Truyện:Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh - Chương 095

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Trọn bộ 102 chương
Chương 095
Chương 85
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)

Editor: Kẻ nhàm chán


Thư Lan vừa húp xong một bát canh đã kêu đói bụng, muốn ăn cơm. Lệ Bắc Đình thấy cô nài nỉ cũng không tiện ép uổng, bèn nói: “Ăn cơm trước đi, bát canh còn lại để ăn xong rồi uống. ”

“Dạ. ” Thư Lan quyết định ăn cho no căng bụng, như vậy Lệ Bắc Đình sẽ không thể ép mình uống canh nữa.

“Anh ở lại đây được mấy ngày?”

“Hai ngày, sau đó anh bay sang Anh có hợp đồng. ”

“Vậy thì tiếc quá, ba ngày nữa em thi đấu rồi, tối hôm đó sẽ có buổi triển lãm đấu giá. ” Đây coi như là lần đầu tiên Thư Lan tham gia thi đấu sau khi tốt nghiệp, cô cũng rất mong Lệ Bắc Đình có thể ở bên cạnh.

Nhưng công việc cũng rất quan trọng, cô sẽ không ép uổng anh ở lại.

“Xin lỗi, đối tác bên kia hơi hối thúc, không thể chậm trễ. ”

“Không sao, dù sao sau này vẫn còn nhiều dịp mà. ” Anh cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình chứ.

Lệ Bắc Đình gật đầu, liếc nhìn cô: “Ừm, em có thích tác phẩm của mình không? Có muốn anh sắp xếp người mua lại trong buổi đấu giá không?”

“Không cần, nếu để người ta biết chẳng phải lại bảo em đi cửa sau sao? Lần này chấm điểm và đấu giá là hai hạng mục tính điểm riêng, sẽ xem xét tổng hợp để chọn ra người đứng nhất. ”

Giấy không gói được lửa, nếu để người ta biết, đến lúc đó em sẽ càng khó xử hơn.

“Vậy được, anh không can thiệp nữa. ”

“Ừm, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta ra ngoài dạo nhé, buổi tối Ninh Thành cũng rất nhộn nhịp. ”

“Ừm. ”

Ăn cơm xong, Lệ Bắc Đình không nhắc đến chuyện bát canh, Thư Lan cứ tưởng anh quên mất, trong lòng mừng thầm, quên thì càng tốt.

Hai người thay quần áo xuống lầu, đã gần tám giờ, hơi nóng của mặt trời cũng gần tan hết, lại thêm gió thổi qua, cơ bản không còn cảm thấy nóng nữa.

Trên vỉa hè người người qua lại, rất nhiều khách du lịch, Ninh Thành là đô thị phồn hoa, khách khứa tấp nập không ngớt.

Lệ Bắc Đình sợ cô bị dòng người xô đẩy, liền nắm lấy tay cô. Thư Lan tinh nghịch dùng móng tay cào vào mu bàn tay anh.

“Còn nít à? Có gì hay ho mà cứ nghịch tay anh hoài vậy?”

“Sao nào, ăn no rồi thì ngay cả nghịch tay anh một chút cũng không được à?” Thư Lan phồng má nhìn anh, vẻ mặt rất bất mãn.

“Không phải, sao anh dám, ý anh là có muốn ăn kẹo hồ lô không? Anh thấy đằng trước có bán kẹo hồ lô đó, nhưng nếu em no rồi thì thôi vậy. ”

Phía trước có một con hẻm cổ, người cũng càng lúc càng đông, giờ này là lúc các hàng quán lề đường nhiều nhất.

“Đâu có bán kẹo hồ lô?” Thư Lan ôm chặt lấy cánh tay anh: “Em muốn ăn. ”

“Em không phải vừa ăn no rồi sao?”

Thư Lan đắc ý nhướng mày: “Bụng em chia làm hai phần, một phần để ăn vặt, một phần để ăn cơm, nhưng mà buổi tối ăn kẹo hồ lô ngọt quá, hay là ăn một trái quýt đi, chua chua ngọt ngọt. ”

“Quýt mùa này không ngon đâu, đảm bảo chỉ có chua chứ không có ngọt. ”

“Hình như cũng đúng, giá mà có kẹo hồ lô vị dưa hấu thì tốt biết mấy, mùa hè ăn là nhất. ”

“Năm sau mình trồng hai cây dưa trên sân thượng đi, tự cung tự cấp. ” Lệ Bắc Đình kéo cô tránh một đứa trẻ đang chạy ùa tới.

“Sao em không nghĩ ra nhỉ, được đó, về em sẽ nói với chị Lâm. ”

“Em này, có ăn không?” Vừa nói chuyện, hai người đã đến chỗ bán kẹo hồ lô.

“Ăn!” Thư Lan rất ít khi ăn đồ ngọt như vậy, nhưng bây giờ có Lệ Bắc Đình ở đây, có thể chia nhau mỗi người một nửa ăn.

Lệ Bắc Đình trả tiền, nhận lấy kẹo hồ lô đưa cho Thư Lan.

“Vào trong dạo một chút không? Con hẻm cổ này trông khá đẹp. ”

Thư Lan cắn một miếng kẹo hồ lô nghe rõ tiếng giòn tan, gật đầu, nhai lớp đường bọc bên ngoài: “Sao anh biết ở đây có hẻm cổ, em ở đây nhiều ngày vậy mà không biết. ”

“Anh có vài mối làm ăn ở đây, thường đến đây nên cũng khá rành về Ninh Thành, cẩn thận một chút, đừng để đường dính vào váy. ” Lệ Bắc Đình đưa tay ôm lấy eo em, ở đây người đông quá, sơ ý một chút là em sẽ bị lạc mất.

“Anh còn đi qua chỗ nào…ưm…” Thư Lan cắn một miếng táo tàu, chua đến nỗi mặt mày méo xệch, trời ơi, đây là thứ cho người ăn sao? “Cứu mạng, em sắp chua chết rồi, thùng rác đâu rồi?”

Em sắp bị chua đến phát khóc rồi.

“Nhổ vào đây. ” Lệ Bắc Đình không chút do dự chìa tay ra.

Thư Lan cúi đầu, suýt chút nữa thì nhổ ra rồi, nhưng nhìn thấy là tay của anh, lại cố gắng nuốt xuống: “Em không nhổ vào tay anh đâu. ”

“Không sao. ”

“Không được, đằng kia có thùng rác. ” Thư Lan nhét cây kẹo hồ lô vào tay anh, chạy đến thùng rác để nhổ.

Phụt phụt phụt mấy cái, mới nhổ hết được miếng táo tàu trong miệng.

Lệ Bắc Đình đúng lúc đưa cho cô một chai nước khoáng: “Súc miệng đi. ”

Sau một hồi vật lộn, Thư Lan nhìn cây kẹo hồ lô, bỗng nhiên sợ hãi: “Đây thực sự là thứ chua nhất mà em từng ăn, không có thứ gì chua hơn nó nữa. ”

“Vậy là em chưa ăn thử táo tàu chua, chua hơn cái này nhiều. ”

“Vừa nãy em rất no, bây giờ em lại thấy đói rồi, hóa ra ăn chua thực sự có thể k1ch thích tiêu hóa. ”

Chắc là vừa nhìn thấy thứ này, não đã bắt đầu chỉ huy dạ dày tăng tốc tiêu hóa rồi.

“Vậy thì vứt đi. ” Lệ Bắc Đình làm bộ muốn ném vào thùng rác, bị Thư Lan kéo lại: “Anh thử một miếng xem. ”

“Anh từ chối. ” Lệ Bắc Đình cười như không cười: “Em ăn rồi, cũng muốn anh ăn à?”

“Vừa nãy là anh đề nghị ăn kẹo hồ lô, chẳng lẽ không có trách nhiệm của anh sao?” Thư Lan kéo Lệ Bắc Đình ra khỏi chỗ thùng rác, nhiều người đang nhìn kìa, hai người đứng cạnh thùng rác làm gì chứ.

“Cái này…” Lệ Bắc Đình bất đắc dĩ ngẩng đầu xoa xoa trán, chuyện này thật sự có trách nhiệm của anh sao?

Thư Lan dùng ánh mắt kiên định biểu thị anh phải chịu trách nhiệm rất lớn.

“Thôi được, anh ăn một miếng. ” Lệ Bắc Đình cúi đầu cắn vào cây kẹo hồ lô, đã chuẩn bị sẵn sàng để kiểm soát biểu cảm trên mặt.

Ngay lúc sắp cắn được, Thư Lan đột nhiên rút đi, Lệ Bắc Đình suýt chút nữa cắn vào lưỡi mình.

“Lan Lan, em giỡn anh đó à?”

“Ơ, cái đó…xin lỗi anh nha, em quên mất anh bị đau bụng, bị đau bụng không nên ăn đồ chua, thôi thôi, không ăn nữa. ” Thư Lan quay người chạy về phía thùng rác, ném nó vào trong.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn chút đồ ngọt. ” Thư Lan kéo Lệ Bắc Đình đi về phía trước: “Em thấy thấy phía trước có chỗ bán thạch đá bào, chúng ta đi ăn thạch đá bào nhé.. ”

Lệ Bắc Đình bị cô kéo đi, vẻ mặt phức tạp, hóa ra cô vẫn luôn nhớ anh bị đau bụng, thật ra đôi khi anh cũng quên mất, hơn nữa rất ít khi kiêng khem, lần trước uống rượu với ba vợ cũng không bị tái phát, anh suýt nữa thì quên mất rồi.

“Anh ăn vị gì? Ở đây có vị dưa hấu này, tuyệt vời. ” Bây giờ Thư Lan cực kỳ muốn loại bỏ vị chua trong miệng.

“Giống em. ”

“Được rồi, ” Thư Lan lấy điện thoại ra: “Bà ơi, cho hai chén vị dưa hấu ạ. ”

“Đến đây. ” Bà lão nhanh nhẹn làm xong hai phần đưa cho họ.

Thư Lan trả tiền, đưa một chén cho Lệ Bắc Đình.

“Ăn đi. ” Thư Lan đã không đợi được nữa, mở nắp ra, thạch đá bào bên trong có thêm miếng dưa hấu, mè, đậu phộng giã… các loại nguyên liệu nhỏ, cô ăn một miếng đầy miệng, mát lạnh, thơm ngọt, nhanh chóng xua tan vị chua trong khoang miệng.

“Ngon không?” Thư Lan nghiêng đầu nhìn anh.

“Cũng được. ” Chỉ là hơi ngọt, anh không quen ăn.

Hai người vừa đi vừa ăn, Thư Lan trước khi ra ngoài đã ăn no rồi, đi dạo một hồi vẫn no, đi dạo cũng thành vô ích.

“Sau này ít ra ngoài đi dạo thôi, nếu không sớm muộn gì cũng hối hận. ” Cân nặng ngày càng tăng, cô lại phải nhăn mặt rồi.

“Dù sao cũng không ở lại được mấy ngày, ở chỗ mình cũng không có những thứ này. ”

Cô sống trong trang viên, xung quanh căn bản không có nơi nào như thế này, muốn ăn cũng không được.

“Lái xe nửa tiếng, khu Đông Thành có một khu, bên đó là khu đại học. ”

“Em biết, em học đại học ở bên đó. ” Lúc đó còn ở trường, không giống như bây giờ lo lắng về ngoại hình, không thường xuyên lo lắng mình mập lên.

Người ta càng lớn càng lo lắng.

“Anh cũng biết, anh từng đến tìm em. ” Lệ Bắc Đình thỉnh thoảng tâm trạng bực bội, sẽ đến Đại học Vân dạo chơi, xem có thể gặp được Thư Lan không.

Quả thực cũng có hai lần gặp được, nhưng cô chắc chắn không chú ý đến anh.

“Thiệt hay giỡn vậy?” Thư Lan đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, không dám tin.

Lệ Bắc Đình đưa tay lên đặt trên đỉnh đầu em: “Gạt em làm gì. ”

“Nhưng em chưa từng gặp anh. ”

Anh kéo cô vào thang máy, có người khác ở đó nên anh không nói gì.

Về đến phòng, Thư Lan hỏi đi hỏi lại, anh mới nói: “Biển người mênh mông, sao em có thể liếc mắt một cái là thấy anh được. ”

Hơn nữa đối với Thư Lan mà nói, lúc đó bọn họ chỉ là người xa lạ, không quen biết cũng là chuyện bình thường.

Tuổi trẻ rung động duy nhất của Lệ Bắc Đình đều dành cho cô, cho dù cô không hề hay biết.

“Cũng đúng, anh thiệt khờ, cũng không biết cua em. ” Thư Lan có chút tiếc nuối, nếu anh có thể chủ động một chút, nói không chừng cô sẽ được trải nghiệm một mối tình đại học tươi đẹp.

Lệ Bắc Đình véo véo má cô: “Haha, sao lại khờ? Anh mà khờ thì bây giờ em đã là vợ anh rồi sao?”

“Anh cứ việc đắc ý đi, ” Thư Lan đẩy tay anh ra: “Em đi rửa mặt, hơi mệt rồi. ”

“Được, anh cũng đi. ”

Hai người đã tắm một lần vào buổi chiều lại tắm thêm lần nữa, sau đó cùng nhau nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại, Thư Lan có chút cảm thán, may mà anh có tầm nhìn xa, nếu Trần Vi ở phòng bên cạnh, cô thật sự ngại không dám làm gì.

“Ông xã, anh thật lợi hại. ” Cái gì cũng nghĩ ra được.

“Cái gì?” Lệ Bắc Đình bị câu nói bất ngờ của cô làm cho ngớ người.

“Không có gì, ngủ ngủ thôi, ngày mai em đi dạo với anh. ” Thư Lan nép vào lòng anh, tràn đầy cảm giác an toàn.

“Nói một nửa thì là muốn rồi?” Lệ Bắc Đình lúc này chỉ có thể nghĩ đến chuyện giỏi trên giường.

Thư Lan nghe xong thì không hiểu nổi, sao chuyện gì cũng có thể nghĩ theo hướng đen tối vậy: “Đồ d3 xồm, không phải vừa mới làm rồi sao?”

“Buổi chiều đó là nộp thuế lương thực, chủ yếu là phục vụ em. ”

“Vậy anh không sướng?” Thư Lan thật sự muốn trợn mắt.

“Cũng tạm. ”

“Vậy thì anh đi mà sướng, xuống giường đi. ”

Thư Lan xoay người, định đá anh xuống giường.

Lệ Bắc Đình bị cô đẩy ra phía sau, đột nhiên nói: “Bát canh kia vẫn còn trong bếp, anh đi hâm nóng bằng lò vi sóng. ”

“Đừng mà, ngủ ngủ thôi. ”

Thư Lan lập tức ngoan ngoãn, ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh đi hâm canh vậy, cô thật sự không ăn nổi nữa.

Chương (1-102)