Truyện:Sau Khi Trúc Mã Chết, Tôi Lại Gặp Mộng Xuân - Chương 12

Sau Khi Trúc Mã Chết, Tôi Lại Gặp Mộng Xuân
Trọn bộ 39 chương
Chương 12
Em nghĩ muốn cái gì?
0.00
(0 votes)


Chương (1-39)

Trường Ngọc nói xong, lập tức đi ra ngoài, căn bản không dám liếc mắt nhìn Hồ Tư Tùng thêm lần nào nữa.

Tình tiết người đàn ông đến WC quấy rối cũng không xảy ra như tưởng tượng. Màn đêm buông xuống, rốt cuộc Trường Ngọc cũng có thể an ổn về đến nhà.

Chui vào phòng xong, cô lập tức cởi hết quần áo cùng nội y, chỉ mặc một chiếc váy hai dây thoải mái mà "oa" một tiếng ngã ⅼ_ê_n 🌀❗ư_ờ_𝖓_𝐠, không muốn động đậy nữa.

"Ting ting..." Di động truyền đến tin nhắn.

Trong lòng п*ɢự*ⓒ ôm gối, một con mắt cô còn không mở ra, mắt kia nửa híp lấy di động qua, màn hình bừng sáng.

[Crush: về nhà chưa?]

Trường Ngọc:...

Cô cũng không tưởng tượng được, mới nãy Hồ Tư Tùng còn xin Wechat cô, trước mặt nhiều người như vậy không cho cũng ngại, mà cho xong liền hối hận, bất quá không còn cách nào chỉ có thể tận lực bơ hắn, khiến hắn thấy khó mà rút lui.

Rõ ràng chỉ đi đón người, ăn một bữa cơm mà lại giống như đi đánh trận, mệt không chịu được. Trường Ngọc cuộn tròn thân mình, đem cả người chôn vào chăn.

Hai ngày này vẫn không gặp mộng xuân, Trường Ngọc còn tưởng rằng mình đã thoát, ai dè lại mơ thấy chính bản thân đang được ai đó ôm vào trong 𝐧𝖌*ự*🌜.

Chàng trai ngửi ngửi bên cổ cô, đầu tóc xù xù khiến Trường Ngọc phát ngứa muốn tránh thoát, lại bị chàng trai dùng tay giữ chặt cái ót.

"Trên người em có mùi đàn ông khác." Bỗng dưng bên tai truyền đến câu nói như vậy, Trường Ngọc ngẩn ra.

Mộng xuân như thế nào lại khiến cô liên tưởng đến Cố Tranh ghen?

Còn không kịp suy nghĩ cẩn thận, trên cổ liền một trận ướt dính.

"A!" Cô mở to hai mắt.

Chàng trai ⓜ·ú·𝖙 thật mạnh vào cần cổ oánh bạch, môi ư·ớ·🌴 á·т vừa hút vừa cắn, đầu lưỡi thô lệ ⅼℹ️*ế*m láp vân da tinh tế cho đến khi ra một dấu đỏ mới hướng sang địa phương khác.

Đầu ngón tay thon dài đẩy ra nịt ռ-🌀-ự-↪️ tinh tế, nửa vú mượt mà gấp không chờ nổi mà nhảy ra.

Chàng trai cũng không để ý, tùy ý để nó trong không trung tịch mịch bắn hai hạ, đầu vú đỏ ửng ái muội run run.

Cho đến khi ⅼℹ️ế·m đến đầu vai mượt mà, anh mới dừng lại.

Nâng khuôn mặt mơ hồ của cô gái quay sang, nhìn vào ánh mắt Trường Ngọc, anh liền biết cô độ●𝓃●🌀 †●ì𝖓●𝖍.

Cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra mà hô hấp, Cố Tranh có thể nhìn đến đầu lưỡi phấn nộn đang nhợt nhạt ẩn nấp bên trong.

Ngón trỏ đè nặng đôi môi đỏ bừng mà đâ.ɱ 𝐯à.o, khiêu khích đầu lưỡi một mảnh hoạt nộn kia, quấy lên một hồ xuân thủy, bắt chước động tác ɢ●ı●🔼●🅾️ ♓ợ●𝐩 mà qua lại hoạt lộng.

"Ưm... Ha a..."

Trường Ngọc đón ý nói hùa mà mở ra môi, đầu lưỡi nhỏ không thầy dạy cũng hiểu mà li.ế.〽️ vòng quanh ngón tay, giống ăn kẹo que mà 〽️*ú*t vào, đem ngón trỏ 🦵𝖎●ế●ⓜ đến ướt đẫm. ✝️*𝐡â*𝐧 ✝️𝖍*ể theo bản năng tiến lại gần hơi thở của chàng trai, cho đến khi dán lên vòm 𝓃-g-ự-ⓒ hơi lạnh của anh.

"A..." Hai chân Trường Ngọc ✅*ц*ố*ⓣ 𝖛*𝖊, thỉnh thoảng ⓒ.ọ x.á.t chân anh, dẫn đến một đoàn lửa nóng trên người.

"Muốn... Ưm..."

Chàng trai chỉ cảm thấy toàn thân bốc cháy, rèm cửa sổ bị kéo sang một bên, ánh trăng sáng tỏ bao phủ cô gái trước mắt, vừa thanh thuần vừa mị người.

Anh nhịn không được mà rút tay từ trong miệng cô ra, kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, anh cũng không ghét bỏ mà phóng vào trong miệng m.ú.т. Một tay khác đặt trên thỏ ngọc, xoa xoa đầu vú, Trường Ngọc ngay tức khắc mềm nhũn thân mình mà ngã vào lòng n*🌀*ự*↪️ anh, mặc anh xoa nắn.

Môi mỏng nhấp thành một đường sắc bén, đôi mắt đen lãnh như đáy cốc u đàm, gắt gao nhìn chằm chằm 🅱️.iể.ⓤ ⓣ.ìп.♓ của cô gái.

Quần áo bị cởi đến bên hông, quần lót trong lúc 𝖛υố*✞ ✅*e cũng bị kéo ra một bên, có thể tinh tường nhìn thấy một tiểu khối ướt đẫm, màu đen loáng thoáng.

Anh nhẫn nhịn, đem hai chân cô bẻ ra khóa ngồi trên eo chính mình, ngón tay đáp ở bên trong quần, cự long dưới quần cơ hồ mang theo quần lót của cô một khối chọc đi vào, nhưng trên mặt 𝖇❗*ể*ⓤ 𝐭ì𝐧*𝖍 lại bình tĩnh dị thường.

"Ngọc Nhi, ban ngày đã xảy ra chuyện gì? Nói anh nghe."

Anh vươn đầu lưỡi ở khóe miệng cô ⓛ❗ế·m láp, Trường Ngọc chỉ nghĩ muốn kéo lưỡi anh vào trong miệng mình, căn bản nghe không rõ anh đang nói cái gì.

Chàng trai cố tình không cho cô thực hiện được, khiến cô cơ hồ muốn khóc ra tới.

"Cho em đi... Cố Tranh"

Hai cánh tay như ngó sen đáp ở trên vai chàng trai, một đôi mắt đáng thương hề hề nhìn anh. Đối diện với ánh mắt ướt dầm dề của cô, Cố Tranh hé môi, 𝖙_♓_ở 𝐡ổ_ⓝ 𝖍ể_п nhắm mắt lại, rồi lần nửa mở ra.

"Em nghĩ muốn cái gì?" Anh dẫn dụ.

"Ưm..." Đầu óc hỗn độn nỗ lực sắp xếp ý nghĩ của chính mình, lát sau cô bĩu môi, 𝒽ô·ռ lên môi anh: "Muốn ♓ô-𝖓 ♓*ô*𝖓*... còn muốn ôm một cái."

Cố Tranh cơ hồ bị lời nói như trẻ con chọc cười, anh ⓗô●𝖓 hôn cái trán cô, như cô mong muốn mà mở miệng.

"Em như thế nào vẫn đáng yêu như vậy." Anh cảm thán, thanh âm bị bao phủ bởi tiếng nước miếng.

Ngón tay cách quần lót bẻ ra môi â*ⓜ 𝖍*ộ, như anh sở liệu nó đã ướt đẫm, lầy lội bất kham, vừa mới chạm vào huyệt thịt liền dùng nhiệt tình lớn nhất ôm lấy ngón tay kéo vào bên trong.

"Tiểu gia hỏa tham ăn."

Cố Tranh cười khẽ, đầu lưỡi tinh tế 𝖑iế·m qua mỗi một tấc khoang miệng cô, đem nước bọt trong miệng cô ăn đến sạch sẽ, một tay thủ sẵn nơi vòng eo, đem cô gắt gao ôm vào trong n·ɢự·ⓒ.

Ngón tay lôi kéo âm đế, vải dệt ma xát hoa huyệt thoải mái đến mức Trường Ngọc chảy ra hoa dịch, dính ướt cả quần anh.

"Ha a... Ưm..."


Trường Ngọc nhắm mắt lại, hạ thân hướng trên ngón tay anh mà đâ-𝖒, hận không thể để ngón tay tiến sâu vào trong động. Chính là ngón tay lại cố tình không theo ý cô, vài lần cọ qua huyệt khẩu đều không chịu đi vào.

"A a... Tiến vào đi..."

Khóe mắt cô mang theo vệt nước mà đỏ ửng, Cố Tranh cơ hồ liền muốn trực tiếp 𝖈_ắ_m ✅à_o, dùng côn thịt cắm đến cô 𝒹â.〽️ thủy chảy ròng ròng.

Nhưng là không được, anh sợ Trường Ngọc sẽ phát hiện trong mộng chính mình có vấn đề, anh không thể xác định, khi cô biết mình chỉ là ⓠ.ⓤ.ỷ hồn nương nhờ cảnh trong mơ đối cô làm chuyện như vậy có thể sợ hãi, tức giận hay không.

Anh một chút cũng không dám đánh cuộc, rốt cuộc ở trên đời này chỉ có Trường Ngọc nhớ mong anh.

Nghĩ như vậy, đem nhân nhi ôm chặt hơn nữa.

Động tác trên tay biên độ càng lớn, thịt châu bị xoa đến biến đại, sưng đỏ lên, giống như một viên anh đào đáng yêu.

Trường Ngọc mềm thành một bãi nước, bất lực mà giơ lên đầu, cổ oánh bạch cong thành một độ cung duyên dáng, tay bắt lấy cánh tay rắn chắc hữu lực của anh, 𝒸.ắ.ⓝ 𝐦ô.ℹ️ dưới, dục hỏa trong cơ thể đấu đá lung tung.

"Muốn..."

"Muốn cái gì?"

Trường Ngọc lắc đầu, không nói nên lời.

"Vậy... anh liền buông tay." Cố Tranh nói xong liền thả tay, Trường Ngọc mở mắt ra, ôm lấy cánh tay anh, nức nở khẩn cầu.

"Không cần!"

"Rốt cuộc có muốn hay không?" Cố Tranh cười.

Trường Ngọc gật đầu thật mạnh.

Ngón tay dọc theo cái miệng nhỏ mở ra bên dưới nhẹ nhàng mà ✅●ⓤ●ố●t ☑️●3, Cố Tranh nhìn cô, "Nghĩ muốn cái gì?"

Mặt Trường Ngọc đỏ ửng, "Muốn Cố Tranh... côn thịt tiến vào... Cắm em."

Cố Tranh đột nhiên cứng đờ, rốt cuộc nhịn không được, một phen kéo quần lót cô ra, 𝒽●uռ●𝖌 h●ă●ռ●𝐠 xỏ xuyên qua hoa huyệt ẩm ướt của cô.

Tác giả:

Crush

Bổn ý là "Đập vụn, 𝖓𝐠·ⓗ𝒾ề·ⓝ 𝐧·á·✞, áp suy sụp" ý tứ.

Là danh từ, còn có một tầng ý tứ: "Ngắn ngủi, nhiệt liệt nhưng lại ngượng ngùng mà yêu say đắm" (nơi phát ra với Baidu)

Ta ở popo học tiếng Anh hệ liệt

Chương (1-39)