← Ch.166 | Ch.168 → |
Khóe miệng Hứa Phi hơi co giật.
Trong ánh mắt nghi ngờ của Tô Trầm Hương, cậu ta lịch sự nói: "Chỉ là... lễ phép hỏi thăm chút thôi."
Cậu ta đối xử với ai cũng đúng mực, là một người rất lịch sự.
Hơn nữa, do biết ơn nữ quỷ váy đỏ đã cứu cô giáo Văn nên khách sáo hỏi thăm một chút.
"Tôi trêu cậu chút thôi." Tô Trầm Hương thấy Hứa Phi hơi căng thẳng khi bị hiểu lầm.
Cô chỉ nói đùa, có cần phải giải thích nghiêm túc với cô như thế không?
Không phải nên cười ha ha nói vài câu hài hước sao?
Đúng là Hứa Phi không biết tán dóc mà.
Hứa Phi không nói gì.
Cậu ta im lặng liếc nhìn Tô Trầm Hương rồi cúi đầu ăn.
Trần Thiên Bắc nhẫn nhịn, ăn không ngon.
Khi Hứa Phi nghiêm túc giải thích cho Tô Trầm Hương về vấn đề thái độ của mình với những người phụ nữ khác, sắc mặt của cậu khá khó coi. -
"Thật ra nói đến đồ ăn, chỉ cần ăn được là tôi đều thích ăn." Hồi đó phải vừa ăn vừa ngắm trời, còn bây giờ thì Tô Trầm Hương thấy cái gì mình cũng có thể ăn được.
Nhưng đối với bạn học như Hứa Phi, người luôn sẵn sàng chia sẻ thông tin các món ăn ngon với cô, cô thấy cậu ta cũng được... ít nhất vẫn có thể làm công nhân khuân vác cho cô.
Nghĩ lại, lệ quỷ vẫn nên dễ dàng tha thứ cho tên người sống đang ríu rít bên tai mình, vậy nên cô trả lời tương đối tử tế.
Tối tan trường, cô thấy Tô Cường đến đón cô.
Nhìn thấy Tô Cường, Tô Trầm Hương sửng sốt, vui vẻ ném cặp sách cho Tô Cường, quan tâm hỏi: "Cha đợi lâu chưa?" Hiếm khi cha cô không về nhà nấu cơm, Tô Trầm Hương rất tò mò.
Tô Cường ngốc nghếch gãi đầu nói với Tô Trầm Hương: "Không phải con bảo đại trưởng lão muốn gặp cha sao? Cha nghĩ giờ đang không có việc gì làm, tốt nhất nên đi qua gặp đại trưởng lão, cũng không thể để ông ấy cứ chờ mình được, như thế không phải phép chút nào."
Ông ấy hết sức kính trọng những người có địa vị lớn như đại trưởng lão.
Trước đó, vì Lâm tổng bị tai nạn xe cộ và công việc ở xưởng sửa xe rất bận rộn nên Tô Cường chưa đi thăm đại trưởng lão được.
Nhưng ông biết đại trưởng lão muốn gặp mình.
Ông ấy thấy nếu không đi thì sẽ có vẻ thất lễ và không tôn trọng Bạch Vân Quan, mọi người ở đó đã luôn bảo vệ Tô Trầm Hương.
Ông không muốn con của mình bị khó xử ở Bạch Vân Quan vì sự chậm trễ của mình.
Một lòng suy nghĩ vì cô như thế, Tô Trầm Hương nghĩ hôm nay mình cũng đã hoàn thành gần hết bài tập về nhà rồi, thấy sẽ không mất nhiều thời gian nên đồng ý đi với Tô Cường đến Bạch Vân Quan.
Vì hôm đó thấy đại trưởng lão để ý tới Tô Cường, Trần Thiên Bắc vẫn có chút lo lắng, thế là cùng hai cha con ngốc nghếch không đáng tin cậy này đi đến Bạch Vân Quan.
Vì Tô Cường đến mà Quan chủ mỉm cười ra đón, vừa dẫn họ đến sân nhỏ, nơi đại trưởng lão đang nghỉ ngơi, vừa nhẹ nhàng nói với Tô Cường: "Đại trưởng lão là một trưởng bối rất hiền từ, không cần phải lo lắng gì cả."
Ở trước mặt Tô Trầm Hương, đại trưởng lão luôn nỗ lực quan tâm và chăm sóc cô.
Tất nhiên, đối xử với Tô Cường cũng rất hiền từ.
Ông ấy cười híp mắt nói với Tô Trầm Hương: "Hai vị sư huynh của cháu đã đến nhà họ Trần rồi, chỉ cần tìm được bằng chứng nhà họ Trần đang nuôi quỷ, bọn họ sẽ bị xử lý theo phép tắc."
Quanh năm, Tưởng sư huynh và Trương sư huynh đều đến đây.
Vì có quan hệ rất tốt với Trần Thiên Bắc nên họ đã chủ động xin đi xử lý quỷ treo cổ trong biệt thự nhà họ Trần.
Quan chủ vô tình nói với Tô Trầm Hương một câu, Tô Trầm Hương do dự một lúc, nghĩ đến sinh hồn của Tưởng sư huynh còn đang bị thương, rồi nghĩ đến Trương sư huynh hơi vô dụng, chậm rãi nói: "Con quỷ treo cổ này khá nguy hiểm."
"Không sao, bọn họ có mang theo bùa sấm sét của cháu." Quan chủ nhẹ nhàng nói: "Nếu không cho hai đứa nó đối mặt với lệ quỷ, chẳng lẽ phải trốn sau lưng của cháu cả đời sao?"
Đúng là Tô Trầm Hương rất mạnh nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng không thể giao tất cả công việc nguy hiểm cho cô, trong khi người khác lại có thể yên tâm hưởng thụ làm những công việc đơn giản, nhàn hạ.
Đó không phải nguyên tắc của một người sư huynh.
Quan chủ đặt rất nhiều kỳ vọng vào những thanh niên này, dù có gặp nguy hiểm cũng không thể né tránh mà phải chủ động đối mặt.
Hơn nữa, trong tay của họ đều có bùa chú do Tô Trầm Hương tặng, cho nên tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề gì.
Bởi vì Quan chủ nói rất có lý, Tô Trầm Hương gật đầu, quan tâm hỏi: "Vậy thì con quỷ treo cổ này..."
"Chờ bọn họ mang về." Quan chủ cười nói: "Cho Tiểu Hương của chúng ta bồi bổ."
Tô Cường cười theo họ một cách ngây ngô.
Các sư huynh đều nhớ mang đồ ăn về cho Tiểu Hương của ông, điều này thật tốt.
"Hạt óc chó màu hổ phách lần trước khá tốt, Tiểu Hương nói ăn rất ngon, có thể bổ não nữa."
Ông chia sẻ với Quan chủ về món ăn yêu thích của con gái.
Quan chủ mỉm cười lắng nghe.
Đây là một cuộc trò chuyện bình thường.
Nhưng đến giờ, Quan chủ mới nhận thấy một sự mâu thuẫn nho nhỏ.
Là một người bình thường, Tô Cường quá dễ dàng chấp nhận Tô Trầm Hương.
Nuôi một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, khi phát hiện ra cô đột nhiên thích ăn những thứ kỳ lạ, hoàn toàn khác hồi trước, vậy mà Tô Cường lại tiếp thu được nó một cách nhanh chóng.
Ông không phải là một người bạn chưa từng quen biết với Tô Trầm Hương từ trước nên hoàn toàn không hiểu sở thích của cô, mà chính là người đã nhìn cô lớn lên, biết rất rõ mọi thói quen của cô.
Là một người cha đối mặt với sự thay đổi toàn bộ về tính cách của con gái, thậm chí còn mang vào nhà những nguyên liệu nấu ăn kỳ lạ, ăn cả lệ quỷ nhìn rất khủng bố dữ tợn mà không hề để ý.
Chẳng lẽ ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng... một đứa trẻ đột nhiên thay đổi tính tình và chế độ ăn uống, có phải bị quỷ nhập vào người không?
Lúc này, Quan chủ mới thấy những lời nói mơ hồ mà đại trưởng lão nói với mình hơi có lý.
"Ông không phải lo lắng, người làm cha sẽ biết phải xử lý như nào."
Ông ấy nhìn thật sâu vào Tô Cường.
Nhìn theo cách này, có vẻ Tô Cường đã biết mọi thứ.
Nhưng chính vì điều này mà trong lòng của Quan chủ không tránh khỏi có chút đồng cảm với người đàn ông này.
Con của ông đã hoàn toàn biến mất, vậy mà ông vẫn có thể coi Tô Trầm Hương, đứa trẻ đã chiếm lấy thân thể này như con ruột của mình, đây quả là một người đàn ông rất đáng kính nể.
Chỉ là... không coi Tiểu Hương của họ là vật thay thế cho đứa trẻ trước đây thì càng tốt.
Trừ cái đó ra thì không có gì để chê.
Tất nhiên, trong lòng Quan chủ đánh giá rất cao Tô Cường, đại trưởng lão cũng vậy.
Ông lão đã tỉnh lại được mấy ngày, ung dung thoải mái dựa lên chiếc gối lớn, ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Cường đi tới, quan sát ông một hồi rồi cảm thán nói: "Đúng là người bình thường mà."
Tô Cường có chút bối rối luống cuống khi đối mặt với vị trưởng lão này, cúi đầu chào ông ấy nhưng thấy không đúng, lại vội vàng chắp tay.
Thấy ông câu nệ như vậy, đại trưởng lão mỉm cười xua tay, mặt mũi hiền lành.
Nhìn vẻ mặt đại trưởng lão hiền từ, nghĩ đến lúc sáng ông ấy mới mắng tới tấp mấy tên đệ tử tới ngay cả bùa bình an tầng thứ chín cũng không vẽ được, quan chủ không khỏi thở dài trong lòng.
Có thể hiểu được sự nóng giận của đại trưởng lão.
Sau khi dạy một học sinh xuất sắc như Tô Trầm Hương, dạy vẽ cái gì cũng đều vẽ được, sau đó nhìn lại mấy đệ tử được coi là ưu tú mà nhìn cái gì cũng không hiểu, đúng là quá bực mình.
Thật ra... đại trưởng lão cũng là một người rất ấm áp và hiền từ.
Cái gọi là gắt gỏng là do đồ phá hoại Quỷ Môn và bực mình với những đệ tử tạo ra...
Hôm nay, Quan chủ vẫn suy nghĩ lung tung như cũ.
"Không cần khách sáo như thế, cậu là cha của Tiểu Hương, thế nên chúng ta là người một nhà." Đại trưởng lão thấy Tô Trầm Hương thò đầu qua mép cửa, nháy mắt với mình, yêu cầu ông ấy đối xử thân thiết hơn với cha mình, khuôn mặt già nua nhăn nheo hơi co lại, cố gắng nở ra một nụ cười hiền hậu, mỉm cười với Tô Cường nói: "Tôi chỉ muốn gặp người trong nhà thôi, về sau sẽ thường xuyên qua lại. Đúng rồi, tặng cậu một tấm bùa hoa đào này."
Ông lão giơ tấm bùa hoa đào đã nhăn nheo của mình cho người đàn ông cao lớn đứng trước mặt với vẻ mặt hiền lành, cười nói: "Linh lắm, cầm đi!"
Tô Cường ngơ ngác nhận lấy, quay người lại, đáng thương nhìn con gái mình.
Tô Trầm Hương liếc nhìn bùa đào hoa.
"Đây không phải là bùa hoa đào của Tưởng sư huynh sao?"
"Đúng vậy." Ông lão không chút xấu hổ mượn hoa hiến phật*, thấy Tô Trầm Hương trợn mắt nhìn mình mới hừ hừ hai tiếng nói nhỏ: "Ông không keo kiệt, thật ra ông rất hào phóng đó."
*hàm ý chỉ sự việc một người, dùng thứ của người khác để làm phương tiện tạo lợi cho mình
Sau đó, ông ấy mới đưa một cây bút nhỏ làm từ bạch ngọc cho Tô Cường, nói: "Cầm về để trong nhà, dùng để trấn trạch."
Đây là đồ tốt, Tô Trầm Hương lập tức hài lòng.
Khi thấy ông lão đối xử với Tô Cường cực kỳ hiền hòa, cô lập tức yên tâm, ôm bụng phàn nàn kêu đói.
Ông lão xua tay, để cô đi ăn với Trần Thiên Bắc.
Ông ấy lén nháy mắt với Tô Cường.
Tuy Tô Cường chất phác nhưng vẫn đưa mắt ra hiệu lại, khi thấy con gái kéo mình đi ăn ở căng tin Bạch Vân Quan, ông liền bảo cô đi ăn trước: "Cha muốn hỏi đại trưởng lão chút việc về Lâm tổng."
Ông có vẻ khá quan tâm đến chồng cũ của Từ Lệ, điều này có lẽ thuộc về tình bạn giữa những người đàn ông.
Tô Trầm Hương cũng chẳng có tò mò, vô cùng vui vẻ dẫn Trần Thiên Bắc đi ăn cơm.
Nhìn hai đứa trẻ rời đi, đại trưởng lão gãi gãi mái tóc trắng bù xù, nhìn Tô Cường, xấu hổ nói: "Thật ra, tôi đã suy nghĩ một chuyện hơn mười năm rồi mà vẫn chưa nghĩ ra. Việc này... Tôi sợ nó sẽ xúc phạm đến cậu."
Ông ấy xoa xoa tay, hình như không biết nên nói cái gì, hồi lâu sau mới thăm dò hỏi: "Cái tên Tô Trầm Hương này... Là cậu đặt cho con gái của mình đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Tô Cường mơ hồ nói.
Câu hỏi này có chút quái lạ.
Ông lão chỉ cười gượng hai tiếng.
"... Cho Tiểu Hương của chúng ta?" Ông ấy chậm rãi hỏi, nhìn chằm chằm vào mắt Tô Cường.
Đây rõ ràng là một câu hỏi rất đơn giản và hầu hết mọi người đều có thể đồng ý một tiếng là được.
Đây không phải là lời nói vô nghĩa sao?
Tô Trầm Hương không phải là tên của Hương Hương sao?.
Tô Cường cảm giác như bị sét đánh.
Ông không thể tin được mà nhìn đại trưởng lão, toàn thân run rẩy trong giây lát, rồi đột nhiên "ầm" một tiếng, quỳ xuống trước mặt đại trưởng lão.
"Tiểu Hương là một đứa bé ngoan, đại trưởng lão, cầu xin ngài!" Tô Cường không ngờ tới, rõ ràng đại trưởng lão không nhìn ra lai lịch của Tô Trầm Hương mà lại hỏi mình một câu kỳ lạ như vậy.
Ông nhạy bén thấy được đại trưởng lão đã nhận ra Tô Trầm Hương có gì đó khác lạ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sợ vị đại trưởng lão nóng nảy và nghiêm khắc trong truyền thuyết này sẽ ra tay khiến Tiểu Hương của mình hồn phi phách tán, người đàn ông cao lớn như bị co nhỏ lại, nằm rạp trên mặt đất, muốn quỳ lạy đại trưởng lão: "Cầu xin ngài tha cho Tiểu Hương, Tiểu Hương chưa bao giờ làm việc xấu, từ nhỏ nó đã là một đứa trẻ ngoan!"
"... Tại sao cậu lại phải quỳ trước mặt tôi? Nhanh đứng dậy đi, ngồi bên cạnh tôi rồi nói." Khóe miệng đại trưởng lão co giật khi nhìn người đàn ông đang điên cuồng cầu xin mình.
Cả đám quỷ đều thích quỳ trước mặt ông khóc lóc kể lể, như thể ông ấy là một kẻ ác nhân có lòng dạ độc ác và tàn nhẫn.
Ngay lúc này, ông lão thấy hình tượng của mình bị tổn hại nghiêm trọng.
"Đưa Tiểu Hương đi trước cũng chỉ vì cái gọi là "ngầm hiểu"."
Hai cha con đều biết rõ thân phận của Tô Trầm Hương, có thể Tô Cường sẽ không nói thật trước mặt Tô Trầm Hương, Tô Trầm Hương cũng không chọc thủng sự thật trước mặt Tô Cường.
Vì vậy, đại trưởng lão mới để Tô Trầm Hương đi ăn, không hỏi trước mặt cả hai cha con về một số vấn đề mà hơn mười năm qua ông vẫn không thể nghĩ ra.
Nhân tiện cảm ơn Tô Cường vì đã cứu mạng ông ấy.
Nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông đang rơi nước mắt xin tha cho con mình, đại trưởng lão thấy tê dại.
Nếu để cho Tô Trầm Hương biết ông đã dọa cha cô sợ đến phát khóc.
Cô chắc chắn sẽ nhảy dựng lên ăn sạch Bạch Vân Quan cho đến khi nó phá sản!
Ông ấy oan quá mà!
← Ch. 166 | Ch. 168 → |