Lựa chọn
← Ch.166 | Ch.168 → |
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
Sau giờ ngọ ở Hỏa Vân thành, ánh mặt trời cực nóng chiếu rọi vào khoảng sân nhỏ, giống như khoảng sân được trải thêm một tầng cát vàng.
Những cây ngô đồng được trồng ở hai bên lối đi phản chiếu ánh sáng màu xanh biếc, mà ở dưới tàng cây, nam tử hai tay vòng sau lưng, một đầu tóc trắng như tuyết nhẹ nhàng lướt qua gương mặt, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, con mắt dần dần dâng lên nhàn nhạt đau thương và u sầu.
"Thanh Nguyệt?"
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng của thiếu nữ, hắn nhẹ nhàng xoay người, sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thiếu nữ thì khóe miệng gợi lên một đường cong dịu dàng.
Hạ Như Phong nhíu mày, vẻ mặt có chút xấu hổ, nàng phải suy nghĩ rất lâu mới bị Thiên Linh hộp ném ra ngoài, chẳng qua là vừa mới ra khỏi phòng thì nàng liền thấy Mộ Dung Thanh Nguyệt đang đứng ở trước cửa cách đó không xa.
"Ngươi ở nơi này... Có chuyện gì?"
"Như Phong, ta đang đợi ngươi." Mộ Dung Thanh Nguyệt khẽ mỉm cười, trường bào trắng nhẹ bay trong gió, làm cho cả người hắn thoạt nhìn giống như trích tiên hạ phàm.
"Chờ ta?" Trừng mắt nhìn, vẻ mặt Hạ Như Phong không hiểu.
"Mới vừa rồi... Phu thân có truyền đến tin tức nói trong tộc xảy ra chút chuyện nên ta phải trở về một chuyến, sợ rằng, không có cách nào đi Thương lang quốc với ngươi." Nói đến đây, trên gương mặt của Mộ Dung Thanh Nguyệt hiện đầy lo lắng.
"Vậy ngươi đi đi, ta nghĩ cũng là lúc nên chuyển Hạ gia đến Hoàng Thành."
Trong mắt Mộ Dung Thanh Nguyệt tràn đầy ánh sáng dịu dàng, há miệng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nói ra.
"Thanh Nguyệt, nếu có cần cái gì thì phải đi Hoàng Thành tìm ta." Suy nghĩ một chút, Hạ Như Phong dặn dò một tiếng, nàng có cảm giác mơ hồ là lần trở về này của Mộ Dung Thanh Nguyệt sẽ không đơn giản.
"Tốt." Trên gương mặt nở một nụ cười trong trẻo, Mộ Dung Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nắm chặt tay lại: "Ta sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại, bởi vì ta là quản gia của Như Phong ngươi, cho nên, ta sẽ trở về Hạ gia..."
"Ừ, trước tiên chúng ta đi tìm ngoại công đi! Cũng nên chuẩn bị một chút để rồi lên đường."
Bên trong đại sảnh, trên gương mặt già nua đầy sức sống của Hạ Lâm Lạc tràn đầy nụ cười rực rỡ, ngón tay tự đắc vuốt chòm râu bạc phơ, hai chân bắt chéo, nhìn bộ dạng khoác lác kia làm cho Hạ lão và ba vị trưởng lão cũng hận không được cho hắn một quyền.
Điều này cũng đáng để cho ông không thể không kiêu ngạo.
Luyện Dược Sư Lục phẩm, Linh Tướng Tứ phẩm mười sáu tuổi, Triệu Hoán Sư Ngân phẩm, còn có ba triệu hồi thú lục cấp... Tất cả đều tập hợp ở trên cùng một người, mà người kia lại là ngoại tôn nữ của hắn, hắn có thể không kiêu ngạo sao?
Không thấy vẻ mặt người Hoa gia đều là hâm mộ nhìn hắn sao?
"Khụ khụ." Nắm tay đặt ở bên miệng ho khan hai tiếng, nụ cười trên mặt đã không còn nhưng trong mắt lại không thể giấu được sự vui vẻ: "Các vị đường xa mà đến, cũng không ở lại lâu hơn được sao? Chẳng lẽ là ghét bỏ lão phu chiêu đãi không chu toàn?"
"Ai!" Hoa Vô Tuyệt vung hai tay lên, mở quạt lông ra, đôi mắt hoa đào hiện lên một chút bất đắc dĩ: "Bổn thiếu gia cũng muốn ở lại lâu một chút, nhân tiện phát triển thêm với Tiểu Phong Phong, đáng tiếc, chuyện đã làm xong nên phải trở về gia tộc."
Trong nháy mắt, ánh mắt cảnh giác của Hạ Vân Ly quét tới và đi tới trước mặt Hạ Lâm Lạc nói: "Gia gia, nếu Hoa công tử phải trở về gia tộc, chúng ta cũng không nên cưỡng ép, để cho bọn họ đi đi!"
Hừ, muội muội Hạ Vân Ly hắn không phải ai cũng có thể dòm ngó? Người xứng với Phong nhi thì ít nhất cũng phải là nhân trung chi long*, nhìn Hoa Vô Tuyệt này có gương mặt yêu nghiệt mị hoặc, và đôi mắt hoa đào phóng điện loạn khắp nơi thì chắc chắn không phải là nam nhân tốt.
*Nhân trung chi long: Rồng giữa loài người, ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
Hắn làm sao xứng với Phong nhi biểu muội chứ?
"Không sai, ca ca nói rất đúng, gia gia, bọn họ phải đi không lẽ ngươi còn muốn cường ép giữ lại." Ánh mắt Hạ Thiên mang theo đối địch, đương nhiên là phải đứng bên Hạ Vân Ly rồi.
Cư nhiên còn muốn phát triển với Phong Phong, có hắn ở đây thì tuyệt đối sẽ không để cho tên yêu nghiệt không có ý tốt này đến gần Phong Phong.
Hạ Lâm Lạc nhìn hai tôn nhi của mình một cách khó hiểu, không biết hai tên tiểu tử này ngày hôm nay uống lộn thuốc ghen gì, sau đó nghĩ tới bọn họ lại dám chỉ trích mình, lúc này sắc mặt trầm xuống.
Thấy Hạ Lâm Lạc giận tái mặt, trong lòng hai người thầm than một tiếng đại sự không tốt, nhưng còn chưa kịp tìm được biện pháp đối phó thì một tiếng gầm lên chấn động màng nhĩ của hai người, thiếu chút nữa là bị phá vỡ.
"Hai tên tiểu tử các ngươi lại dám quơ tay múa chân với Lão tử, có phải là bị ngứa da hay không?"
Lúc này, Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt mới vừa đi tới cửa, không thể không nghe thấy tiếng rống to từ bên trong truyền ra, cả hai đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau, không biết lại có ai lại chọc giận hắn
.
"Ha ha, Hạ lão gia, ngươi trước đừng tức giận, trở về, hiện tại chúng ta phải trở về, chẳng qua, Bản thiếu sẽ ở Thương Lang quốc chờ Tiểu Phong Phong đến, đến lúc đó sẽ phát triển thêm, nói không chừng hai nhà chúng ta sẽ thành người một nhà." Dường như nghĩ tới tình cảnh lúc đó, gương mặt Hoa Vô Tuyệt nở nụ cười mị hoặc.
"Hoa, Vô, Tuyệt." Sau lưng, một giọng nói cắn răng nghiến lợi mang hương vị đè nén truyền vào.
"Là người nào gọi Bản thiếu gia thâm tình như vậy?" Rõ ràng là còn không có cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, Hoa Vô Tuyệt phe phẩy quạt, từ từ xoay người, khi nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc ở phía sau thì nụ cười trên gương mặt càng phát ra yêu nghiệt hơn.
"Di, Tiểu Phong Phong, sao ngươi lại tới đây? Bản thiếu không phải đã nói rồi sao, ngươi có thể gọi ta là Vô Tuyệt, Tuyệt Tuyệt, Tiểu Tuyệt."
Nắm thật chặt nắm đấm, vẻ mặt Hạ Như phong xanh mét, một luồng khí từ trong lồng ngực bừng lên: "Cút!"
Âm thanh kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu này, làm cho mấy cây đại thụ phía ngoài cũng lắc lư mấy cái và lá cây rơi xuống đầy đất.
Yên tĩnh, mọi thứ đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người trong phòng đều hóa đá, ánh mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt hung ác của thiếu nữ.
Này... Đây mới thực sự là Hạ Như Phong? Là Hạ Như Phong luôn luôn lạnh nhạt hờ hững, rất ít khi tức giận đây sao?
Bọn họ đã khi nào thấy nàng lớn tiếng tức giận đuổi một người như vậy sao? Không phải là bị người đánh tráo đi?
"Ừng ực." Hoa Vô Tuyệt hung hăng nuốt nước miếng, đôi môi đỏ mọng mở lớn, bộ dáng bất khả tư nghị*: "Tốt... Tốt, có khí phách, hoàn toàn không giống một nữ nhân, chẳng qua là Bản thiếu thích."
*Bất khả tư nghị: Không thể tin được hoặc không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặc thay đổi mấy lần, Hạ Như Phong thục sự cảm thấy Hoa Vô Tuyệt hoàn toàn không biết xấu hổ.
"Hoa yêu nghiệt." Từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ này, ánh mắt Hạ Như Phong hung tợn nhìn chằm chằm hắn: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi cứ nói những lời nói như vừa rồi, ta sẽ không khách khí đối với ngươi."
Hoa Vô Tuyệt không chút sợ hãi trước ánh mắt của nàng, vẫn là nụ cười đầy yêu nghiệt như trước: "Tốt, chỉ cần Tiểu Phong Phong ngươi cho ta ôm một cái, ta sẽ không bao giờ nói nữa."
Bất đắc dĩ thở dài, Hạ Như Phong lấy tay che trán, nàng phát hiện nói chuyện với Hoa Vô Tuyệt đơn giản là chỉ lãng phí lời nói.
"Ngoại công, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút rời khỏi đây." Hạ Như Phong dứt khoát bỏ qua Hoa Vô Tuyệt, đảo mắt nhìn về phía Hạ Lâm Lạc nhẹ giọng nói.
"Ngạch? Rời đi, mà đi đâu?" Hạ Lâm Lạc lập tức sửng sốt, vẻ mặt nghi ngờ.
"Ngoại công, ngươi quên ta đã từng nói sẽ mang hạ gia rời khỏi Hỏa Vân thành, đi về phía đại lục rộng lớn sao?" Hạ Như Phong khẽ mỉm cười, khi nhìn Hạ Lâm Lạc thì nụ cười của nàng càng ấm áp và thân thiết: "Hiện tại, ta đã làm được, ta đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ ở Hoàng Thành, giờ chỉ chờ Hạ gia chuyển tới Hoàng thành thôi."
Vẫn còn nhớ, hơn một năm trước ở Tàng Thư Các, thiếu nữ đã tuyên bố lời thề đó.
Nàng nói có thể hiện tại nàng không có năng lực đó, nhưng, năm mươi năm sau hoặc là sau trăm tuổi, nàng sẽ trưởng thành đến một độ cao, lúc đó, nàng sẽ làm cho Hạ gia trở nên phồn vinh và thịnh vượng, để cho càng nhiều người đại lục biết đến Hạ gia tồn tại.
Mà lời hứa kia cách đây chẳng qua mới hơn một năm thôi.
Hạ Lâm Lạc vui mừng gật đầu, ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt thế của thiếu nữ.
"Quân Mạc, ngươi đi chuẩn bị một chút, nếu nguyện ý đi với chúng ta thì liền thu dọn đồ đạc rời đi, nếu không muốn thì phân phát tiền cho bọn họ rồi để bọn họ rời đi đi!"
"Dạ, phụ thân." Hạ Quân Mạc ôm quyền và xoay người thối lui ra khỏi cửa.
"Thanh Nguyệt, ngươi giúp ta gọi Mạc Trúc bọn họ tới đi! Đúng rồi, con Hỏa Diễm Sư kia đâu? Nhanh gọi nó đến cho ta." Hạ Như Phong quay đầu khẽ mỉm cười nhìn Mộ Dung Thanh Nguyệt ở sau lưng nói.
Mộ Dung Thanh Nguyệt gật đầu rồi cũng rời khỏi đại sảnh.
Thấy Hạ Như Phong có thể cười dịu dàng với Mộ Dung Thanh Nguyệt, nhưng hết lần này đến lần khác lại không cho mình sắc mặt tốt. Hoa Vô Tuyệt bĩu môi, trong mắt đầy ai oán.
"Thiên nhi, ngươi thử triệu hồi Triều Hồi Thư đi!" Hạ Như Phong xoa xoa chóp mũi lộ ra một chút tươi cười.
"Triệu hồi? Ta sao?" Sửng sờ trừng mắt nhìn, Hạ Thiên chỉ chóp mũi mình mà hỏi.
Hạ Như Phong không nói gì chỉ gật đầu.
Nhìn thấy trên gương mặt thiếu nữ là nụ cười chắc chắn thành công, Hạ Thiên hạ xuống quyết tâm dùng sức gật đầu, mặc dù hắn đã từng rất nhiều lần triệu hồi thất bại, nhưng mà hắn nguyện ý tin tưởng nàng.
Giờ phút này, những người còn lại đều nhìn về phía Hạ Thiên, bọn họ cũng muốn nhìn một chút hắn có thể triệu hồi thành công hay không.
Ngón tay nhẹ nhàng chỉ lên bầu trời, trong đầu hắn lần lượt nhớ lại những điểm mấu chốt của lần triệu hồi năm năm trước, miệng hít một hơi thật sâu, thời gian lặng lẽ trôi qua, bàn tay trắng nõn của thiếu niên như ngọc để trên trán, chảy ra một chút mồ hôi trong suốt.
Trong lúc mọi người ở đây có chút chờ không được thì rốt cục xuất hiện một luồng ánh sáng ở đầu ngón tay, không gian nổi lên nhàn nhạt gợn sóng, sau đó, một quyển sách cực kỳ bình thường chiếu vào cặp mắt trong suốt như nước kia.
"Ta... Ta thành công sao?" Lông mi của thiếu niên khẽ run như cánh quạt, cầm lên Triệu Hồi Thư, dường như nghĩ là đang mơ nên hắn ngắt gò má của mình, mới phát hiện đây không phải là mơ.
Hắn thành công, hắn thật sự đã trở thành một Triệu Hoán Sư...
"Thật tốt quá, Phong Phong, thật tốt quá, ta cũng có thể có triệu hồi thú đồng bạn của riêng mình." Dưới sự kích động, Hạ Thiên một phen ôm lấy Hạ Như Phong, mùi hương thơm ngát đặc biệt trên người thuộc về thiếu nữ chui vào mũi, cơ thể hắn run lên, gương mặt không khỏi đỏ bừng lên.
"Ta... Ta..."
Vội vàng thả tay ra, Hạ Thiên cúi đầu, gương mặt đáng yêu đỏ thẫm dường như muốn chảy ra nước.
"Thiên đệ đệ, thế nào? Nói chuyện cũng ấp a ấp úng? Cái này không giống với ngươi." Hạ Như Phong đưa bàn tay ra vỗ vỗ đầu của hắn, khóe miệng cong lên nụ cười tuyệt mỹ động lòng người.
Mặc dù Hạ Như Phong lớn hơn hai tháng so với Hạ Thiên, nhưng vóc dáng thiếu niên phát triển nhanh hơn so với thiếu nữ, cho nên, dù hai người chỉ mới mười sáu tuổi nhưng Hạ Thiên cao hơn nửa cái đầu so với Hạ Như Phong.
Ánh mắt Hạ Lâm Lạc đảo qua trên người của Hạ Thiên và Hạ Như Phong, nụ cười trên mặt càng phát ra rực rỡ hơn.
Đúng lúc này, Hạ Quân Mạc và Mộ Dung Thanh Nguyệt đi vào.
"Thiên nhi, ta có lễ vật muốn cho ngươi." Hạ Như Phong xoay người và nhìn con Hỏa Diễm Sư đứng sau lưng Mộ Dung Thanh Nguyệt, híp mắt một cái: "Hỏa Diễm Sư, ngươi tới đây."
Hỏa Diễm Sư đi theo Mộ Dung Thanh Nguyệt trở về, người Hạ gia đã sớm thấy nó nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lúc này không hiểu vì sao Hạ Như Phong lại kêu nó tới.
Nghe vậy, Hỏa Diễm Sư do dự tiến lên, nó biết đã đến lúc tuyên bố vận mệnh của mình.
"Thiên nhi, ngươi khế ước với nó đi!" Chỉ vào Hỏa Diễm Sư, giọng nói Hạ Như Phong vân đạm phong khinh*.
*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.
Trong nháy mắt, Hạ Thiên ngây ngẩn cả người, đáng yêu trừng mắt nhìn: "Phong Phong, đây là cho ta sao?"
"Ừ, không lẽ ngươi không thích sao? Nếu ngươi không thích, sau này ta sẽ giúp ngươi đổi một con Linh Thú Lục giai chủng loại khác." Hạ Như Phong cau mày thật chặc, hiện tại nàng chỉ có thể đưa Hỏa Diễm Sư, nếu là ở Hoàng Thành thì có thể để cho hai huynh đệ Hồ gia chọn một con chủng loại mà hắn thích.
"Ngạch?"
Tất cả mọi người bởi vì lời nói của nàng mà ngây ngẩn cả người.
Không thích thì có thể đổi một con? Nàng cho là thú lục giai là cái gì? Là y phục sao? Không thích thì có thể đổi? Cho dù là Linh Quân cũng không thể mở miệng nói khoác như vậy đi?
"Không cần không cần, nó thật sự rất tôt." Trên gương mặt đáng yêu của Hạ Thiên tràn đầy tươi cười, đây chính là lễ vật mà Phong Phong đưa cho hắn, hắn làm sao lại không thích chứ?
Mà Hỏa Diễm Sư nhìn Hạ Thiên, trong lòng nảy lên một chút hối hận.
Ô ô, bổn đại gia có thể đổi ý không? Người này thực lực quá yếu, sẽ không phải là để ta nhận kẻ yếu này làm chủ đi? Thế nhưng bổn đại gia thân là tôn thú lục giai đây?
Nhưng mà... Thiếu niên này dường như có quan hệ rất tốt với nàng, nếu như đi theo hắn, nói không chừng có thể lấy được Hóa Hình Đan.
Nghĩ đến Hóa Hình Đan, thân thể Hỏa Diễm Sư run lên, tinh thần phấn chấn lên.
Vì Hóa Hình Đan, bổn đại gia sẽ làm bất cứ giá nào...
Một cỗ tinh thần lực bừng lên, hung hăng đánh vào đầu Hỏa Diễm Sư, Hỏa Diễm Sư này dường như trở thành con cừu ngoan ngoãn, ngay cả phản kháng cũng không phản kháng đã bị Hạ Thiên hạ xuống ấn ký thuộc về mình.
Ký hiệu khế ước thoáng hiện ở trên ót rồi chậm rãi biến mất.
"Ha ha, nếu Thiên nhi đã khế ước được rồi, chúng ta cũng nên xuất phát đi Hoàng Thành." Vuốt chòm râu, Hạ Lâm Lạc đứng lên nhìn người Hoa gia rồi ôm quyền nói: "Các vị, chúng ta ở đây nói lời tạm biệt đi!"
Sân trước, đám người Mạc Trúc đã chờ ở đó, mà nô bộc Hạ gia cơ bản là đều có suy nghĩ sẽ đi theo tới Hoàng Thành.
Chỉ có một số ít người không muốn rời đi cố hương, đối với những người đó, Hạ Quân Mạc sẽ phân phát năm ngàn kim phí thôi việc, có lẽ với một gia đình thế gia bậc trung thì số tiền này không tính là gì, nhưng cũng đủ cho một gia đình nghèo bình thường ấm no cả đời.
Nếu cầm số tiền kia đi làm ăn thì có thể làm một tiểu thương có cuộc sống giàu có hơn.
Những người đó thiên ân vạn tạ* rồi rời đi, dù sao không phải ai cũng giống như Hạ gia cho phí thôi việc là năm ngàn kim.
*Thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần.
Sau khi an bài xong tất cả, đám người Hạ Như Phong liền và người Hoa gia mỗi người mỗi ngã, một đội ngũ chậm rãi đi Hoàng Thành, bởi vì nhân số quá nhiều không có cách nào ngồi Kim Sí Đại Bằng, nên đã thuê xe ngựa đi tới Hoàng Thành.
Vì Mộ Dung Thanh Nguyệt lo lắng tình huống trong tộc nên không có đi với bọn họ, mà là trực tiếp bay trở về.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, Hạ Như Phong dò xét vật phẩm trong giới chỉ không gian vô tận, nhưng thấy Bạch Thần để chỉ lại Linh kỹ cho nàng.
Những Linh kỹ kia cũng là Kim giai, nhưng nàng có Ngũ Hành luân diệt nên nàng cũng không có liếc mắt nhìn một cái.
Chẳng qua Linh kỹ Kim giai cực kỳ trân quý, ngay cả Thu Phong cũng chỉ có một quyển Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, cho nên những thứ này cũng có thể để cho ngoại công bọn họ tu luyện.
Dù sao, ngoại công là dùng đan dược để tăng lên thực lực, căn cơ tự nhiên là không có thực, không có cách nào so sánh với những Linh Quân khác, vì vậy, cần phải nghĩ biện pháp tới lấp đầy khoảng cách giữa ngoại công và người khác.
Mà lần này đường xá xa xôi, lại đi suốt hơn ba tháng, trong ba tháng này, Hạ Như Phong cũng không có ngừng tu luyện.
Ba tháng tu luyện, linh khí vẫn như cũ là Linh Tướng Tứ cấp, nhưng tinh thần lực lại đạt tới mép Lục giai, giả định nếu thời gian dài hơn thì đã có thể đột phá đến Thất giai.
Dĩ nhiên, điều đáng nói chính là trong khoảng thời gian này, thực lực Hạ Thiên đột nhiên tăng mạnh và đột phá đến Linh Sư Ngũ cấp, mà hắn là từ Linh Sĩ Ngũ cấp đạt tới Linh Sư Ngũ cấp chỉ vỏn vẹn trong vòng ba tháng ngắn ngủi thôi.
Chẳng qua, Hạ Thiên là do hấp thu linh hồn cường giả nên mới đạt tới trình độ như vậy, nhưng so với Hạ Như Phong trước kia thì lại không có cách nào so sánh.
Hơn nữa, thông qua quan sát trên đường thì mọi người đều phát hiện, sau khi Hạ Như Phong rời khỏi Hỏa Vân thành thì chưa từng rời khỏi xe ngựa một bước.
Khi thấy những linh lực kia cứ không ngừng cuồn cuộn tiến vào xe ngựa, mọi người liền biết thiếu nữ đó luôn luôn tu luyện không có khi nào dừng lại.
Cũng bởi vì nguyên nhân Hạ Như Trung cố gắng mà nó đã đưa tới một trận điên cuồng tu luyện.
Mạc Trúc, Lam Đồng, Lạc Thanh Mộc đều liên tiếp đột phá trước khi đến Hoàng Thành, tạo ra oanh động không nhỏ và cũng làm cho các trưởng lão của học viện băn khoăn, cho nên cũng bắt đầu tu luyện không muốn bị bọn tiểu bối này vượt qua.
Trong sự điên cuồng tu luyện này thì rốt cục đoàn người cũng đi tới Hoàng Thành.
"Hô!" Bên trong xe ngựa rộng rãi, thiếu nữ mở to hai mắt, khóe miệng chặm rãi cong lên: "Rốt cục cũng tới Hoàng Thành, trước tiên cũng nên đi gặp lão sư báo bình an."
Linh Phong học viện, trên con đường nhỏ trong sân học viện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện với nhau.
Học sinh mặc đồng phục học viện vừa đi vừa cười, giống như là có đề tài nói không hết.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều dừng bước, ngậm miệng lại, ánh mắt mở to nhìn về bóng dáng tuyệt sắc mờ nhạt đang đi vào học viện kia, trong mắt của rất nhiều học sinh đều mang theo ánh sáng sùng bái.
"Là nàng, Hạ Như Phong, tại sao nàng lại trở lại?"
"Nàng còn không biết sự kiện kia đi?"
"Hình như là không biết, ta nghe nói trong khoảng thời gian này nàng không có ở học viện."
Tiếng nghị luận ở xung quanh truyền vào lỗ tai Hạ Như Phong, không biết tại sao trong lòng nàng lại mơ hồ có một tầng bất an, tim nhíu chặt, ánh sáng nhàn nhạt trong mắt nhìn các học sinh bên cạnh.
Bỗng nhiên, nàng dừng cước bộ, đi đến nữ tử thanh tú trước mặt.
"Xin hỏi." Ngừng lại một chút, giọng nói của nàng lạnh nhạt nhưng lại động lòng người như vậy: "Học viện có chuyện gì sao?"
"A!" Nữ tử mặc đồng phục học sinh sửng sốt một chút, ngước mắt đối mặt với một đôi mắt lạnh nhạt: "Là... Là Viện Trưởng đại nhân, Viện Trưởng đại nhân bị người đánh cho trọng thương, hiện tại đang Công Hội Luyện Dược chữa trị."
"Oanh long long."
Trong đầu giống như có một đạo tiếng sấm nổ vang, sau khi Hạ Như Phong nghe xong thì trong ngực dâng lên tức giận ngập trời, đôi tay vung lên, một ngọn lửa bắn ra từ trong lòng bàn tay và đánh vào cái cây bên cạnh.
Cây cối ầm ầm ngã xuống làm bụi đất bay đầy trời.
"Đáng chết!" Giờ phút này, nàng rốt cuộc không chú ý được nhiều như vậy, rất nhanh xoay người chạy về hướng Công Hội Luyện Dược.
Đằng sau, vị nữ tử kia nhìn bóng dáng Hạ Như Phong biến mất, hai tay nâng má, ánh sang trong mắt sang lên: "Như Phong học tỷ thật sự là rất anh tuấn, nếu ta có thể giống như nàng thì tốt rồi."
Công Hội Luyện Dược rực rỡ, tất cả Luyện Dược Sư ở đây đều làm việc chăm chỉ, vào lúc này, đột nhiên một cơn gió lốc thổi vào và cuốn giấy tờ bay đầy trời, đang lúc bọn họ muốn nhìn xem là ai thì bên trong phòng đã khôi phục yên bình lại.
Hạ Như Phong không có dừng lại mà trực tiếp chạy tới phòng nghỉ của Hội Trưởng, ở khoảnh khắc đẩy cửa vào, người ở bên trong đúng lúc quay đầu lại, nhưng khi thấy là nàng thì hơi có chút kinh ngạc.
"Nha đầu, ngươi đã đến rồi?" Ánh sáng trong mắt của An Đức Lâm có chút ảm đạm, khe khẽ thở dài và quay đầu lại.
"Hội Trưởng An Đức Lâm, Sư Phụ hắn như thế nào?" Ánh mắt của nàng sau khi vào cửa là nhìn lão giả nằm trên giường với gương mặt trắng bệch và không có chút sinh khí.
Mặc dù Thu Phong lão nhân tính khí nóng nảy nhưng thật sự yêu thương nàng.
Bộ dáng không có chút sinh khí như lúc này, làm sao nàng lại không khó chịu cho được?
Mà Mạc Trúc trở về Công Hội Luyện Dược trễ một bước so với Hạ Như Phong, thấy thần sắc bi thương và thống khổ trên mặt thiếu nữ, hắn yên lặng đi tới bên cạnh và đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai nàng.
"Vốn dĩ ta định để Mạc Trúc thông báo cho ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đến đây." An Đức Lâm lắc đầu, mới mấy tháng mà dường như hắn già đi rất nhiều: "Hơn ba tháng trước, lăng mộ Linh Quân biến thành lăng mộ Linh Tôn, chúng ta cũng lo lắng an toàn của các ngươi, vốn định đi tới giúp đỡ nhưng ai ngờ Chiến Vô Ảnh lại tới đây."
"Chiến Vô Ảnh?" Trong mắt Hạ Như Phong lóe lên ánh sáng tàn nhẫn: "Là hắn?"
"Ừ." Gật đầu, hắn mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lúc ấy, hắn đã đột phá đến Linh Quân Cửu cấp, ngoài ra hắn lại là hệ hắc ám, ba người chúng ta liên hiệp nhưng cũng không phải là đối thủ của hắn, Thu Phong lão đầu chính là đại chiến với hắn một trận mới bị thương, sau đó chúng ta chạy trốn đến sau Linh Phong học viện nhưng ở đó lại xuất hiện một đạo uy áp cường đại, chính vì cảm nhận được uy áp kia nên Chiến Vô Ảnh giống như bị kinh sợ mà bỏ đi, mấy người chúng ta mới tránh được kiếp nạn này."
Gắt gao nắm tay thật chặt, gương mặt Hạ Như Phong lạnh xuống, trên người không chút nào che dấu sát khí.
"Cũng bởi vì Chiến Vô Ảnh đến làm bị thương Thu Phong, ta vì duy trì tính mạng của hắn nên không có cách nào rời đi, mà Phong Lạc trưởng lão là cường giả đệ nhất của Linh Phong quốc, hắn không thể rời khỏi Hoàng Thành, cho nên chúng ta mới không thể đi giúp đỡ."
"Hội Trưởng An Đức Lâm, Chiến Vô Ảnh hắn đã chết." Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua xơ xác tiêu điều: "Thật đáng tiếc, nếu sớm biết như vậy thì ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết thống khổ như vậy."
"Ngươi nói cái gì? Tên khốn Chiến Vô Ảnh kia đã chết?" Cả người An Đức Lâm nhảy dựng lên, vốn hắn muốn cười to hai tiếng, nhưng sau lại nghĩ đến tình trạng của Thu Phong thì lại không cười được.
Than thở một tiếng rồi ngồi xuống, trên mặt đầy lo lắng.
Hạ Như Phong không nói thêm gì nữa mà đi tới trước cửa sổ phóng tinh thần lực ra, cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể Thu Phong.
"Ừ?" Dường như Hạ Như Phong phát hiện cái gì, cau mày lại: "Sao lại như vậy? Linh khí thuộc tính hắc ám khi đánh vào bên trong cơ thể thì thuốc trị thương bình thường hoàn toàn không cách nào trị liệu, nếu không phải ngươi dùng đan dược duy trì hắn thăng cấp thì chỉ sợ hắn đã...."
"Muội tử, chẳng lẽ ngươi cũng không có cách nào sao?" Mạc Trúc biết năng lực Hạ Như Phong, nếu như ngay cả Luyện Dược Sư Lục cấp như nàng cũng nói khó khăn, như vậy, trên đời này sẽ không còn có ai có thể chữa trị cho hắn được sao?
"Biện pháp thì có." Hạ Như Phong thở dài thản nhiên nói.
"Cái gì?" An Đức Lâm và Mạc Trúc đều kinh hỉ kêu lên, nhưng mà lời nói kế tiếp của Hạ Như Phong lại làm cho bọn họ giống như từ thiên đường rớt xuồng địa ngục.
"Nhưng mà, đan dược kia ta không có nắm chắc luyện chế, thật sự không có nắm chắc."
Đan dược Thất phẩm Quang Linh Đan có thể tinh lọc tất cả lực lượng hắc ám, nhưng vấn đề là nàng không có cách nào luyện chế ra đan dược Thất phẩm, cho dù là có máu nàng cũng không chuyện chế ra được.
Ánh sáng trong mắt An Đức Lâm ảm đạm xuống, nhất thời mặt xám như tro tàn.
"Chẳng qua, ta có thể thử một chút!" Nhìn lão giả ở trên giường, khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười khổ.
Tính mạng của lão sư duy trì không được bao lâu nữa, hắn không thể đợi được đến lúc nàng thăng cấp lên thất giai, không lẽ mình thật sự phải nhắm mắt làm ngơ sao?
Nghe vậy, sắc mặt xám như tro tàn kia của An Đức Lâm lại trở lại y như cũ, nhưng hắn cũng không có lên tiếng quấy rầy Hạ Như Phong.
Thật may là từ trong lănh mộ Linh Tôn đoạt được rất nhiều dược liệu, đúng lúc có thể tập hợp đầy đủ một bộ Thánh Linh Đan, chẳng qua là, nhìn dược liệu trên tay nàng lại trầm mặc.
Tinh thần lực không đủ mà lại mạnh mẽ luyện chế thất phẩm thì nói không chừng sẽ tàn phế, còn nặng thì có thể sẽ mất mạng.
Nàng thật sự muốn làm như vậy sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Hạ Như Phong nở nụ cười, nụ cười của nàng tuyệt mỹ lại mang theo sự kiên định.
Lựa chọn? Chuyện cho tới bây giờ nàng còn có thể lựa chọn sao?
Nếu hôm nay nàng từ bỏ Sư Phụ thì về sau chuyện này sẽ trở thành bóng ma trong lòng nàng, kiếp này sẽ không có cách nào bước lên đỉnh cao.
Tương đương với cuộc đời này của nàng sẽ bị hủy diệt vì sự khiếp nhược của mình.
Cho nên nàng còn có thể lựa chọn được sao?
Huống chi, nàng sao có thể là người vì sợ hãi mà lùi bước? Nếu như sợ hãi thì nàng sẽ không còn tư cách bước lên vị trí đỉnh cao, đây có phải là những gì nàng cần sao?
Vì vậy, mặc kệ kết cục như thế nào, nàng đều phải chữa trị cho Sư Phụ, đây cũng là hy vọng duy nhất...
Hít một thơi thật sâu, Hạ Như Phong lấy dược đỉnh ra rồi thả tinh thần lực ra, tay cũng bắt đầu động..
← Ch. 166 | Ch. 168 → |