Thích
← Ch.12 | Ch.14 → |
Ơ!!!!
Ơ đù!!!
Cậu vừa nhìn thấy cái gì thế này!
Thành Ngự trông vậy mà lại đùa bỡn tiểu loli.
Đã thế còn mặt dày sờ sờ tay tiểu loli, người ta đã đồng ý chưa???
Nhưng tiểu loli hình như không tức giận???
Má nó!
Hai người khốn khiếp này ở bên nhau lúc nào vậy? Thế mà giấu diếm cậu!
Dường như mưa đạn đang bay tứ tung trong đầu Hạng Cần, suýt chút nữa thì bắn ra ngoài!
Cậu cần yên tĩnh một chút, để từ từ tiếp nhận từng thông tin một...
Bên này nội tâm Hạng Cần rối bù như mớ bòng bong, còn Thành Ngự bên kia lại vui vẻ mãi không dứt.
Cho cô vài ngày mà cô vẫn tránh cậu, vậy cậu đành phải dỗ dành cô.
Tối nay không có giờ tự học, Thẩm Vân Hề tắm rửa xong liền vùi đầu trước bàn làm bài tập vật lý.
Vật lý là nhược điểm của cô, hồi trước có Thành Ngự phụ đạo nên cô tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn chưa ổn định, cô cần luyện tập nhiều hơn mới được.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vân Hề về phòng tiếp tục làm bài tập. Còn Thành Ngự chắc là ra quán net chơi cùng mấy người Hạng Cần.
Vừa mới phân tâm nhớ đến Thành Ngự thì điện thoại trên tủ đầu giường báo có tin nhắn.
Thẩm Vân Hề với điện thoại rồi mở tin nhắn ra đọc...
Thành Ngự: [ Tớ không hiểu mấy cấu trúc ngữ pháp mà chúng ta vừa học hôm nay, cậu giảng lại cho tớ với. ]
Cậu ấy không đi chơi?
So với những môn luôn đứng đầu thì Thành Ngự học khá yếu môn tiếng Anh. Trước đó Thẩm Vân Hề cũng từng phụ đạo ngữ pháp giúp Thành Ngự.
Thẩm Vân Hề do dự một lúc rồi mới nhắn tin trả lời.
[ Để mai nhé. ]
Thành Ngự: [ Ngày mai tớ có việc. ]
Trốn tránh được vài ngày, cộng thêm hiện tại đang 𝖈♓_ế_т chìm trong biển bài tập nên Thẩm Vân Hề tạm thời không nhớ tới chuyện kia.
[ Vậy cậu qua đây đi. ]
Tin nhắn vừa gửi thành công thì cửa phòng đã bị gõ.
"Cửa không khóa."
Thành Ngự cầm theo cuốn sách tiếng Anh, cậu mở cửa rồi đứng yên tại chỗ nhìn chung quanh căn phòng.
Phòng này đã được mẹ cậu trang trí lại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu quan sát kỹ càng.
Phong cách khác hoàn toàn với phòng của cậu.... rèm cửa màu hồng, ga giường màu hồng, ngay đến áo ngủ của cô cũng là màu hồng nhạt, trông vừa ấm áp lại ngọt ngào.
Thấy Thành Ngự đứng yên bất động, Thẩm Vân Hề mới ý thức được có chuyện không ổn.
Mặc dù đây là nhà cậu, nhưng phòng ngủ của mình bị đối phương nhìn như vậy, cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
"Qua phòng tớ đi."
Thẩm Vân Hề không nghĩ nhiều, cô đóng cửa rồi đi theo Thành Ngự vào phòng.
Vừa ngồi xuống ghế, Thẩm Vân Hề đã nghe thấy "cạch", cô quay đầu lại nhìn, cửa phòng đã được đóng kín, còn Thành Ngự thì bước từng bước đến gần và ngồi xuống bên cạnh cô, không hiểu sao trong lòng cô bỗng thấy hoảng hốt.
"Đâu, cậu không hiểu chỗ nào?" Thẩm Vân Hề ngồi thẳng lưng, cô cầm một cây bút, mắt nhìn thẳng vào cuốn sách trước mặt.
Thàng Ngự chống tay trái lên má, tay phải chỉ chỉ vào cuốn sách, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt người bên cạnh:
"Mấy chỗ này."
Thẩm Vân Hề hơi nghiêng người và bắt đầu giảng giải.
Thành Ngự yên lặng sáp lại gần.
Quả nhiên chỉ cần nói tới học tập, cô gái nhỏ liền ngoan ngoãn đến đây mà "không tính toán hiềm khích lúc trước". Mặc dù cậu cũng thực sự không hiểu mấy cấu trúc này.
Có hương sữa tắm thơm ngát bay vào mũi, lại có cả giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào lọt vào tai, đây đúng là một loại hưởng thụ.
Thành Ngự nhìn chằm chằm cánh môi hồng nộn đang đóng đóng mở mở. Cậu vươn tay nắm chặt bàn tay đang trống không của Thẩm Vân Hề rồi đặt lên trên đùi mình. Sau đó chậm rãi ν·ц·ố·ⓣ 𝖛·𝐞 từng ngón tay, cho đến lòng bàn tay ɱ●ề●𝐦 𝖒●ạ●ı của người con gái.
Thẩm Vân Hề kinh ngạc, cô giật mình rút vội tay ra, giọng nói hơi hốt hoảng: "Cậu làm gì vậy?"
Gương mặt Thẩm Vân Hề dần dần ửng đỏ, Thành Ngự nhìn trái nhìn phải rồi mới nói: "Cậu còn chưa giảng xong."
"Cậu buông tớ ra trước đã."
Thành Ngự càng nắm chặt hơn, cậu mỉm cười rồi xích lại gần cô: "Không buông."
Thẩm Vân Hề không nghĩ Thành Ngự lại lưu manh như này. Mà cũng phải thôi, đêm hôm đó không phải cậu còn dùng tay cô để giúp...
Cảnh tượng kia lại tái hiện trong đầu, sắc mặt Thẩm Vân Hề lập tức đỏ bừng như lửa thiêu.
"Cậu nghĩ tới chuyện gì vậy?" Nhớ tới đêm tuyệt vời đó, Thành Ngự cong môi cười, cậu nhỏ giọng trêu chọc bên tai cô.
"Cậu lưu manh..." Thẩm Vân Hề xấu hổ giận dữ đẩy cậu ra, "Tớ muốn về phòng!"
Người mà mình ngày nhớ đêm mong đang gần ngay trước mắt, làm sao Thành Ngự có thể dễ dàng cho cô trở về.
Cậu vươn tay ôm lấy Thẩm Vân Hề, để cô dạng chân trên đùi mình, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
"Cậu..." Cảnh tượng tương tự lại xuất hiện một lần nữa, Thẩm Vân Hề giãy dụa muốn xuống, nhưng lại bị giam cầm chặt chẽ trong vòng tay của Thành Ngự, cô còn nhận thấy vật thô to kia lại ngỏng dậy vô cùng rõ ràng. Thẩm Vân Hề chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, cô nức nở kêu một tiếng: "Thành Ngự..."
Thẩm Vân Hề đang mặc một chiếc váy ngủ dài tay, tư thế này khiến chiếc váy của cô bị co lại, lộ ra hai chân thon nhỏ trắng nõn. Bộ nⓖự·🌜 sữa nhô cao, đầy đặn lại qⓤ_🍸ế_ⓝ 𝐫_ũ... làm 𝐝*ụ*🌜 ѵ*ọ𝓃*g trong cơ thể Thành Ngự tăng vọt.
Nhưng chính ánh mắt mê hồn của cô mới khiến Thành Ngự không chịu đựng nổi.
Cô càng ⓜ-ề-〽️ 𝐦-ạ-ı bao nhiêu, cậu càng cứng rắn bấy nhiêu.
Thành Ngự giữ chặt gáy Thẩm Vân Hề, sau đó vội vàng 𝐡-ô-𝖓 lên đôi môi nhỏ nhắn hồng nhạt.
"A..." Thẩm Vân Hề bị Thành Ngự nhấn ngồi trên đùi, cô ngửa đầu đón nhận cơn mưa nụ ♓ô_n từ cậu, lòng bàn tay cô dán lên lồng ⓝ.𝖌ự.𝒸 cứng rắn của thiếu niên.
Hai người 𝒽ô●𝖓 nhau say sưa, Thành Ngự dường như đã không còn kiên nhẫn, cậu vươn tay nắm lấy hai quả bưởi đầy đặn của người trong lòng. Sau khi nắn bóp một lúc lâu, có vẻ như không vừa lòng khi bị cách trở bởi quần áo, cậu bèn đưa tay xuống dưới và luồn vào bên trong váy ngủ.
"Ưm..." Bàn tay to nó.𝓃.𝐠 ⓑỏ.п.𝖌 vυố.✞ ѵ.3 da thịt trắng nõn chỗ bắp đùi, vết chai tay cọ lên làn da mịn màng khiến †𝖍*â*ⓝ †♓*ể Thẩm Vân Hề tê dại giống như có dòng điện chạy qua. Cuối cùng cô kìm lòng không được mà "ưm" một tiếng, nhưng sau đó thì không có bất cứ âm thanh nào khác.
Môi của cô bị Thành Ngự chiếm giữ, mà tay cậu thì không ngừng 𝖛-⛎ố-🌴 ѵ-𝑒 Ⓜ️-ơ-n 𝖙ⓡớ-𝐧 chỗ bắp đùi cô.
Sau đó tay cậu bắt đầu hướng lên trên rồi nắm lấy bầu ռℊự*𝖈 sữa Ⓜ️.ề.Ⓜ️ ɱạ.𝖎 không xương, còn gậy thịt cứng rắn dưới thân thì đang chĩa vào cô bé của Thẩm Vân Hề.
Hai vú to tròn bị Thành Ngự ☑️υố*ⓣ ѵ*𝐞 âu yếm, Thẩm Vân Hề có cảm giác mình bị người ta giữ mất nửa 🦵𝒾*ⓝ*♓ 𝐡ồ*𝓃. Giờ đây cô không thể di chuyển, cô không dám di chuyển và cũng sẽ không di chuyển... Lý trí bên trong vẫn còn có chút kháng cự, nhưng 𝐭.♓â.ռ 𝐭𝖍.ể cô hình như lại đang đắm chìm trong đó.
Giữa hai chân có thứ gì đó chảy ra...
Thành Ngự ♓ô*𝖓 rất lâu, ngay tại lúc Thẩm Vân Hề tưởng như không thở nổi thì rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, để cô há miệng 𝐭𝒽*ở 𝒹ố*𝐜.
Gậy thịt căng cứng phát đau, 𝐜*ọ 𝖝*á*✝️ thế này giống như chỉ gãi ngứa, căn bản không đủ đô.
Thành Ngự thở hắt một hơi, cậu nhanh chóng bế Thẩm Vân Hề và đặt cô lên trên mặt bàn.
𝒯♓*â*ⓝ 𝐭𝐡*ể bỗng nhiên bị nhấc bổng, Thẩm Vân Hề vội vàng ôm chặt cổ Thành Ngự.
Thành Ngự chen vào giữa hai chân Thẩm Vân Hề, tay trái nắm chặt ⓜ.ôռ.ⓖ cô, cậu cúi đầu, gương mặt đẹp trai nam tính tiến sát lại gần rồi lè lưỡi 🦵●𝒾●ế●Ⓜ️ láp cần cổ trắng mịn của cô. Còn tay phải thì nhanh chóng tụt phăng quần dài, lộ ra quần sịp màu đen.
Gậy thịt cứng rắn ⓝó-п-ℊ 𝒷-ỏ-п-🌀 dưới lớp quần sịp ngỏng đầu trỗi dậy rồi chĩa vào cô bé của Thẩm Vân Hề.
"Không muốn..." Thẩm Vân Hề bối rối lùi môп_g về sau, cố kéo dài khoảng cách với Thành Ngự.
Thành Ngự 💲*ïế*𝐭 𝒸♓ặ*✝️ người trong lòng, cậu giữ eo cô rồi vén chiếc váy ngủ đến ngang hông, sau đó dùng lực đè bờ Ⓜ️ô𝓃-🌀 tròn mẩy ép sát vào eo mình.
Gậy thịt trong quần sẵn sàng ↪️ⓗℹ️_ế_𝐧 đ_ấ_𝐮, cách hai lớp vải mà vẫn h·ц·𝖓·𝖌 ⓗ·ă𝓃·𝐠 như muốn đâ_ɱ thủng hoa huyệt.
"Ư..." Nơi riêng tư chưa bị ai chạm vào bao giờ khiến Thẩm Vân Hề vừa xấu hổ vừa sợ, hai mắt cô rưng rưng.
🅓*ụ*𝖈 ⓥọ*ռ*𝖌 trong cơ thể Thành Ngự ngày càng lớn, cậu hơi lùi ra sau và tụt nốt chiếc quần sịp vướng víu của mình. Gậy thịt to dài màu đỏ tía thoát khỏi trói buộc, ♓ц·п·𝖌 ♓ă·ռ·g chọc về phía cô bé.
"A..." Hoa huyệt mẫn cảm bị đụ𝓃·ℊ c·♓ạ·Ⓜ️, Thẩm Vân Hề mất khống chế, cô ⓑ·ấ·υ 🌜·𝖍·ặ·t vào bả vai Thành Ngự.
Tiếng kêu dễ nghe giống như khích lệ cậu tiếp tục.
Lúc này hô hấp của Thành Ngự đã rối loạn, cậu gặm cắn xương quai xanh của Thẩm Vân Hề, gậy thịt dưới thân không ngừng ↪️·ọ ⓧá·† vào miệng hoa, quần lót bảo vệ hoa huyệt vì động tác thô lỗ của Thành Ngự mà hơi lệch về một bên.
Đầu khấc 𝖈·ọ ✖️·á·✝️ vào cánh hoa kiều nộn, chẳng mấy chốc mà mật dịch ướt nóng đã chảy ra khỏi miệng hoa và thấm ướt lớp vải mỏng manh của quần lót.
Thế nhưng Thành Ngự vẫn chưa dừng lại động tác của mình.
Cậu tiếp tục di chuyển gậy thịt, mỗi khi gậy thịt xượt qua nơi ẩm ướt là phần thân gậy càng thêm tráng kiện. Cánh hoa mề*m Ⓜ️ạ*𝒾 bị ức 𝖍*𝒾ế*ⓟ đến nỗi tách ra, đũng quần lót ướt sũng ◗·â·Ⓜ️ thủy cũng bị lõm vào trong.
Cảm xúc chưa bao giờ có đang dâng trào tận sâu trong lòng, khiến Thẩm Vân Hề bật khóc nức nở, cô luống cuống gọi tên cậu: "Thành Ngự.... Thành Ngự....."
Thành Ngự dừng lại.
"Ưm??" Đôi mắt hoa đào ngập nước mơ màng nhìn Thành Ngự. Do bị ԁ·ụ·c 𝐯·ọ·ⓝ·🌀 khống chế, hai chân Thẩm Vân Hệ κ●ẹ●🅿️ 🌜♓ặ●ⓣ thắt lưng thiếu niên, ⓜô·𝖓·🌀 nhỏ đung đưa nhẹ nhàng cọ cọ.
Thành Ngự hơi lùi về sau, hai mắt cậu đỏ au, giọng nói thì khàn khàn: "Thích tớ không?"
Toàn thân Thẩm Vân Hề ửng hồng, miệng nhỏ nỉ non phát ra tiếng nhỏ như muỗi kêu: "Ừm... Thích...."
"Nói lại lần nữa, Hề Hề thích ai?"
Thẩm Vân Hề cắn chặt môi dưới, cô dựa đầu vào vai Thành Ngự rồi trả lời: "Thích cậu."
Thành Ngự thỏa mãn cười, cậu vươn tay đỡ ɱ·ô𝓃·𝐠 mềm của Thẩm Vân Hề, sau đó dùng sức đẩy thắt lưng, thúc vật sưng to về phía miệng hoa ướ●т á●t.
"A!!!" 𝒦·ⓗ𝐨·á·𝖎 ⓒ·ả·Ⓜ️ kéo tới khiến cả người Thẩm Vân Hề 𝖗𝖚·𝖓 𝖗·ẩ·🍸, miệng hoa bỗng nhiên co rút, mật dịch sền sệt nhanh chóng bắn ra ngoài, thấm qua lớp vải ren và làm ướt cả đầu nấm của gậy thịt.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |