Ta chờ ngươi trả thù
← Ch.188 | Ch.190 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Hoàng thành sau giờ ngọ, dưới ánh mặt trời nhàn nhạt bao phủ có một loại ấm áp nói không nên lời.
Trên ngã tư đường rộng lớn có hai bóng dáng tuyệt mỹ sóng vai mà đi, vô tình đã thu hút ánh mắt của những người đi ngang qua, buộc bọn hắn phải dừng lại và ngơ ngác nhìn hai người cho đến khi hai bóng dáng kia đi xa.
Thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng cong lên thành một vòng cung tuyệt mỹ, nụ cười kia có thể nói là phong hoa tuyệt đại làm cho vạn vật cũng mất đi màu sắc, còn đầu lông mày của thiếu nữ ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiên cường không thua với nam nhi, chính vì cảm giác này mà làm cho ánh mắt của người khác luôn dõi theo nàng.
Nam tử bên cạnh có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất tao nhã mà ôn hòa, cả người tràn ra một loại cảm giác làm người ta muốn tiếp cận, nhưng cặp mắt màu tím kia lại lặng yên thoáng qua ánh sáng tà khí, mỉm cười ngưng mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Hình ảnh hai người này sóng vai đi cùng một chỗ xứng đôi như vậy, không khỏi kinh diễm ánh mắt người đi đường.
"Tà, ngươi thật sự làm cho ta kinh ngạc..." Thiếu nữ khẽ mỉm cười, gương mặt dần dần nhu hòa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh và khẽ thở dài.
Nhớ lần đầu gặp mặt thì hắn cũng là loại hình tượng này.
Tao nhã ôn hòa, lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ, mặc dù nụ cười rất đẹp nhưng lại lộ ra nhàn nhạt xa cách.
Nhưng loại hình tượng này hoàn toàn không phải của hắn lại bị hắn phát huy vô cùng tốt, nếu không phải cặp mắt màu tím tà khí kia thì đoán chừng Hạ Như Phong cũng sẽ bị bề ngoài của hắn che đậy.
"Đối với ngươi, ta tự nhiên là ta chân thật nhất, nhưng mà người nơi này lại quá nhiều..." Cười cười, giọng nói Dạ Thiên Tà dịu dàng giống như gió xuân thổi qua làm cho trái tim hết sức ấm áp.
Lúc này, hắn lại mang mặt nạ không thuộc về mình nhưng khi nhìn thiếu nữ thì nụ cười lại không hề xa cách.
Nhìn thấy Dạ Thiên Tà như vậy, Hạ Như Phong chợt nhớ tới những lời hắn đã từng nói qua, bỗng nhiên dừng bước và quay đầu, trên gương mặt còn trẻ con mang theo một chút kiên định.
"Tà, trên đường ta đã đi qua, ngươi đã trợ giúp ta rất nhiều, cho nên, nếu ngươi muốn báo thù thì ta cũng sẽ đem hết khả năng giúp ngươi." Nói xong, nàng bàn tay mềm mại ra, tròng mắt đen ngưng mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ phía trước."Bởi vì chúng ta là bằng hữu, mà đã là bằng hữu thì nên thay đối phương chia sẻ và cũng có thể đem sau lưng giao cho đối phương, bởi vậy, để cho chúng ta cùng nhau chiến đấu đi! Mặc kệ kẻ địch của ngươi cường đại bao nhiêu thì chúng ta đều có thể cùng nhau đánh bại bọn họ."
Đôi mắt màu tím nhìn tay của Hạ Như Phong rồi nhẹ nhàng cầm lấy, tại khoảnh khắc đó, cả trái tim của hắn đều mềm mại lại.
"Bằng hữu sao?" Đôi mắt màu tím xẹt qua ý tứ đùa giỡn, Dạ Thiên Tà đột nhiên tiến tới bên tai nàng và trong miệng thốt ra hơi thể mềm mại: "Thật ra thì, ta không ngại tiến thêm một bước nữa, nếu không, chúng ta liền cải thiện hạ mối quan hệ, như thế nào?"
Khóe miệng Hạ Như Phong vừa kéo, có chút không biết nói gì sờ sờ mũi, chẳng qua nàng lại không có phát hiện, ở trong lòng của nàng thì Dạ Thiên Tà hắn đã không còn giống như trước đây nữa.
Đại khái là đã ngang bằng với vị trí của người thân.
Mà nếu nói ra những lời này là Hoa Vô Tuyệt thì đoán chừng nàng sẽ một cước trực tiếp đá bay hắn.
"Yêu, đây không phải phế vật kinh mạch toàn bộ bị đứt đoạn kia sao? Mỹ nhân bên cạnh ngươi là cô nương trong lâu nào, ta làm sao lại chưa từng thấy qua? Với một phế vật như ngươi vậy thì làm sao có tư cách hưởng dụng mỹ nhân bực này?"
Ngay lúc này, một giọng nói bỉ ổi và âm thanh nuốt nước miếng truyền đến từ phía sau hai người.
Nghe được người nọ vũ nhục Hạ Như Phong thì gương mặt Dạ Thiên Tà lập tức tràn đầy sương lạnh, trong con mắt màu tím kia hiện lên một chút sát ý, nắm đấm không khỏi nắm chặt, một cỗ khí thế từ trên thân tràn ra, chợt, một đôi tay ở bên cạnh đưa ra và nhẹ nhàng ngăn hắn lại.
Bàn tay khẽ run lên, Dạ Thiên Tà cuối cùng thu liễm cảm xúc, khí thế đang tràn ra trên người kia chậm rãi tản đi.
"Để cho ta tới, ở đây, ngươi không thích hợp động thủ." Lắc lắc đầu, ánh mắt Hạ Như Phong nhìn về phía người vừa tới.
Phía trước đi tới một nhóm người cùng vây quanh mấy nam nữ trẻ tuổi mặc cẩm y.
Đi đầu tiên chính là nam tử hàng ở giữa, dung mạo coi như tuấn mỹ, dường như là do miệt mài quá độ nên sắc mặt kia tái nhợt như tờ giấy, thân hình gầy yếu, dường như gió vừa thổi qua sẽ bay đi.
Hai bên của hắn là hai nữ tử, một người trong đó chính là người mà thời gian trước nàng vừa mới gặp Nghiêm Như Hoa, mà một người khác là một nữ tử xinh đẹp mặc màu hồng phấn, nếu như không có đoán sai thì chính là một nữ nhi khác của Huyết Hoàng Nghiêm Như Ngọc.
Phía sau là một đám đệ tử thế gia, vây quanh nhóm ba người cùng đi về hướng này.
"Người nam nhân kia con dòng chính của Dạ gia Dạ Lạc Ly." Dường như là biết Hạ Như Phong không biết nam nhân đi chính giữa, Dạ Thiên Tà cúi đầu tiến tới bên cạnh Hạ Như Phong dịu dàng nói.
Hạ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, khi nhìn Dạ Lạc Ly thì thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu tham lam, chau mày, trong tròng mắt đen thoáng qua một chút rét lạnh.
"Là ngươi!"
Vừa rồi khoảng cách qua xa nên chỉ có thể nhìn thấy đại khái, khi đến gần, Nghiêm Như Hoa mới có thể thấy rõ dung mạo Hạ Như Phong, đôi mắt nàng lập tức trừng lớn, kinh ngạc kêu to lên.
"Như Hoa muội muội, ngươi biết nàng?" Dạ Lạc Ly nhíu mày và nhìn Nghiêm Như Hoa.
Nói thật, hắn không quá thích đối với loại nữ tử như Nghiêm Như Hoa này, nàng hoàn toàn không hợp với khẩu vị của mình, nếu không phải các nàng nhờ cậy mình mang các nàng đi thuyền hoa tìm Nghiêm đại thiếu, hắn mới mặc kệ các nàng.
Không ngờ rằng, Nghiêm Như Hoa lại biết thiếu nữ tuyệt mỹ này, nếu như có nàng bắt cầu thì mình liền có thể dễ dàng lấy được mỹ nhân.
"Nàng chính là sỉ nhục của Nghiêm gia chúng ta, một phế vật không có cách nào triệu hồi ra Triệu hoán sư, nghe nói thiên phú tu luyện linh lực của nàng cũng cực kỳ kém, đoạn thời gian trước lại còn mặt dày mày dạn muốn trở về Nghiêm gia, nơi ở của Nghiêm gia chúng ta làm sao cho phép loại người không sạch sẽ này tiến đến làm bẩn?"
Nghiêm Như Hoa khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra khinh thường thật sâu, ở trong mắt của nàng, Hạ Như Phong biết quyến rũ nam tử, cuối cùng, nếu không phải có Hoa Vô Tuyệt giúp đỡ thì nàng còn có mạng rời đi sao?
Loại người giống như nàng không khác gì củi mục thì làm sao xứng bước vào Nghiêm gia bọn họ? Ngay cả bước lên bậc thang trước cửa của Nghiêm cũng không xứng.
"Phế vật?" Dạ Lạc Ly khẽ sửng sốt, hắn làm sao cũng không ngờ thiếu nữ tuyệt mỹ này lại là củi mục.
"Hừ, phế vật chính là phế vật, cũng chỉ xứng cùng phế vật cùng một chỗ." Ánh mắt Nghiêm Như Ngọc từ trên người của Dạ Thiên Tà quét qua Hạ Như Phong, cặp mắt kia không khỏi bùng lên một luồng lửa giận.
"Phế vật, ngươi có lẽ còn không biết đi, nam nhân bên cạnh ngươi kia từng là vị hôn phu của Nghiêm Như Ngọc ta, bất quá là bị ta không cần nên vứt bỏ, chẳng lẽ ngươi muốn đem gì đó ta vứt bỏ mà nhặt đi?"
Hình ảnh Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong đứng chung một chỗ phù hợp như vậy, không khỏi đâm đỏ mắt Nghiêm Như Ngọc, tim của nàng nhất thời xông lên hừng hực lửa giận.
Đồ Nghiêm Như Ngọc nàng không cần, nếu không có sự đồng ý của nàng thì phế vật này có tư cách gì mà nhặt?
Ngay cả Dạ Thiên Tà có là phế vật thì hắn lại có danh xưng là đệ nhất mỹ nam Thương Lang quốc, cho nên nàng quyết không cho phép ánh mắt nam nhân này nhìn chăm chú người khác.
Hắn chỉ có thể nhìn chăm chú vào mình, như vậy mới mang lại cảm giác thỏa mãn cho nàng, mặc dù nàng vĩnh viễn cũng sẽ không liếc hắn nhiều thêm một cái.
"Xin lỗi, ta nghĩ, ngươi có một câu nói sai rồi." Khóe môi Dạ Thiên Tà nở một nụ cười lạnh, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn Nghiêm Như Ngọc, giọng nói như rét lạnh như gió đông: "Không phải ngươi vứt bỏ ta, mà là Dạ Thiên Tà ta xem thường ngươi."
Thân thể Nghiêm Như Ngọc run rẩy một cái, cho tới bây giờ nàng cũng từng thấy qua Dạ Thiên Tà như vậy.
Trong ấn tượng của tất cả mọi người, hình tượng Dạ Thiên Tà hình tượng cho tới bây giờ đều là tao nhã ôn hòa và tươi cười luôn mang trên mặt, nhưng hôm nay lại không giống như bình thưởng, giọng nói phát ra lại lạnh như băng như vậy.
"Ngươi..." Phục hồi tinh thần lại, gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Như Ngọc thay đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Thiên Tà, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Hạ Như Phong: "Hừ, phế vật, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng tưởng rằng hắn sẽ thích ngươi, tuy rằng bổn tiểu thư không thích hắn, nhưng là hắn cũng sẽ không nhìn ngươi nhiều thêm một cái."
"Lời ta nói ngươi không có nghe rõ sao?" Dung nhan tuấn mỹ chìm xuống, giọng nói Dạ Thiên Tà trầm thấp, trong con mắt màu tím thoáng qua một chút khinh thường: "Ngươi cũng cảm thấy mình tốt quá, loại nữ nhân giống như ngươi, nếu liếc mắt nhiều thêm một cái thì cũng là vũ nhục mắt của ta."
Nói tới đây, Dạ Thiên Tà tạm dừng một chút, khóe môi cong lên và trào phúng nói: "Hơn nữa, ngươi lại có tư cách gì mà so sánh với Như Phong? Ngươi xứng sao? Nếu như Như Phong là mây trắng phía chân trời, như vậy, ngươi ngay cả tư cách làm bùn đất cũng đều không có."
"Dạ Thiên Tà!" Thân thể mềm mại của Nghiêm Như Ngọc run rẩy vì bị những lời này làm cho tức giận, vào thời khắc này tất cả lý trí đều biến mất, rút ra kiếm đâm về phía Dạ Thiên Tà.
Kiếm gió sắc bén, hiển nhiên, Nghiêm Như Ngọc đã động sát chiêu.
Đáng chết, lại còn nói mình không xứng so sánh với nàng, phế vật kia thì có cái tư cách gì so sánh với mình?
Chẳng qua đối mặt với thanh kiếm sắc bén kia, khóe môi Dạ Thiên Tà cong lên một cái và nở nụ cười khinh thường, ngân bào màu vàng bay nhẹ nhàng trong gió, bước chân kia thủy chung chưa từng lui về phía sau một bước.
Giờ phút này, đôi mắt Nghiêm Như Ngọc lóe ra huyết quang, nàng chắc chắn phải để nam tử đã vũ nhục mình này chết dưới kiếm của mình.
Vào thời điểm mấu chốt, ánh sáng màu hồng xẹt qua, một trường côn đỏ rực nghênh diện mà đến, trong lòng nàng nhất thời cả kinh, lui về phía sau đã không còn kịp rồi, bởi vì trường côn kia đã đánh đến bụng của nàng và lập tức đánh nàng quăng ra ngoài.
"Ầm."
Thân thể nặng nề rơi xuống đất làm bụi đất bay khắp nơi, vẻ mặt Nghiêm Như Ngọc kinh ngạc mà ngẩng đầu, trong mắt kia xẹt qua phẫn nộ và không cam lòng, cuối cùng bởi vì ghen tị phun ra một ngụm máu tươi.
"Ngũ muội." Trong lòng Nghiêm Như Hoa cả kinh, vội vàng chạy qua, đỡ Nghiêm Như Ngọc đang bị thương dậy, oán hận trừng mắt bóng dáng màu đỏ ngăn trước người Dạ Thiên Tà: "Phế vật, ngươi muốn chết!"
Hồng y giương lên, một đầu tóc đen bay trong gió, thiếu nữ nâng khuôn mặt lạnh lùng lên, trường côn trong tay đặt ngang trước ngực, con ngươi đen nhàn nhạt nhìn hai nữ tử Nghiêm gia: "Nếu ta là phế vật, các ngươi là cái gì?"
Nếu như nàng là phế vật, vậy Nghiêm Như Ngọc bị nàng một chiêu đánh bại kia, chẳng phải ngay cả phế vật cũng không bằng?
Tỷ muội Nghiêm gia mới hoàn hồn từ trong kinh sợ, lại trợn to hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía gương mặt còn nét trẻ con kia.
Này... Điều này sao có thể?
Nàng so với Nghiêm Như Ngọc còn nhỏ hơn mấy tuổi, làm sao có thể có thực lực đánh bại Nghiêm Như Ngọc, lại là trong vòng một chiêu..."Các ngươi đều lên cho ta, đem phế... Tiện chủng kia giết cho ta." Từ trên mặt đất bò dậy, trên gương mặt xinh đẹp của Nghiêm Như Ngọc hiện đầy dữ tợn, ánh mắt giống như lợi kiếm bắn về phía gương mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ.
Cẩu tạp chủng chết tiệt, một mình ta không được, chúng ta nhiều người như vậy thì còn không đối phó được với các ngươi sao?
Hôm nay chỉ có giết ngươi thì mới có thể xóa đi sỉ nhục ngươi cho ta..."Tiện chủng?" Nghe vậy, Hạ Như Phong ngước mắt lên, trong hai tròng mắt đen kia hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Ngươi, là đang nói ta?"
Giọng nói của nàng mặc dù lạnh nhạt nhưng không biết vì sao, lại làm cho những người nghe được đều đánh cái rùng mình.
Nhìn đôi mắt tràn ngập sát ý kia của Hạ Như Phong, trong lòng Nghiêm Như Ngọc nhất thời dâng lên sợ hãi thật sâu, yết hầu giống như là bị một bàn tay bóp chặt, một chữ "Đúng" kia vô luận như thế nào cũng không nói ra được.
Đáng chết, mình lại bị tiện chủng này dọa sợ.
Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy một trận xấu hổ, gương mặt trắng nõn đỏ lên như bị lửa đốt, quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn một nhóm trẻ tuổi đang vây quanh ba người họ và nói: "Các ngươi còn không lên cho ta."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khí thế vừa rồi của Hạ Như Phong đã muốn hoàn toàn dọa sợ bọn họ.
"Như Ngọc muội muội, ngươi cần gì phát lửa giận lớn như vậy chứ?" Dạ Lạc Ly không biết từ chỗ nào cầm tới một cây quạt, mở cây quạt ra và khẽ cười: "Như Ngọc muội muội, ca ca vừa vặn rất có hứng thú đối với mỹ nhân này, ngươi liền cho ca ca một chút mặt mũi, đem nàng đưa ta như thế nào?"
Hắn không nghĩ buông tha cho mỹ nhân nhưng cũng không muốn đối địch với người Nghiêm gia, có thể giải quyết trong hòa bình, nếu không, hắn chỉ sợ phải mất một ít công phu.
Mỹ nhân này, rõ ràng so với những nữ tử hắn từng nhìn thấy qua trong thanh lâu hoặc hoa thuyền thì chất lượng cao hơn rất nhiều, cho nên hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
"Ta..."
"Ngũ muội." Nghiêm Như Ngọc vừa mới nói một chữ thì Nghiêm Như Hoa bên cạnh vội vàng lôi kéo ống tay áo của nàng, ánh mắt phẫn hận quét mắt phía sau Hạ Như Phong rồi mới thu hồi tầm mắt, hướng Dạ Lạc Ly gật đầu một cái: "Dạ công tử, nàng kia liền giao cho ngươi, chờ Dạ công tử chơi đã thì lại giao cho tỷ muội chúng ta, sỉ nhục hôm vô luận như thế nào cũng đều muốn trả lại cho nàng."
"Ha ha, chuyện này tương đối dễ dàng, chờ ta chơi đủ thì sẽ đưa nàng tới Nghiêm gia các ngươi." Dạ Lạc Ly cười lớn hai tiếng, ánh mắt dâm đãng đánh giá Hạ Như Phong, hung hăng nuốt nước miếng, xoa xoa tay, nước miếng suýt chút nữa rơi xuống đất.
"Vậy Dạ công tử, chúng ta liền cáo từ."
Cuối cùng, Nghiêm Như Hoa vui sướng khi người gặp họa liếc nhìn Hạ Như Phong một cái, kéo Nghiêm Như Ngọc lại và xoay người rời đi.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng các nàng, giống như một cơn gió lạnh đánh vào trên lưng làm cho mọi người nhịn không được sợ run cả người.
"Mắng người xong, các ngươi đã muốn đi sao?"
"Ngươi..." Nghiêm Như Ngọc dùng sức giãy khỏi tay của Nghiêm Như Hoa, phẫn nộ xoay người, trong nháy mắt đó, trường côn đỏ bừng phản chiếu rõ ràng trong mắt, nàng ngay cả cơ hội trốn cũng không có, trường côn liền nặng nề đập vào trên sống mũi.
"Bá dát."
"A!"
Âm thanh xương sống mũi bị gãy thanh thúy dễ nghe, một dòng máu đỏ thẫm phun ra ngoài giống như cầu vồng, Nghiêm Như Ngọc bị đau hét lên một tiếng, đưa tay sờ dưới lỗ mũi và đầy tay đều là máu.
Thấy vậy, Nghiêm Như Ngọc lại lần nữa hét lên một tiếng, đảo cặp mắt trắng dã và trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ngũ muội!" Nghiêm Như Hoa hốt hoảng ôm lấy Nghiêm Như Ngọc, hai mắt tràn ngập hận ý nhìn Hạ Như Phong, hung tợn cảnh cáo nói: "Ngươi chờ, Nghiêm gia ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Tốt, ta chờ ngươi trả thù." Nâng mí mắt lên, giọng điệu Hạ Như Phong lạnh nhạt và trong tròng mắt đen lộ ra coi thường: "Hơn nữa, trò chơi vừa mới bắt đầu, ngươi trở về nói với Nghiêm Nhân và Huyết Hoàng, nợ người khác thì cũng phải trả lại, kế tiếp là đến phiên bọn họ trả nợ."
Thân thể mềm mại run lên, Nghiêm Như Ngọc cũng không dám liếc Hạ Như Phong một cái, vội vàng đỡ Nghiêm Như Ngọc đang bất tỉnh rời khỏi đây.
Sau khi bọn họ rời đi, tầm mắt Hạ Như Phong mới nhìn về phía đám người Dạ Lạc Ly, trong mắt thoáng qua sát ý:
"Sau này, nếu để cho ta nghe từ trong miệng các ngươi một chữ nào vũ nhục hắn, như vậy, chỉ có một kết quả, chết!"
Dứt lời, khí thế tràn ra từ trên người Hạ Như Phong, những người này tuổi cũng không lớn, cấp bậc cao nhất cũng chỉ ở Đại linh sư, thì làm sao có thể ở dưới áp bách của Linh tướng mà mặt không đổi sắc được.
Sắc mặt Dạ Lạc Ly đột nhiên biến đổi, lúc này hắn mới phát hiện, thiên phú của thiếu nữ cư nhiên lại kinh khủng như vậy.
Nàng thật sự là phế vật trong miệng của tỷ muội Nghiêm gia sao? Nếu nàng là phế vật, như vậy bọn hắn còn là cái gì?
Hơn nữa, mình đã là Đại linh Sư Cửu cấp, nàng còn mạnh hơn so với mình, vậy chẳng phải là Linh tướng sao? Linh tướng mười sáu tuổi... Thiên phú bực này thật sự quá kinh khủng.
"Tà, chúng ta đi." Hạ Như Phong thu hồi khí thế, nhàn nhạt nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, nhưng lúc nhìn về phía Dạ Thiên Tà thì trên gương mặt tuyệt mỹ lại nở một nụ cười dịu dàng.
Nhưng mà nụ cười xinh đẹp này lại không phải dành riêng cho mình.
Dạ Lạc Ly ghen tị nghiến răng nghiến lợi, hai tròng mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hai bóng dáng kia, cho đến bọn hắn biến mất, còn không có từ trong không cam lòng đó thoát ra..."Dạ Thiên Tà, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Cắn rang, Dạ lạc Ly oán hận lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, có vẻ đặc biệt dữ tợn và kinh khủng.
Trong gió nhẹ, Hạ Như Phong quay đầu nhìn gò má tinh xảo hoàn mỹ của nam tử bên cạnh và nói: "Tà, vừa rồi, ngươi không nên động thủ..."
"Nhưng hắn vũ nhục ngươi, ta không cách nào nhịn được." Dạ Thiên Tà hơi hơi cười, đôi mắt màu tím nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt lóe ra ánh sáng kiên định.
"Ẩn núp nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi lại muốn buông tha sao?"
"Vì ngươi, tại sao lại không thể?" Dạ Thiên Tà không quan tâm cười cười, chẳng qua là ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong lại lộ ra một chút phức tạp: "Nói không chừng có một ngày, ta thật sự sẽ vì ngươi mà buông tha cho tất cả kế hoạch..."
"Tà, " Trong lòng xông lên một dòng nước ấm, khóe môi Hạ Như Phong nở một nụ cười khẽ: "Ở chỗ này, ngươi không có cách nào bộc lộ ra thực lực của mình, như vậy nếu có phiền toái tìm tới cửa thì ta sẽ chống đỡ thay ngươi."
Bỗng nhiên, lời nói của nàng dừng một chút, trong mắt thoáng qua thị huyết: "Cho dù vì vậy mà máu chảy thành sông!"
Cho tới nay, đều là Dạ Thiên Tà che chở nàng, vì nàng trả giá, lần này, nên đổi lại nàng đến bảo hộ hắn... Mặc dù nàng cũng không phải thích giết người, bình thường không có quá mức đắc tội của nàng thì nàng sẽ không ra tay mà giết người, nhưng nếu lại muốn tổn thương người nàng quan tâm thì nàng không ngại máu nhiễm thành trì, dùng thủ đoạn tàn nhẫn đến làm cho thiên hạ kinh sợ.
← Ch. 188 | Ch. 190 → |