← Ch.151 | Ch.153 → |
Bên ngoài trời mờ mịt, đã là chạng vạng tối.
Cô ấy mơ màng màng nằm trên giường trong phòng ngủ, vừa đói vừa khát.
Trong phòng ngủ không có âm thanh nào, chỉ có ngoài cửa phòng, hình như truyền đến tiếng bước chân đang đi liên tục, liên tục không ngừng, càng ngày càng không biết mệt, âm thanh đó không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có dưới cửa phòng ngủ lộ ra một ít ánh đèn mờ nhạt của phòng khách bên ngoài, lờ mờ đem một chút ánh sáng xuyên vào phòng ngủ, còn có một ít bóng dáng âm thầm, nói cho cô ấy biết, ở cửa chắc chắn có người đi tới đi lui.
Đó giống như là đang thể hiện rằng bọn họ rất quan tâm cô ấy, thỉnh thoảng tiếng gõ cửa bang bang vang lên, nhưng lại đem đến cho cô ấy cảm giác sợ hãi.
Cô ấy sống một mình.
Sống một mình trong khu chung cư rất gần trường học đang làm việc.
Cô ấy là người nơi khác, cha mẹ trong nhà cũng không ở thành phố này, đương nhiên chỉ có một mình cô ấy có chìa khóa nhà.
Nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một người.
Người này bắt đầu xuất hiện từ lúc nào?
Đầu óc cô ấy lộn xộn, không có cách nào tỉnh táo để suy nghĩ, cố gắng giãy dụa nhớ lại, hình như là có một ngày, cô ấy tăng ca ở trường học, chấm sửa bài tập đến khuya.
Bởi vì quá muộn, bác bảo vệ trường học còn thúc giục cô ấy vài lần, cô ấy miễn cưỡng tạm dừng công việc, rời khỏi trường học, chuẩn bị về nhà.
Ở trường trung học trọng điểm như Tín Đức, áp lực công việc của một giáo viên trẻ vừa mới nhậm chức chưa đầy hai năm như cô ấy rất lớn... Dù sao ở trường trung học trọng điểm, dạy cho học sinh ưu tú như vậy, cạnh tranh kịch liệt như vậy, cô ấy phải luôn luôn tiến bộ, phải càng thêm nghiêm túc và có trách nhiệm.
Học sinh cạnh tranh khốc liệt, giáo viên cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Cô ấy không muốn trở thành người thua cuộc trong những trận đấu.
Cũng không muốn bởi vì mình không có năng lực, lại còn không chịu tiến bộ, làm kìm hãm thành tích của những học sinh ưu tú, tương lai rộng mở này.
Mỗi ngày cô ấy đều tập trung làm việc, cũng rất mệt mỏi.
Cô ấy đi qua con đường tan tầm từ trước giờ vẫn đi, thuận tiện ăn một bữa cơm ở một nhà hàng nhỏ, lúc này mới mệt mỏi chạy về nhà.
Trên đường về nhà, cô ấy liền đụng phải bạn trai vì cô ấy vẫn chưa về nhà mà lo lắng tìm tới.
Đối với những lời nhắc nhở của bạn trai như "đi đêm phải chú ý an toàn", cô ấy không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, biết anh ấy là bởi vì không yên tâm mình đi đường ban đêm nên cố ý ra ngoài tìm cô ấy, trong lòng càng thêm ngọt ngào.
Cô ấy nhẹ nhàng hứa hẹn rất nhiều lần rằng sau này sẽ không như vậy nữa, mới làm cho sắc mặt cau có của bạn trai dễ chịu hơn một chút.
Họ trở về nhà.
"Mệt rồi thì mau nghỉ ngơi đi." Sau một ngày vất vả, giờ mới được ngồi ở sô pha thở phào nhẹ nhõm, bạn trai đi tới phía sau cô ấy, nhẹ nhàng nắm lấy vai cô ấy, dịu dàng nói.
Anh ấy trân quý, đau lòng vì cô ấy như vậy.
Ban đêm, bạn trai đứng đợi cô ấy trong thời gian dài, tay có chút lạnh cóng, nhưng việc trước tiên làm là giúp cô ấy mát xa một chút vì đi làm cả ngày, bả vai sẽ đau nhức.
Mặt anh ấy từ từ sát lại gần mặt cô ấy, sợi tóc hơi dài màu đen rơi vào trong cổ cô ấy.
Cô ấy mỉm cười gật đầu.
"Anh thật tốt."
Tình cảm của bọn họ rất tốt, cô ấy nghĩ đã đến lúc phải suy nghĩ về việc kết hôn rồi.
Chờ sau khi kết hôn, bọn họ cũng sẽ tay trong tay đi làm như vậy.
Cô ấy tăng ca trở về, lần nào anh cũng sẽ chờ cô ấy trên đường, còn có những đứa trẻ đáng yêu vây quanh bọn họ cười nói vui vẻ.
"Em có muốn nghỉ ngơi không?" Phía sau cô ấy, bạn trai nở cười, dịu dàng tiếp tục hỏi.
"Đã muộn thế này rồi, phải nghỉ ngơi thôi." Nhìn đồng hồ một chút, hiện tại đã gần mười giờ.
Nghĩ đến ngày mai còn phải dùng hết sức lực dạy học cho học sinh trên lớp, cô ấy vội vàng đứng lên, nói: "Vậy em đi tắm trước nhé." Phòng tắm của cô ấy hợp lại với phòng ngủ, cô ấy vội vàng bước vào phòng ngủ, đi tới phòng tắm để tắm rửa.
Đứng ở cửa phòng ngủ, cô ấy quay đầu lại, nhân tiện nhìn thoáng qua, thấy bạn trai đi vào phòng bếp cầm lấy con dao làm bếp sáng như tuyết, giống như muốn làm chút đồ ăn khuya cho cô ấy.
Trong lòng cô ấy vừa ngọt ngào lại vừa cảm thấy ngượng ngùng, đóng cửa phòng ngủ lại, mở đèn ngủ lên.
Đèn không sáng lên, căn phòng cũng rất tối tăm, cô ấy khẽ cau mày, trước tiên bật đèn pin trước, chiếu sáng phòng tắm, cô ấy vừa thay quần áo vừa cất giọng nói: "Lát nữa đổi đèn trong phòng cho em nhé, đèn hỏng rồi!"
Những lúc thay đèn như vậy, bạn trai của cô ấy vô cùng quan trọng...
Trong phòng khách truyền đến tiếng bước chân bước nhanh tới, còn có tiếng lách cách kéo tay nắm cửa, người đàn ông vẫn dịu dàng như cũ: "Được."
Nhưng giờ khắc này, thân thể của cô ấy liền cứng ngắc.
Giống như là... đầu óc mơ hồ, đột nhiên tỉnh táo lại.
Cô ấy độc thân mà!
Bởi vì công việc bận rộn, đã rất lâu cô ấy không yêu đương.
Bạn trai... Tại sao cô ấy lại cho rằng, cô ấy đã có bạn trai?
Người "bạn trai" đi theo cô ấy vào trong nhà là ai?
Đứng ngây người ở cửa phòng tắm, cô ấy cố gắng nhớ lại, đột nhiên hoảng sợ phát hiện, khi cô ấy ăn cơm tối xong, đi qua một con đường nhỏ hẻo lánh như mọi ngày, dường như cô ấy đã gặp phải thứ gì đó kỳ lạ trên đường. -
Đó là một bóng người màu đen, vặn vẹo ngồi trên ghế bên con đường nhỏ.
Khi đó, cô ấy cảm thấy bóng người này rất kỳ lạ, kìm lại nỗi sợ hãi cùng bất an, trong tay cầm máy kích điện đi qua bóng người vẫn đứng im không động đậy kia.
Cho đến khi bọn họ lướt qua vai nhau, cô ấy theo bản năng liếc mắt nhìn bóng người màu đen kia một cái.
Cô ấy nhìn thấy, là một đôi mắt đen kịt tràn ngập ác ý.
Chỉ là liếc mắt một cái, cô ấy lập tức hoảng hốt, sau đó mơ hồ dẫn theo bóng người này về nhà.
Cả người cô ấy như mềm nhũn, hoàn toàn không nghĩ ra được vì sao lại sợ hãi như vậy, hoang đường đến mức khiến người ta không nghĩ rằng chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Hoàn cảnh sinh hoạt của cô ấy cực kỳ đơn giản, chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường kinh khủng như vậy, yếu đuối quỳ trên mặt đất, bịt kín miệng đang muốn sợ hãi kêu lên của mình.
Cô ấy hoảng sợ nhìn về phía cửa phòng.
Còn có dưới cửa phòng ngủ, có một bóng đen đang mơ hồ di chuyển.
"Làm sao vậy? Sao cửa không mở được? Mở cửa cho anh đi." Ngoài cửa, tiếng người đàn ông hình như vẫn chưa biết mình đã bị bại lộ, dùng giọng nói dễ nghe để hỏi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, cô ấy bịt chặt miệng, không dám nói gì, sợ hãi đến mức nước mắt chảy xuôi theo hai bên má.
Cô ấy không trả lời, mặc kệ người đàn ông im lặng ngoài cửa.
Anh ta lại vặn tay nắm cửa phòng một lúc, khi phát hiện cửa phòng ngủ không mở ra được, rất nhanh liên vang lên tiếng gõ cửa không kiên nhẫn.
"Em yêu, sao vậy? Em không sao chứ?" Giọng nói của anh ta cũng trở nên quỷ dị.
Cô ấy sợ đến mức không dám đáp lại, cô ấy không dừng lại ở cửa phòng bị gõ kịch liệt kia mà mang theo dòng nước mắt, lao lên chiếc giường lớn cách xa cửa, nằm trong chăn run lẩy bẩy.
Giống như là ở đây sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy an toàn hơn một chút.
Nỗi sợ hãi cách một cánh cửa khiến cô ấy không dám động đậy.
Cô ấy muốn gọi điện thoại cho đồn cảnh sát cầu cứu, lại tuyệt vọng phát hiện, điện thoại di động của mình đặt ở trong phòng khách.
Mười lăm phút kia, cô ấy cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Tiếng gõ cửa trở nên nặng nề hơn, dường như giây tiếp theo sẽ phá vỡ cánh cửa phòng ngủ mỏng manh.
Nhưng hắn ta ra sức đập cửa như vậy, cửa phòng ngủ lại sừng sững bất động.
Cô ấy chảy nước mắt, co rúm trên giường, hoảng sợ nghe từng đợt tiếng gõ cửa, chờ đợi chuyện kinh khủng nhất đến.
Nói đến cũng kỳ lạ.
Rõ ràng là tất cả mọi người đang nghỉ ngơi trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng đập cửa lớn như vậy, nếu như là bình thường thì đã sớm có người chửi ầm lên hoặc là báo cảnh sát rồi.
Nhưng mà hình như chỉ có cô ấy mới có thể nghe thấy âm thanh này, không có bất kỳ người nào hay nhà nào cất tiếng chửi bới.
Hoàn toàn bị cô lập khỏi thế giới.
Cô ấy chỉ có thể sợ hãi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ kia, ánh mắt vô hồn nhìn thấy trên cánh cửa treo một vật trang trí xinh đẹp tinh xảo, giống như là trang sức làm bùa bình an.
Đây là một thứ đồ trang sức sang trọng mà một trong những học sinh đã tặng cho cô ấy.
"Bùa bình an này tặng cô ạ. Để trước cửa là hiệu quả nhất. Em không có mê tín dị đoan đâu đó nha."
Cô bé nhỏ nhắn, tóc đen xinh đẹp mềm mại ngọt ngào nói: "Là vì... là vì cái đó, em cảm thấy nó có ý nghĩa rất tốt. Không phải, không phải mê tín dị đoan gì đâu ạ." Cô ấy ngửa đầu nhìn trời.
Làm giáo viên của cô bé, tuy rằng bùa bình an này hơi mê tín, nhưng đây là tấm lòng của học sinh, cô ấy chỉ cười một tiếng rồi đồng ý nhận.
Có điều, cô ấy cảm thấy nếu treo ở cửa lớn trong nhà, để người ta nhìn thấy thì hơi ngại nhưng lại là tấm lòng của học sinh, không thể không trân trọng, nên liền treo cái bùa bình an này trên cửa phòng ngủ, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy, tinh thần cũng sẽ tràn đầy cả một ngày.
Mỗi ngày, khi cô ấy nhìn thấy và cảm nhận được sự yêu thích của học sinh đối với mình, cô luôn tự nói với mình rằng phải làm một giáo viên thật tốt.
Cô ấy ôm ấp nguyện vọng muốn trở thành một giáo viên tốt, yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ học sinh.
Khi nhìn thấy lá bùa bình an này, cô ấy liền biết, con đường mình đi vẫn luôn chính xác.
Đây là chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng khi tiếng gõ cửa càng ngày càng nặng nề, thậm chí... khi cô ấy kéo rèm ở cửa sổ thủy tinh lên liền truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng, cô ấy không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái... Trên cửa phòng ngủ, lá bùa bình an treo ở đó đang lung lay, dường như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên tai chợt vang lên giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô bé: "Treo ở cửa có thể bảo vệ sự an toàn của cô."
Cuối cùng, cô ấy cũng hiểu ra điều gì đó.
Đứa trẻ kia không có qua loa với cô ấy.
Lá bùa bình an này thật sự đã cứu mạng cô ấy.
Nhưng cho dù phát hiện ra sau tiếng gõ cửa nặng nề, bóng đen bên ngoài đã hết cách với cô ấy thì cô ấy cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cô ấy chỉ có thể trốn trong căn phòng này.
Không đủ can đảm để ra ngoài.
Cô ấy sợ rằng một khi rời khỏi căn phòng này, hắn ta sẽ xé nát mọi thứ bên ngoài.
Giường của cô ấy gần cửa sổ, đêm khuya, cửa sổ liên tục truyền đến âm thanh rất nhỏ.
Cô ấy nhịn không được mà đẩy rèm cửa sổ ra, lập tức nhìn thấy... ngoài cửa sổ tối tăm, một bóng người màu đỏ như máu đối diện với cô ấy.
Đó là một cái bóng nhỏ giọt máu tươi kinh khủng, cúi đầu, tóc đen phủ khắp mặt, dưới mái tóc đen lộ ra một khuôn mặt tràn đầy vết sẹo đỏ tươi dữ tợn.
Nhìn thấy khuôn mặt đó, cô ấy hét lên và kéo chặt rèm cửa, giấu mình trong phòng ngủ yên tĩnh này.
Chỉ có ở chỗ này mới có thể làm cho cô ấy cảm nhận được một tia an toàn.
Mơ màng và tối tăm, không biết cô ấy đã trốn trong căn phòng này bao lâu rồi, cô ấy không nghĩ ra cách gì để mình có thể chạy trốn.
Nhưng ít nhất là cô ấy cũng không bị thương tổn gì cả.
Cho dù là tiếng gõ cửa liên tục, hay là tiếng gõ cửa sổ.
Cho đến khi cô ấy hoảng hốt nghe được bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại di động của cô ấy.
Đúng rồi.
Cô ấy không đi làm, trường học nhất định sẽ gọi điện thoại, hoặc là sẽ tới cửa thăm hỏi.
Không được!
Nghĩ về những hình ảnh khủng khiếp bên ngoài, cô ấy hoảng sợ và cố gắng trèo xuống khỏi giường.
Cô ấy không thể làm liên lụy đến người khác.
Đặc biệt là khi nghe thấy ngoài cửa vang lên âm thanh quen thuộc của cô ấy, còn ra vẻ thân thiện.
"Các em có đến thăm cô không? Đúng vậy, cô bị bệnh, rất muốn gặp các em. Như vậy thì tốt quá." Giọng cô ấy dịu dàng nói: "Sắp vào khu chung cư rồi à? Vậy thì nhanh lên nhé."
Đó là học sinh của cô ấy.
Đặc biệt đến thăm cô ấy.
Họ đã đến khu chung cư rồi, rất nhanh sẽ lên tới nơi.
Cô ấy cử động khóe miệng, nước mắt chảy xuống, nghe thấy âm thanh bên ngoài, tim đập loạn xạ một lát, chậm rãi bò đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Không thể để các em học sinh lên lầu.
Sẽ có những điều khủng khiếp xảy ra.
Cô ấy là giáo viên của họ.
Phải bảo vệ học sinh của mình.
Phải cho họ biết, "cô ấy" không phải là cô ấy.
Đột nhiên, cô ấy không còn sợ hãi gì nữa.
Một bóng người nhảy xuống từ cửa sổ tầng mười tám.
← Ch. 151 | Ch. 153 → |