Lăng mộ xuất hiện
← Ch.154 | Ch.156 → |
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Là hắn?" Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng nhận ra Hoa Vô Tuyệt, hơi sửng sốt, sau đó nhớ tới địa vị của Hoa gia ở Thương Lang quốc, lại có chút bình thường trở lại.
Hỏa Vân thành nổi gió phun mây, các thế lực lớn ở đại lục tập hợp đến, sao lại thiếu được người Hoa gia?
Hoa Vô Tuyệt lại kinh ngạc trừng mắt nhìn, hắn thế nào cũng không ngờ rằng, Mộ Dung Thanh Nguyệt sẽ ở đây, hơn nữa có quan hệ với Hạ gia, dường như không tầm thường.
Mẹ kiếp, bản thiếu bị đùa giỡn.
Không phải muội muội của Nghiêm Phong Hành tên là Như Phong sao? Sau khi nàng bị Nghiêm gia tước đoạt dòng họ, tất nhiên là theo họ nương gia mẫu thân, như vậy, không phải nàng tên là Hạ Như Phong à?
Nếu Mộ Dung Thanh Nguyệt không ở đây, dù biết hai người cùng tên, Hoa Vô Tuyệt cũng sẽ không có suy nghĩ khác.
Nhưng mà, Mộ Dung Thanh Nguyệt chẳng phải là minh chứng tốt nhất sao?
Thì ra lúc trước, nàng căn bản chính là dịch dung, bản thiếu đã nói, thiếu nữ có khí chất như này sao khuôn mặt lại bình thường?
Chả trách lúc nàng nhìn thấy Nghiêm Phong Hành gặp nạn sẽ tức giận như vậy, thiếu nữ kia, lại chính là muội muội của Nghiêm Phong Hành, kể từ đó, có một số chỗ không thông suốt cũng có thể khai thông ra.
Hạ Như Phong biết Hoa Vô Tuyệt đoán được thiếu nữ lúc trước chính là mình, bất đắc dĩ nhún vai, nàng biết, Mộ Dung Thanh Nguyệt vừa xuất hiện, Hoa Vô Tuyệt không thể đoán không ra việc này.
"Hoa thiếu chủ, vì sao lần này tam ca ta không tự mình đến đây?" Nhíu mày, không biết vì sao, trong lòng của nàng lờ mờ có một loại cảm giác bất an.
Hạ Như Phong cũng không quên, phu nhân Nghiêm gia trăm phương nghìn kế muốn đẩy Nghiêm Phong Hành vào chỗ chết, có thể thấy được cuộc sống của tam ca ở Thương Lang quốc, cũng không hoàn toàn như ý.
"Chuyện này, chúng ta đi vào rồi nói sau." Vẻ mặt của Hoa Vô Tuyệt trầm xuống, trên khuôn mặt yêu nghiệt lộ rõ vẻ ngưng trọng.
"Được." Lòng của Hạ Như Phong thắt lại, nắm chặt nắm đấm, gật đầu, vẻ mặt của nàng cũng nghiêm túc, sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Hạ Lâm Lạc: "Ngoại công, chúng ta trở về thôi!"
Hạ Lâm Lạc nhìn thấy nét mặt của Hoa Vô Tuyệt, dường như Hạ Như Phong biết nam tử này, chẳng qua hỏi việc có liên quan đến Nghiêm Phong Hành, dù ông có nhiều nghi vấn, cũng đành tạm thời ép xuống.
Trong đại sảnh, Hoa Vô Tuyệt ngồi xuống ghế dành cho khách, mười Linh Vương ở Hoa gia còn lại rất có phân lượng theo thứ tự ngồi xuống, nhưng lão giả Linh Quân thần bí kia, lại không có ở đây.
Hạ Như Phong biết, ông là con bài chưa lật của Hoa gia xuất hiện, cho nên cũng không có ý định nói ra.
Mười Linh Vương từng người giới thiệu xong, Hoa Vô Tuyệt uống ngụm nước trà, lấy ra một viên thú đan màu đen, đặt lên trên bàn.
Nhìn viên thú đan kia, trong đầu Hạ Như Phong như lại hiện ra sảng khoái, vẻ mặt của nam tử đến chết cũng không hối hận, khuôn mặt lãnh khốc kia, cũng nở một nụ cười.
Đó là một nụ cười yên tâm, bởi vì muội muội của hắn, sẽ không bị người bắt nạt...
"Tam ca." Hạ Như Phong kẽ nâng thú đan lên, nâng ở trong tay, tựa như trân bảo, khóe miệng của bản thân không có mục đích cong lên nhu hòa.
Tuy nàng cũng không cần thú đan, nhưng nàng rất biết ơn, là một mảnh tâm ý của tam ca.
Hoa Vô Tuyệt nhìn về phía nét mặt cười cười của thiếu nữ tuyệt mỹ, trong lòng hơi xúc động, môi khẽ cong, giọng nói đầy sức lực mị hoặc lòng người: "Tiểu Phong Phong, thú đan này chính là tiểu Hành Hành để cho bản thiếu mang đưa cho ngươi, hắn không thể đến đây, nhưng mà, có vẻ ngươi không cần thú đan này rồi?"
Mắt hoa đào lặng yên nháy mắt, đôi mắt quyến rũ của Hoa Vô Tuyệt dậy sóng, ném về phía Hạ Như Phong.
Tiểu Phong Phong? Tiểu Hành Hành?
"Phốc." Mạc Trúc nhịn không được cười văng lên đầu tiên, vỗ chân cười lớn nói: "Muội tử, khi nào muội có thêm một cái tên như thế? Ha ha, so với tên Cốc Mị Nhi gọi muội còn buồn cười hơn, ha ha ha..."
Đôi mắt của Hạ Lâm Lạc nheo lại, mỉm cười nhìn chăm chú vào nam tử yêu nghiệt này, thật không để ý hắn đùa giỡn ngoại tôn nữ của mình.
Cho dù là thực lực cường hãn, tuấn mỹ ôn nhu như Mộ Dung Thanh Nguyệt, hoặc là Mạc Trúc đệ tử của hội trưởng công hội luyện dược, Cổ Phi thiếu chủ Cổ gia, đúng rồi, còn có ngũ hoàng tử gì kia nữa, đều là người tài giỏi kiệt xuất.
Mà nam tử này tuy có chút yêu nghiệt, nhưng nói tóm lại vẫn là không tệ, cũng miễn cưỡng có thể làm con rể Hạ gia.
Ánh mắt đánh giá mọi người, càng nhìn càng thấy vừa lòng, không nhịn được cong môi nở nụ cười.
Mà vẻ mặt của Hạ Như Phong tối lại, lấy tay che chán, có một loại xúc động rất muốn ném Hoa Vô Tuyệt ra ngoài.
Nếu không phải vì biết tin tức của tam ca, nàng thật sự không muốn đối mặt với yêu nghiệt này nữa.
"Hoa thiếu chủ, có thể nói vấn đề chính không?"
Vẫn nên nhanh chóng hỏi cho xong chính sự, rồi cách xa yêu nghiệt này.
"Tiểu Phong Phong, chúng ta ở chung một chỗ, coi như đã trải qua sinh tử? Cho nên, ngươi trực tiếp gọi ta Vô Tuyệt, hoặc là Tuyệt Tuyệt cũng đều có thể." Đá lông mày qua, Hoa Vô Tuyệt cười rất quyến rũ.
Sinh tử? Sinh tử cái đại đầu quỷ hắn, lúc trước rất nguy hiểm, nhưng có vẻ còn chưa tới mức sinh tử đi?
Bất đắc dĩ thở dài, Hạ Như Phong ngược lại không nói gì.
"Hoa Vô Tuyệt, đừng luôn ngăn câu chuyện, ta muốn biết, có phải tam ca ta gặp nguy hiểm hay không?" Hạ Như Phong nhíu mày, giọng nói lo lắng, sao nàng có thể nhìn không ra, Hoa Vô Tuyệt là cố ý dẫn dắt rời câu hỏi của nàng đi?
Nụ cười trên mặt từ từ thu lại, mắt hoa đào nhìn Hạ Như Phong, âm thầm thở dài.
Quả thật che giấu nàng vẫn không tốt.
"Tam thiếu vốn không muốn ta nói cho ngươi biết tình trạng bây giờ của hắn, nhưng mà ta nghĩ, hôm nay ngươi nhất định là phải biết?" Bất đắc dĩ cười, Hoa Vô Tuyệt từ trên ghế đứng lên, phe phẩy quạt lông, nói: "Mấy tháng qua, hắn đã gặp phải rất nhiều lần ám sát."
Trong bất tri bất giác, Hoa Vô Tuyệt xưng hô với Nghiêm Phong Hành thành "Tam thiếu".
Nắm chặt nắm đấm, trong mắt của Hạ Như Phong hiện lên tàn nhẫn, bởi vì mạnh mẽ áp chế tức giận, giọng nói của nàng trầm thấp mà khàn khàn: "Đáng chết! Là người Nghiêm gia sao? Nếu như Nghiêm gia có can đảm tổn thương tam ca một phần, ta sẽ làm cho Nghiêm gia từ nay về sau gà chó không yên, vĩnh viễn không sống yên ổn."
Nam nhân kia... Cái nam nhân lãnh khốc kia lại vì nàng mà liều mạng, đoạn thời gian này, lại gặp nhiều ám sát như vậy? Sao nàng có thể chịu được? Cũng không nguyện chịu đựng.
Nghiêm gia, các ngươi đây là ở muốn chết! Tổn thương hắn, ngay cả thần cũng không thể nào cứu được các ngươi.
Không ngờ Hạ Như Phong phát hỏa lớn như thế, Hoa Vô Tuyệt hơi sửng sốt, không khỏi bắt đầu hâm mộ Nghiêm Phong Hành, dù sao, hắn có một muội muội thương hắn như thế.
"Ngươi yên tâm, tam thiếu không sao, nhưng mà, có một chuyện rất kỳ quái, mỗi lần tam thiếu trong khoảng khắc sống chết, luôn có người ra tay cứu giúp, nhưng sau khi cứu con người toàn vẹn, người nọ lại biến mất, ngay cả đôi câu vài lời cũng không để lại, mà việc này, cũng không phải một lần hai lần." Nhíu mày, đây cũng là chỗ Hoa Vô Tuyệt nghi hoặc nhất.
Những người đó dường như là đến từ một thế lực, chỉ là vì sao bọn họ phải giúp Nghiêm Phong Hành?
Nếu nói có mục đích gì, bọn họ lại chưa bao giờ nói qua điều kiện, huống chi trên người Nghiêm Phong Hành, lại có cái gì lấy được?
"Phong Nhi." Ánh mắt của Hạ Lâm Lạc nhìn về phía Hạ Như Phong, nhìn thấy kiên định và sát khí trong mắt của nàng, ông không biết làm sao khẽ thở dài: "Phong Nhi, ta biết, con nhất định sẽ đi Thương Lang quốc, ngoại công không ngăn cản con, nhưng mà, con nhất định phải chú ý an toàn, mặt khác, cũng phải, đưa mẫu thân con và ca ca trở về."
Vẻ mặt lạnh lùng, Hạ Lâm Lạc gằn từng chữ nói: "Nghiêm gia, chúng ta trèo cao không nổi."
"Yên tâm đi ngoại công, ta sẽ đưa mẫu thân và tam ca về nhà, đến lúc đó, người một nhà chúng ta có thể gặp nhau." Dứt lời, tầm mắt Hạ Như Phong nhìn về phía bầu trời ngoài cửa, nhìn về phía nơi Thương Lang quốc.
Mẫu thân, tam ca, yên tâm đi! Rất nhanh, chúng ta có thể ở chung với nhau lần nữa...
Hạ Quân Mạc nắm tay Hoàng Ảnh, hai người nhìn nhau cười, dường như lại thấy nữ tử xinh đẹp luôn thích mặc y phục màu lam, vẫy tay mỉm cười về phía bọn họ, ngọt ngào kêu: "Ca ca, tẩu tẩu..."
"Thật ra..." Hoa Vô Tuyệt dừng một chút, dưới chiếc mũi tinh xảo, miệng khẽ mở rồi đóng, cuối cùng vẫn còn nói: "Lúc đầu Tam thiếu là không để ý nguy hiểm, muốn đến Hỏa Vân thành, cuối cùng bị gia chủ Nghiêm gia mạnh mẽ giữ lại Nghiêm gia, Nghiêm phu nhân làm tất cả, ông ta làm gia chủ, không có khả năng không biết, vốn cho rằng bảo vệ Tam thiếu, để hắn ở Nghiêm gia, ít nhất ở đây, sẽ an toàn hơn nơi này."
"A." Cười lạnh một tiếng, khóe miệng Hạ Như Phong cong lên châm chọc: "Vậy thì thế nào? Không phải ông ta không xác định ngăn cản sao? Hơn nữa, nếu không phải vì thiên phú của tam ca, sao ông ta lại để ý chết sống của hắn?"
"Hắn cũng không phải không nghĩ đến đắc tội với Huyết Quy môn." Bờ môi của Hoa Vô Tuyệt cong lên, nói thật, hắn đối người Nghiêm gia, trừ Nghiêm Phong Hành ở ngoài, căn bản không thiện cảm: "Tiểu Phong Phong, nếu ông ta biết ngươi không phải là phế vật, đại khái sẽ hối hận đến chết, đúng rồi, bây giờ cấp bậc của ngươi là ở bao nhiêu?"
Nói xong, ánh mắt chờ mong nhìn Hạ Như Phong.
Sờ mũi, Hạ Như Phong không sao cả nói: "Linh Tướng nhất cấp mà thôi, không có gì hay để ý."
"Ầm." Hoa Vô Tuyệt trực tiếp cắm đầu ngã xuóng, từ trên mặt đất bò lên, trừng to mắt, một bộ dáng như thấy quỷ: "Ngươi... Ngươi nói cái gì Linh Tướng nhất cấp?"
Trưởng lão Hoa gia còn lại, cũng kinh ngạc mở to hai mắt.
Linh Tướng nhất cấp? Có lầm hay không, Nghiêm Phong Hành được vinh danh là đệ nhất thiên tài đại lục, lúc hắn mười sáu tuổi, cũng chưa đến Linh Tướng nhất cấp?
Nàng lại là Linh Tướng nhất cấp? Còn bị Nghiêm gia xem như phế vật mà vứt bỏ?
Mười người hai mặt nhìn nhau, dường như bọn họ có thể tưởng tượng ra, nếu Nghiêm Nhân biết thiên phú của nàng, thì hối hận đến cỡ nào.
Loại người thiên tài như thiếu nữ này căn bản là chưa từng có, xưa nay chưa từng có, cho dù không thể trở thành Triệu Hồi Thư, về sau con đường của nàng cũng sẽ rất xa, tuyệt đối sẽ vượt qua Nghiêm gia.
Nghĩ đến đây, mười người hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn quan hệ của thiếu chủ với của nàng dường như rất không nình thường, nếu có thể để cho hai người kết thành nhanh duyên, vị thiếu nữ thiên tài này sẽ là người Hoa gia bọn họ.
"Khụ khụ." Hạ Lâm Lạc ho khan hai tiếng, nhìn thấy những người đó bị ngoại tôn nữ của mình dọa sợ, hai lông mày không ngừng được vẻ đắc ý.
"Ngoại công." Hạ Như Phong giật mình, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Ngoại công, con có việc muốn tìm người."
"A...?" Hạ Lâm Lạc nheo đôi mắt lại, ông biết Hạ Như Phong tìm mình, nhất định là có chuyện quan trọng, lúc này đứng lên, ôm quyền nói: "Các vị, phòng của các ngươi, đều có người an bài cho các ngươi, ta tạm thời không thể tiếp được, cáo từ."
Trong phòng, gió nhẹ từ từ thổi vào, Hạ Lâm Lạc ngồi xếp bằng ở trên chiếu, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ khó hiểu: "Phong Nhi, con là muốn làm gì?"
"Ngoại công, con muốn giúp người đột phá đến Linh Quân."
"Cái gì?" Hạ Lâm Lạc hoảng sợ, suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.
Đột phá Linh Quân? Đột phá Linh Quân dễ như thế sao? Nếu thật sự dễ dàng như vậy, khắp cả đại lục không phải đều là Linh Quân à.
"Tuy ranh giới đan dược sẽ làm cho người kiếp này không thể tiến thêm nữa, người cũng không có cách gì dùng chính thực lực của mình để đột phá, nhưng mà có thể sử dụng ngoại vật để tiến hành tăng lên."
Lúc ở Linh Thú Sơn Mạch, sau khi giúp Hỏa Nhi tiêu hóa linh hồn Hồng Long, một phần sức lực tiến vào trong cơ thể của mình, bị mình phong ấn lại ở một chỗ, lúc này vừa vặn có công dụng.
Cũng không để ý Hạ Lâm Lạc khiếp sợ, bàn tay của Hạ Như Phong áp vào trên lưng của ông, một cỗ lực lượng rất cường hãn, từ lòng bàn tay chảy vào trong cơ thể của ông.
Rất nhanh, khí thế quanh thân Hạ Lâm Lạc đã xảy ra thay đổi.
Linh Vương nhất cấp, Linh Vương nhị cấp, Linh Vương tam cấp, Linh Vương tứ cấp... Thậm chí lúc Linh Vương tứ cấp cao nhất, lực kia mới biến mất, tuy chỉ đột phá tứ cấp, kém Linh Quân rất xa, nhưng vẫn là làm cho Hạ Lâm Lạc kinh ngạc không gì sánh kịp.
Nhưng mà, chuyện kế tiếp, lại làm cho ông kinh sợ.
Hạ Như Phong tiện tay đưa ra một bình ngọc, nói: "Chất lỏng bên trong này, chỉ có thể uống vào ba giọt, sau khi dùng xong ba giọt, người đại khái có thể đột phá đến Linh Quân."
Nước trong bình, chính là Đồ Đằng Thánh Thủy.
Hạ Lâm Lạc thật cẩn thận mở bình ra, đổ ra ba giọt chất lỏng, nuốt vào trong miệng, đầu lưỡi ở bờ môi liếm một vòng, bỗng nhiên, cả người ngẩn ra, lực lượng cường đại bá đạo từ trên người đột phá ra ngoài.
Linh Vương ngũ cấp, Linh Vương lục cấp, Linh Vương thất cấp, Linh Vương bát cấp, Linh Vương cửu cấp...
Sau đó hiệu lực của dược đột nhiên tăng lên, phá tan phong ấn kia, gần vào hàng ngũ cường giả Linh Quân.
Lúc tấn chức thành Linh Quân gió lốc mạnh dữ dội, nhất thời hấp dẫn ánh mắt toàn thành, ngay lúc tất cả mọi người nhìn về phía cửa Hạ gia nhà, nơi Nghiêm gia đóng quân, lông mày của bốn cường giả Linh Quân khẽ nhăn lại, cũng nhìn về phía chỗ kia.
"Là Hạ gia? Chắc là vị trưởng lão Hoa gia thăng cấp?" Ánh mắt của Nghiêm Lâm chợt lóe, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, nói.
"Nếu là Hoa gia mà nói, thì chỉ có Hoa Phong Hồng là Linh Vương cao nhất, vừa rồi đột phá chắc là ông ta đi!" Huyết Thanh nắm chặt hai đấm, giọng nói có chút không thèm để ý: "Lần này Hoa gia chỉ có một Linh Quân vừa đột phá nhất cấp, bốn người chúng ta cho dù người nào ra tay, đều có thể bắt ông ta."
"Huyết Thanh, cẩn thận khiến cho vạn năm thuyền, Hoa gia không có khả năng không mang theo Linh Quân dù để cho thiếu chủ Hoa gia đến mạo hiểm, không tính đến Hoa Phong Hồng kia, chắc chắn Hoa gia còn có Linh Quân ẩn núp."
Không hổ là huyết phiến trưởng lão danh vọng lớn nhất trong Huyết Quy Môn, ông thật đúng là đoán đúng rồi, Hoa gia thực sự che dấu Linh Quân.
Huyết Thanh không nói gì, nhưng khinh thường trong mắt lộ ra tư tưởng trong lòng.
Ngay ở trong Hỏa Vân thành mọi người lo lắng chờ đợi, cuối cùng lăng mộ Linh Tôn được khai quật, nháy mắt, tất cả cao thủ ở Hỏa Vân thành, đều đưa ánh mắt nhìn lên núi lửa...
← Ch. 154 | Ch. 156 → |