Sau này còn gặp lại
← Ch.15 | Ch.17 → |
Editor: Jesse Tran
Chúc mừng 20/10 muộn nhé:3
"Bát Bảo Tang Bát Bảo Tang tớ là Đa Bảo tớ là Đa Bảo!"
"Bát Bảo nhận được Bát Bảo nhận được, Đa Bảo tương xin trả lời Đa Bảo tương xin trả lời!"
Rốt cuộc, đã đếm ngược được đến ngày rời khỏi Giang thị, trưởng phòng phụ trách đào tạo cũng đã cấp cho cô một cái chứng chỉ, Đa Bảo vui mừng khôn xiết, chính là tâm trạng muốn nhảy cẫng hoan hô! Được thừa nhận thực lực phải hay không, tới không uổng phí phải hay không! Rốt cuộc cũng được về, Hứa Đa Bảo cô chiến thắng trở về rồi, đại sự bực này há có thể có thể thiếu hai cực phẩm ký túc xá! Cho nên ngày hôm nay hết giờ làm cô thật hưng phấn gọi điện thoại cho Bát Bảo.
"Cuối tuần Quả nhân học thành trở về, đặc biệt hạ mệnh các đồng chí tiếp giá!"
"Dạ! Chúng tiểu nhân cung nghênh thánh giá!"
"Nếu là có thịt cá thì cực tốt!"
"Chúng tiểu nhân cần phải chuẩn bị thỏa đáng an ủi Ngô Hoàng vất vả"
"Trọng thưởng!"
"Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, ân trạch tứ hải, phổ thiên đồng khánh! Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế ~"
Cái gọi là núi cao còn có núi cao hơn, trang bức gặp trang bức* càng giả bộ càng nhiệt.
* Trang bức: 装逼: người TQ thích giả tạo, giả vờ nguy hiểm. Trang bức là những người chuyên tỏ ra nguy hiểm, thích diễn sâu như vậy.
Nhưng Đa Bảo lại thích thú, phải biết kể từ khi vào Giang thị học bổ túc, cô đều không gặp mấy con người đặc sắc ở ký túc xá, Giang thị cách nhà mình rất gần, chiều nào Đa Bảo cũng về nhà mình, hai tháng đó! Có chừng hai tháng không gặp các chiến hữu, hôm nay sẽ giải phóng, sẽ từ tiền tuyến trở lại, tâm tình Đa Bảo kích động và mênh mông bực nào đây!
Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, mặc dù Giang thị cực tốt, nhưng cuối cùng địa phương quá quy củ cũng không thích hợp với Đa Bảo, vẫn là công ty mình tốt, hơn nữa ở Giang thị đào tạo hơn hai tháng, Đa Bảo càng thương nhớ những ngày còn ở công ty mình.
Chỉ tại ban đầu cô không biết quý trọng, chỉ có mất đi mới hối hận không kịp, may mà không phải một đi không trở lại, nếu không cô phải hát bài nông nô nổi dậy rồi! Còn có cái tên yêu nghiệt chết tiệt đó! Cô muốn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đứng ở trước mặt cậu ta, sau đó tuyên cáo Hứa Đa Bảo cô trở lại!
Càng nghĩ càng vui vẻ, Đa Bảo cởi Rùa con từ dưới đất nhà để xe ra ngoài, tâm trạng vui sướng.
Lẩm nhẩm bài hát, cô lại hóa thân thành Audrey Hepburn chuẩn bị về nhà, lại thấy bóng dáng cao thẳng mới chậm rãi đi ra ngoài từ tòa nhà Giang thị.
"Mộc Hi!" Đa Bảo cảm thấy người quen tất nhiên phải chào hỏi, nên dừng xe kêu anh một tiếng.
Anh vốn giống như đang nói điện thoại, một tay cầm điện thoại di động, một tay ưu nhã khẽ đặt trong túi quần Tây, giơ tay nhấc chân cũng hết sức tự nhiên lại làm cho Đa Bảo cảm thấy hết sức có mùi vị, về phần rốt cuộc là mùi vị gì, Đa Bảo cũng không nói được.
Hình như là nghe thấy cô gọi, anh dần dần ngẩng đầu, sau đó thấy cô ngồi trên Rùa con màu hồng cách đó không xa đang mỉm cười vẫy tay với anh.
Nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, anh từ từ thu hồi ánh mắt ngắt điện thoại di động, sau đó bước đến......
"Anh cũng vừa tan việc sao?" Đa Bảo đội mũ bảo hiểm màu hồng hỏi anh, mắt có vẻ tròn vo thật đáng yêu.
"Ừ." Lúc Cọc Gỗ trả lời rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô.
"Anh về bằng gì? Không có xe lên tôi đèo!" Trong tòa nhà Giang thị có thang máy đến ga ra ở tầng hầm, nhân viên tan việc lấy xe đều trực tiếp đi thang máy, nhưng Đa Bảo lại nhìn thấy anh đi ra từ cửa, ai, một trưởng phòng nhỏ bé ở công ty con, đoán chừng hòa nhập cũng không dễ dàng, cũng không phải không tin anh không có xe, chỉ là hiện tại giá xăng mắc như vậy, đi5en6anl54eq3uydđo0n cần phải tiết kiệm có phải hay không, quốc gia cũng cật lực đề xuất phương án màu xanh lá cây bảo vệ môi trường, hơn nữa hiện tại thành thị kẹt xe nghiêm trọng như vậy, nhất là giờ cao điểm, cho nên rất nhiều thành phần tri thức tình nguyện ngồi xe buýt cũng không muốn lái xe, điểm này Đa Bảo có thể hiểu được, dù sao Tứ Hỉ lại không hay đi Rùa con, Đa Bảo lấy làm xe đi làm luôn.
Đa Bảo phóng khoáng mời mọc Cọc Gỗ, nhưng Cọc Gỗ cũng không chút động lòng, thậm chí vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Chẳng lẽ là anh ghét bỏ Rùa con của cô?
"Mộc Hi à! Mặc dù xe điện của tôi đây thoạt nhìn chỉ là xe điện bình thường, nhưng nó là xe điện từng trải! Từng va chạm với một chiếc Maserati cũng may mắn thoát nạn! Kỹ thuật lái xe của tôi khá tốt, nếu không anh ngồi lên thử một chút!" Đa Bảo trước sau như một thịnh tình muốn mời, còn dời mông nhỏ của mình nhường chỗ cho anh.
Nhưng sắc mặt Cọc Gỗ không có chút nào thay đổi, trấn định trong chốc lát rồi chậm rãi mở miệng, "Hứa Đa Bảo, ý tốt của cô tôi xin nhận, chỉ là...... màu sắc này.. .... tôi không quá thích hợp......"
Cọc Gỗ gần như là nói từng chữ, Đa Bảo mới chợt hiểu ra, đúng rồi, Cọc Gỗ là đàn ông, đàn ông ngồi trên xe điện màu hồng có vẻ rất quái lạ.
Trong nháy mắt trong đầu hiện lên hình ảnh cô hóa thân Audrey Hepburn, phía sau là Cọc Gỗ oai phong tuấn tú.
Không biết thế nào, Đa Bảo cảm thấy...... hình tượng này cũng rất tốt đẹp.
"Được rồi, vậy anh muốn đi chen xe buýt nữa ahả?" Bây giờ Đa Bảo cảm thấy Cọc Gỗ cũng rất thê thảm, nói thế nào cũng là một trưởng phòng, không ngờ còn gian khổ mộc mạc như vậy.
"Nhà tôi ở gần đây, tản bộ rất tốt." Cọc Gỗ cũng rất lạnh nhạt nói, giống như coi mọi thứ rất nhẹ nhàng.
Đa Bảo gật đầu một cái, đang chuẩn bị chào hỏi đi đột nhiên phát lên những thứ gì lại mở miệng, "Cuối tuần anh cũng được thả chứ hả? Chúc mừng trước nha, đồng chí! Chúng ta cách mạng thành công!" Đa Bảo nói xong lại không tự chủ cười nhẹ, lúc nhìn vào mắt Cọc Gỗ, khóe miệng Cọc Gỗ cũng chứa nụ cười.
Đa Bảo cảm thấy đó là nụ cười thắng lợi giữa tri kỷ trong hoạn nạn, không cần nhiều lời! Mọi người đều giống nhau, tất cả không cần nói, cô hiểu! Cô hiểu!
"Cô rất chờ mong?" Bỗng dưng Cọc Gỗ hỏi một câu như thế.
"Dĩ nhiên rồi, sao Giang thị có thể giữ được một con người bé nhỏ như tôi, nhiều quy củ như bị nuôi nhốt vậy, tôi không chịu được, tôi á...... Tôi vẫn thích hợp hình thức nuôi thả ở công ty chúng tôi." Đa Bảo rất tự biết rõ, chưa bao giờ tham vọng quá cao mà nghĩ chuyện không thiết thực, lấy tiêu chuẩn nhân viên Giang thị, cô muốn ở lại chỗ này quả thực là viển vông.
"Không đi anh còn muốn ở lại chỗ này hay sao?" Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Cọc Gỗ, Đa Bảo bỗng cảm thấy anh là người có chí khí, xã hội hiện tại cần người dám dũng cảm liều mình như vậy.
"Ai. .... . Chim sẻ không hiểu được chí hướng của thiên nga, Mộc Hi à, về sau nếu anh phát đạt ở Giang thị nhớ mời tôi ăn cơm ở nhà ăn nhiều hơn nha!" Đa Bảo cảm thán, dù cô là chim sẻ không hiểu được chí hướng của thiên nga là anh, nhưng cô vẫn sinh lòng nhớ mong với cơm của Giang thị, bây giờ nói không bỏ được gì, cô thật sự không bỏ được thức ăn ở Giang thị, thật ngon!
Suy nghĩ của kẻ tham ăn rất là khó hiểu, nhưng Cọc Gỗ lại giống như hiểu được sau đó nghiêm nghị đáp lại, "Được."
"Trượng nghĩa!" Đa Bảo càng cảm thấy anh không tệ, "Vậy, Mộc Hi, còn một ngày để chúng ta kề vai chiến đấu, vượt qua gian nan hiểm trở, cùng nhau trở về với lồng ngực của công ty mẹ đi!" Đa Bảo nói dõng dạc, thật nghĩa khí và hăng hái. Dinendnanlneqyuyd0onn
"Không ngừng cố gắng." Cọc Gỗ giống như là bị cô ảnh hưởng, cũng hô khẩu hiệu.
Đa Bảo ôm quyền, "Mộc huynh! Sau này còn gặp lại!" Đội mũ bảo hiểm cẩn thận, cô như chiến sĩ thấy chết không sờn.
"Sau này còn gặp lại!" mặc dù Cọc Gỗ không ôm quyền, nhưng là ánh mắt thành thật và vẻ mặt nghiêm túc khiến Đa Bảo thấy được chính nghĩa và nghiêm nghị của anh.
Sau đó Đa Bảo gật đầu, Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê
Tráng sĩ một đi không trở về!
Đưa mắt nhìn bóng xe cô rời đi, cho đến càng ngày càng xa sắp biến mất không thấy, trong mắt Giang Mộ Hi mới dần dần hiện ra nụ cười.
Nhẹ nhàng cầm điện thoại di động lên, mở cuộc gọi vừa gọi......
"Trợ lý Trì...... Nhân viên không tuân thủ kỉ luật lần trước...... đào tạo thêm bốn tháng để cảnh cáo......"
← Ch. 15 | Ch. 17 → |