Nhíu mày, Hoa Tùng Duyên như là nhớ đến cái gì đó, tay phải vỗ xuống tay trái, nở nụ cười: "Nếu như Phong nha đầu thắng, Nghiêm gia chủ quỳ xuống đất gọi ta mười tiếng gia gia, còn phải thả cho mẫu thân Phong nha đầu tự do thế nào?"
Nghiêm Phong Hành ngây ngẩn cả người, hắn cho rằng Hoa Tùng Duyên sẽ đề ra yêu cầu của mình, lại không ngờ lại lấy tự do của Hạ Chi Nhược làm tiền đặt cược.
"Sao, Nghiêm gia chủ sợ hãi sao?" Trong mắt hoa đào xẹt qua khinh thường, Hoa Tùng Duyên lắc đầu, thở dài một tiếng: "Haiz, nếu Nghiêm gia chủ ngươi không có lá gan này, chỉ sợ cũng chỉ có thể buông tha thôi, chẳng qua ta vẫn cho rằng Nghiêm gia chủ là người can đảm, cũng không đoán được, ngươi lại nhát gan như vậy, ngay cả đánh cược cũng không dám đánh."
Biết rõ đây là phép khích tướng của Hoa Tùng Duyên, nhưng với ông ta đã hiệu quả rồi.
"Hừ, không phải chỉ là đánh cuộc thôi sao, sao lại không dám đánh chứ?" Nghiêm Nhân hừ lạnh một tiếng, có chút không thèm để ý nói.
Dù sao mình sẽ không thua, không cần thực hiện tiền đặt cược, ngược lại là hoa Tùng Duyên, đến lúc đó ông ta sẽ phải quỳ ở trên mặt đất, trước mặt nhiều người gọi mình là gia gia.
"Bệ hạ, Vương gia, tiền đặt cược lần này, sẽ do hai người các vị làm nhân chứng." Hoa Tùng Duyên đắc ý cười, xoay người, ôm quyền về phía hai vị trên chỗ trọng tài, nói.
"Ha ha, như vậy người làm chứng này hãy để trẫm đến làm." Âu Dương Thụy Thân cười lớn hai tiếng, nhưng ý cười kia không đạt đến đáy mắt, trong ánh mắt dường như hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
"Hoa gia chủ có tâm mời bổn vương, sao bổn vương có thể cự tuyệt thỉnh cầu của Hoa gia chủ?" Âu Dương Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Hoa Tùng Duyên, cùng nhìn nhau, ông rõ ràng nhìn thấy tia âm mưu trong mắt Hoa Tùng Duyên.
Ha ha, tỷ thí với nàng? Không phải nhóm người trẻ tuổi này tự tìm phiền phức sao?
Ông cũng không tin, trong nhóm trẻ tuổi, không ai có thể đánh bại thiếu nữ này...: "Hừ, Hoa gia chủ, chúng ta đây mỏi mắt mong chờ?" Lạnh lùng nhìn Hoa Tùng Duyên một cái, hay tay của Nghiêm Nhân đặt ở sau lưng, đi lên bậc thang, ngồi xuống chỗ của mình.
Ngáp một cái, Hoa Tùng Duyên lặng yên nhìn Hạ Như Phong, sau đó nhìn về phía Nghiêm Nhân, khóe miệng cong lên, nói: "Nghiêm gia chủ, đây cũng chính là điều ta muốn nói với ngươi, kết quả tỷ thí thế nào, ngay lập tức sẽ biết, không phải sao?"
Nói xong, ông cũng ngồi xuống, trong lúc này, rốt cuộc hai người cũng không nói một câu.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |