← Ch.119 | Ch.121 → |
Tô Minh hít một hơi thật sâu.
Chỉ có thể cố gắng tự nhắc nhở mình rằng chú nhỏ của anh ấy vẫn đang như hổ rình mồi ở bên cạnh thì anh ấy mới có thể nhịn được mà không đánh đứa nhỏ hư hỏng Tô Trầm Hương này.
Rất tức giận.
Còn đáng giận hơn cả ông chủ có lòng dạ hiểm ác.
Tôn Miêu cười to.
Cô ấy thích nhất là nhìn thấy anh họ đánh trẻ con, người mà cha mẹ cô ấy luôn miệng khen là tấm gương tốt, là mục tiêu tương lai của mình.
Cô ấy cũng thích thân thiết với em họ rồi tụ tập cùng nhau bắt nạt người khác.
Tiếng cười của đám nhỏ làm cho mấy người lớn đang ngồi cùng nhau đều nhìn qua.
Thấy Tô Minh nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể nhịn được, anh ấy thà rằng bị chú nhỏ của anh ấy đánh cũng phải vỗ nhẹ một cái vào sau đầu Tô Trầm Hương.
Cô gái nhỏ thấy ấm ức!
"Không được bắt nạt em gái!" Bác cả Tô liền nhíu mày nói.
"Đau quá." Tô Trầm Hương lại giả vờ đáng thương.
Tô Cường lập tức đau lòng.
Giữa tên nhóc thối và con gái nhỏ mềm mại, trong lòng tất cả mọi người trong nhà đều thẳng thừng thiên vị cô gái nhỏ.
"Cháu nhìn Tiểu Hương xem, còn không nỡ đánh trả. Vẫn là thấy thương anh mình." Bà nội Tô nhỏ giọng nói.
Tô Minh:...
Tô Minh kìm nén cơn giận, không nói gì rồi đưa tay xoa xoa mặt đứa nhỏ hư hỏng đang tươi cười rạng rỡ.
Tô Trầm Hương vội vàng đưa cái đầu nhỏ vào trong lòng bàn tay anh ấy.
"Tiểu Hương thật sự đã thay đổi rồi. Hiện tại con bé rất thân thiết với cha mình, mọi người cũng không lo lắng cho hai cha con nữa."
Bác gái Tô thấy con gái thân thiết với Tô Trầm Hương, trên mặt liền nhẹ nhõm, thấp giọng nói với Tô Cường: "Trước kia sợ Tiểu Hương không hiếu thảo với cậu cho nên mới vội vã giới thiệu vợ cho cậu. Hiện tại... Tiểu Hương cũng lớn rồi, thay vì tái hôn khiến Tiểu Hương khó chịu, có khoảng cách với cậu thì tốt hơn hết là nghe theo lời cậu, sau này chúng tôi sẽ không đề cập tới chuyện này nữa."
Trước đó, người nhà họ Tô hi vọng Tô Cường sẽ tái hôn là vì muốn ông có một gia đình hạnh phúc và có thêm đứa con hiếu thảo.
Ngày trước, rõ ràng Tô Trầm Hương không thân thiết với Tô Cường.
Hơn nữa còn chê bai cha mình tầm thường.
Vậy nên, người nhà họ Tô sao có thể không sốt ruột cho được.
Dựa vào Tô Trầm Hương để hưởng thụ hạnh phúc gia đình, đó không phải là mơ mộng viển vông sao?
Cho nên, hàng năm nhà họ Tô đều liên tục nhắc tới chuyện tái hôn của Tô Cường.
Nhưng hiện tại, nếu Tô Cường đã an ổn tuổi già, hơn nữa Tô Trầm Hương cũng sắp vào đại học, lại còn rất hiếu thảo, cho nên nhà họ Tô sẽ không ép buộc gì nữa.
"Việc tái hôn rất phiền phức, hơn nữa, em cũng đã quen rồi. Đừng nói đến chuyện này nữa." Tô Cường gãi đầu thật thà nói.
Tô Trầm Hương không cấm ông không được tái hôn nhưng tôn trọng nguyện vọng của cha nên cũng không bắt Tô Cường tái hôn.
Hiện tại, Tô Trầm Hương rất phật hệ*.
*Phật hệ có nghĩa là thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất cả, vạn sự tùy duyên.
Tất cả đều làm theo tâm nguyện của Tô Cường.
Nếu như ông có mong muốn tái hôn, vậy cô cũng sẽ ủng hộ Tô Cường tái hôn.
Nhưng nếu đúng là không có, vậy tại sao cô phải đem cái gọi là "Hạnh phúc" áp đặt lên người cha cô, nhất định cảm thấy tái hôn mới gọi là cuộc sống viên mãn, ép Tô Cường tái hôn? -
Cô nhường quyền lựa chọn cho cha mình.
Tô Cường thấy con gái không ép mình tái hôn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn toàn không còn lo lắng chuyện này nữa.
"Hiện tại em sống rất tốt."
"Trước kia cậu cũng nói như vậy." Bác Tô hừ một tiếng nói.
Trước kia, cho dù Tô Trầm Hương làm ầm ĩ như thế nào, Tô Cường cũng chỉ nói một câu.
"Hiện tại rất tốt."
Cho dù đã qua bao lâu thì ông vẫn nói những lời này.
"Nhìn dáng vẻ của Tiểu Hương bây giờ, chắc Từ Lệ đã khiến con bé tổn thương sâu sắc lắm. Đứa bé này cũng đáng thương thật, còn nhỏ như vậy mà đã bị mẹ bỏ rơi, Từ Lệ thật sự không phải con người mà." Bác Tô mềm lòng.
Tuy trước kia giận Tô Trầm Hương làm ra một số chuyện tổn thương lòng người, nhưng nhìn thấy Tô Trầm Hương trở nên "hiểu chuyện", ngẫm lại thì cô còn nhỏ như vậy mà đã chịu nhiều tổn thương, bà ấy lại cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Bà ấy thở dài, liền cúi đầu hỏi Tô Cường đang không nói lời nào: "Từ Lệ đâu? Từ Lệ đã làm gì Tiểu Hương?"
"Bà ấy nợ Tiểu Hương một mạng." Tô Cường lẩm bẩm nói.
"Tôi cũng nghe Tiểu Minh nói là bà ta vứt Tiểu Hương trên đường ra vùng ngoại thành, trời vừa tối vừa mưa, nếu không phải đúng lúc Tiểu Minh đi qua đó thì quả thật là đã mất mạng rồi." Bác Tô nói.
Tô Cường không nói gì.
Ông nắm chặt tay.
"Trước kia bà ta làm phu nhân chủ tịch, nhà bà ta đắc ý đến mức ngay cả tôi cũng biết. Còn nói cháu gái bên ngoại bà ta làm minh tinh lớn rồi, kết quả chẳng phải vẫn bị người ta mắng chửi đến mức không dám đi ra ngoài sao. Chuyện Tiểu Hương ở trên mạng, tôi đã nghe Miêu Miêu nói, thật sự rất đáng giận. Người nhà họ Từ chính là loại người này. Cậu nói xem sao lúc trước cậu lại coi trọng loại người này vậy hả?"
Nhà mẹ đẻ của Từ Lệ ở ngay đầu thị trấn, thật ra đều là người địa phương, nếu không thì trước đây chuyện Từ Lệ làm phu nhân chủ tịch, Tô Trầm Hương cũng không thể biết trước được, sau đó hỏi thăm chuyện của Từ Lệ ở trong thành phố rồi tìm tới tận cửa.
Nghĩ tới dáng vẻ đắc ý, bỉ ổi của nhà họ Từ lúc trước, bác Tô nhổ nước bọt.
Tô Cường lại hỏi: "Từ Lệ và An Gia Gia vẫn chưa quay về thị trấn sao?"
"Không có. Không phải Từ Lệ dẫn theo An Gia Gia đi du ngoạn khắp cả nước rồi sao? Vì vậy mà lúc trước nhà họ Từ rất khoe khoang đó."
Lâm tổng không phải nhân vật mà ngày nào cũng lên tin tức, cho dù ly hôn cũng không có lý do gì gây xôn xao.
Cho nên, người trong thị trấn vẫn chưa biết Từ Lệ đã ly hôn, đã không còn là phu nhân chủ tịch nữa. Còn tưởng rằng bà ta làm trò phu nhân nhà giàu có, thong dong dắt cháu gái đi khắp cả nước giải sầu.
Nghe nói Từ Lệ không trở về, Tô Cường thấy hơi đáng tiếc. Hiện tại ông cũng có cách liên lạc với Bạch Vân Quan, còn muốn báo cáo chuyện xấu trước đó của Từ Lệ rồi giao bà ta cho cục cảnh sát.
Chuyện của Lâm tổng chắc chắn cũng có liên quan tới Từ Lệ.
Nhưng nếu không thấy bóng dáng của Từ Lệ, Tô Cường cũng sẽ không nói gì nữa, thu xếp cùng mọi người ăn cơm.
Cho đến trước Tết, ngày nào nhà họ Tô cũng rất náo nhiệt.
Tôn Miêu dẫn Tô Trầm Hương cùng đi gặp bạn học cấp ba của mình, cùng nhau đi dạo phố, không để Tô Trầm Hương ở nhà cô đơn.
Tô Trầm Hương còn cảm thấy khá vui vẻ khi được ở thị trấn này.
Ngoại trừ không gặp lệ quỷ nào có thể ăn được, nhưng đó cũng chứng tỏ thị trấn này an toàn.
Nhưng có một ngày Tô Trầm Hương oán giận nói trong thị trấn không có lệ quỷ, Tô Cường liền mỉm cười.
Ông hiền lành bưng một đĩa khoai tây chiên lớn cho con gái.
Khoai tây chiên này được lấy ra từ lệ quỷ mà Bạch Vân Quan đưa tới, béo ngậy, ăn rất ngon.
Tô Trầm Hương cầm miếng khoai tây đỏ như máu chấm vào sốt cà chua, ăn ngon đến mức suýt chảy nước mắt.
Đã có đồ ăn nên cũng không cần để ý trong thị trấn có nhiều cơm hay không nữa, cô liền gác việc bắt quỷ qua một bên.
Đợi đến giao thừa, bọn họ đều tề tựu đông đủ ở nhà ông bà nội Tô.
Một bàn đầy đồ ăn ngon, Tô Cường còn tự mình làm cho cô rất nhiều món ăn, đặt riêng một chỗ cho cô.
Tô Minh đã quen việc Tô Trầm Hương ăn mảnh, thuận tiện giải thích với người nhà, đây là để "bồi bổ" cho Tô Trầm Hương. Tôn Miêu là người trẻ tuổi, cảm thấy "bồi bổ" này có ý nghĩa hơi lạ, mỉm cười giải thích thêm.
Tuy không hiểu mấy chuyện mới mẻ nhưng trong suy nghĩ truyền thống giản dị của lớp người già, trẻ con học tập vất vả và còn phải phát triển cơ thể, ăn một mình cũng nên.
Bởi vậy, Tô Trầm Hương cũng không cần tự mình mở miệng nói dối, ngay trong dịp Tết, cô ăn đồ ăn mà mình đã để dành trước đó, thậm chí còn được các trưởng bối thi nhau gắp đồ ăn cho.
Cô còn được nhận tiền mừng tuổi.
Rất dày.
Đều là tâm ý của các trưởng bối trong nhà.
Lệ quỷ hài lòng đến mức cười tươi lộ ra cả hàm răng trắng như tuyết.
Cô là lệ quỷ mà cũng có tiền mừng tuổi.
Tới ngày mùng một Tết, cô còn gửi lời chúc mừng năm mới tới những người thân thiết qua điện thoại, thuận tiện gọi điện thoại cho Trần Thiên Bắc để biểu đạt sự nhung nhớ của mình.
Trần Thiên Bắc có gặp quỷ mới tin cô, hừ một tiếng, có lẽ là vì ngại ngày Tết không được nổi cáu nên cũng không nói lời châm biếm, chỉ dặn dò Tô Trầm Hương đừng quên làm bài tập.
Điều này đột nhiên nhắc nhở Tô Trầm Hương, cô vội vàng dành thời gian rảnh rỗi làm bài tập, nhân tiện mấy ngày đầu năm mới đi chúc Tết người thân ở khắp nơi, thu hoạch được rất lớn.
Cuối cùng, sau ngày mùng tám Tết, cô mới được nghỉ ngơi.
Tuy tiền mừng tuổi nhiều nhưng lệ quỷ phải vất vả chạy khắp nơi cũng rất vất vả.
Tôn Miêu cũng chuẩn bị rời đi.
"Chị không ở với bác thêm vài ngày nữa sao?"
"Trước đó đã nói với bạn học là sẽ cùng nhau trở lại trường, hơn nữa hiện tại chị đang làm gia sư, lại còn chuẩn bị đi học lại nữa." Con cháu của nhà họ Tô đều đi làm thêm, Tôn Miêu và Tô Minh giống nhau, từ khi bắt đầu lên đại học sẽ không nhận tiền sinh hoạt từ người nhà nữa.
Trên tay cô ấy vẫn đeo sợi dây mà Tô Trầm Hương đã bện cho cô, nhanh nhẹn thu dọn hành lý xong rồi cười nói với Tô Trầm Hương: "Hay là em trở về cùng chị đi? Chị dẫn em đi ăn món ngon ở cạnh trường bọn chị."
"Sau này em sẽ đi ạ."
Trường đại học của Tôn Miêu vừa khéo ở thành phố mà Phí sư huynh đang phụ trách.
Trong thời gian ngắn, Tô Trầm Hương và Phí sư huynh đã trở thành hai người bạn cùng chung suy nghĩ trao đổi những món ăn ngon với nhau, sau này chắc chắn phải tới chỗ Phí sư huynh xem thử.
"Nếu em tới đó thì nhớ gọi cho chị nhé. Chị sẽ bảo vệ em." Hết Tết, Tôn Miêu vô cùng vui vẻ rời đi trước.
Cô ấy đi rồi, Tô Trầm Hương cũng chỉ có thể chơi với Tô Minh.
Tô Minh vô cùng đau khổ.
Khi nói chuyện điện thoại muốn nói mấy câu nhớ nhung với Tần Mỹ, luôn luôn có em họ ngồi bên cạnh.
Hơn nữa, Tần Mỹ vừa nhìn thấy Tô Trầm Hương trong video liền hét chói tai, muốn tâm sự với Tô Trầm Hương.
Thành ra Tô Minh không được nói chuyện với mỹ nhân.
Nếu không phải Tô Trầm Hương sợ sự nhiệt tình của người sống, vậy thì Tô Minh đã không được nói gì rồi.
Bởi vậy, dù sao Tô Trầm Hương cũng không có việc gì làm, ngoại trừ làm đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thuận trước mặt ông bà nội thì đều trốn ở trong nhà làm bài tập, ôn tập chuẩn bị bài học.
Cô chăm chỉ đọc sách như vậy khiến Tô Cường rất đau lòng, lấy đồ dự trữ ra làm vài món bồi bổ cho con gái.
Nhưng... đối với một lệ quỷ một ngày có thể ăn cả bánh sầu riêng ngàn lớp cộng thêm một bánh bông lan cuộn red velvet thì đồ dự trữ có vẻ không đủ.
Tô Cường thấy đồ Tết nhanh chóng giảm xuống, trong lòng lo lắng nhưng ngoài miệng không nói gì.
Tô Trầm Hương cũng cảm giác mấy ngày gần đây mình ăn hơi nhiều.
Bởi vì Trần Thiên Bắc không ở bên cạnh nên cô cố gắng tiết chế một chút, cũng coi như vừa đủ.
Nhưng cô càng thêm nhớ Trần Thiên Bắc và mình đang xa cách hai nơi.
Chỉ là... rất nhớ cậu ấy.
Ngày hôm nay, Tô Trầm Hương đang làm bài tập, còn Tô Cường đang nấu cơm thì đột nhiên chuông cửa trong nhà vang lên.
Không ngờ lúc này lại có người tới, Tô Cường quay đầu lại khiến dầu lạc trong tay hắt lên người.
Chuông cửa kêu dinh dong, mặc kệ trên người dính dầu lạc, Tô Cường vội vàng đi mở cửa.
Tô Trầm Hương đang ở trong phòng, thò đầu ra thì thấy quần áo trên người cha cô dính dầu mỡ, vội vàng chạy vào phòng Tô Cường lấy quần áo cho ông thay.
Cô rất ít khi vào phòng Tô Cường, trong phòng sạch sẽ lại đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường, tủ quần áo khá lớn và tủ đầu giường ra thì những thứ còn lại đều rất đơn giản.
Tô Trầm Hương trực tiếp mở tủ quần áo trông có vẻ rất lớn trong phòng, lấy chiếc áo len duy nhất từ bên trong ra.
"Cộp cộp".
Ổ khóa của một cái thùng lớn ở dưới đáy tủ quần áo bị áo len móc phải, theo âm thanh này bị mở ra.
Tô Trầm Hương vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy hoài nghi, cúi đầu mở thùng ra, một đồ vật quen mắt duy nhất xuất hiện bên trong thùng.
Một cái hộp nhạc.
Hộp nhạc này giống hệt như cái trên bàn học trong phòng cô, từng là quà sinh nhật của Tô Trầm Hương.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |