Mượn thế đột phá
← Ch.180 | Ch.182 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Nam Môn Khanh Thọ?" Hạ Như Phong kìm chế để không nở nụ cười, thì ra người Nam Môn gia lại có tài như vậy, vậy mà có thể đặt một cái tên ấn tượng như vậy.
Khanh Thọ? Chẳng phải chính là cầm thú*?
*Khanh Thọ và cầm thú: chắc có thể là do cách đọc gần giống, mình không nắm chắc, nếu bạn nào biết thì chỉ dùm nha.
"Cầm thú mà thôi? Cho dù có hung dữ thì cũng không thể nào đánh thắng được loài người." Khẽ lắc đầu, thời điểm Hạ Như Phong ngước mắt nhìn Nam Môn Khanh Thọ thì sát khí trong mắt chợt lộ ra.
Nam Môn Khanh Thọ làm sao không nghe ra trong lời nói của nàng có ý xúc phạm, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói lời vô nghĩa nữa mà trực tiếp ra tay.
"Thiên biến vạn hóa, Thủy Long chưởng."
Trên bàn tay lóe ra một chút ánh sáng nhu hòa, lúc này, bàn tay của hắn thiên biến vạn hóa, khi thì như con rồng, khi thì như một dòng dòng thác, có thể nói đó là sự tập hợp của sự mềm mại, nhanh và mạnh mẽ.
"Tiểu tử của Nam Môn gia tộc quả nhiên là không tầm thường, hắn lại có thể vận dụng Thủy Long chưởng thuần thục như vậy, nhưng thật đáng tiếc..." Lão giả lắc đầu than nhẹ, thu hồi ánh sáng trong mắt, trong giọng nói mang theo tiếc hận.
"Gia gia, cái gì đáng tiếc?" Tầm mắt nam tử trẻ tuổi nhìn lão giả, nhăn mày lại và trên mặt đều là vẻ không hiểu.
"Hắn quả thật đã phát huy ra sự mềm mại, nhanh chóng, mạnh mẽ, nhưng ba loại khí thế này quá đơn lẻ, hơn nữa lại bỏ qua một điểm quan trọng nhất, đó chính là sự chính xác." Lão giả nâng chung trà lên và nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, phát hiện nước đã lạnh thì nhướng mày bỏ chén trà xuống, ánh mắt lần nữa nhìn về phía trận chiến.
"Thủy Long chưởng, trong nhu có cương, nhanh chóng và nhanh nhẹn, nhiều chiêu hung hiểm, đây cũng là đặc tính của Thủy Long chưởng, tuy hắn cũng tìm kiếm nhược điểm của thiếu nữ kia mà xuống tay, nhưng mà, nhược điểm kia hoàn toàn là do nàng cố ý bại lộ ở trước mặt hắn." Nói xong lời này, lão giả khẽ cười: "Lâm nhi, ngươi ngày sau đừng phạm sai lầm giống như tiểu tử Nam Môn gia, trăm ngàn lần đừng xem thường bất cứ đối thủ nào, bởi vì cao thủ chân chính là không có cách nào nhìn thấy từ bên ngoài mà bọn họ thường thường che dấu rất sâu."
Nghe vậy, nam tử trẻ tuổi cái hiểu cái không gật gật đầu, lại lần nữa nhìn lại trận chiến trên quảng trường.
"Tiện nhân, chết đi!" Trong con ngươi Nam Môn Khanh Thọ hiện đầy tơ máu, sát ý lạnh lẽo lóe lên, dường như là nhìn thấy được cảnh thiếu nữ sẽ chết ở dưới chưởng của mình nên khóe miệng của hắn nở nụ cười tàn nhẫn.
Hạ Như Phong đứng ở trên quảng trường, tay áo bay bay, ánh mắt đạm mạc quét về phía Nam Môn Khanh Thọ, mà toàn bộ nhược điểm trên người nàng lại đều bại lộ ở dưới bàn tay đó.
Những người có mặt đều tin tưởng thiếu nữ phong hoa tuyệt đại này, tuyệt đối chạy không khỏi kiếp nạn này.
Ngay lúc này, bỗng nhiên Hạ Như Phong lại đưa tay mình ra, trên bàn tay mịn màng như ngọc kia hơi phát sáng ánh sáng màu xanh biếc, chiêu thức mềm mại thoạt nhìn không hề có lực công kích.
Khinh thường cười, Nam Môn Khanh Thọ hoàn toàn không có để nàng vào mắt.
Theo hắn, một chiêu mềm mại này sẽ không sinh ra bất cứ thương tổn gì đối với hắn, hơn nữa lúc ban đầu nàng mạnh mẽ sử dụng lực lượng không thuộc về mình, làm cho thân thể bị suy yếu, bởi vậy lại càng không thể làm thương tổn được hắn.
Cho nên, Nam Môn Khanh Thọ cũng không có dừng lại thế công của mình.
Có thể nói, nếu quá mức tự tin thì sẽ không còn được gọi là tự tin nữa mà đó là tự phụ, hơn nữa, người tự phụ cuối cùng chắc chắn sẽ gặp bi kịch. Nam Môn Khanh Thọ hiển nhiên chính là gặp bi kịch này.
"Phanh."
Một chưởng mềm mại đánh vào trong ngực của Nam Môn Khanh Thọ, trong ánh mắt kinh ngạc của những người ở đây, Nam Môn Khanh Thọ ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, trên không trung xẹt qua một độ cong nặng nề ngã xuống đất.
Vốn là Hạ Như Phong cũng không có cách gì để dễ dàng tổn thương đến hắn, đáng tiếc, vì hắn quá tin tưởng vào năng lực của mình, lại không đem đối thủ để vào mắt, vì vậy không có nhiều đề phòng nên Hạ Như Phong mới có cơ hội.
Sao... Làm sao có thể? Nam Môn Khanh Thọ bị nàng đánh bay? Có lầm hay không, cho dù là đánh lén, cũng không thể nào chỉ trong một chưởng mà đã đánh cho Linh Tướng Cửu cấp hộc máu đi?
Mọi người đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Hạ Như Phong, mà từ đầu tới cuối, biểu cảm trên mặt Hạ Như Phong đều là nhàn nhạt.
Nàng cũng không vì đánh lén thành công mà cảm thấy vui sướng, cũng không bởi vì làm bị thương Linh Tướng Cửu cấp mà tự đắc, giống như một màn nàng làm chẳng qua chỉ là một việc rất bình thường và không đáng để cho nàng đắc ý.
Tính tình thiếu nữ trầm ổn làm cho mọi người ở đây đều tán thưởng tận đáy lòng.
So sánh với sự cao ngạo tự phụ của Nam Môn Khanh Thọ thì hiển nhiên thiếu nữ mười sáu tuổi này rất có phong thái của cường giả.
Có lẽ thiên phú của Nam Môn Khanh Thọ rất cao và thành tựu ngày sau nhất định sẽ không phải là bình thường, nhưng mà, chắc chắn hắn sẽ không có cách nào bước lên vị trí đỉnh phong, nhiều nhất cũng chỉ có thể trở thành cường giả ở một địa phương, mà Hạ Như Phong chỉ cần không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì tuyệt đối sẽ trở thành người đứng ở đỉnh cao.
Tính cách của nàng vốn là thích hợp đứng ở vị trí cao.
"Tứ... Tứ cấp Đại Linh Sư..."
Sau khi Hạ Như Phong sử dụng linh lực, thông qua dao động linh lực toàn thân thì có thể cảm nhận được tu vi của nàng, nhưng chuyện này lại làm cho mọi người ngây ngẩn cả người và không chớp mắt nhìn chằm chằm vào dung nhan tuyệt thế trẻ con kia.
Đại Linh Sư Tứ cấp, thiếu nữ trẻ tuổi này không chỉ là Luyện Dược Sư Lục phẩm mà còn có thiên phú linh lực cũng không kém chút nào.
Làm sao có thể? Trên đời làm sao có người có thể tinh thông cả hai loại chức nghiệp? Cho dù là bắt đầu học từ trong bụng mẹ cũng sẽ không có loại tốc độ này đi? Phải biết rằng, thiếu nữ này chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi.
Nuốt nước miếng, trong lòng của tất cả mọi người đều đang tính toán làm như thế nào để tạo quan hệ tốt với nàng.
Sau đó lại nhớ tới thân phận của thiếu nữ thì ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về Nghiêm Phong Hành, còn có người trực tiếp đi tới chào hỏi.
"Đúng rồi Nghiêm Tam thiếu, không phải lần trước ngươi nói muốn cùng Bắc gia ta hợp tác sao? Như vậy đi, hôm nay chúng ta liền nói một chút đến chuyện hợp tác đi, như thế nào?"
"Bắc lão, bỏ đi, làm sao Nghiêm Tam thiếu sẽ hợp tác với gia tộc nhỏ của ngươi được chứ? Ha ha, Tam thiếu, ta đã quyết định rồi, Hồng gia ta nguyện trung thành với Tam thiếu và trở thành gia tộc thuộc hạ của Nghiêm gia."
Sau khi Hồng gia lão nhân vừa nói lời này xong thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Nghĩ đến thực lực hiện tại của Nghiêm gia thì bọn hắn lập tức hiểu được, nguyện trung thành với một gia tộc có được Luyện Dược Sư Lục phẩm, thì những lợi ích đạt được chắc chắn sẽ hơn hẳn những cái đã mất đi, nói không chừng có thể dẫn dắt gia tộc đi tới một trình độ chưa bao giờ có.
Tuy nhiên, nguyện ý đầu nhập vào cũng chỉ có tam lưu gia tộc*, thế lực chân chính thì sẽ lựa chọn kết giao với Nghiêm gia chứ không có khả năng sẽ trở thành gia tộc phụ thuộc vào Nghiêm gia.
*Tam lưu gia tộc: Nghĩa là gia tộc đứng hạng thứ ba hoặc cấp ba.
Mà đối với kết quả này thì cũng đã làm cho Nghiêm Phong Hành rất vừa lòng.
Dù sao phát triển thế lực cũng không thể trong vòng một sớm một chiều được.
Chỉ là hắn cũng không có dự đoán được tiểu muội của mình trong lúc vô ý lại có thực lực làm cho người ta khiếp sợ như vậy.
Linh Tướng Tứ cấp mười sáu tuổi, thiên phú bực này thực sự làm cho người ta kinh ngạc, hơn nữa nàng còn có thiên phú về luyện dược, chỉ sợ trong đại lục này có rất ít người có thể so sánh với nàng.
Khẽ thở dài, trong mắt Nghiêm Phong Hành mắt trong hiện ra một chút thương yêu.
Hắn và Hạ Lâm Lạc giống nhau, cho dù khiếp sợ trước thực lực của nàng nhưng lại càng đau lòng nhiều hơn vì những cố gắng của nàng...
"Hừ, mới vừa rồi là ta khinh thường, nhưng lần này, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi nữa." Từ dưới đất bò dậy, Nam Môn Khanh Thọ lau vết máu ở khóe miệng, gương mặt anh tuấn dầy dữ tợn và có vẻ phá lệ khiếp người.
Đáng chết, đều do nàng làm hại hắn gây ra xấu hổ lớn như vậy.
Lần này, hắn sẽ không dễ dàng giết nàng mà hắn sẽ từ từ hành hạ nàng đến chết mới thôi.
"Phá." Nắm hai tay lại và dùng sức đẩy về phía trước, theo hướng Nam Môn Khanh thọ chỉ, thì dưới mặt đất, có một cỗ khí đạo xông về phía Hạ Như Phong, nơi cỗ khí đạo kia đi qua thì có một ít bụi đất bị bay lên.
"Ầm."
Một tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên ở trên quảng trường, nơi đó giống như bị ném một quả bom làm cho tro bụi tràn ngập toàn bộ quảng trường, một thân hồng y kia cũng đã biến mất trong đám tro bụi kia.
"Tiểu muội." Trong lòng Nghiêm Phong Hành nhất thời căng thẳng, hai đấm nắm chặt, ánh sáng lãnh khốc trong mắt thoáng qua sát ý.
Nếu tiểu muội có gì không hay xảy ra thì hắn sẽ bắt cả nhà Nam Môn gia phải trả giá thê thảm nhất.
Ma Ngạo Thiên dừng chiến đấu với Nam Môn Lĩnh lại, đôi mắt âm lãnh cũng nhìn về địa phương kia. Ngay lúc này, Nam Môn Lĩnh nhân cơ hội đánh lén và kiếm trong tay đâm về phía Ma Ngạo Thiên.
Sau lưng Ma Ngạo Thiên giống như là mọc thêm con mắt, lúc kiếm Nam Môn Lĩnh đâm tới thì vung kiếm chặn lại.
Mà hắn lại không có quay đầu nhìn một cái, tư thái Ma Ngạo Thiên thoải mái như vậy làm cho Nam Môn Lĩnh tức giận thiếu chút nữa hộc máu, lúc này hắn mới biết, nam tử này làm sao có thể là cái gì Linh Vương Bát cấp chứ? Ít nhất cũng cao hơn hắn một bậc.
"Công kích của ngươi thật đúng là làm cho người khác thất vọng." Trong tro bụi dày đặc có một giọng nói nhàn nhạt lại lộ ra khinh thường chậm rãi truyền tới: "Một chút lực đạo như vậy, so sánh với gãi ngứa lại có cái gì khác nhau?"
Thân ảnh hồng sắc xinh đẹp như lửa chợt chiếu vào trong mắt Nam Môn Khanh Thọ.
"Sao... Làm sao có thể?"
Nàng ở dưới một kích toàn lực của mình, làm sao còn có thể bình yên vô sự?
Nếu như nói lúc đầu nàng là dựa vào đánh lén mà thành công thì lần này nàng dựa vào cái gì để chạy trốn?
Cơ thể Nam Môn Khanh Thọ không ngừng run rẩy, dường như hắn có thể nhìn thấy lúc này những người vây xem đang nhìn về phía mình mà khinh thường, mà tạo nên tất cả những chuyện này đều là do thiếu nữ này.
"Chết, nàng phải chết, cho dù phải trả giá đại giới thì cũng phải để cho nàng chết!" Nam Môn Khanh Thọ nắm chặt nắm đấm làm đầu ngón tay trắng bệch, hàm răng cắn lại tạo ra tiếng "Khanh khách" vang dội, trong lòng bách chuyển nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm hạ xuống cái quyết định kia.
Một chút quyết liệt xuất hiện ở khóe miệng Nam Môn Khanh Thọ, lúc này gương mặt của hắn càng phát ra dữ tợn hơn.
"Thọ nhi, Thọ nhi ngươi không thể làm như vậy, nó sẽ phá hủy chính ngươi!"
Có lẽ cảm nhận được quyết định trong lòng của Nam Môn Khanh Thọ, trong lòng Nam Môn Lĩnh nhất thời quýnh lên, quay đầu, ánh mắt đỏ như máu điên cuồng quát.
Đời thứ ba của Nam Môn gia gần như chỉ có một đứa con trai độc nhất, nếu hắn làm như vậy thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vậy đồng nghĩa với Nam Môn gia sẽ tuyệt hậu.
Đáng tiếc, Nam Môn Khanh Thọ đang phẫn nộ hoàn toàn nghe không được tiếng quát của Nam Môn Lĩnh, bỗng nhiên hắn ngửa đầu phá lên cười, trong tươi cười mang theo vô tận điên cuồng.
"Chết, ta muốn ngươi chết!"
Nam Môn Khanh Thọ cúi đầu xuống, đưa tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng xuất hiện một cây châm màu bạc, hắn cực nhanh điểm mấy cái lên trên huyết mạch và khí thế cường đại từ trên người lan ra ngoài.
"Xong rồi, lần này thật sự xong rồi." Sắc mặt trắng nhợt, trong mắt Nam Môn Lĩnh tràn đầy tuyệt vọng, tê liệt ngồi dưới đất.
Thời khắc này, hắn dường như là già đi mười mấy tuổi, giống như đã bước chân vào nơi gần đất xa trời, rất nhanh có thể trở về với đất.
"Lão tổ Nam Môn gia đã sáng tạo ra một tuyệt kỹ huyết mạch, không phải người Nam Môn gia thì không thể tu luyện, nhưng nếu một khi đã sử dụng thì nhất định phải trả giá bằng tính mạng, cũng bởi vì tuyệt kỹ huyết mạch này mà mỗi đời Nam Môn gia cũng chỉ có một đứa con."
Trong đầu nhớ lại lúc phụ thân giao tuyệt kỹ này cho hắn, theo như lời nói đó lại làm cho trong mắt Nam Môn Khanh Thọ nhanh chóng xẹt qua một chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn bị thù hận trong lòng bao trùm.
Nàng đã hai lần làm cho hắn bị mất mặt, tuyệt đối không thể để cho nàng có cô hội lần thứ ba.
Thiếu nữ này nhất định phải chết thì mới có thể xóa bỏ nhục nhã mà nàng mang lại cho hắn.
"Ha ha ha ha, chết đi! Ngươi đi chết đi! Diệt thế hỏa diễm, diệt cho ta!"
Vô số ngọn lửa trôi lơ lửng ở trên không trung, hình thành một đám mây lửa, nhiệt độ cực nóng kia làm cho những người có mặt đều cảm giác có một ngọn núi lửa ở dưới lòng đất, thậm chí bọn hắn không chút nghi ngờ, chính mình có hay không nếu ở trong này sẽ hóa thành một chất lỏng.
"Này... Nam Môn gia, sao lại có tuyệt kỹ như vậy?" Vẻ mặt lão giả sợ hãi từ trên ghế đứng lên, ánh mắt chăm chú xuyên thấu qua cửa sổ rơi xuống quảng trường.
"Gia gia, thiếu nữ kia..." Liếc nhìn thiếu nữ phía dưới, không biết vì sao, hắn lại không muốn để cho nàng cứ như vậy mà ngã xuống.
Giống như nàng chính là nhân vật như vậy, nên đi từ về phía đại lục rộng lớn hơn, thì làm sao nàng có thể chết ở chỗ này?
"Lần này, nàng thật sự nguy hiểm." Lão giả cười khổ lắc đầu, khoảng cách của hắn với chỗ kia quá xa, cho dù hắn có tâm cứu giúp thì cũng đã không còn kịp rồi.
Hy vọng nàng có thể có vận may tránh thoát được nguy cơ lần này!
"Tiểu muội..." Hô hấp Nghiêm Phong Hành đột nhiên hơi chậm lại, tuyệt vọng dần dần nổi lên trong đôi mắt lãnh khốc kia, rốt cuộc hắn cũng không quan tâm đến Diệp Cầm đang lôi kéo ở phía sau mà xông về phía Hạ Như Phong.
Tiểu muội, nếu ngươi chết thì Tam ca sẽ đi Minh giới với ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi cô đơn một mình...
Nhưng khi cách Hạ Như Phong còn có vài thước thì một bàn tay đã bắt được bờ vai của hắn, sau đó nắm lấy hắn nhanh chóng lui về phía sau, cách xa Hỏa Vân nguy hiểm kia.
"Buông ra!" Nghiêm Phong Hành tức giận quát một tiếng, liều mạng muốn giãy dụa thoát khỏi giam cầm của người phía sau.
"Bình tĩnh!" Ma Ngạo Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái, giọng nói mang theo khí tức âm lãnh: "Nàng không có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không."
Đúng vậy, hắn sẽ không quên, lúc Hỏa Vân xuất hiện thì trong mắt Hạ Như Phong chợt lóe lên mừng rỡ rồi lập tức biến mất.
Cho nên hắn hiểu, lần này Hỏa Vân xuất hiện đối với nàng chỉ có lợi, bằng không nàng cũng sẽ không xuất hiện thần sắc như vậy.
Gắt gao đè Nghiêm Phong Hành lại, tầm mắt Ma Ngạo Thiên nhìn về phía thiếu nữ dưới Hỏa Vân kia, gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc trước nay chưa từng có, ngay cả nắm đấm cũng không tự chủ được mà nắm chặt lại.
Như Phong, ta tin ngươi, cho nên đừng làm cho ta thất vọng...
Ánh lửa Hỏa Vân chiếu rọi khắp gương mặt của thiếu nữ, làm nổi bật màu đỏ giống như ánh hoàng hôn kia, một thân hồng y nhẹ bay dưới Hỏa Vân, cùng Hỏa Vân đầy trời cùng nhau tỏa sáng rực rỡ.
Thật tốt quá, chính là loại cảm giác này...
Trong lòng nảy lên một chút vui sướng, chỉ là trên mặt Hạ Như Phong lại không có biểu lộ ra ngoài.
Ở mấy ngày trước, nàng cũng cảm giác được chính mình sắp đột phá, chẳng qua là tĩnh tọa để đột phá thật là quá chậm, vì vậy nàng mới muốn lợi dụng cảm giác nguy cơ đến trợ giúp chính mình đột phá.
Cho nên khi đối mặt với công kích của Nam Môn Khanh Thọ nàng không có giống như ngày thường né tránh mà là dùng thân thể đi mạnh mẽ chống lại, nhưng lại làm cho nàng thất vọng là công kích kia chẳng những không cho nàng cảm giác nguy cơ mà ngay cả thương tổn cũng đều không có.
Nhưng sau khi Hỏa Vân xuất hiện thì nàng liền cảm nhận được, lần này tuyệt đối có thể thuận lợi hoàn thành đột phá.
Không kềm được nên Hạ Như Phong ở trong lòng reo hò một tiếng, đến đây đi! Để cho ta mượn thế của ngươi đột phá...
← Ch. 180 | Ch. 182 → |