← Ch.134 | Ch.136 → |
"Quỷ, Quỷ Môn?"
"Sao thế, ông bị Quỷ Môn hạ chú, Quỷ Môn cũng không nói với ông à?"
Quan chủ khinh bỉ nhìn Trần Đường chật vật đến nực cười.
Người lui tới và giao dịch với Quỷ Môn, chẳng lẽ còn cảm thấy thật sự có thể trở thành bạn của Quỷ Môn sao?
Trong mắt những người ở Quỷ Môn, Trần Đường ngoại trừ ngốc nghếch nhiều tiền thì mạng sống của ông ta cũng khá có giá trị.
Tưởng sư huynh căng mặt, nhìn Trần Đường đang há hốc mồm không tin nổi.
"Không thể nào, không thể nào!" Trần Đường cũng nhìn thấy vòng tròn đen kịt trên cổ tay.
Vòng tròn màu đen lạnh giá đến mức xương cốt của ông ta gần như đông cứng.
Vừa rồi, ông ta vốn dĩ còn tưởng mình cảm thấy lạnh là vì lệ quỷ thâm nhập.
Nhưng bây giờ Trần Đường mới phát hiện ra, cơn buốt lạnh này đến từ chính cơ thể của ông ta.
Sự lạnh lẽo tỏa ra từ vòng tròn màu đen này truyền khắp cơ thể của ông ta.
Ông ta kinh hãi nhìn thứ đồ không rõ nguồn gốc này.
Tưởng sư huynh cũng đã thấp giọng nói với quan chủ: "Quỷ chú trên người Tiểu Hương lúc đó, bà ta nói là vật tế của Quỷ Vương. Theo lý mà nói..." Đều là người ở Quỷ Môn, bà lão đã chết đó hạ quỷ chú với người sống, hẳn là những người khác của Quỷ Môn cũng biết điều này.
Bởi vậy, trên người Trần Đường - người thường xuyên lui tới mật thiết với Quỷ Môn xuất hiện loại ký hiệu này, Tưởng sư huynh cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Điều khiến anh ấy thắc mắc lại là, rõ ràng Tô Trầm Hương bị hiến tế cho Quỷ Vương, cho dù bị hạ chú thì cũng không thấy thu hút những lệ quỷ khác.
Nhưng Trần Đường... sao ông ta lại thu hút nhiều lệ quỷ bình thường đến vậy.
Đương nhiên, "bình thường" là so sánh với Quỷ Vương của tòa thành Quỷ.
Người bình thường không có năng lực phản kháng, nếu gặp phải chuyện này thì quả thực sẽ rất nguy hiểm.
"Nguyền rủa cũng chia làm ba bảy loại. Có lẽ ông ta vẫn chưa đủ tư cách để hiến tế cho Quỷ Vương. Chỉ xứng cho cô hồn dã quỷ tùy tiện ăn một miếng thôi." Quan chủ nghĩ đến đám người Quỷ Môn, nhếch miệng lạnh lùng nói.
Dù có muốn hiến tế cho Quỷ Vương thì người ta cũng sẽ kén chọn, được chưa?
Như Tô Trầm Hương, cô gái nhỏ trẻ trung, hoạt bát lại xinh đẹp, có thể hiến tế cho Quỷ Vương, để Quỷ Vương ăn một bữa ngon.
Còn mặt hàng ghê tởm vô dụng như Trần Đường, đại khái người của Quỷ Môn cũng cảm thấy hiến tế loại mặt hàng này cho Quỷ Vương là sự xúc phạm với Quỷ Vương.
"Vậy ý nghĩa của quỷ chú này là gì?"
"Là để đề phòng ông ta rơi vào tay chúng ta rồi tiết lộ ra một số thông tin nội bộ của Quỷ Môn." Quỷ Môn và Trần Đường lui tới nhiều năm như vậy, đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện xấu.
Trần Đường dù nhiều dù ít cũng sẽ biết chuyện cơ mật của Quỷ Môn, sao có thể không để lại chút thủ đoạn nào đó trên người ông ta chứ?
Chỉ cần bị người của Bạch Vân Quan nhốt lại, quỷ chú lập tức được khởi động, Trần Đường sẽ bị lệ quỷ giết chết, đến lúc đó bí mật của Quỷ Môn có thể được giữ kín.
Thế nhưng cảm nhận được âm khí cuồn cuộn không ngừng tỏa ra trên người Trần Đường, sắc mặt quan chủ có chút kỳ quái.
Quỷ chú mà Quỷ Môn mới nghiên cứu ra trong những năm này có chút giống với phiên bản đơn giản hóa của "Mắt". -
Khắc quỷ chú thu hút lệ quỷ lên cơ thể người sống, đây là... lời gợi ý mà Quỷ Môn nhận được từ Trần Thiên Bắc năm đó sao?
Nhưng rõ ràng, so sánh "Mắt" của Trần Đường với "Mắt" hoàn chỉnh của Trần Thiên Bắc, nó chỉ là phiên bản đơn giản hóa kém chất lượng, ngoại trừ có thể thu hút được lệ quỷ thì ảnh hưởng của quỷ chú này đối với ông ta cũng sẽ càng lúc càng lớn.
Là phiên bản kém chất lượng, theo thời gian sẽ gây ảnh hưởng và khiến ông ta trở thành nửa người nửa quỷ, không còn cách nào nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Ngẫm lại, ít nhất thì ngoài việc xuất hiện âm khí trên người thì Trần Thiên Bắc vẫn chỉ là một người bình thường, lúc trước được "chế tác" tỉ mỉ, cơ thể miễn cưỡng có thể chịu được ảnh hưởng của âm khí, trong lòng quan chủ cảm thấy vui mừng cho Trần Thiên Bắc, sau đó lại trầm mặc nhìn Trần Đường.
Trần Đường, Trần Đường sắp sụp đổ rồi.
Cũng không biết là sợ hãi sau sang chấn gặp quỷ, hay là bị sốc khi phát hiện Quỷ Môn làm ra chuyện như vậy trên người mình.
Ông ta run rẩy nhìn Quan chủ Bạch Vân Quan.
Khi nhìn thấy cặp mắt vui mừng đó, mặc dù không biết Quan chủ đang vui mừng vì điều gì nhưng nỗi sợ hãi cực độ và sự đe dọa từ cái chết vẫn khiến cho Trần Đường nhát gan không khỏi nghiến răng hỏi: "Tôi, tôi sau này vẫn, vẫn sẽ gặp quỷ ư?"
Ông ta nhớ tới ba con lệ quỷ đáng sợ vừa rồi đã cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm.
Cuộc sống phong lưu vui vẻ của trước đây làm ông ta càng không muốn chấp nhận kết quả như vậy, Quan chủ suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Một khi lời nguyền này chưa được giải trừ, vậy thì e rằng ông không thể tránh khỏi sự hãm hại của lệ quỷ."
"Vậy giúp tôi giải trừ đi!" Trần Đường sụp đổ khóc thét.
Ông ta là thái tử gia của Trần Thị.
Ông ta là kẻ có tiền.
Ông ta có quyền có thế!
"Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không có cách nào để giải trừ lời nguyền này." Thứ đồ chơi mà Quỷ Môn nghiên cứu ra, Bạch Vân Quan cũng mới thấy chưa được bao lâu, vừa nhìn đã biết lời nguyền này không thể dễ dàng giải trừ.
Huống chi, nhìn vào sự sợ hãi sau khi gặp phải lệ quỷ của Trần Đường, mấy vị thiên sư của Bạch Vân Quan đột nhiên nghĩ tới Trần Thiên Bắc... Mới gặp ba con lệ quỷ đã cảm thấy sợ hãi rồi à?
Những năm này, Trần Thiên Bắc mấp mé bên bờ vực chết chóc, mười mấy năm sợ bị lệ quỷ cắn xé thì tính là gì?
Thậm chí Trần Thiên Bắc còn chỉ là một đứa trẻ.
Nghĩ đến điều này, cho dù vì dân phục vụ là nguyên tắc cơ bản của Bạch Vân Quan nhưng quan chủ Bạch Vân Quan cũng cảm thấy mình không có suy nghĩ cấp thiết buộc phải cứu người gì đó.
Huống hồ, ông ấy chưa từng gặp phải lời nguyền này, cho dù muốn giải trừ thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu, ông ấy thành thật nói với Trần Đường đang khiếp sợ ra mặt: "Ông cố chịu đựng một chút đi."
Đây là nói tiếng người sao?
Chịu đựng cái gì?
Chịu đựng việc ngày nào cũng gặp quỷ à?
"Không phải các người là thiên sư hả?"
"Thiên sư cũng chỉ là người bình thường. Ông Trần, tôi nghĩ ông đã hiểu được sự gian ác và độc địa của Quỷ Môn rồi. Bây giờ hãy nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc Quỷ Môn muốn làm gì. Đương nhiên, ông có thể lựa chọn không nói gì nhưng tôi muốn nhắc nhở ông. Nếu sau này Quỷ Môn muốn giết ông, bọn chúng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông đâu. Quỷ Môn còn đó, ông cũng chẳng sống nổi."
Quan chủ lòng dạ sắt đá, lạnh lùng nói với người bình thường cần giúp đỡ: "Cho dù chúng tôi có thể bảo vệ ông một lần, hai lần, nhưng ông phải hiểu, sức lực của chúng tôi có hạn, sẽ có lúc xảy ra sơ suất."
Giọng của ông ấy đều đều và không chút cảm xúc, Trần Đường run rẩy nhìn ông ấy.
Nhưng Quan chủ đã quyết định không tán gẫu với ông ta nữa.
Mười lăm tháng giêng còn phải lải nhải nói với ông ta chút chuyện vớ vẩn này, có đáng không?
Không thể để cho ông ấy ăn một chén bánh trôi đàng hoàng à?
"Được rồi, ông suy nghĩ lại đi. Thật ngại quá, tới hơi vội nên không mang quần áo cho ông thay, ông cố chịu một chút."
Quan chủ thấy Tưởng sư huynh đã loại bỏ hai lệ quỷ bị đập dưới kiếm gỗ đào, sau đó lại nhìn cửa phòng, phát hiện dường như không còn vấn đề gì, lúc này mới nói với Trương sư huynh có sắc mặt khó coi: "Cho ông ta một lá bùa hộ thân, bảo toàn tính mạng cho ông ta là được rồi."
Bùa hộ thân có thể giúp Trần Đường giữ được tính mạng.
Nhưng cũng chỉ có tính mạng.
Khi Quan chủ Bạch Vân Quan dẫn các đệ tử rời khỏi và vui vẻ đi ăn bánh trôi, Trần Đường ôm chặt bùa hộ thân cứu mạng mình, lại hoảng sợ khi nghe thấy bên tai mình truyền đến những tiếng nỉ non âm u lạnh lẽo.
Ông ta nơm nớp lo sợ, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh kia thì nhìn thấy một bóng người vặn vẹo treo ngược trên trần nhà.
Cái bóng nhìn chằm chằm người sống yếu đuối này bằng cặp mắt tham lam, tuy bị bùa hộ thân chặn lại không thể đến gần nhưng nó lại không nỡ rời đi, một mực ở lì trong căn phòng này.
Bóng dáng vặn vẹo này, còn có rất nhiều tiếng bước chân lộn xộn dường như đang bực dọc lượn lờ ngoài phòng, tất cả đều đè nặng lên trái tim của Trần Đường, tàn phá thần kinh yếu ớt của ông ta.
Đương nhiên, hết thảy những gì Trần Đường phải chịu đựng, cũng chỉ có bản thân ông ta biết.
Trần Thiên Bắc cũng không biết, người cha rác rưởi đó của cậu lại đang đón Tết Nguyên Tiêu với lệ quỷ.
Khóe miệng cậu giật giật nhìn Tô Trầm Hương trước mặt đang ăn mấy chén bánh trôi lệ quỷ.
Nhân mè đen, nhân hoa quả, nhân hoa hồng, ... Hôm trước thu hoạch được rất nhiều thức ăn từ ngôi làng của tập đoàn Trần Thị, vừa hay còn lôi ra được mấy túi bánh trôi lệ quỷ với nhiều hương vị khác nhau, Tô Trầm Hương bung xõa một phen, ăn bánh trôi đến quên cả trời đất, hoàn toàn không cảm thấy ăn nhiều bánh trôi sẽ không tiêu hóa được.
Cô ôm chén nhỏ xì xụp ăn, ngay cả nước chan tràn ngập âm khí cũng uống cạn.
Không dễ gì mới ưỡn cái bụng nhỏ ngả vào ghế, cảm nhận niềm vui đón tết, sau đó cô nhìn thấy Tô Cường xách một cái bình giữ nhiệt chuẩn bị ra ngoài.
"Muộn thế này mà cha còn ra ngoài à?" Tô Trầm Hương tò mò hỏi.
"Cha đưa chén bánh trôi cho ông Phương."
Tô Cường đáp.
Những năm trước, ông đều đợi con nghỉ ngơi rồi mới đi đưa đồ ăn thức uống cho ông Phương.
Lúc trước, vì còn nhiều trăn trở nên ông không muốn để Tô Trầm Hương xuất hiện trước mặt ông Phương lắm.
Nhưng hiện tại, ông Phương nói Tiểu Hương của ông rất tốt.
Tô Cường lập tức yên tâm, không giấu diếm chuyện mình và ông Phương có quen biết trước mặt Tô Trầm Hương, cũng không lo lắng đứa nhỏ sẽ vì tò mò mà xuất hiện trước mặt ông Phương nữa.
Ông vừa đổi giày vừa nói với Tô Trầm Hương: "Cha sẽ về ngay thôi. Nhân hai ngày này, cha lại giúp ông ấy mua nhiều đồ ăn với đồ dùng một chút để ông ấy đỡ tốn sức."
Sức khỏe của ông Phương không tốt, mấy năm nay đều là Tô Cường chăm sóc ông ta.
Bây giờ, ông lên thành phố sống cùng Tô Trầm Hương để chăm sóc cô đi học, vì vậy rất lo rằng ông Phương sẽ không có ai chăm sóc.
Trước khi đi xa, ông luôn mua thêm gạo, mì, dầu và những thứ tương tự cho ông Phương để ông ta đỡ tốn công đi mua.
Mặc dù hiện tại chợ và siêu thị đều có thể giao hàng tận nơi nhưng ông Phương là một lão già quái gở kỳ quặc, không thích tiếp xúc với người khác, cũng không thích người khác tìm đến cửa.
"Vậy con cũng qua đó xem nhé." Tô Trầm Hương bèn nói.
Tô Cường chần chừ.
Không sợ những thứ khác.
Chỉ sợ Tiểu Hương nhà mình mặt nóng áp mông lạnh*.
*ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững
Sợ rằng ông Phương đến cả cửa cũng sẽ không mở cho bọn họ.
Ông ta chính là một lão già quái gở vậy đấy.
"Dù sao đi nữa, ông... ông cụ cũng đã tặng con quyển sách quý như vậy, nói thể nào cũng xem như là trưởng bối của con." Tô Trầm Hương được chỉ điểm, tôn sư trọng đạo, lập tức xem ông Phương này là một trưởng bối của mình.
Tuy không biết vì sao ông cụ này quái gở và không thích để ý đến người khác như vậy, nhưng mà Tô Trầm Hương cảm thấy đa số các ông cụ đều có chút cá tính.
Cô không để trong lòng mà lục được từ đống đồ tết ở phòng khách không ít thực phẩm dinh dưỡng và thực phẩm bảo quản chân không.
Những đồ tết này đều là đồ tết mà các khách hàng tặng cô lúc trước, ngoại trừ những thứ đưa cho ông bà nội Tô ra thì còn thừa rất nhiều, Tô Trầm Hương dứt khoát đưa hết cho ông Phương.
Bổ sung sức khỏe cho ông cụ thật tốt.
Cô lục ra không ít đồ ăn và đồ dùng, sau đó nhìn Trần Thiên Bắc.
Trần Thiên Bắc méo xệch miệng giúp lệ quỷ mỏng manh yếu đuối xách những đồ tết này.
Nhân viên vận chuyển lại đăng nhập vào game.
"Nhưng ông Phương sẽ không nhận đâu."
"Ông ấy không thích ạ?"
"Đúng vậy." Tô Cường đau đầu nói: "Con không biết tính của ông Phương đâu. Trước đây cha cũng mua cho ông ấy chút đồ ăn và đồ dùng, nhưng mà ông ấy đều từ chối nhận, nói rằng ông ấy không muốn nợ ân tình của người khác, nếu không sau này..." Ông mơ hồ nói: "Nợ ân tình sẽ nhân từ dung túng."
Ông cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thật ra cha biết, ông ấy miệng lưỡi cay độc là thế, chủ yếu là muốn tiết kiệm tiền cho cha thôi." Thực phẩm dinh dưỡng không tốn tiền à?
Lúc trước, điều kiện của ông không được tốt, còn phải nuôi con gái, cuộc sống trôi qua rất chật vật.
Tô Trầm Hương cũng bị ông lão bướng bỉnh già mồm này làm cho ngây người.
Nhưng mà trên thế giới này, không có gì có thể làm khó được lệ quỷ.
Ánh mắt cô đảo quanh một hồi, nghĩ ra một chiêu.
"Nếu ông ấy không muốn, vậy cha cứ trực tiếp chất trước cửa cho ông ấy. Mấy thứ này nặng như vậy, ông ấy lại gầy nhom, có sức ném ra ngoài sao!"
Mua nài bán ép, lệ quỷ là người trong nghề.
← Ch. 134 | Ch. 136 → |