← Ch.04 | Ch.06 → |
Tà Lang Quân -
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Chương Thứ năm
Nhớ rõ sư phụ nói, Cho dù người có lớn tuổi đến đâu, sâu trong nội tâm vẫn là sẽ có linh hồn của một đứa bé, cho nên có đôi khi sẽ có tùy hứng hoặc là hành vi thực ngây thơ phát sinh.
Trước kia, Na Lan không rõ, nhưng hiện tại, nàng thật sự có thể hoàn toàn hiểu biết điểm này.
Từ sau lần trước nàng nói thích Phi Ngọc, thái độ hắn vẫn luôn rất kỳ quái.
Hắn luôn vụng trộm nhìn nàng ngẩn người, bằng không chính là thích nhìn nàng cười một chút, hại trái tim của nàng luôn bị hắn trêu chọc bất ổn.
Hắn không biết hắn tươi cười sẽ làm nữ nhân sự khó thở sao? Hắn không phải muốn nàng giúp hắn giải độc sao? Lại có thể dùng nụ cười làm người ta không thể kháng cự này làm trái tim nàng bị bệnh.
「 Ngươi thích ta......」 Một thanh âm nho nhỏ, đắc ý vang lên ở bên tai Na Lan. Đây là lần thứ một trăm hôm nay nàng nghe được.
「 Cốc Phi Ngọc!」
「Buổi tối hôm nay chúng ta ở tại khách sạn này qua đêm sao?」 Hắn đem lời nói chưa nói xong, sau đó khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười đùa dai một chút.
Na Lan cố gắng hít sâu một hơi, sau đó làm bộ như dường như không có việc gì gật gật đầu, đoan trang nói:「 Được. 」
Hô! May mắn là không phải là những lời làm nàng khó xử, thẹn thùng.
Nào biết đâu rằng nàng mới quay đầu một cái, lại nghe được hắn lẳng lặng nói:「 Ta biết ngươi rất thích ta. 」(^o^)/
「Rốt cuộc ngươi muốn nói bao nhiêu lần? Ta chỉ là đồng tình với ngươi, không có nghĩa là ngươi cứ nói mãi như thế. 」 Nàng nâng cằm lên cảnh cáo.
「 Nhưng đây là sự thật không phải sao?」 Hắn đắc ý dào dạt nói, giống như là đang cười nhạo nàng khẩu thị tâm phi.
「 Hừ! Mặc ngươi. 」
Nói xong, nàng định đi vào khách điếm, lại bị hắn nắm lấy lưng áo, giống như nắm lấy mèo hay chó con gì đó kéo trở về.
「 Chờ một chút. 」
「 Làm sao vậy?」
「 Ngươi không thể đi vào. như vậy」
「 Tại sao? Người xuất gia không thể ở khách điếm sao?」
「 Không phải là không thể được. 」
「 Vậy đi thôi!」
Nàng vừa nói xong, vừa mới nhấc chân, lại bị kéo trở về, cả người rơi vào trong vòng tay ôm ấp của hắn, nàng mở lớn mắt, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú ở phía trên nàng.
「 Ngươi...... Làm ơn...... Đừng như vậy, đây là trên đường cái mà!」
「 Chờ một chút, nếu ta nói chúng ta muốn cùng ở một phòng, không cần đến ngày mai, ngươi băn khoăn hay không băn khoăn cũng mặc. 」
「 Không thể!」
「 Cho nên...... Muốn ngoan ngoãn theo ta đi mua quần áo hay không?」
「 Tại sao lại phải mua quần áo?」
「 Có hai nguyên nhân. 」
Khi hắn nói chuyện dựa vào nàng dựa vào thật gần, từ trên người hắn truyền đến hương thơm mê người, làm Na Lan cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển. (*) trời rung đất lỡ, nhưng ta thik để thế:">
「 Thứ nhất, nếu ngươi mặc nữ trang, người ta nhiều lắm sẽ cho hai chúng ta là vợ chồng, sẽ không bàn tán sau lưng. 」
Nàng đồng ý lời nói của hắn, vì thế gật gật đầu.
「 Thứ hai, nếu buổi tối hôm nay, ta có đem quần áo trên người ngươi xé rách, ngươi vốn không có quần áo để mặc. 」
Na Lan nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Nếu nhìn thấy đỉnh đầu của nàng có hơi nước, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
「 Ngươi!」
「 Có thể để ta bỏ tiền mua quần áo, cũng chỉ có ngươi, ngươi hẳn là nên thành tâm cảm kích, đi thôi!」
Nàng có thể nói không sao? Tên xấu xa này sẽ để nàng nói không sao?
Cho nên nàng đành phải gật gật đầu.
「 Ôi! Cốc đại hiệp, đã lâu không thấy, ngài hại Nhị cô nương nhà chúng ta nhớ muốn chết. 」 Hồng Thắm cười meo meo đón nhận tiền.
Bà là nữ chưởng quầy của Túy Ông Lâu, vừa thấy Phi Ngọc đến đây, lập tức buông công việc trong tay vọt lại đây.
Tuy rằng bà là nữ nhân đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng có thể nhìn thấy khi còn trẻ có lẽ bà rất xinh đẹp, vẫn là không nhịn được tâm tư dao động nhất là khi có vị Cốc đại hiệp trước mắt này vừa tàn nhẫn vừa tuấn tú này lại mang theo sắc thái thần bí.
Khó trách Nhị cô nương xinh đẹp lại đối vơi thiếu hiệp trẻ tuổi này đặc biệt lễ ngộ, mỗi lần hắn đi vào Túy Ông Lâu, đều đã ngoại lệ tiếp kiến.
「 Ừm!」
Khi Phi Ngọc muốn đi lên lầu, Hồng Thắm lại ngăn trở Na Lan đi về phía đó, 「 Thực xin lỗi, Nhị cô nương chỉ gặp một mình Cốc đại hiệp. 」
「 À!」 Na Lan gật gật đầu, ngoan ngoãn muốn quay đầu rời đi.
Nàng cũng hiểu được địa phương này là nơi thị phi, trong không khí vương đầy hương rượu mê người thơm ngát, còn có thật nhiều nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ cùng khách nam nhân nói chuyện phiếm uống rượu, cười đến thật mỹ lệ.
Trong lúc nhất thời, Na Lan đột nhiên nghĩ đến, không biết khi mình mặc vào quần áo màu sắc rực rỡ này, có thể cũng xinh đẹp như vậy hay không? Tà Lang Quân -
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Chương thứ năm
Có ý niệm này trong đầu, trong lòng nàng lập tức kinh hãi, vội vàng ám niệm a di đà Phật. Nàng tại sao lại có thể có loại ý tưởng hoang đường này! Như vậy sẽ thực có lỗi với sự dạy bảo của sư phụ.
Cho nên khi Hồng Thắm nói nàng không thể đi theo, nàng lại hận không thể thừa cơ hội này để trốn.
Ai biết nàng chỉ tưởng bở.
「 Nàng là nữ nhân của ta, nên phải theo cùng ta. 」
Hồng Thắm sửng sốt một chút, sau đó mới nói:「 À! Thì ra là thế, ta đi thông báo cùng Nhị cô nương trước một chút. 」
Lúc Hồng Thắm rời đi, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở thay Nhị cô nương.
Không nghĩ tới một thời gian không thấy, bên người Cốc đại hiệp đã có một nữ nhân khác, vậy Nhị cô nương làm sao bây giờ?
Na Lan tò mò hỏi:「 Nhà của Nhị cô nương thực náo nhiệt a!」
Phi Ngọc nghe xong không khỏi cười thầm, nhưng vẫn gật gật đầu, 「 Ừm! Nhà nàng ta bán rượu, cho nên nhất định phải thực náo nhiệt. 」
「 Bán rượu! Thật lợi hại, rất có nghệ tinh. 」
「 Ngươi sẽ không khinh thường nữ nhân quán rượu chứ?」
「 Sẽ không! Nếu ta có thể có nghệ tinh, bán cái gì để nuôi sống bản thân, thì tốt đến mức độ nào. 」
「 Ngươi cũng có thể học. 」
Na Lan lắc đầu, 「 Không, chờ khi ta tìm được Kim phật, ta sẽ đến Thiên Ân Tự trước, Kim phật là thần vật sư phụ muốn hiến cho Thiên Ân Tự, cũng là nguyện vọng cuối cùng của sư phụ, cho nên ta nhất định phải hoàn thành. 」
「 Ngươi biết Kim phật ở nơi nào sao?」
「 Không biết, từ lần trước sau khi mất tích ở trong nhà Trương lão gia, tìm không ra. 」
Sau đó, Na Lan có nhờ Phi Ngọc trở về tìm, nhưng được tin tức cũng là người nhà của Trương gia chỉ trong một đêm đã mất tích, không biết đã đi đâu.
Xem ra bọn họ thật sự đã bị hù chết.
Na Lan trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt đang thảnh thơi uống rượu. Tất cả đều do hắn làm hại, nhưng hắn lại một chút cũng không có cái gọi là cảm giác.
Thật là.
Phi Ngọc đương nhiên sẽ không sốt ruột, bởi vì hắn chẳng những biết Kim phật ở nơi nào, còn không có ý định trả lại cho nàng.
「Sau khi mang đến Thiên Ân Tự, ngươi liền tự do sao?」
「 Không, ta muốn thỉnh đại sư nơi đó giúp ta quy y. 」
「 Không cho phép!」
Hắn dùng lực buông ly rượu, lực đạo to lớn đã đem cái bàn chém thành hai nửa, khách nhân đang ăn ở bên cạnh, chiếc đũa đều đứng ở giữa không trung, yên lặng không dám động.
「 Tại sao ngươi lại phá hư cái bàn?」 Na Lan trách cứ. Người kia thật sự là xấu xa cuồng mà.
「 Ta nói không cho phép, chính là không cho phép. 」
「 Dù sao ngươi cũng không quản được ta. 」
「 Ai nói ta quản không được ngươi?」
Ngay lúc song phương chuẩn bị đấu võ mồm, một cánh tay nhỏ bé trắng noãn mảnh khảnh chặn ngay giữa chiến hỏa đang bốc hừng hực「 Ôi! Hỏa lực thật mạnh nha!」
Phi Ngọc hừ nhẹ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, Na Lan còn lại là mở lớn mắt nhìn đại mỹ nữ trước mắt này, 「 Tỷ...... Thật đẹp quá!」
Ngải Liên Quân một thân xiêm y xinh đẹp xa hoa, trên mặt trang điểm xinh đẹp tuyệt trần, xứng với đôi mắt to long lanh nước, phảng phất giống như tiên nữ hạ phàm.
「Cái miệng nhỏ nhắn thật ngọt, tỷ tỷ ta quyết định thích muội nha. 」
Cả người Na Lan lập tức bị ôm vào một vòng tay mềm mại thơm ngát, ngây ngốc còn không kịp phản ứng, cũng đã bị Liên Quân trộm hôn vài cái.
「 Này!」 Phi Ngọc vội vàng đem Na Lan bị dọa ngốc đoạt lấy, dáng vẻ tràn ngập bảo hộ và chiếm hữu đem nàng giấu ở sau người, 「 Nhị cô nương, khi nào thì ngươi có loại đam mê đặc thù này?」
Liên Quân lộ ra nụ cười vô tội, 「 Có lẽ là vừa mới mới phát hiện ra? Ta cũng không biết! Tự nhiên muốn làm như vậy. 」
Na Lan gục đầu vào trong ngực Phi Ngọc nhẹ nhàng khóc, 「 Nàng vừa mới trộm hôn ta......」
"Ta biết, ngoan, đừng khóc" Hắn biết loại cảm giác này không dễ chịu gì đang định lên tiếng tiếp.
Đột nhiên, Liên Quân cũng khóc, mọi người đều ngây ngẩn cả người.
「 Phi Ngọc thật là bất công nha! Chỉ yêu thương muội muội đáng yêu, ô ô......」 Liên Quân cũng học theo khóc ầm lên.
Sắc mặt Phi Ngọc xanh mét, còn Na Lan đã quên khóc, sau đó có chút ngượng ngùng cúi đầu.
「 Thực xin lỗi ──」
Na Lan muốn nhỏ giọng nói không phải, lại bị nam nhân bên cạnh lạnh lùng đánh gãy.
「 Không cần xin lỗi, ngươi chỉ có ta mới có thể hôn, cho dù là nữ nhân, ta cũng không tha thứ. 」
Oa!
Thật mạnh mẽ nha!
Thật thâm tình nha!
Thật đúng là nam nhi nha!
Lập tức tất cả bọn nữ tử của Túy Ông Lâu lý đều dùng ánh mắt lóe sáng ái mộ nhìn chăm chú vào nam tử hán tuấn mỹ vô trù trước mắt này.
Na Lan nghe thấy Phi Ngọc nói như vậy, mặt càng đỏ hồng giốn như trái táo chín.
「 Ngươi dám ngay tại nơi này làm nhục ta! Oa......」 Liên Quân lại khóc đến lê hoa mang vũ. (Mưa rơi trên hoa lê, ý nói người phụ nữ xinh đẹp đang khóc. ) Tà Lang Quân -
Edit: Quảng Hằng
Beta: Lạc Lạc
Chương Thứ năm
Na Lan nhìn thấy ánh mắt mở thật to. Không nghĩ tới có người cư nhiên ngay cả khóc đều tao nhã như vậy.
Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, mặt hắn vẫn giống như trước không chút thay đổi, dường như ở trước mặt hắn khóc là vô dụng.
Nhớ tới mình lúc trước cũng từng ở trước mặt hắn khóc, nhưng phản ứng của hắn...... Na Lan thật không biết nam nhân này rốt cuộc là sao đây?
Tuy rằng Phi Ngọc không cần, những người khác cũng rất để ý.
「 Nhị cô nương đừng khóc! Ngươi cứ khóc...... Ôi...... Làm sao bây giờ......」
Lập tức toàn bộ Túy Ông Lâu đều loạn thành một đoàn, tất cả mọi người bởi vì trấn lâu chi bảo khóc mà hoảng tay chân.
Ngay tại phía sau, một đạo thanh âm giống như sư tử rống, thiếu chút nữa đem toàn bộ Túy Ông Lâu xập xuống.
「 Là ai? Là ai? Là ai dám trêu bảo bối của ta khóc?」
Ánh mắt mọi người toàn bộ dừng trên người nam nhân đang đứng ở cửa, một thân hình cao lớn khôi ngô, nam tử hùng vĩ giống như thần binh vừa hạ xuống phàm trần, râu hùm hàm én, làm cho mọi người khi nhìn thấy cứ ngỡ như đang nhìn một con gấu to lớn.
Liên Quân vốn dĩ đang khóc thật sự thương tâm, sau khi nhìn thấy người mới đến, lập tức lấy ngón tay bạch ngọc tao nhã lau đi nước mắt trong suốt, sau đó nhìn Phi Ngọc cùng Na Lan nói:「Đến phòng ta nói chuyện đi!」
Nàng nói xong liền xoay người rời đi, không nhìn một đôi mắt nóng rực dã man lại bá đạo ở phía sau kia.
Phi Ngọc lôi kéo Na Lan muốn theo sau, lại bị con gấu to...... Ách! Không, là nam nhân thật to lớn kia chặn đường đi.
「 Ngươi chọc bảo bối của ta khóc, ta muốn quyết đấu với ngươi. 」
Na Lan nghe được hai chữ quyết đấu, vội vàng nhảy ra chen vào nói, 「 Hiểu lầm rồi! Chúng ta không phải cố ý, hơn nữa quyết đấu không tốt đâu? Ta nghĩ Phi Ngọc cũng sẽ không nhận lời......」
「 Lúc nào cũng đón tiếp. 」
Na Lan thiếu chút nữa té xỉu, vội vàng bắt lấy cổ áo của Phi Ngọc, nghiến răng nghiến lợi nói:「 Cái gì gọi là lúc nào cũng đón tiếp, quyết đấu không phải là chuyện đùa, sẽ chết người đó. 」
「 Ngươi sợ ta chết?」
「 Ai sợ ngươi chết!」 Nàng đỏ mặt không thừa nhận.
「 Thì ra là sợ hắn chết?」Một ngọn lửa ghen tị dấy lên, đao trong tay của Phi Ngọc sát khí dâng trào.
「 Ai sợ hắn chết!」
「 Vậy ý của ngươi là muốn hắn chết sao? Tuân mệnh. 」
Hắn mới vừa động, lại bị nàng kéo lấy tay áo, nàng hổn hển nói:「 Tuân mệnh cái gì! Nếu thật sự nghe lời như vậy, ta không cho phép ngươi hở một chút liền giết người. 」
Phi Ngọc đột nhiên quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, 「 Nếu ta nghe lời nói của ngươi không giết người, ta có thể được thưởng cái gì?」
Thưởng gì?
「Một quyển kinh Phật?」 Na Lan hào phóng đưa.
Phi Ngọc quay đầu đối với con gấu to xác trước mắt khẽ quát một tiếng, 「 Nạp mạng đi. 」
「 Được rồi được rồi! Giúp ngươi niệm đại bi chú cầu nguyện cho ngươi?」 Như vậy hẳn là có thể chứ?
Phi Ngọc lại quay đầu lấy đao đối mặt với con gấu to lớn trước mắt, 「 Ngươi dám theo ta khiêu chiến, ngươi chết chắc rồi. 」
"Được rồi, được rồi, ngươi thích cái gì thì nói, nhưng quá đắt ta không có tiền để trả đâu."
「 Thật sự? Chỉ cần ta thích đều có thể đưa sao?」
「 Ừm!」 Nàng đỏ mặt, dùng sức gật gật đầu.
「 Được. 」 Phi Ngọc thu hồi Quân tử đao, sau đó lạnh lùng nói với con gấu to trước mắt:「 Thiết Thần Hầu, ta hôm nay mang nữ nhân ta tới nhờ Nhị cô nương một chuyện, chỉ như vậy mà thôi, ngươi không cần đến đây ghen tuông làm gì. 」
Chỉ thấy chú gấu to xác kia cười lạnh...... Na Lan lần đầu tiên nhìn thấy gấu cũng biết cười lạnh, cái loại cảm giác này tò mò kì quái, lại cảm thấy...... Thật đáng yêu!
「 Ai thèm, ai chẳng biết Đao Diêm La đối với nữ nhân luôn luôn lãnh khốc vô tình, nếu không có xinh đẹp tuyệt sắc giống như bảo bối của ta, hoàn toàn không nắm bắt được tâm của ngươi, chính ngươi cũng nói qua, ngươi thích nữ nhân chỉ có một, chính là Nhị cô nương Túy Ông Lâu. 」
Sắc mặt Na Lan trắng xanh một trận, đầu chậm rãi cúi thấp, trầm mặc không nói.
「 Đúng vậy, hiện tại cũng thế. 」 Phi Ngọc lạnh lùng nói.
「 Ngươi hiện tại còn nói ngươi đã có nữ nhân, như thế đủ để chứng minh ngươi là tên lừa tình gạt nghĩa, hôm nay ngươi đừng mong đi ra khỏi Túy Ông Lâu. 」
Đôi mắt đen của Phi Ngọc lạnh lùng, đưa tay đem Na Lan đưa đến địa phương an toàn, sát khí Quân tử đao trong tay chợt lóe.
「 Phi......」
Na Lan mới muốn mở miệng gọi bọn hắn không cần đánh, nhưng một cánh tay trắng noãn mềm mại từ phía sau vươn tới che miệng của nàng lại, cả thân thể nàng cứ bị người ta kéo đi như thế
← Ch. 04 | Ch. 06 → |