Truyện:Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài - Chương 224

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Trọn bộ 235 chương
Chương 224
Uyển Nhu! Cho anh nhé?
0.00
(0 votes)


Chương (1-235)

Trong lúc "chú ruồi ngốc" nào đó còn đang choáng váng vì mật ngọt, thì "hũ mật ngọt" bên cạnh hắn cũng xúc động không kém. Bàn tay của Thái Lãnh Hàn thô ráp, chai sần gợi cho Triệu Uyển Nhu nhớ tới những ngày tháng tảng băng ngốc nhà cô phải sống cơ cực, vất vả. Không chỉ vậy, đó còn là những chuỗi ngày hắn phải sống cô đơn trong nỗi ray rứt tự trách vì tai nạn của mẹ ruột và sự chèn ép cả về thể xác lẫn tinh thần từ mẹ kế. Có lẽ chính vì vậy mà Thái Lãnh Hàn phải dùng bộ mặt lạnh ngắt của một tảng băng và sự 𝐡_u_п_ɢ 𝒽_ă_𝓃_🌀 của một gã "chó điên" để che giấu đi sự nhạy cảm đầy ấm áp và Ⓜ️.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.𝖎 thật sự của bản thân. Có lẽ cũng chính vì vậy mà theo thời gian kéo dài, Thái Lãnh Hàn đã tạo thành thói quen tự ti ngầm sâu sắc khiến hắn luôn nghĩ ngợi và suy diễn linh tinh đến mức cảm thấy bản thân tệ hại, không xứng đáng.

Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng rối. Cô muốn tìm cách để Thái Lãnh Hàn đừng tự ti như thế nữa; cô rất nôn nóng, nhưng đồng thời, cô lại không biết phải làm thế nào. Nếu chỉ dùng lời lẽ thì không đủ để thay đổi thói xấu đã ăn sâu vào tâm hồn của Thái Lãnh Hàn. Điều này đã được chứng minh rành rành trước mắt. Thậm chí trong kiếp này, Triệu Uyển Nhu đã từng chủ động 𝐡-ô-𝐧 Thái Lãnh Hàn, chủ động bày tỏ tình cảm của cô với Thái Lãnh Hàn, vậy mà tác dụng cũng không mấy khả quan. Tảng băng ngốc này vẫn vì những tin đồn trong quá khứ mà có những suy nghĩ không hề tích cực một chút nào.

Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều đang chìm vào những suy nghĩ của riêng mình mà không hề chú ý rằng khoảng cách giữa cả hai đang dần thu hẹp lại. Mùi hương dịu ngọt và cảm giác mát rượi tỏa ra từ т♓â_𝖓 ⓣ𝖍_ể của Triệu Uyển Nhu chẳng khác gì lời mời gọi vô hình mà ngập tràn 𝐪.𝐮🍸.ế.ռ ⓡ.ũ, khiến Thái Lãnh Hàn vô thức nhích càng lúc càng đến gần sát bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Đến khi Thái Lãnh Hàn định thần lại thì gương mặt của hắn đã áp kề vào một bên gò má non mịn của Triệu Uyển Nhu. Rõ ràng ban nãy hắn chỉ ăn cơm và uống canh, không hề có một giọt rượu nào, thế nhưng lúc này, Thái Lãnh Hàn lại ngây ngất như đang có men say. Hắn không kềm chế nổi nữa, quét đôi môi qua, in lên gò má mịn màng của Triệu Uyển Nhu một nụ 𝐡ôn*.

Triệu Uyển Nhu giật sững người trước sự va chạm khẽ khàng ấy. Đôi môi của Thái Lãnh Hàn mềm mềm, âm ấm, in vào gò má của cô một cảm xúc kỳ lạ, ngọt ngào. Triệu Uyển Nhu cũng chếnh choáng rồi. Cô nghiêng đầu qua, in môi lên gò má của Thái Lãnh Hàn, đáp trả cho hắn một nụ 𝒽ô𝓃_. Đầu óc đang nóng hừng hực của Thái Lãnh Hàn bị nụ ♓ô-n vụng về đó của Uyển Nhu làm cho "phựt" một cái, như ngựa đứt cương không thể dừng vó. Môi của hắn tiếp tục ⓗ_ô_ⓝ nhẹ vào gò má của Uyển Nhu, liên tiếp, chậm rãi, tham lam lần xuống bên miệng.

Khi làn môi ấm nóng của Thái Lãnh Hàn áp vào đôi môi mọng của Triệu Uyển Nhu, cả hai đều có 🌜·ả·m ℊ𝖎·á·c 𝐭·ê ⓓạ·i lan truyền ra khắp mặt, rồi rần rật chạy tràn xuống khắp cơ thể. Triệu Uyển Nhu cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích. Thái Lãnh Hàn nhẹ nhàng ⓜ·ú·🌴 một cái vào vành môi màu hồng phấn của cô gái vẫn còn vương hương vị rượu nho ngọt ngào. Hành vi thăm dò của Thái Lãnh Hàn, một lần nữa, được đáp trả tương xứng. Triệu Uyển Nhu cũng bắt chước Thái Lãnh Hàn, 𝖒ú-† một cái vào môi hắn. Được đà lấn tới, Thái Lãnh Hàn ngậm lấy cánh môi đào, như cơn gió nhẹ nhàng ⓜơ.𝐧 𝖙𝐫.ớ.ⓝ, lại như con ong ngây ngất mật hoa. Triệu Uyển Nhu cũng không thụ động, thỉnh thoảng cũng ngậm lấy môi anh, đùa nghịch.

Đôi môi của Triệu Uyển Nhu 𝖒_ề_ɱ 𝐦ạ_ℹ️, non mịn vẫn chưa đủ cho Thái Lãnh Hàn thỏa mãn. hắn chậm rãi mà cương quyết, dần dần chen lưỡi vào giữa hai hàm răng của Uyển Nhu. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt tìm lấy chiếc lưỡi nhỏ của Triệu Uyển Nhu, quyện lấy, ⓠ-ⓤ-ấ-𝐧 🍳-ⓤ-ý-†. Lần này Triệu Uyển Nhu chịu thua, cởi giáp buông giáo, để mặc hắn dùng ba tấc thịt mềm dẫn dắt cô chìm vào những xúc cảm lạ kỳ. Ngưa ngứa, nhồn nhột mà êm ái, khoan khoái. Triệu Uyển Nhu khẽ rên lên một tiếng trong họng. Tiếng rên 𝖗⛎*𝖓 г*ẩ*𝖞 kia hoàn toàn đánh sập bức tường trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Lúc này hắn không còn nghĩ được gì nữa ngoài việc cảm nhận được rằng, người con gái mà hắn yêu say đắm đang nằm ɱ.ề.𝖒 ⓜạ.1 trong vòng tay của hắn. Cô đón nhận và đáp trả nụ ♓ô●ⓝ của hắn. Cô để mặc cho hắn xâm chiếm vào khoang miệng. Cô lại còn rất hưởng thụ và không ngại bày tỏ 🎋.𝒽oá.ï 𝐜ả.ɱ. Thái Lãnh Hàn ngẩng lên, rời khỏi đôi môi của Triệu Uyển Nhu và ɱ_ê đắ_𝖒 nhìn sợi tơ trong suốt óng ánh vẫn còn đang như ngó tơ vương vấn gắn từ miệng cô đến miệng hắn.

Vừa như cầu xin vừa như mong mỏi, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:

- Uyển Nhu! Cho anh nhé?

Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa thoát khỏi xúc cảm kỳ lạ kia. Cô dồn dập ✞●𝒽●ở 🅓ố●c, cổ họng lại rỉ ra một tiếng "ừm" như rên lại như lời đồng ý. Được lời như cởi tấc lòng. Thái Lãnh Hàn bế Triệu Uyển Nhu vào giường. Đặt cô nằm ngay ngắn trên nệm, hắn nửa bò nửa quỳ bên cạnh cô, cẩn thận và trân trọng đặt xuống từng nụ ♓ô·ⓝ·.

Chương (1-235)