← Ch.148 | Ch.150 → |
"Đúng là ông rồi!"
Tô Trầm Hương nhận được sự đáp lại rõ ràng, giọng nói càng lớn hơn.
Ông lão gật đầu thật mạnh, rơi nước mắt, giống như đã chờ đợi từ rất lâu để được đoàn tụ với cô.
Giọng cô bé quá lớn.
Quan chủ đang khóc xin lỗi đột nhiên cứng đờ.
Hình như có điều gì đó không đúng lắm.
Ông ấy kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt áy náy, nhìn ông lão đang vui vẻ ngồi dậy trên giường bệnh, nở nụ cười hiền hậu với Tô Trầm Hương, ngập ngừng hỏi: "Đại trưởng lão?"
Nhìn thấy ông lão nheo mắt khinh thường nhìn mình, như hai khuôn mặt khác nhau, trước là người sau là quỷ, trong đầu ông ấy càng thêm mờ mịt.
Đây là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết phải không?
Ông ấy do dự một chút, ngập ngừng hỏi: "Ngài... biết Tiểu Hương à?" Nhưng sao có thể như vậy!
Cho dù lai lịch của Tô Trầm Hương có vấn đề thì cô cũng không thể nào quen biết đại trưởng lão bị mắc kẹt ở tòa thành Quỷ được!
Hơn nữa, khung cảnh hội ngộ quen thuộc này, còn có thể khiến đại trưởng lão cười đến chói mắt như thế kia, nếu không phải quen biết nhiều năm thì sẽ không thể tích lũy được nhiều tình cảm sâu sắc đến như vậy. -
Quan chủ không thể khóc được nữa, quỳ ở đó, mấy chục năm qua, hiếm khi ngơ ngác nhìn vị đại trưởng lão đang vật lộn trên giường bệnh.
...Trên đầu Quan chủ xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn.
Trần Thiên Bắc cũng chìm trong mờ mịt.
Ngay khi cậu tưởng đại trưởng lão sẽ nhảy dựng lên tức giận khi nhìn thấy tiểu quỷ Tô Trầm Hương và lao tới cho cô một bạt tai khiến cô hồn phi phách tán, không ngờ đại trưởng lão lại thực sự mỉm cười hiền lành với cô.
Vẻ ngoài tốt bụng hiền lành này khiến Trần Thiên Bắc nghi ngờ, đây có đúng là vị đại trưởng lão nóng nảy, hung tàn, có thể khiến mặt người ta cong vẹo chỉ bằng một cái tát trong các câu chuyện xưa mà mọi người vẫn kể cho cậu nghe từ bé không?
Cậu vẫn cố gắng hết sức để bảo vệ Tô Trầm Hương, nhưng lại nhìn thấy Tô Trầm Hương có vẻ mê hoặc, ngơ ngác nói: "Sao có thể là ông lão được?"
"Cậu nên gọi ông ấy là đại trưởng lão." Lo lắng Tô Trầm Hương sẽ chọc giận đại trưởng lão, Trần Thiên Bắc yêu cầu cô cung kính hơn một chút.
Tô Trầm Hương gật cái đầu nhỏ, cũng không biết có nghe vào tai hay không.
Nhưng nếu là người quen thì cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đầu tiên, cô liếc nhìn Quan chủ đang nằm rạp trên mặt đất với khuôn mặt tràn đầy nước mắt nước mũi, lấy khăn giấy đưa cho ông ấy, sau đó cô bước đến giường bệnh và nhìn ông lão có vẻ mặt hiền lành, đang nở nụ cười thân thiết, vừa nhìn liền biết là một người sống có tính tình rất tốt.
Khoảnh khắc cô nhìn thấy ông lão, ký ức ở trong ngôi nhà cổ chợt hiện lên trong đầu, Tô Trầm Hương hít mũi một cái.
"Đừng buồn, ông không sao cả." Dưới ánh mắt vừa đáng thương vừa lo lắng của Tô Trầm Hương, đại trưởng lão cảm động nói.
"Cháu đói lắm!" Tủi thân lâu như vậy, lúc này, Tô Trầm Hương nhìn thấy đại trưởng lão liền bày tỏ nội tâm đau khổ trước, không để ý đến những việc khác.
Nghĩ mà xem, cảm giác bị đói đến ngất xỉu là như thế nào, Tô Trầm Hương rất uất ức.
Nếu biết ông lão không có việc gì thì sao cô lại phải tức giận như vậy, một mạch thanh lọc sạch sẽ căn nhà cổ.
Nếu cô không một mạch ăn hết toàn bộ, cô còn có thể sống trong nhà cổ bừa bãi một thời gian nữa.
Đại trưởng lão im lặng.
Tô Trầm Hương không có trái tim!
Ông ấy hít một hơi thật sâu, che đi cổ họng đang khô rát vì nói chuyện, cuống họng thoang thoảng mùi máu tươi, nhìn Trần Thiên Bắc đang căng thẳng bước tới trước mặt mình.
Ông ấy không để ý tới Tô Trầm Hương nữa, vẻ mặt hiền từ hỏi cậu: "Cháu là Tiểu Bắc à? Những năm qua cháu đã phải chịu rất nhiều oan ức, nhưng sau này có Tiểu Hương ở đây, cháu sẽ tốt hơn. À, cháu và Tiểu Hương là bạn tốt đúng không? Đây đúng là duyên phận. Tiểu Hương là một đứa trẻ tốt, ngoài việc ăn hơi nhiều... nhưng mà ăn được là phúc, phải không?"
Rõ ràng ông ấy rất quen thuộc với Tô Trầm Hương, trong lòng Trần Thiên Bắc có rất nhiều nghi hoặc, nhìn khuôn mặt già nua đang cố gắng tỏ ra ôn hòa, hiền lành của đại trưởng lão, cậu thấp giọng nói: "Năm đó cảm ơn ngài rất nhiều."
Mạng sống của cậu là nhờ có đại trưởng lão cứu.
Nếu năm đó đại trưởng lão không ném cậu ra khỏi tòa thành Quỷ, có lẽ cậu đã chết trong đó, chết trong miệng của Quỷ vương rồi.
Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ không thể cứu rỗi được nữa.
Lòng biết ơn của cậu không thể diễn tả bằng lời.
Vẻ mặt của đại trưởng lão đột nhiên trở nên vi diệu.
Ông ấy lắc đầu không nói gì, chỉ vào Quan chủ vẫn còn nằm rạp trên mặt đất, đang ngẩng đầu nhìn ông ấy, uống mấy ngụm canh để làm dịu cổ họng, sau đó khàn giọng nói: "Con là Quan chủ của Bạch Vân Quan, đừng làm chuyện mất mặt xấu hổ như vậy. Nhưng..." Ông ấy nhìn chằm chằm Quan chủ đang lau mặt bằng khăn giấy, chậm rãi nói: "Không ngờ con lại coi trọng Tiểu Hương như vậy. Được rồi, vì Tiểu Hương, lần này ta tha cho con."
Quan chủ ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn đại trưởng lão.
"Ngài và Tiểu Hương biết nhau sao?"
"Quen biết nhau hơn mười năm." Tô Trầm Hương hừ một tiếng.
Mặc dù còn nghi ngờ, nhưng Quan chủ bỗng nhiên nghĩ đến một loạt kỹ năng bắt nguồn từ Bạch Vân Quan mà Tô Trầm Hương đã sử dụng.
Đặc biệt là bùa chú.
Nghĩ lại những nghi ngờ ban đầu của mình về việc tại sao Tô Trầm Hương lại biết cách vẽ bùa bí mật của bùa bình an tầng thứ 9 của Bạch Vân Quan, rồi nhìn vị đại trưởng lão đang im lặng cam chịu, Quan chủ chợt hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra người truyền dạy lại cho Tô Trầm Hương là đại trưởng lão.
Nhưng nếu là như vậy... trong đầu Quan chủ hiện lên một ý nghĩ, đột nhiên nhìn về phía đại trưởng lão tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, không thể tin được mà hỏi: "Ngài đã trốn thoát khỏi tòa thành Quỷ từ lâu sao?"
Chỉ có như vậy mới có thể giải thích tại sao đại trưởng lão lại quen biết Tô Trầm Hương lâu như vậy.
Đại trưởng lão đã trốn thoát khỏi tòa thành Quỷ từ lâu, bảo toàn nguyên vẹn sinh hồn và thoát khỏi sự giam cầm của nó, nhưng trên đường đi, ông ấy đã gặp được Tô Trầm Hương, một người rất có thiên phú.
Với hình dạng sinh hồn, ông ấy đã ở lại bên cạnh Tô Trầm Hương để dạy dỗ cô.
Biết rằng Tô Trầm Hương sẽ đi tới nhà họ Tô, nhập vào một cơ thể để trở thành con người, đại trưởng lão thành công rút lui, cũng hài lòng trở lại cơ thể của chính mình.
Ông ấy lập tức suy nghĩ rõ ràng mọi việc, khuôn mặt nhăn nheo của đại trưởng lão co quắp một chút, không để ý đến ông ấy, chỉ quan tâm hỏi Tô Trầm Hương: "Hiện giờ cháu lên lớp mười rồi hả? Thành tích thế nào? Có thể đỗ được vào trường đại học trọng điểm hay không?"
Những vấn đề ông ấy quan tâm quá thực tế, bình dị, dường như có chút không phù hợp với khí chất của Bạch Vân Quan.
Nhưng Tô Trầm Hương lại trả lời một cách nhuần nhuyễn: "Thành tích của cháu khá tốt, nằm trong top đầu của lớp đấy ạ! Trường đại học trọng điểm đã là gì, cháu nhất định có thể thi đỗ!"
"Đừng có kiêu ngạo quá mức, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người tài giỏi." Đại trưởng lão thở dài, lo lắng nói.
Hai người nói chuyện tự nhiên, như thể sự chia ly đột ngột suốt nửa năm qua không hề tồn tại.
Vẫn quen thuộc như vậy, giống như họ vẫn luôn ở cùng một chỗ.
Trần Thiên Bắc ngơ ngác.
"Ngài... Sinh hồn rời khỏi thân thể nhiều năm như vậy, trong thời gian đó vẫn luôn ở cùng Tô Trầm Hương hay sao?" Cậu cũng cảm thấy đại trưởng lão đã trốn thoát khỏi tòa thành Quỷ từ lâu, nếu không thì làm sao ông ấy có thể sống sót được?
Vì vậy, xem ra đại trưởng lão cũng đồng ý với suy đoán này.
Cậu không khỏi thấp giọng hỏi đại trưởng lão: "Vậy ngài biết... cậu ấy là..." Nếu sinh hồn của đại trưởng lão đã ở cùng Tô Trầm Hương nhiều năm như vậy, vậy thì hẳn là đại trưởng lão biết rõ Tô Trầm Tường là thứ gì rồi.
Nhưng điều này không phù hợp với tính cách của đại trưởng lão chút nào!
Đại trưởng lão ghét ác như kẻ thù và ghét nhất chính là yêu ma quỷ quái.
Lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Tô Trầm Hương, không phải nên cho cô ấy một cái tát rồi siêu độ cô ấy hay sao?
Lại còn ở bên cạnh cô ấy, giáo dưỡng cô thật tốt, dạy cô tất cả các kỹ năng lưu trữ trong sách cổ của Bạch Vân Quan á?
Chẳng lẽ ông ấy đổi tính đổi nết trở thành Lôi Phong* à?
*: Một nhân vật lịch sử nổi tiếng ở Trung Quốc, là người lính cộng sản chăm chỉ và giản dị, trung thực và đáng tin cậy, có lòng bao dung, vui vẻ giúp đỡ người khác và là người đầy tớ của nhân dân.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Trần Thiên Bắc, đại trưởng lão trở nên cực kỳ hứng thú với bát canh nhỏ trong tay.
"Nếu có thể cho một bạt tay, ta đã sớm cho rồi." Ông ấy nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ngài đang nói cái gì vậy?" Bọn họ đều không nghe rõ nên đi tới gần để nghe ông ấy nói.
"Ý ta là, a di đà phật, vạn vật có linh tính, nếu chúng ta không đồng quan điểm, vừa gặp mặt đã đánh đánh giết giết, điều này thật không nên, cũng đánh không lại a... Ý ta là, không phải là không thể cho họ một cơ hội mà, phải không? Ta rất may mắn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Hương, ta không có đánh... con bé, mà lại trở thành bạn tri kỉ của nhau. Con bé cũng rất tốt bụng, nhiều năm như vậy, con bé vẫn luôn chăm sóc cho ta."
Đại trưởng lão ho khan hai tiếng, ngẩng cái cổ cứng ngắc lên, chậm rãi nói: "Nhìn thái độ của mọi người, chắc mọi người đều biết Tiểu Hương là thứ gì rồi. Cho dù là lệ quỷ, Tiểu Hương của chúng ta cũng là một con lệ quỷ tốt bụng, đúng không?"
Ông ấy cười gượng hai tiếng.
Tô Trầm Hương đột nhiên nhìn về phía Quan chủ.
Trần Thiên Bắc biết danh tính thực sự của cô, giữa họ có một sự ký kết ngầm.
Nhưng thật ra Quan chủ cũng đã phát hiện ra cô là lệ quỷ... Hay thật, ông ấy còn chọn cô làm đồ đệ gương mẫu...
"Ngài biết từ khi nào ạ?" Cô cảm thấy cái đuôi của mình đã được giấu rất kỹ.
Dưới ánh mắt chăm chú của Đại trưởng lão, Quan chủ lại thở dài một hơi, rồi vẻ mặt hiền lành nói với cô: "Tại cháu ăn nhiều quá."
"Sao cơ?"
"Cháu ăn quá nhiều lệ quỷ." Nghĩ đến lệ quỷ trong kho của Bạch Vân Quan đều bị Tô Trầm Hương ăn sạch, Quan chủ xoa lông mày, mệt mỏi nói: "Người sống, cho dù là thiên sư, muốn hấp thu lệ quỷ cũng sẽ gặp phải phản ứng dữ dội, trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, cho nên, bất kể là chính đạo hay tà đạo, cắn nuốt lệ quỷ là điều cấm kỵ, đó là con đường dẫn đến cái chết, chỉ có cháu..."
Ông ấy lặng lẽ nói với vẻ mặt tang thương không thể tả nổi: "Cháu ăn nhiều như vậy, hơn nữa còn dám ăn trước mặt ta, cháu cũng không muốn giấu ta có phải không?" Ở trước mặt ông ấy, Tô Trầm Hương không hề che giấu sự hứng thú của mình đối với lệ quỷ.
Miệng thì nói là để cho quỷ chết oan ăn.
Nhưng trong lòng Quan chủ có điều nghi ngờ, đã âm thầm quan sát con quỷ chết oan tên là Tiểu Bạch đó.
Một con quỷ chết oan hết sức bình thường.
Không cần đến đại trưởng lão, chỉ cần ông ấy ra tay, cũng chỉ cần một bàn tay là có thể giải quyết.
Như vậy thì tất cả lệ quỷ đã đi đâu?
Quan chủ là người hiểu biết sâu rộng, giàu kinh nghiệm, sao có thể không nghĩ ra.
Ông ấy đã sớm biết chuyện này từ lâu nhưng vẫn luôn che giấu cho cô, ngoại trừ ông ấy, trong Quan không một ai biết điều này.
"Ông luôn giữ bí mật cho cháu ạ? Ông thật tốt bụng." Tô Trầm Hương cảm động nhìn Quan chủ vẫn luôn lo lắng cho cô, hai mắt đỏ hoe, cái mũi nhỏ sụt sịt thật lâu, sau đó nghẹn ngào hỏi: "Vậy từ giờ trở đi... cháu có thể ăn một cách công khai mà không cần giấu giếm phải không ạ?"
Trước đây, cô phải giả vờ giả vịt quá cực khổ.
Nhưng bây giờ, Quan chủ cũng đã biết, vậy thì cô có thể ăn thỏa thích tất cả lệ quỷ trong nhà kho đúng không?
Hai mắt lệ quỷ sáng lên.
Nếu không phải còn muốn đến trường thì chắc cô sẽ ở luôn trong nhà kho.
"... Ăn từ từ thôi, trong kho không còn nhiều lắm." Trong lòng Quan chủ chua xót.
Nuôi một lệ quỷ có cái bụng không đáy, ngay cả nơi có gia nghiệp lớn như Bạch Vân Quan cũng không thể chịu đựng được!
Ông ấy nghi ngờ nhìn Tô Trầm Hương.
Ăn nhiều như vậy, không biết Đại trưởng lão đào ra Tô Trầm Hương từ con hẻm nào trong Quỷ giới?
"Khó trách vừa mới tỉnh lại, có thể nói chuyện được là ngài đã bảo con đi tìm Tô Trầm Hương... Thật sự rất kì lạ, làm sao ngài biết Tiểu Hương đã trở thành đệ tử của Bạch Vân Quan?"
Cho dù Tô Trầm Hương nhập vào người sống, nhưng trước đó Đại trưởng lão đã tạm biệt cô, làm sao biết được Tô Trầm Hương nhất định sẽ xuất hiện ở Bạch Vân Quan chứ?
"Trước đây ngài đã từng nói về Bạch Vân Quan cho Tiểu Hương nghe à?" Nhưng trước đó, Tô Trầm Hương không hề biết gì về Bạch Vân Quan, chắc không phải như vậy đâu nhỉ?
"Ai, thật nhiều chuyện!" Đại trưởng lão đột nhiên co quắp một chút, sắc mặt già nua tái xanh, nhét tấm bùa đào hoa đã vuốt phẳng vào trong chăn, nghiêm mặt nói: "Con không tinh ý gì cả, trưởng bối có chút bí mật thì làm sao? Chả nhẽ việc gì cũng phải báo cáo cho con à?Hừ!"
Ông ấy quay đầu lại, không thèm để ý đến Quan chủ, nhẹ nhàng hỏi Tô Trầm Hương: "Có phải bây giờ cháu có một người cha đúng không? Mời ông ấy đến gặp ông, ông muốn gặp cha của cháu."Ông ấy sờ lên cổ, thấp giọng thì thào: "Nghe nói là một người bình thường nhỉ? Không ngờ lại có thể cứu cái mạng già của mình."
← Ch. 148 | Ch. 150 → |