Rối trí
← Ch.038 | Ch.040 → |
Người ta thường nói rằng, trên đời này không có gì gọi là vĩnh cữu kể cả đó là tình yêu. Nhưng với tôi... tình yêu chính là thứ thiêng liêng và vĩnh cữu, nó không bao giờ tự mất đi mà chuyển từ trạng thái này sang trạng thái khác.
Kể từ khi gặp anh, một cậu bạn cùng trường đầy sự lạnh lùng quyến rũ, một cậu bạn cùng trường luôn trêu chọc nhưng lại quan tâm cô sâu sắc. Và hiện tại lúc này, một người đàn ông đứng ở vị trí cao nhất thiên hạ, một vị vua oai phong và mưu lượt... thương dân như con. Có điều hiện tại có chút nhầm lẫn, anh ta không hề có ý định cứu cô cùng chạy thoát thân mà chỉ nhếch môi cười dửng dưng dù cô đang bị trói chặt.
- Triệu Tuấn Phong, có chết ta cũng sẽ quay về tìm huynh... sẽ cả đời đeo bám huynh. - Ngọc Hân không còn nhìn thấy Tuấn Phong nữa... bóng tối bao phủ khắp nơi trong khu rừng vắng... bóng trắng của anh cũng dần tan biến.
Tiếng hét của cô vang vọng núi rừng, những con thú giật mình chạy náo loạn khắp nơi khiến tiếng động càng thêm phần kì dị. Lúc này Ngọc Hân mới thật sự cảm thấy sợ, cô không sợ chết... chỉ là cô sợ cái cảm giác bị bỏ mặc một mình, cảm giác như sẽ không còn có thể nhìn thấy Tuấn Phong nữa.
- Nhưng... là Tuấn Phong hay Uy Phong... thật ra là bản thân mình đang nghĩ đến ai? - Ngọc Hân khẽ cuồi đầu nhắm mắt lại... hình ảnh chàng trai cầm trên tay thanh gươm với vết thương túa máu hiện ra, cô liền lắc đầu mở mắt ra nhưng phía trước chỉ toàn màu đen tối.
Tiếng xòa xạt gần hơn, gần hơn nữa... cô nghe tiếng gầm gừ của nhưng con thú hoang, tiếng săn mồi vào đêm của mãnh thú.
Triệu Tuấn Phong chỉ muốn trêu chọc tên nhát gan yếu đuối Đồng Lân kia một chút vì hắn ta dám hành xữ vô lễ với anh, nhưng thật sự không thể hiểu nỗi tên nam nhân kia... một câu kêu cứu mạng cũng không có...
- Hay là sợ đến ngất đi rồi. - Tuấn Phong tự hỏi.
Anh nhanh chóng bước về nơi Đồng Lân vẫn còn bị trói, tuy nhiên vẫn không nói một lời.
Ngọc Hân nghe tiếng bước chân ngày một gần mình, cô hoàng sợ đến mức không còn thốt ra tiếng...
- Uy Phong, cứu em... - Cô cảm nhận được tiếng bước chân dặm lên lá khô càng lúc càng tiến gần về phía mình... bỗng dưng lại hét lên...
Là cô vừa gọi Uy Phong ư...
Triệu Tuấn Phong hơi nhíu mày, người nam nhân mang tên Uy Phong kia là ai... rất quan trọng với Đồng Lân ư, vì sao lúc nguy hiểm nhất tên tiểu tử này lại gọi tên hắn ta.
- Không có Uy Phong, có Triệu Tuấn Phong ta mà thôi. - Tuấn Phong khẽ lên tiếng. - Ta không phải đến để cứu ngươi, chỉ muốn tự tay mình trừng trị ngươi.
Tuấn Phong cởi trói cho Ngọc Hân, tuy nhiên lại đứng cách xa cô giống như sợ bị lây dịch bệnh. Anh lên tiếng:" Ngươi không được phép đến gần ta... nếu sợ bị chém đầu thì ra khỏi khu rừng này nên cút khỏi mắt ta."
- Hoàng thượng, là ngài sợ thiên hạ biết chuyện tôi và ngài hôn nhau ư? - Ngọc Hân bật cười.
- Đồng Lân, đừng thấy ta không trị tội ngươi mà cuồng ngôn... ta có thể ngay tại nơi này ban cho ngươi cái chết. - Triệu Tuấn Phong nghiêm mặt.
- Tôi còn muốn ngài tự tay giết chết tôi... như thế tôi có thể thanh thản mà ra đi. - Cô đáp.
- Nhà ngươi... nhà ngươi... thật là chọc ta tức chết mà. - Triệu Tuấn Phong thật sự muốn một chưởng mà giết chết tên tiểu tử trước mắt. Nhưng bản thân không phải là kẻ có thể tùy ý hạ sát bất cứ ai.
Trời đã nhá nhem sáng, anh và cô đã đi được xuống lưng chừng núi... mọi thứ có thể lờ mờ nhìn thấy... cô thấy vết thương trên tay anh bắt đầu rỉ máu nhiều hơn, có lẽ là do vận động mạnh.
- Tay huynh vẫn còn chảy máu. - Ngọc Hân nhanh chóng bắt lấy tay Tuấn Phong mà nói.
Tuấn Phong nhanh chóng hất ngã cô:" Ta đã ra lệnh, ngươi không được chạm vào ta."
- Tôi chỉ muốn giúp huynh xem lại vết thương. - Ngọc Hân từ từ đứng lên mà đi về phía Tuấn Phong. - Chỉ cần cho tôi chăm sóc vết thương đang chảy máu kia... khi ra khỏi khu rừng này tôi sẽ không theo huynh nữa.
Tuy đó thật sự là điều mà anh mong muốn nhưng khi nghe chính miệng Đồng Lân nói ra thì trong lòng có chút hụt hẫng... cảm giác cũng không thể nào diễn tả được. Bàn tay anh như tê đi, cơn đau từ vết thương đã khiến anh không còn chút sức lực.
Ngọc Hân vì biết vết thương trên tay Tuấn Phong là khá nặng nên cô đã cất giấu một chút thuốc lào trong người mà đắp lên vết thương kia sau đó tự xé chiếc áo của mình mà băng bó lại. Cô tỉ mỉ băng bó nhẹ nhàng không khiến cho Tuấn Phong bị đau hơn, cô xem như đây là điều nhỏ nhoi mà cô có thể làm được vì anh... Giống như trước kia, cô thật sự đã làm được điều gì cho Uy Phong đâu... chỉ mang đến cho anh ấy những rắc rối và đau buồn.
Tuấn Phong đưa mắt nhìn tên nam nhân đang chăm sóc vết thương cho mình, nhìn hắn ta dùng thứ thuốc lào mà bọn phương bắc nhiều lần mong muốn giao thương nhưng đều bị anh từ chối, vì saohắn ta lại dùng nó mà băng bó vết thương.
- Dùng thứ này băng bó vết thương ư?
- Đừng xem thường nó, ngày xưa khi mẹ tôi còn sống rất hay dùng để cầm máu mỗi khi tôi bị đứt tay chảy máu. - Ngọc Hân vừa cười vừa nói. - Tuy nhiên anh phải nhanh chóng quay về mà gặp thái y... nó chỉ giúp anh cầm máu thôi.
- Đồng Lân, mẹ ngươi mất rồi ư? Còn gia đình ngươi... ta chưa từng nghe nhắc đến.
- Cha mẹ tôi đều đã mất... - Cô vừa băng vết thương cho anh vừa nói.
Sau khi băng xong vết thương, Ngọc Hân đưa mắt nhìn Tuấn Phong khẽ nở một nụ cười thật tươi mà nói:" Xong rồi, anh mau quay về kinh thành... có lẽ Tứ vương gia đang lo lắng tìm anh."
- Còn ngươi...
- Ngài lo lắng cho tôi ư... ngài muốn lập tôi làm hậu sao? - Cô châm chọc.
- Ngươi... tốt nhất sau này đừng gặp ta nữa... nếu không ta sẽ không tha cho người dễ dàng như hôm nay.
Tuấn Phong nói xong nhanh chóng bước ra phía xa Đồng Lân, chia tay tên tiểu tử này quả nhiên là khiến anh không vui nhưng nếu thật sự hắn thích đàn ông... không thể giữ bên cạnh được nữa.
Ngọc Hân mỉm cười nhìn Triệu Tuấn Phong bước đi... cô nhìn xung quanh khu rừng lúc này ánh sáng ban mai đã chen vào từng kẽ lá... từng chú chim đang cạm cuội bay khắp nơi kiếm mồi... phía trên cao những chú sóc đang đùa giỡn nhanh nhạy.
- Uy Phong... em thật là một con người không tốt. - Cô đừng giữa khu rừng khẽ nói. - Khi đó trái tim em bỗng dưng hướng về một con người giống hệt anh nhưng không phải là anh, nhưng khi em khó khăn nhất lại gọi tên anh... là em quá ích kỉ phải không... Uy Phong...
Cô khóc... nước mắt cô rơi ướt cả tà áo...
Cả một ngày không ăn không uống... lại rơi vào tâm trạng rối tung lên với bao nhiêu cảm xúc và suy nghĩ trong đầu... Ngọc Hân ngã xuống đất rơi vào trạng thái mê man...
****
- Công tử, công tử... ở đây có người ngất đi. - Một tên đi cùng đoàn săn bắn cùa Hán Thành gọi vang lên khi đi nhặt thú mà Hán Thành vừa bắn hạ.
Giữa rừng sâu thế này vì sao lại có người ngất đi như vậy, anh ta không một chút mảy may quan tâm mà tiếp tục tập trung vào con mồi.
- Công tử, là một nam nhân dáng ngươi thấp bé đang ngất ở phía bên kia.
- Nam nhân ư? - Hán Thành suy nghĩ đôi chút. - Sống chết có số, chúng ta tiếp tục xem như chưa hề nhìn thấy.
- Dạ, đại công tử. - Tên nô bộc cuối đầu nghe lệnh.
Hán Thành chạy theo một chú chim bay trên cao mà nhắm bắn... không ngờ chú chim lại bay về phía mà Ngọc Hân đang ngất đi... Nhìn thấy một con người vóc dáng vô cùng quen thuộc, HÁn Thành nhanh chóng xuống ngựa đấy Ngọc Hân để nhìn tường tận gương mặt thì vô cùng lo lắng.
- Người đâu... mau đến đây cho ta. - Hán Thành hét lên.
- Đại công tử, con chim đó đâu rồi.
- Không thấy người bị ngất ư... mau đưa về phủ... - Hán Thành tức giận... bàn tay nhanh chóng bế Ngọc Hân quay về phủ.
Tên nô bọc kia thật chẳng thể hiểu nỗi tính khí của vị đại công tử này, vừa rồi thì tỏ ra không một chút quan tâm... hiện tại thì trách mắng...
Hán Thành ngồi bên cạnh giường mà Ngọc Hân đang nằm mê man, anh khẽ đưa mắt nhìn cô mà khó hiểu? chẳng phải là cô ta đang đi cùng Lục công chúa ư, lúc đó nhìn tình cảm của họ thật sự rất tốt, vì sao lại đi sâu trong rừng và lại còn bị ngất đi vì quá đói và quá khát. Nhưng những điều đó đều không quan trọng, quan trọng là cô gái này đã an toàn chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày có thể khỏe lại.
Đến tối, khi cô tỉnh lại thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy nơi mình đang nằm khá là quen thuộc, có vẻ cô đã nằm trên chiếc giường này và căn phòng này rồi... Chưa kịp nhớ lại, đã nhìn thấy Hán Thành công tử kia đang gục đầu ngủ kế bên giường cô, hệt như một đứa trẻ. Cô nhớ mình đã bị ngất đi trong khu rừng kia sau khi chia tay Tuấn Phong... xem ra cô và Hán Thành này vẫn còn duyên gặp lại... hắn ta lại cứu cô một mạng.
- Đồng Hân, muội tỉnh rồi ư? - Hán Thành mở mắt nhìn thấy cô đã tỉnh lại liền hỏi.
- Hán Thành công tử, vì sao tôi lại ở đây vậy?
- Huynh đi săn gặp muội bị ngất trong rừng nên đưa muội về phủ... - Hán Thành nắm lấy tay Ngọc Hân. - Muội làm huynh một phen lo lắng, vì sao muội lại ngất trong rừng sâu nguy hiểm như vậy chứ?
Ngọc Hân cuối đầu không đáp. Bàn tay rút ra khỏi tay Hán Thành
- Được rồi Hân muội, chuyện không thể trả lời thì không cần trả lời. - Hán Thanh khẽ cười. - Muội an toàn huynh đã cảm ơn ông trời rồi.
- Hán Thành công tử, đa tạ huynh đã cứu tôi. - Ngọc Hân khẽ nói.
- Được rồi, ta có bảo nhà bếp nấu canh sâm cho muội... muội ăn rồi nghĩ ngơi đi, ta không làm phiền muội nữa.
Cô nhìn Hán Thành rời khỏi phòng trong lòng có chút áy náy... là cô không thể đón nhận tình cảm từ công tử ấy... không nên cứ mãi làm phiền người ta.
Cô nhanh chóng rời khỏi căn phòng kia đi về phía cổng ra vào, bọn thị vệ giữ chân cô lại thì nhận ra đây chẳng phải là người lần đó bị Hán đại nhân đuổi ra khỏi phủ ư... Lần này đại công tử lại chọc giận đại nhân... chuyện này xem ra không nên xen vào cứ để mặc hắn muốn đi hoặc muốn ở.
- Đồng Hân... muội còn yếu lắm... ta sẽ không giữ muội ở lại đây, chỉ cần muội khỏe mạnh ta sẽ để muội đi. - Hán Thành nhanh chóng chạy theo.
- Hán công tử, đa tạ huynh đã lo lắng cho Đồng Hân... nhưng muội không thể đón nhận tình cảm từ huynh vì vậy muội không muốn nhận bất cứ sự quan tâm chăm sóc nào cả. Hán Thành, muội tin huynh là một người đàn ông tốt bụng sẽ gặp được ý trung nhân như ý... Thanh Vân công chúa quả thật là một cô gái tốt... muội hy vọng hai người sẽ thành một đôi.
Hán Thanh nghe Đồng Hân nói vậy thì vô cùng buồn bã... thật ra nữ nhân bên cạnh hắn ta không hề thiếu từ mỹ nhân cho đến các a hoàn... Chỉ là chưa ai để lại ấn tượng sâu sắc như Đồng Hân kia, cô gái đó không bị che mắt bởi tiền tài, không bị uy quyền ép buộc... lòng nhân từ thật đáng để ngưởi khác ngưỡng mộ... cô gái đó, không phải là của anh ư...
- Cáo từ, Hán Thành công tử. - Cô khẽ cười, vẫy tay chào Hán Thành. Cô không muốn anh nuôi hy vọng ở cô nữa...
- Đồng Hân, bảo trọng.
*******************
Tuấn Quốc truy tìm tung tích của Hoàng huynh nhưng không thể truy tìm ra thì vô cùng lo lắng. Anh phái rất nhiều binh sĩ đi khắp nơi kinh thành để tìm kiếm nhưng hai con người to lớn đó giống như tan biến... không một ai nhìn thấy họ.
Khi Tuấn Quốc đến nơi bọn người phương bắc truy xét vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Tuấn Phong và Đồng Lân... việc Hoàng thượng mất tích chỉ có một mình Tuấn Quốc biết được... nhưng khó khăn nhất hiện tại là Hoàng thái hậu quay về cung, chắc chắn sẽ tìm gặp hoàng thượng.
Tại cung Hoàng thái hậu...
- Thái hậu, nô tỳ nghe được rằng Hoàng thượng không có trong Hoàng cung... còn Tứ vương gia đang ra sức tìm kiếm điều gì đó ngoài kinh thành.
- Ý của ngươi là, Hoàng thượng mất tích và Tuấn Quốc đang tìm kiếm ư?
- Theo nô tỳ đoán, Hoàng thượng ra ngoài di hành, đã bị hành thích.
Hoàng Thái Hậu hơi mỉm cười, đôi mắt đầy âm mưu tính toán... Thật tâm bà muốn soán ngôi vua, đưa em trai mình trị vì đất nước thay đổi cả lịch sử kết thúc triều đình họ Triệu.
- Mau... chúng ta đến Hoàng cung của Hoàng thượng. - Thái Hậu khẽ nói.
Ở Hoàng cung... Tuấn Quốc đang lo lắng cho an nguy của Hoàng huynh liền nghe tin cấp báo Hoàng thái hậu đang đến Hoàng cung thì trong lòng vô cùng lo lắng.
- Tứ vương gia, phải làm sao đây... lần này e rằng cái đầu của nô tài không giữ nổi. - Tiểu Lôi Tử lo lắng.
- Ngươi ra ngoài cửa, nói rằng Hoàng thượng đã ngủ cấm không cho ai làm phiền. - Tuấn Quốc nói.
- Bây giờ mới là giờ đầu giờ mão... người nói Hoàng thượng đi ngủ... không thể được. - Tiểu Lôi tử lắc đầu.
- Ngươi dùng mọi cách chặn Hoàng thái hậu lại, không cho bà ta bước vào Hoàng cung...
- Tứ vương gia, ngài tha giết chết nô tài. - Tiểu Lôi Tử than khóc.
Tiếng cánh cửa vang lên khiến cả Tiểu Lôi Tử và Tuấn Quốc như đứng tim, không phải bà ta đi nhanh như vậy chứ...
- Tuyết Sương. - Tuấn Quốc khẽ nói.
- Muội có cách. - Tuyết Sương nói.
- Là cách gì? - Tuấn Quốc không còn lựa chọn nào khác.
- Khi Hoàng thái hậu đến tìm gặp Hoàng thượng, Tiểu Lộ tử ngươi hãy nói rằng Hoàng thượng đi đến thắp nhang lạy Hoàng phi nương nương quá cố... bà ta sẽ không đến tận nơi đặt bài vị của Hoàng phi mà tìm Hoàng thượng đâu.
- Vì sao người biết chắc điều đó.
- Cứ làm theo cách của ta...
Tuyết Sương vừa dứt lời đã có lệnh truyền Hoàng thái hậu nương nương giá đáo... Tuấn Quốc và Tuyết Sương nép người vào bên trong... khoảng cách của cả hai gần nhau trong gang tấc.
- Hoàng thượng đâu? - Hoàng Thái Hâu hỏi.
- Thưa Hoàng thái hậu nương nương, Hoàng Thượng đã đến chổ của Hoàng phi nương nương mà lạy mẫu thân...
- Ngươi là tiểu thái giám thân cận của Hoàng thượng, ngươi không theo Hoàng thương sao còn ở lại trong cung?
- Dạ bẩm Hoàng thái hậu nương nương, đó là Hoàng Thượng ra lệnh không ai được phép đi theo.
- Nếu ta đến Điện Hoàng phi không gặp Hoàng thượng ở đó, thì cái đầu của ngươi khó giữ. - Hâm doa.
- Hoáng thái hậu bớt giận... Hoàng thượng đi đến điện Hoàng phi sau đó nhã hứng đến nơi nào nô tài không thể quản... xin Hoàng thái hậu nương nương ân xét.
Miêng lưỡi của Tiểu Lộ Tử nổi tiếng là lanh lẹ nhất Hoàng cung... xem ra đóng vai diễn này không một chút sợ sệt.
- Ai da cũng không làm khó nhà ngươi, người đâu hồi cung. - Hoàng thái hậu quay lưng bước đi...
Tiểu Lôi Tử dùng tay lau giọt mồ hôi trên trán mình... vừa rồi ánh mắt dò xét của Hoàng thái hậu khiến hắn ta như muốn rơi tim.
- Thật may là đã không sao, Tuyết Sương cáo từ. - Cô ta bước đi.
Tuấn Quốc kéo bàn tay Tuyết Sương lại mà hỏi:" Ta có việc cần hỏi biểu tỷ tỷ đây..."#
← Ch. 038 | Ch. 040 → |