Truyện:Say Đắm - Chương 36 (cuối)

Say Đắm
Trọn bộ 36 chương
Chương 36 (cuối)
Kết Thúc
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)

"A...."

Quy đầu bị miệng hoa ngậm chặt, Thành Ngự hít sâu một hơi rồi lập tức phát ra tiếng ⓣ𝖍_ở 𝐠ấ_🅿️ đầy đè nén. Cậu há miệng ɱ_ú_𝐭 vú Thẩm Vân Hề, tay phải vừa xoa vừa 🅱-ó-ρ 𝓃-gự-c thiếu nữ.

"Ưm a..." Thẩm Vân Hề гⓤ●ռ 𝓇ẩ●🍸 cả người, đầu nhỏ mềm oặt dựa vào đầu vai Thành Ngự, cô ngồi phịch xuống khiến gậy thịt đ*â*ɱ sâu vào bên trong và chạm tới tận hoa tâm.

Thành Ngự vươn đầu lưỡi đánh một vòng tròn xung quanh núm vú, giọng nói vừa khàn khàn vừa khiêu khích: "Như vậy đã không chịu được?"

Thẩm Vân Hề không thích Thành Ngự khinh thường mình, cô tức giận cắn bả vai cậu một cái. Tay cô chống lên lồng 𝖓🌀ự_🌜 cậu, hai gối quỳ xuống giường, hạ thân hơi nâng lên làm lộ ra thân gậy đỏ thẫm. Sau đó cô lại ngồi xuống, miệng hoa yêu kiều bao trùm cả gậy thịt, động tác chậm rãi nhả ra nuốt vào vô cùng nhịp nhàng.

Tư thế cưỡi ngựa chưa duy trì được bao lâu thì Thẩm Vân Hề đã thấy mệt, nhưng ⓣ·𝖍â·ռ 🌴·𝒽·ể cô vẫn chưa đạt được thỏa mãn.

Bình thường Thành Ngự ra quân lúc nào cũng nhanh - mạnh - chuẩn xác, đã thế còn liên tục tấn công vào điểm mẫn cảm của Thẩm Vân Hề.

Mà lần này động tác của Thẩm Vân Hề lại chậm rãi, kỹ thuật chưa đủ tầm nên mới hoạt động có một lúc đã mệt bở hơi tai.

Thẩm Vân Hề quyết định không nhún 𝐦·ôⓝ·𝐠 nữa, hai tay cô ôm chặt thắt lưng Thành Ngự, mặt ghé sát bên cổ cậu, thân dưới thì đung đưa cọ sát, miệng hoa dần dần ⓢ-𝐢ế-т c𝒽ặ-✞ gậy thịt không chịu buông tha.

Thành Ngự bị siết đến nỗi vừa đau vừa 𝐬ướ𝖓●𝖌, ◗●ụ●𝒸 ѵ●ọ𝖓●ⓖ trong cơ thể sôi trào như núi lửa đang hoạt động.

Cậu nâng ɱô●𝓃●🌀 Thẩm Vân Hề lên cao, khi thân gậy lộ ra phân nửa thì lại ♓uп·ℊ h·ă𝓃·🌀 nhấn ⓜô·п·🌀 cô xuống dưới.

"Cái lỗ này ş●𝒾●ế●т 𝐜𝒽●ặ●ⓣ như vậy là vì Hề Hề cố ý?"

"A .... ưm...." Gậy thịt chạm tới điểm mẫn cảm, Thẩm Vân Hề run run, đầu ngón tay 𝖇_ấ_⛎ 𝐜_𝒽ặ_✝️ lên lưng Thành Ngự, "Ư... nơi đó... đừng...."

"Nơi này làm sao?" Sự k_í_𝐜_♓ ✝️♓í_c_𝐡 dưới thân khiến Thành Ngự càng thêm hưng phấn, cậu nâng ⓜ.ô𝐧.ɢ Thẩm Vân Hề lên cao rồi lại hạ xuống, động tác vừa nhanh vừa mạnh mẽ, môi cậu ngậm vành tai cô, giọng nói đầy 𝖉â*Ⓜ️ đã*𝐧*ⓖ: "Cục cưng có 𝐬_ướ_n_𝐠 không?"

Động tác mãnh liệt của Thành Ngự khiến Thẩm Vân Hề điên dại đến nỗi mất hồn, giường đệm rung chuyển, người trên giường thì lắc lư, trong miệng không ngừng phát ra tiếng 𝖗ê·ռ 𝐫·ỉ ngọt lịm.

Miệng hoa càng lúc càng 𝐬𝐢ế-t 🌜-♓-ặ-ⓣ, gậy thịt cũng muốn x⛎●ấ●𝐭 t𝐢n●♓, Thành Ngự vừa ôm Thẩm Vân Hề vừa thì thầm: "Cục cưng, hai chúng mình cùng ra nào..."

Thành Ngự bắt đầu chạy nước rút, cậu tăng tốc độ, đến phát cuối cùng thì gậy thịt đ_â_〽️ lút cán vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, dòng ⓣ𝖎𝓃●♓ dị🌜●h nóng hổi nhanh chóng bắn ra ngoài.

Thành Ngự lột bao cao su rồi ném xuống đất, nhìn Thẩm Vân Hề 🌴*ⓗ*ở h*ổ*𝓃 hể*𝓃 trên giường, hai vú mề_Ⓜ️ 𝐦ạ_ℹ️ phập phồng lên xuống, chân thon rộng mở khiến cái lỗ ⓓ●â●〽️ đ●ãп●ℊ phơi bày hoàn toàn trước mắt mình thì gậy thịt chưa được thỏa mãn lại thức tỉnh.

Thành Ngự nhanh chóng đeo bao cao su, sau đó cậu chen người vào giữa hai chân Thẩm Vân Hề, gậy thịt пó-𝐧-𝐠 🅱ỏ-ⓝ-ⓖ mạnh mẽ tấn công.

"A... cậu xấu lắm!"

Gậy thịt vừa to vừa dài khiến bên dưới Thẩm Vân Hề căng chặt, cô hờn dỗi đánh vào 𝖓ℊ*ự*ⓒ Thành Ngự, nhưng hai chân lại quặp chặt thắt lưng thiếu niên và hùa theo động tác của cậu.

Hai người đã lâu không ⓖầ_𝓃 ɢũ_𝒾, làm sao có thể làm một lần rồi thôi? Không chỉ Thành Ngự không thỏa mãn, ngay cả Thẩm Vân Hề cũng không thỏa mãn.

Thành Ngự ⓒ-h-ế-т mê 🌜𝖍ế-🌴 mệt khuôn mặt ngượng ngùng, ngoài miệng cự tuyệt nhưng †●♓â●ռ †𝖍●ể lại thành thật của Thẩm Vân Hề, cậu khẽ cười, "Hề Hề thích là được rồi."

Gậy thịt liên tục đâ.𝖒 v.à.𝐨 ⓡ_ú_🌴 r_🅰️, Thành Ngự cúi đầu ♓●ô●ռ lên đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ, sau đó t-h-ở 𝐡-ổ-п ♓ể-𝓃 hỏi cô:

"Cục cưng, nói cho tớ biết cậu có thích như này hay không?"

Nụ ♓ô_ռ triền miên đưa tình, giọng nói trầm khàn phủ kín sắc dục quanh quẩn bên tai, dưới thân lại bị vật nam tính mạnh mẽ chiếm hữu, hai cơ thể trần truồng dính chặt không một kẽ hở khiến Thẩm Vân Hề không chịu nổi, cô ôm chặt lấy cổ cậu, giọng nói mong manh dịu dàng đáp lời: "Ưm... thích... thích lắm... Á... nhẹ một chút..."

Thành Ngự buông môi Thẩm Vân Hề ra, nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng phủ kín tình dục, đôi mắt hoa đào mê ly, cánh môi sưng đỏ ư●ớ●𝐭 á●𝐭 là cậu lại điên cuồng thúc mạnh vào bên trong, mỗi một lần thúc là lại hỏi một câu.

"Cục cưng thích ai?"

"A.... cậu... thích cậu."

"Tớ là ai?"

"Là ưm... Thành Ngự... tớ thích Thành Ngự..."

"Có rời xa tớ không?"

"Không... không bao giờ..." Thẩm Vân Hề 𝐡·ô·п lên cằm rồi 𝒽ô.𝓃 lên cổ Thành Ngự, "Còn cậu... cậu có rời xa tớ không?"

Thành Ngự dùng sức khuấy đảo hoa huyệt, cậu 𝐡-u-𝐧-𝖌 𝖍-ăⓝ-𝖌 đ●â●ⓜ ☑️●à●0 nơi sâu nhất, ánh mắt cậu khóa chặt ánh mắt cô, giống như muốn nhìn thấy hình ảnh của mình bên trong con ngươi mê hồn kia.

"Vĩnh viễn không rời xa."

Nơi riêng tư tiếp xúc khăng khít không một kẽ hở, hoa huyệt co rút, tiếng hai bộ phận sinh dục va vào nhau, rồi tiếng ván giường kêu kẽo kẹt, âm thanh hỗn tạp hòa vào nhau vang vọng khắp gian phòng.

Thành Ngự mệt mỏi nằm lên người Thẩm Vân Hề.

Thẩm Vân Hề gần như kiệt sức, hai chân cô duỗi thẳng trên giường, ռ🌀ự●🌜 bị đè đến nỗi khó thở, cô vội đẩy Thành Ngự: "Nặng..."

Thành Ngự chống tay nhỏm dậy, cậu rút gậy thịt ra khỏi miệng hoa.

Khi nghe thấy âm thanh đầy xấu hổ, Thẩm Vân Hề đỏ mặt xoay mặt sang một bên.

Hai vú kiêu ngạo vểnh cao, miệng hoa yêu kiều ư*ớ*✞ á*🌴 mật dịch, cánh hoa ⓜ*ề*〽️ m*ạ*ï sưng đỏ chưa khép kín... Thành Ngự chỉ nhìn thôi mà hai mắt đã ⓑố_c 𝐡ỏ_𝐚, ngay sau đó cậu lại tiếp tục lấp kín miệng.

Gậy thịt thô to chạm vào hoa huyệt, Thẩm Vân Hề uốn éo người né tránh, cô thật sự mệt lắm rồi.

"Thành Ngự, tớ đầu hàng..."

Thành Ngự giữ chặt eo Thẩm Vân Hề, cậu ghé đầu sát bên tai cô rồi nhỏ giọng dỗ dành: "Hề Hề ngoan, lần này là lần cuối cùng, nhé?"

"Tớ mệt lắm..." Thẩm Vân Hề bĩu môi, cô bắt đầu làm nũng cậu.

Thành Ngự xoay người Thẩm Vân Hề để cô nằm úp rồi chổng ɱ_ô_𝓃_ℊ về phía mình, sau đó cậu quỳ gối trên giường, cả người chồm về phía trước, tay phải cầm gậy thịt đ*â*𝖒 chầm chậm vào hoa huyệt, "Nằm úp sẽ không mệt, cục cưng ngoan, một lúc là xong."

Tư thế thay đổi mang đến cảm giác vô cùng mới mẻ, góc độ tiến vào khác biệt dẫn tới kh𝖔á.1 𝐜ả.ⓜ cũng không giống nhau.

Đối với Thành Ngự thì tư thế này vô cùng thuận tiện cho động tác của cậu, giúp cậu dễ dàng xoa bóp hai vú Thẩm Vân Hề.

Eo thon chưa đầy một nắm tay, lưng trần trắng nõn, bờ m.ôⓝ.🌀 căng tròn nảy nở đều hiện rõ dưới tầm mắt Thành Ngự. Gậy thịt của cậu vùi sâu trong cơ thể thiếu nữ, đi qua con đường chật hẹp và trơn trượt. Cánh hoa banh ra vì bị đ.â.Ⓜ️, còn gậy thịt cứng rắn thì bị miệng hoa mề.𝐦 ɱ.ạ.ℹ️ ôm trọn, động tác ra ra vào vào khiến mật dịch bắn tung tóe, rơi cả lên lông mu... Mọi giác quan trên cơ thể Thành Ngự bị kí𝐜*𝒽 ⓣ♓*í🌜*𝒽 đến cực điểm, hai mắt cậu đỏ hoe, mồ hôi trên trán rơi từng hạt xuống hõm lưng Thẩm Vân Hề.

Hai vú 𝐦*ề*Ⓜ️ Ⓜ️ạ*ℹ️ làm Thành Ngự yêu thích không nỡ buông tay, đã thế cậu còn không hề thương hoa tiếc ngọc, tay to xoa bóp giày xéo hai bầu vú theo ý mình. Cậu cũng không quên lưu lại vô vàn nụ hô-п ẩm ướt trên sống lưng người con gái, phía dưới đồng thời va chạm vào nơi sâu nhất, đem tới 𝐤-í↪️-h ⓣ-♓íc-𝒽 mới lạ chưa từng có.

Thẩm Vân Hề nắm chặt ga giường, người cô dịch về trước vì những cú thúc mạnh mẽ của người đằng sau.

Thành Ngự sợ cô đụng đầu vào thành giường, cậu vội rút gậy thịt ra ngoài rồi kéo người cô dịch xuống dưới.

Thẩm Vân Hề đột nhiên cảm thấy trống rỗng giống như có hàng ngàn con kiến bò qua tim, cô khẽ rê·ռ 𝓇·ỉ rồi quay đầu lại tìm cậu.


Sau khi kéo cô lùi xuống dưới, Thành Ngự nhanh chóng đâ.m gậy thịt vào bên trong, một thần nữa lấp đầy t·ⓗ·â·n 𝖙h·ể thiếu nữ.

"Ưm..." Thẩm Vân Hề thoải mái rên thành tiếng, ga giường phía dưới ướt đẫm một mảng vì mật dịch.

Thành Ngự đẩy hông đưa gậy thịt vào sâu bên trong, động tác chậm rãi ɱ.ơ.𝓃 𝖙г.ớ.п, hai hòn trứng dái không ngừng va đập vào miệng hoa, "Cục cưng nhiều nước quá, có phải 𝐥*ê*n đ*ỉ*n*ⓗ rồi không?"

"Ừm... ư... a... tuyệt quá..."

K𝒽·0·á·𝐢 🌜ả·Ⓜ️ liên tục tăng lên, bờ ɱôn●g Thẩm Vân Hề cũng đỏ ửng vì va chạm, cảm xúc vừa đau vừa sung 𝖘_ư_ớ𝐧_🌀, phía dưới càng lúc càng bành trướng, miệng hoa hiểu ý thít chặt vật n_óп_𝖌 🅱️ỏ_𝓃_g, kẹp cứng nó trong cơ thể, ý thức Thẩm Vân Hề hoàn toàn tan rã, cả người cô bị kéo căng do đạt tới ↪️ự-𝖈 🎋𝐡οá-ⓘ.

Hoa huyệt vô cùng chật hẹp, chật như muốn người ta phải nộp mạng. Thành Ngự bóp mô𝖓●🌀 Thẩm Vân Hề, cậu gian nan rút gậy thịt ra ngoài, nhưng ngay sau đó lại điên cuồng đâ·𝐦 𝐯à·ⓞ, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, cả gian phòng tràn ngập tiếng "phạch phạch"... Miệng hoa ngậm chặt gậy thịt như một phần т_hâ_п ✝️_♓_ể của mình, Thành Ngự bắt đầu thẳng lưng, dùng sức đưa đẩy gậy thịt ở trong hoa huyệt người con gái, động tác mạnh mẽ như một chiếc máy đóng cọc.

𝐂·ả·ⓜ ⓖ·i·á·ⓒ 𝖙·ê ԁạ·𝖎 chậm rãi truyền ra từ cột sống, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn bộ các dây thần kinh.

Thành Ngự không chịu nổi 𝖐-𝐡-⭕á-ⓘ 𝒸ả-ɱ dâng trào, một lượng lớn 𝐭𝖎п_♓ 𝐝ị𝒸_𝒽 phóng ra khỏi vật nam tính và bắn sâu vào trong huyệt hoa.

Đến khi giọt 🌴ï𝓃_𝖍 🅓ị𝒸_♓ cuối cùng cũng xuất ra khỏi gậy thịt, Thành Ngự thở một hơi thỏa mãn, cậu ôm Thẩm Vân Hề, hai người cùng nhau nhắm mắt hưởng thụ tư vị của 𝖐𝒽🅾️_á_ï ↪️_ả_𝖒 còn sót lại.

Có thể do cả đêm trải qua nhiều đợt 𝖐●í●𝖈●♓ 𝖙♓í●𝒸●𝒽, †●♓â●ⓝ ✞𝖍●ể quá mức phấn khích nên cơ thể Thẩm Vân Hề dù trong tình trạng kiệt sức, nhưng cô vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Vân Hề dụi đầu vào ⓝ🌀·ự·ⓒ Thành Ngự rồi nhỏ giọng nũng nịu: "Thành Ngự, tớ đau eo..."

Mỗi lần 𝐥-à-〽️ ⓣ-ìп-h xong, nếu Thành Ngự không xoa bóp cho mình là ngày hôm sau cả người cô mỏi nhừ, toàn thân không muốn động đậy.

Thành Ngự đặt tay lên eo người con gái, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp giúp cho cô.

"Eo mềm quá, cục cưng của tớ chỗ nào cũng mềm..."

"Cậu đáng ghét!" Thẩm Vân Hề xấu hổ cắn một cái lên п·🌀ự·ⓒ Thành Ngự, cô bĩu môi phàn nàn, "Cậu không nghiêm túc nói chuyện với tớ gì cả..."

Cắn cũng đau đó, xem ra vẫn còn sức lực. Thành Ngự nâng người Thẩm Vân Hề, để cô nằm sấp trên người mình, ánh mắt cậu cưng chiều nhìn cô: "Cục cưng không mệt sao?"

"Mệt!!! Tớ muốn ngủ!" Bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm nay có kết quả thi đại học, Thẩm Vân Hề liền quay đầu sang một bên rồi buồn bực nói, "Hừ! Cậu không quan tâm người ta thi thế nào, có giỏi thì lúc đăng ký nguyện vọng đừng có hỏi..."

Tuy giọng nói Thẩm Vân Hề rất nhỏ nhưng Thành Ngự vẫn nghe rõ, cậu xoa đầu nhỏ của cô, miệng thì bật cười: "Ngốc, tớ đã xem điểm số của Hề Hề rồi."

"Hề Hề tuyệt lắm!"

Thẩm Vân Hề ngượng ngùng khi được Thành Ngự khen ngợi trực tiếp như vậy, cô vùi mặt vào n●🌀ự●↪️ cậu, không dám ngẩng đầu lên.

Thành Ngự nâng mặt Thẩm Vân Hề, để cô đối mặt với mình, sau đó cậu dịu dàng hỏi: "Cùng đi Bắc Kinh nhé?"

"Ừm."

"Chúng ta công khai được không?"

"Bố mà biết chuyện của hai đứa mình thì sẽ đánh cậu no đòn, cậu không sợ sao?"

"Không sợ."

"Ông ấy còn giá*𝖒 ⓢ*á*𝖙 xem cậu có đối xử tốt với tớ hay không, cậu mãi mãi không chạy thoát được, như vậy cũng không sợ sao?"

Thành Ngự mỉm cười, "Không sợ! Trái tim này của tớ say đắm vì Hề Hề, đã sớm chạy không thoát."

HẾT


Chương (1-36)