Vay nóng Tima

Truyện:Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi - Chương 057

Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi
Trọn bộ 104 chương
Chương 057
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

Siêu sale Shopee


"Nhà này hiện giờ là của ta,

"Còn nữa, lợi tức của 35 lượng kia, một tháng lợi tức là 3 lượng, hôm nay phải trả lợi tức này, để đến mai là 7 lượng, thêm một ngày nữa là 14 lượng"

Dư nương tử vừa nghe, hai mắt đã trợn ngược muốn hôn mê, Thẩm Tinh Ngữ đỡ nàng, thấy Nhu Nhu khóc thảm thiết liền ôm Nhu Nhu, hỏi nàng: "Ngươi vay mượn bao nhiêu?"

Dư nương tử: "35 lượng"

Viện tử này có giá thị trường phải 50 lượng, Thẩm Tinh Ngữ cạn lời: "Ngươi không biết viện tử này có giá bao nhiêu à?"

Nhưng cho dù là 35 hay 50, không trả được thì viện tử này cũng thuộc về người ngoài.

Dư nương tử đau lòng đấm ngực: "Là Trương Tứ nói, cầm nhiều, lợi tức cao nên tính toán bớt đi"

Còn lại 15 lượng, nếu tiết kiệm, dùng trong 3-5 năm vẫn đủ, những loại lợi tức này, đừng nói Dư nương tử lăn vân tay ký tên, cho dù không có giấy trắng mực đen, đám cường đạo này cũng sẽ không nói phải trái với nàng, giằng co thua thiệt vẫn là Dư nương tử.

Thẩm Tinh Ngữ khuyên nhủ: "Trả lợi tức đi, rồi thu dọn đi thuê nhà, trì hoãn nữa, Nhu Nhu khóc muốn bệnh rồi"

Dư nương tử cảm thấy như trời sắp sụp: "Ta tìm đâu ra 3 lượng bạc, tiền vườn hoa cũng bị Trương Tứ cuỗm đi rồi, còn thiếu tiền một đống hàng..."

Thẩm Tinh Ngữ: "Không phải nói chỉ cần 20 lượng bạc tiền vốn thôi sao?"

Dư nương tử nói: "Đều là tên Trương Tứ trời đánh thánh vật kia, hắn dẫn ta đến một mối kiếm lời, nói là chỉ cần bỏ tiền là có tiền lời, ta..."

Tên lừa gạt tiền bạc kia, thường sẽ làm cho người ta tự động nộp không còn một xu nào. Mới đầu, Dư nương tử nhát gan không dám chung nhiều, chỉ bỏ 5 lượng, 3 ngày sau không chỉ lấy lại được tiền vốn, còn có được cả tiền lời. Lá gan nàng liền lớn hơn, đến ngày hôm trước, đem tất cả 15 lượng bạc ra đặt hết, không ngờ rằng, hôm qua, tên Trương Tứ trời đánh thánh vật đã bỏ trốn, hiện giờ trong tay chỉ còn lại 1-2 lượng tiền lời, chút tiền này đưa cho Tiền Hổ thì đến một xu thuê nhà nàng cũng không có.

Nàng cùng Nhu Nhu chỉ có thể ngủ ngoài trời, đi ăn xin.

Thẩm Tinh Ngữ liếc mắt nhìn Tiền Hổ kia, con ngươi hắn đang đảo điên, gương mặt khôn lỏi, ngôi nhà trị giá 50 lượng, chỉ tốn có 35 lượng đã đoạt được, nếu nói hắn với Trương Tứ không làm trò, quỷ mới tin.

Tiền Hổ lại thúc giục: "Mau đưa tiền!

"Nếu không ta sẽ bán ngươi, hay bán con gái ngươi?"

Nhu Nhu chính là sinh mạng của Dư nương tử, đến mức này, nàng cũng không còn tiếc ít bạc vụn nữa: "Tiền đại gia, ta chỉ còn 1 lượng 5 quan, cầu ngài thương xót, một văn tiền ta cũng không còn, chỉ còn như vậy có được không?"

Tiền Hổ liếc mắt nhìn Nhu Nhu: "Vậy cầm con gái ngươi trả nợ đi"

"Không được!"

Tiền Hổ đưa mắt một cái, tay sai của hắn đã lao tới cướp đứa trẻ. Dư nương tử giằng đứa bé trong tay Thẩm Tinh Ngữ, ôm vào ngực, hét lớn: "Các ngươi không được làm như vậy!"

Mấy người lao vào xâu xé, Nhu Nhu bị sợ khóc thảm thiết, nhất thời, trong sân loạn thành một đoàn, không ít hàng xóm đã vây lại xem.

Hai người túm lấy tay Dư nương tử, mắt thấy Nhu Nhu sắp bị cướp đi, Dư nương tử muốn điên lên, bỗng nhiên nghe tiếng một chậu hoa bị đập vỡ.

Dư nương tử, mấy tên côn đồ đều dừng lại, nhìn sang, một chậu hoa bị đập vỡ dưới chân Tiền Hổ, nửa khuôn mặt lộ ra của nữ nhân đeo mạng rất lạnh, lạnh đến nghẹt thở.

Ngay cả những đại hán cao bảy thước này cũng không tự chủ dừng tay, nhất thời trong sân mọi người đều im lặng, nhìn Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ đi đến trước mặt Dư nương tử nói: "Ta cần mua một người hầu trung thành để lo liệu cuộc sống hàng ngày cho ta, hôm nay ta trả món nợ này thay ngươi, biết ngươi khốn khổ, ngươi có bằng lòng giao ngôi nhà cho ta, trung thành cả đời với ta không?"

Chỉ cần không bán con gái, Dư nương tử cái gì cũng nguyện ý, làm hạ nhân cũng cam thâm tình nguyện, quỳ xuống nói: "Chỉ cần người có thể cứu được mẹ con ta, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người"

Vừa nói Dư nương tử vừa đập đầu với Thẩm Tinh Ngữ.

Tiền Hổ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, nói: "Khế ước giấy trắng mực đen, Dư nương tử không trả nổi tiền, viện tử này chính là của ta"

Thẩm Tinh Ngữ: "Nếu ngươi không điếc thì cũng đã nghe rõ ràng, viện tử này Dư nương tử bán cho ta, 35 lượng, thêm 3 lượng lợi tức, tổng là 38 lượng, ta trả cho ngươi"

Tiền Hổ liếc mắt một cái, mấy hán tử cường tráng sóng vai đi tới trước Thẩm Tinh Ngữ, Tiền Hổ cong môi, hung ác nói: "Tiểu nương tử, ta khuyên ngươi đừng có không biết điều,

"Đừng có thích xen vào chuyện của người khác, ta ném vào hồ cho cá ăn bây giờ..."

Thẩm Tinh Ngữ tát bốp một cái vào mặt Tiền Hổ: "Ngươi là cái thá gì?

"Dám uy hiếp bổn cô nương?

"Có tin bổn cô nương lấy mạng chó của ngươi trước không?"

Tiền Hổ lớn như vậy, lần đầu tiên bị nữ nhân đánh, ôm mặt, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ nhẹ nhàng buông tay, nhìn giống như là vừa tát hắn làm đau tay mình, trên mặt đeo mạng, tuy chỉ lộ ra đôi mắt nhưng khí thế ngang ngược không thể lừa gạt.

Tuy mặc xiêm y bình thường, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tôn quý sống trong nhung lụa, đây không phải là gia đình bình thường có thể nuôi ra được.

Trên đời này, lưu manh cùng ác nhân có thể làm chuyện ác, chính là vì hai chữ lợi ích. Ác bá dám khi dễ người thường là bởi vì người thường không dám trả đũa, có ai thấy ác bá khi dễ quý nhân mặc y phục hoa lệ không?

Thẩm Tinh Ngữ thật sự muốn thương nghị hoà bình cùng Tiền Hổ, nhưng hắn đã bị đánh, thêm vào khí thế đó của nàng, Tiền Hổ có chút kiêng kỵ, nhưng thấy xiêm áo trên người nàng rất bình thường, nhất thời hắn không biết bối cảnh của Thẩm Tinh Ngữ như thế nào, liền hỏi: "Ngươi là ai?

"Cô phụ ta là nha môn Thượng kinh, ai cho ngươi lá gan đánh ta?"

Thẩm Tinh Ngữ đang định tiếp tục hù doạ Tiền Hổ, thì nghe một giọng nam nhân vang lên: "Ta cho nàng lá gan, ngươi có ý kiến gì?"

Mọi người nhìn theo, thấy một nam nhân mặc trường bào màu đen đang chậm rãi đi tới, là một thiếu niên tuấn mỹ, thanh lãng như phong như ngọc, bên hông cài cây sáo ngọc, toàn thân toát ra khí thế sang trọng quý phái, đè ép tất cả mọi người.

Đằng sau hắn có hai hạ nhân đi theo.

"Ngươi là ai?"

Tiền Hổ vẫn còn đang giữ tư thế chỉ ngón tay vào Thẩm Tinh Ngữ, Duệ bối tử bước chân đi tới, nắm ngón tay hắn vặn ngược lên, Tiền Hổ la lên đau đớn, tiếp đó mặt hắn nhận được một quyền, ngã xuống đất.

Mấy tên kia ra vẻ muốn xông vào, Duệ bối tử không nhẹ không nặng ra lệnh: "Đánh cho ta"

Đám côn đồ của Tiền Hổ khá đông, chủ yếu dựa vào sức mạnh, dù hạ nhân của Duệ bối tử chỉ có hai người nhưng đánh cho cả đám kia nằm lăn ra đất.

"Khế ước"

Duệ bối tử đưa tay ra, Tiền Hổ hốt hoảng nhìn một cái, run run đưa ra, biết điều ôm mặt đứng dậy, Thẩm Tinh Ngữ từ trong phòng đi ra, cầm 38 lượng bạc ném vào Tiền Hổ.

Tiền Hổ ôm cái mặt sưng vù đi ra ngoài, vừa lúc phu phụ Vương nương tử cùng sai nha đi tới, Tiền Hổ thấy Hình bộ đầu liền bụm mặt khóc lóc, chỉ đám người Thẩm Tinh Ngữ: "Đại nhân, bọn họ đánh người, hu hu..."

Quan sai: "Không nhìn thấy"

Tiền Hổ: "..."

Tiền Hổ giậm chân: "Các ngươi cùng bè phái với nhau"

Duệ bối tử: "Ngươi có ý kiến?"

Tiền Hổ: "... Không, không có ý kiến"

Tiền Hổ ủ rũ kéo người đi, quan sai xá Duệ bối tử một cái, kêu mọi người tản ra, giải tán đám đông náo nhiệt.

Dư nương tử như được sống lại, lau nước mắt tạ ơn Thẩm Tinh Ngữ. Thẩm Tinh Ngữ vẫy tay, để nàng thu dọn đống lộn xộn trong sân, mời Duệ bối tử vào phòng khách, thêm nước nóng vào cái lò nhỏ đun nước pha trà.

Đó là một gian phòng nho nhỏ, dùng một tấm gỗ du ngăn cách với phòng ngủ bên trong, bên ngoài bày bộ ghế mây, coi như là một phòng khách nhỏ.

Duệ bối tử nhìn mà trong lòng ê ẩm, mặc dù biết nàng ở không được tốt lắm, nhưng khi chính mắt nhìn thấy vẫn không chịu được, còn không bằng chỗ ở của hạ nhân trong nhà hắn, cũng may nàng bố trí trang nhã, sạch sẽ.

Thẩm Tinh Ngữ lại cảm thấy hoàn toàn bình thường, vừa pha trà vừa hỏi: "Sao bối tử lại tới đây?"

"Đúng lúc thôi"

Tất nhiên không phải vừa vặn đúng lúc như thế. Tối qua Dư nương tử phát hiện Trương Tứ ôm tiền bỏ trốn thì luống cuống, đi tìm hàng xóm vay tiền, Vương nương tử báo tin này cho hắn, chẳng qua lúc đó Thẩm Tinh Ngữ đang ở chỗ Thư Nhàn nên không biết chuyện này, hắn đoán chừng hôm nay sẽ xảy ra chuyện, sợ nàng bị liên luỵ nên tới xem.

Thẩm Tinh Ngữ: "Nhờ có ngươi, nếu không hôm nay ta lại phải chịu thua thiệt"

"Cũng không hắn", Duệ bối tử nói: "Khí thế của nàng đã hù doạ ác bá kia rồi"

Thẩm Tinh Ngữ: "Dựa vào hù doạ vẫn không tác dụng bằng thân phận hoàng tộc của ngươi"

"Cũng không hắn", Duệ bối tử nói: "Trước kia ta từng bị nàng hù doạ qua"

Thẩm Tinh Ngữ ngẩn người một lúc mới phản ứng được, hắn nói đúng là chuyện trước kia, Duệ bối tử mỉm cười: "Nàng doạ người rất giỏi, ấn tượng ban đầu của ta với nàng là trên đời sao lại có một nữ tử xảo quyệt đến như thế"

Thẩm Tinh Ngữ: "..."

Duệ bối tử:"Cho nên ta rất khó tưởng tượng, một người như thế lại có thể đánh ra tiếng đàn như vậy, ta vẫn cho là, chỉ có loại nữ tử ôn uyển nhu mỹ như Chử tam nương mới có thể đàn được như vậy"

Dựa vào uống trà để che bớt sự lúng túng, Thẩm Tinh Ngữ uống một ngụm cho trong họng: "Thị lực của ngươi thật là kém"

Duệ bối tử: "Ta đã gặp qua mấy lần, Chử tam nương là loại khuê tú ôn nhu từ trong xương tuỷ, chưa từng thấy nàng ta đỏ mặt ức hiếp bạn bè, hơn nữa xưa nay nàng ta luôn có tiếng là người đứng đầu âm luật, nên ta nghĩ đến nàng ta cũng là hợp lý.

"Phải nói, tất cả nam nhân trong yến tiệc đều nghĩ đó là tiếng đàn của nàng ta"

Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến Chử tam nương trước mặt các nàng ngang ngược, rất khó tưởng tượng được dáng vẻ của nàng ta trước mặt nam nhân.

Suy nghĩ một chút, nàng ta với Thái tử quả thực đúng là một đôi.

Duệ bối tử nhớ tới chuyện đó, hỏi: "Nói thật đi, lần đó là nàng tự cào mặt mình hay nàng hãm hại nàng ta?"

"Nàng ta khi dễ ta trước đó là có thật", Thẩm Tinh Ngữ thản nhiên: "Ta hãm hại nàng ta cũng là thật"

Duệ bối tử nghĩ một chút đến hình ảnh kia, bật cười thành tiếng, hắn đúng là kẻ ngu.

Hai nữ tử đó đều nói dối.

Duệ bối tử biết Thẩm Tinh Ngữ còn có chuyện phải xử lý, cũng không ngồi quá lâu, chỉ nói nếu nàng gặp khó khăn thì tìm mình, uống xong trà liền rời đi. Bên kia Dư nương tử cũng đã dọn dẹp xong, làm điểm tâm bưng tới.

Thẩm Tinh Ngữ vừa cắn bánh gạo vừa hỏi lại hết tất cả sự tình, ăn sáng xong, Thẩm Tinh Ngữ viết khế ước.

Dư nương tử đọc qua, vườn hoa trên danh nghĩa thuộc về Thẩm Tinh Ngữ, với nàng là khế ước cầm cố, nàng làm nô bộc 10 năm, làm tất cả các việc vặt hàng ngày cho Thẩm Tinh Ngữ, sau 10 năm, nhà này trả lại cho nàng.

Mười năm sau, Nhu Nhu cũng đến tuổi trưởng thành, khi đó nàng cũng được tự do, tìm cho Nhu Nhu một gia đình sung túc trong sạch cũng không thành vấn đề.

Nước mắt Dư nương tử rơi xuống, trong lòng như có luồng nhiệt ấm áp tràn qua:

"Đa tạ,

"Đa tạ đại ân đại đức của người, ta nhất định sẽ làm tốt việc này"

Như vậy, Thẩm Tinh Ngữ đã thu nhận một nô bộc trung thành đầu tiên, còn có sẵn vườn hoa, chỉ cần nàng giải quyết chuyện vườn hoa xong là có thể khuếch trương chuyện làm ăn lên được rồi.

Thẩm Tinh Ngữ đang hỏi đến chuyện vườn hoa thì bên ngoài lại có tiếng đập cửa.

Lúc này là đám người làm công cho vườn hoa, còn có người cung ứng hàng, họ biết Trương Tứ bỏ chạy, chủ vườn cũng bị gạt nên cùng nhau đến đòi tiền.

Dư nương tử có chút xấu hổ cúi đầu xuống, vườn hoa nhà mình giờ là nợ nần chồng chất.

Thẩm Tinh Ngữ đứng ra: "Vườn hoa hiện đã bán cho ta, các ngươi từng người nói ra các món nợ, ta sẽ ghi lại"

Đám người cả kinh, trố mắt nhìn nhau, đây không phải thủ đoạn chủ vườn định giựt nợ đấy chứ?

Chứ một nữ tử yếu đuối mua vườn hoa làm gì?

"Vậy ngươi có trả tiền công cho ta không?" người hỏi là một thiếu niên 15, 16 tuổi, đã sang thu rồi mà vẫn chỉ mặt một chiếc áo đơn bạc, giày cũng đã rách.

Thẩm Tinh Ngữ nói: "Ta mua vườn hoa, những món nợ này là của chủ cũ, theo đạo lý, chuyện này ta không phụ trách"

Đám người lại nhìn về phía Dư nương tử, Thẩm Tinh Ngữ nói tiếp: "Nàng không có tiền, hôm nay cả nhà, cả người nàng đều đã bán cho ta, ngươi cảm thấy nàng còn có tiền trả cho ngươi sao?"

Đám người cảm thật thật sự tuyệt vọng, nhất là thiếu niên kia, mắt đỏ cả lên.

Thẩm Tinh Ngữ hỏi: "Các người muốn tiền không?"

Hỏi thừa sao?

"Muốn!"

Thẩm Tinh Ngữ: "Người nào muốn tiền, cùng ta đến Chu phủ, nghe theo ta, ta đảm bảo các ngươi sẽ có tiền công, ai dám không?"

Thiếu niên đứng ra đầu tiên: "Ta dám!"

Thẩm Tinh Ngữ quan sát thiếu niên một chút, khuôn mặt còn non nớt nhưng có đôi mắt trong sạch, cũng có khí tức can đảm, nếu đào tạo, sau này cũng có thể là một trợ thủ tốt, liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Thạch Đầu"

Thẩm Tinh Ngữ lại hỏi: "Ai dám nữa không?"

"Ta dám!"

Thạch Đầu đi đầu, tiếp theo có thêm người nữa, dần dần tất cả mọi người đều bày tỏ mình dám làm, vì vậy Thẩm Tinh Ngữ phân phó bọn họ đem tất cả cây, hoa đang ươm mầm theo, kể cả những loại dễ chết đều không bỏ qua, mười mấy nhân công, còn có 5 6 người cung cấp hàng, tổng cộng hơn hai mươi người, hừng hực đẩy hoa tới Chu phủ.

Thẩm Tinh Ngữ đưa cho tên giữ cửa Chu phủ một xâu tiền, hắn lập tức chạy vào kêu Lý quản sự.

Lý quản sự nghe nói có một đống người đến vây ngoài cửa, nếu quấy rầy đến chủ tử, chức quản sự của hắn có thể bị mất ngay sau một câu nói, cho nên không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng chạy đến.

Nhìn thấy một nữ tử xa lạ che mặt, hắn không khỏi ngơ ngác: "Các ngươi là ai?

Thẩm Tinh Ngữ nói: "Ta đến từ vườn ươm Trường Hưng"

Quản sự lập tức sầm mặt lại: "Trước cổng phủ mệnh quan triều đình là chỗ cho các ngươi càn rỡ à, đi mau, nếu không ta kêu gia đinh trong phủ ra đuổi các ngươi"

"Được nha! Ngươi kêu đi", Thẩm Tinh Ngữ la lớn: "Vườn hoa của chúng ta không sống được nữa, người làm cũng không sống nổi nữa, nghe nói lão phu nhân của Chu phủ một lòng ăn chay niệm phật, nhất là tâm thiện, ta phải để cho bà phân xử, Chu phủ các ngươi làm ăn khiến người ta khuynh gia bại sản, cô nhi quả mẫu không sống nổi nữa, đây là cái đạo lý gì?"

Quản sự lập tức gạt đi: "Các ngươi bị chủ vườn lừa gạt, liên quan gì đến ta?"

Thẩm Tinh Ngữ: "Ta chưa từng nói bị chủ vườn lừa gạt, sao ngươi biết chủ vườn lừa tiền?"

Quản sự: "..."

Ý thức được mình nói hớ, quản sự lập tức lấp liếm: "Ta không biết ngươi nói cái gì"

Chưa gặp nên Thẩm Tinh Ngữ không biết quản sự này như thế nào, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng chắc chắn quản sự này cùng tên Trương Tứ đã sớm cùng phe với nhau, cùng diễn tuồng với Dư nương tử.

"Người bình thường nghe nói vườn ươm Trường Hưng, phản ứng đầu tiên sẽ hỏi chúng ta tìm người để làm gì, đó mới là câu hỏi đầu tiên của một người bình thường, nếu ngươi không chột dạ, vì sao vừa nghe vườn ươm Trường Hưng đã biến sắc?"

"Ngươi đây là ngậm máu phun người! Nếu ngươi cảm thấy ta đã làm cái gì sai thì ngươi cứ đi báo quan đi", quản sự cười nhạt: "Đừng trách ta không nhắc ngươi, ngươi chỉ có một thân một mình thôi, đằng sau lưng ta là Chu phủ, ta còn phải nhìn một chút, xem kẻ thân cô thế cô như ngươi làm cách nào để bêu xấu ta?"

Uy hiếp trắng trợn như vậy, Thẩm Tinh Ngữ càng chắc chắn, tên tôn tử thất đức cùng quản sự, Tiền Hổ kia là một hội, hắn dám phách lối như vậy, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên hắn ỷ vào thân phận quản sự để khi dễ người ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ che miệng cười, đúng, là cái kiểu cười nhạo: "Nực cười, ta không phải bộ khoái, ta cần chứng cớ làm gì?

"Ta đương nhiên cần những lợi ích thực tế"

Nàng quay đầu phân phó những người làm: "Nhà không có gì ăn cũng phải lo nghĩ đến người thân, trẻ nít, phải chịu đựng mùa đông giá rét mùa hè nóng bức, khóc to lên cho ta!

"Lão phu nhân Chu phủ tâm thiện, có gặp các ngươi cũng phải khóc thôi"

Hơn hai mươi tên đại hán, cơ thể cường tráng nhưng lại khóc lóc thảm thiết trước cổng Chu phủ, đây không phải là tát vào mặt chủ nhà sao?

Một lát nữa lão phu nhân phải tham dự yến hội, nếu thấy một màn này... chức quản sự của hắn cũng không cần phải làm nữa.

Quản sự lúng túng, nhưng dù gì hắn cũng là quản sự của cao môn đại viện, dù trước mặt người ngoài hắn là đại nhân, trước mặt chủ tử hắn cũng chỉ là nô tài, biết co biết giãn, Lý quản sự lập tức đổi mặt:

"Ngừng, có gì thì nói"

Thẩm Tinh Ngữ: "Đơn giản thôi, ngươi thu nhận tất cả chỗ cây hoa này vào trong phủ, tính theo giá thị trường, trả tiền luôn bây giờ"

Lý quản sự: "Cây hoa của các ngươi không đủ chất lượng"

"Khóc to lên!", Thẩm Tinh Ngữ phân phó.

"Đừng!

"Ta mua"

Thẩm Tinh Ngữ vỗ vỗ vai quản sự: "Ta biết Lý quản sự là người thông minh"

Đưa hoa nhận tiền, Thẩm Tinh Ngữ lập tức trả cho mọi người theo tỷ lệ lớn nhỏ của món nợ, mặc dù chưa trả được hoàn toàn khoản nợ của vườn hoa, nhưng tổn thất của mỗi người chỉ còn lại một nửa, so với việc không lấy được tiền thì dù là người giao hàng hay làm công đều có một ít cảm giác thành tựu.

Trọng yếu nhất là bọn họ nhìn Thẩm Tinh Ngữ, lúc này chính là nhìn với thân phận chủ vườn mà không phải là nữ tử yếu đuối dốt nát.

Thẩm Tinh Ngữ muốn chính là điều này, vì thế nàng không chọn cách ứng tiền ra để trả cho bọn họ, giờ đã có tiền, không cần nàng hỏi, những người làm lâu năm này chủ động yêu cầu được tiếp tục làm ở vườn hoa cho nàng, mà bên cung cấp hàng hoá cũng sẵn sàng tiếp tục hợp tác.

Thẩm Tinh Ngữ tự nhiên đạt được điều mình muốn, từ thu phục được một người hầu trung thành, trong một ngày thu phục được luôn thợ vườn, Dư nương tử sợ run, ngẩn một hồi lâu nói: "Hoá ra chỉ cần đơn giản như vậy là có thể gây khó dễ cho Lý quản sự sao?"

Cái này so với tưởng tượng của nàng quả thật không giống nhau.

Thẩm Tinh Ngữ nói: "Trên đời này, có những chuyện chèn ép như thế, chính là do ngươi có dám phản kháng, có dám bất chấp hay không."

Dư nương tử nhu nhược, sắc mặt hiền lành, luôn rất sợ hãi những cao môn như Chu phủ, cho dù biết mình bị thua thiệt cũng không dám đi tranh cãi, hoặc là đến nói lý, bị họ hù doạ cho một cái liền ngừng phản kháng.

Dư nương tử nghiêm túc suy nghĩ lại, Thẩm Tinh Ngữ đã từng nói điều này với nàng trước đây, muốn nàng đến tìm Chu phủ hỏi cho ra nhẽ, nhưng nàng không dám, nàng thiếu nhất chính là dũng khí.

Giờ khắc này, Dư nương tử chân chính ý thức được, nàng căn bản không biết làm ăn tính toán, không thể kinh doanh vườn hoa tốt được.

"Chắc chắn vườn hoa ở trong tay người sẽ thay đổi nhanh chóng", nàng nói rất chân thành.

Thẩm Tinh Ngữ nói: "Cũng không đơn giản dễ dàng như vậy, tên Lý quản sự vốn cao cao tại thượng kia, lần này phải tự móc tiền túi ra để bù, nhất định sẽ tìm cách trả thù, chắc giờ đang tính kế"

Tim Dư nương tử lại đập thình thịch: "Vậy phải làm thế nào?"

"Nếu ta đã dự liệu được, đương nhiên sẽ có cách đối phó", Thẩm Tinh Ngữ chạm lên vai nàng: "Chỉ cần ngươi nhớ rằng, hắn nhằm vào ta, sẽ không liên luỵ đến ngươi"

Dư nương tử nói: "Trả thù ngươi, đương nhiên ta cũng lo lắng"

Thẩm Tinh Ngữ biết, hôm nay nàng đã thực sự thu phục được nương tử này: "Đi, bổn cô nương muốn mua sắm một số đồ tốt, cải thiện bữa ăn của chủ tớ chúng ta"

Dư nương tử sáng mắt lên, nàng là người hầu, sao còn mong muốn cuộc sống tốt hơn trước được chứ?

Ngay cả bữa ăn cũng được cải thiện.

"Lão nô tuân lệnh", nàng học dáng vẻ nô bộc của các nhà đại gia, thi lễ với Thẩm Tinh Ngữ.

- --

Thịnh Như Nguyệt cầu xin Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử tự mình ra mặt, cuối cùng ngày hôm đó Thịnh Như Nguyệt cũng bước vào phủ Trấn Quốc công. Cửu hoàng tử đi mời Cố Tu, Thịnh Như Nguyệt chính là đi tìm A Điều.

Nàng mang theo rất nhiều lễ vật, xuất hiện ở Triêu Huy viện, dưới ánh mặt trời, chiếc trâm phượng chín đuôi điểm ngọc toả ra hào quang chói mắt.

"Đã lâu không gặp", nàng mỉm cười nhìn nữ tử đứng ở hành lang: "A Điều"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-104)