Chương 67
← Ch.076 | Ch.078 → |
Editor: Yến + Beta: iên
Khi Thư Lan đến công ty, bên nhân sự nói đã tuyển được người rồi, chín giờ sẽ đến, tháng năm tháng sau là tốt nghiệp, thông báo tuyển dụng sinh viên đại học mới tốt nghiệp vẫn tương đối đơn giản.
Thư Lan bảo tốt, ngồi xuống bật máy tính lên, rất lâu không ngồi làm việc ở văn phòng, không gian văn phòng cô cực kỳ tốt, phòng làm việc riêng, có cửa sổ lớn sát đất, có cả phòng vệ sinh và phòng nghỉ.
Mặc dù nói trong công ty, không nên lạm dụng đặc quyền, nhưng Thư Chí Minh chẳng hề để bụng, ông nói nếu ở dưới mí mắt ông mà không thể cho Thư Lan cuộc sống tốt hơn, vậy cần công ty này làm gì?
Chín giờ rưỡi, Thư Lan gặp được Trần Vi, năm nay mới tốt nghiệp, tạm thời chưa có bằng tốt nghiệp chính thức, chỉ có thể từ cương vị thực tập đi lên.
Trần Vi năm nay 22 tuổi, tràn đầy năng lượng và sức sống, trên người vẫn chưa rút đi phong thái của sinh viên vườn trường.
Thư Lan phát hiện, mình chỉ lớn hơn cô ấy một tuổi, nhưng tâm tư lại của người 30 tuổi. Chẳng qua cô quả thực đã trải qua quá nhiều chuyện, trải nghiệm khiến người ta trưởng thành.
Tính cách Trần Vi rất tốt, trông thấy cô liền gọi chị, Thư Lan thấy cũng thuận mắt, nên giữ lại.
Qua được tuyển chọn của phòng nhân sự, nhất định không kém cỏi chút nào.
Trần Vi đi theo Thư Lan về văn phòng.
“Yêu cầu của tôi không cao, chỉnh lại tài liệu là được. Sau đó phụ thu dọn tranh phác thảo các thứ. ”
Bây giờ phần lớn nhà thiết kế dùng bản điện tử, Thư Lan sẽ phác họa nháp trước một lần ra giấy để tìm cảm giác, nên là tranh phác thảo của cô tương đối nhiều, với lại đôi khi rất lộn xộn.
Cô lại là người rất lười thu dọn, thường xuyên không tìm thấy tranh phác thảo.
“Được ạ, có việc gì chị Thư cứ dặn dò em là được. ” Trần Vi có chút thấp thỏm, đây là công việc đầu tiên của cô ấy sau tốt nghiệp, lại làm cùng với một nhà thiết kế xinh đẹp như vậy, ai cũng nói bông hồng nào chả có gai, không biết có khó làm việc cùng không.
“Vậy trước tiên thu dọn đồ đạc trong ngăn tủ một chút, phân loại, dán nhãn lên. ” Đồ đạc của Thư Lan trong mấy ngăn tủ này cần thu dọn gấp, còn không là phải đổi một phòng làm việc khác.
“Dạ. ” Trần Vi lập tức vào việc xử lý, tiếng động rất nhỏ, tay chân lanh lẹ.
Thư Lan đang sưu tầm tài liệu, không thể nào nghe thấy tiếng động của cô ấy.
Rất nhanh đến giờ cơm, Thư Lan bảo cô ấy đi ăn cơm trước, đóng cửa lại.
Thư Lan đang nghĩ mình ăn cái gì đây, món ăn ở căn tin công ty không hợp khẩu vị của cô, cô rất ít ăn cơm ở đó.
Đang suy nghĩ, Lệ Bắc Đình gọi điện thoại đến: “Anh đặt cho em đồ ăn ngoài của Thập Lý Trường Đình, giao tới công ty rồi. ”
“Suýt chút nữa em gọi đồ ăn ngoài rồi. ” Thư Lan nắm lấy bút trong tay, anh bận rộn như thế, còn có thể nghĩ đến gọi đồ ăn ngoài cho cô, trong lòng bỗng cảm thấy đắc ý.
“Không cần gọi nữa, cảm giác đi làm thế nào?” Lệ Bắc Đình dựa vào ghế, một tay vuốt sống mũi, nghỉ ngơi quá lâu, bây giờ phải gánh lượng công việc lớn vậy, anh nghĩ cần phải có thời gian thích ứng.
“Vẫn được ạ, em mới tuyển trợ lý, nhỏ hơn em một tuổi, mới tốt nghiệp, nhưng nhìn bề ngoài như nhỏ hơn em nhiều lắm, haizzz, em già rồi. ”
“Em già rồi? Vậy chẳng phải anh thành ông cụ à. ” Lệ Bắc Đình cười: “Có phải em ngầm nói anh già không?”
“Em nào có. ” Thư Lan hờn dỗi: “Mặc dù tuổi em còn trẻ, nhưng tâm hồn em già lắm rồi. ”
“Có thể già đến đâu? Sao anh không thấy vậy, nhìn giống như cô gái còn non xanh ấy. ”
“Anh đi đi, không nhiều chuyện với anh nữa, anh nhanh đi ăn trưa đi. ”
“Được, ăn trưa xong nhớ nghỉ ngơi, đừng cố quá. ” Vừa vặn Kỷ Niên cầm tài liệu đi vào.
Cúp điện thoại không lâu, đồ ăn ngoài của Thư Lan đã đến, ăn trưa xong cô không nghỉ ngơi, tiếp tục làm việc, đối với thiết kế lần này, cô tìm được linh cảm rồi, sợ để lâu thì quên, vậy nên cả buổi chiều đều chìm đắm trong tranh phác thảo.
Mãi đến khi Lệ Bắc Đình gọi điện thoại cho cô, nói đang đợi cô dưới lầu, Thư Lan mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Tan làm có người đón cảm giác thật tốt, cứ cảm thấy càng có động lực đi làm, hóa ra tình yêu kỳ diệu như vậy,
Vì tốt đẹp quá mức, nên sau đó Thư Lan trải qua những ngày được người đưa đón đi làm, thời gian đảo mắt trôi qua, rất nhanh đã đến thứ bảy.
Sau loạt chuyện này, sự nhiệt tình của Thư Lãn dành cho hai vị trưởng bối đã gần như tan biến, đối xử bình thường là đủ. Mọi thứ đều do Lệ Bắc Đình chuẩn bị sẵn, cô cũng không hỏi đến.
Hơn năm giờ đến nhà cũ, vừa vào đến sân đã nhìn thấy Triệu Cầm, bà ta cũng chịu khó tới đây thật.
“Bắc Đình và tiểu Thư đến rồi à, nhanh vào phòng đi, ông bà nội đều đang đợi. ” Thái độ Triệu Cầm tốt khác thường, cười tít mắt, trước giờ cũng không thấy như thế này.
Thư Lan nhìn về phía Lệ Bắc Đình, mặt anh không cảm xúc, cũng không nói chuyện, đưa cô đi vào.
Nếu Triệu Cầm là người mà Lệ Kiện tái hôn sau khi Trịnh Thục qua đời trong hoàn cảnh bình thường, Lệ Bắc Đình còn có thể gọi một tiếng “dì”. Nhưng Triệu Cầm không xứng đáng nhận được tiếng “dì” ấy.
Sắc mặt Triệu Cầm xấu hổ, khuôn mặt tươi cười đón khách, kết quả người ta chẳng thèm để ý bà ta, còn là một đứa tiểu bối, cũng dám khinh thường bà ta, thế này nếu nh
Triệu Cầm cắn răng, ráng duy trì nụ cười, nhất định phải sớm giúp Nam Hi quay về.
Hai người vào nhà, xách đồ vào trong, nói vài lời chúc cát tường với ông nội.
Khí sắc ông cụ xem ra tốt hơn chút so với thời gian trước, cũng đúng, trước đó bị công ty giày vò như vậy, công ty là tâm huyết cả đời của ông cụ. Nếu sụp đổ, thì khí sắc làm sao mà tốt nổi.
Bây giờ Lệ Nam Hi ra nước ngoài, Lệ Bắc Đình tiếp quản công ty, trên dưới hòa thuận, một lòng vui mừng hớn hở, như vậy tốt biết bao.
Trong bữa tiệc khi đang ăn, bà nội chợt hỏi khi nào Thư Lan muốn sinh con.
Trước đó không có hỏi chuyện này bao giờ, nên Thư Lan lập tức ngơ ngác.
“Bà nội, con còn nhỏ. ” Mấy ngày trước cô còn nói, lớn hơn Trần Vi một tuổi, người ta mới tốt nghiệp, cô thì bị giục sinh con rồi?
“Nhưng Bắc Đình không nhỏ nữa, hai đứa cũng kết hôn một năm rồi, là lúc thích hợp sinh con, con mau sinh sớm, nhân lúc cơ thể hồi phục tốt, trong nhà nên có trẻ nhỏ, cho bớt quạnh quẽ. ”
Lúc trước không đề cập tới là vì quan hệ Thư Lan và Lệ Bắc Đình không tốt, bà nội cũng lười nhìn mặt lạnh của Thư Lan, bây giờ hai người tình cảm tốt lên, nên mới nhắc tới.
Người lớn chính là như vậy, chưa cưới thì giục cưới, cưới xong thì giục sinh con, sinh một thì đòi sinh hai, dù sao thì luôn có chuyện để nói.
“Gần đây công ty bận rộn, nên tụi con không suy nghĩ đến chuyện này. ” Lệ Bắc Đình mở miệng giải vây cho Thư Lan.
“Công việc có bận đến đâu, cũng phải chú ý sức khỏe, nhân lúc còn trẻ sinh một đứa con, qua hai năm lại sinh đứa nữa. Bằng không chờ đến khi con lớn tuổi, về sau có muốn chăm nuôi con cái thì lực bất tòng tâm. ”
“Bà nội, con còn chưa ba mươi, thế nào mà bà lại nghĩ con nhắm mắt cái là đến bốn năm mươi tuổi vậy, Lan Lan mới 23, sao làm mẹ sớm vậy được. ” Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, hai người cũng còn trẻ tuổi cả, nhiều người ở tuổi này còn chưa kết hôn.
“Mẹ nói cũng không sai, nhiều người hơn 20 tuổi đã làm mẹ rồi, con lúc đầu cũng đúng 20 tuổi là sinh Nam Hi. ” Triệu Cầm chợt chen miệng vào.
Trong nháy mắt, không khí trở nên yên tĩnh, dường như đều im lặng cùng nhau.
Triệu Cầm là hết chuyện để nói, biết rõ mọi người không muốn nhắc đến Lệ Nam Hi, mà bà ta cứ phải chen miệng vào.
“Không biết nói chuyện thì đừng nói. ” Lệ Kiện liếc bà ta: “Mẹ, Bắc Đình mới tiếp quản công ty, bận rộn như thế, làm sao có thời gian chăm sóc tiểu Thư, vẫn là chờ sang năm, nó xử lý ổn thỏa chuyện công ty rồi, muốn sinh con cũng không muộn. ”
Lệ Kiện đối với việc hai người không muốn sinh con chẳng quan tâm mấy, nếu không phải Triệu Cầm bất chợt nhắc đến Nam Hi, Lệ Kiện sợ ông cụ tức giận, ông ta còn lâu mới nói chuyện.
“Em làm sao chứ?” Triệu Cầm hơi uất ức: “Bây giờ cái nhà này, ngay cả nói chuyện em cũng không được nói sao?”
“Cộc…” Ông cụ buông bát xuống: “Tôi muốn yên tĩnh ăn bữa cơm này cũng không được hả?”
Bây giờ trong cái nhà này, kiêng kị nhất là nhắc đến Lệ Nam Hi.
Lệ Kiện trừng mắt nhìn Triệu Cầm, lập tức cười nói: “Ba, ba ăn đi, chúng con không nói nữa. ”
Bữa cơm này vốn dĩ cũng không gọi là hài hòa, bỗng nhiên thẳng thắn tuyên bố thất bại, ăn cơm xong Thư Lan muốn về liền, Triệu Cầm cứ như có như không nhìn cô, sao cô chịu nổi.
Lệ Nam Hi bị đưa đi, nhất định Triệu Cầm sẽ đổ hết chuyện này lên đầu Lệ Bắc Đình, nhưng uy thế của Lệ Bắc Đình càng lớn, Triệu Cầm liền quay ra bắt nạt Thư Lan đáng thương.
Lệ Bắc Đình cũng đã nhìn ra, không bao lâu liền đưa Thư Lan về.
Từ nhà cũ đi ra, Thư Lan thở dài nặng nề: “Em thấy chính mình muốn hít thở cũng khó ấy, vì sao bà ta luôn nhìn em, em cũng đâu phải Lệ Nam Hi. ”
“Coi như không thấy bà ta là được. ” Bây giờ Lệ Nam Hi không ở trong nước, Triệu Cầm cũng hết việc để làm, nếu muốn đưa người về, cũng phải xem anh có đồng ý không.
Triệu Cầm làm bộ yêu con trai lắm, bà ta vốn dĩ cũng có thể ra nước ngoài, có điều không nỡ rời xa Vân Thành phồn hoa.
“Tầm mắt của bà ta như súng liên thanh ấy, em không thể làm bộ không thấy, quá khó chịu rồi, bị nhìn nhiều như vậy mấy lần nữa chắc em điên mất. ” Thư Lan dựa vào Lệ Bắc Đình, quá bất đắc dĩ, không thể ức hiếp người ta vậy được.
“Yên tâm, trừ khi bắt buộc, em sẽ không phải gặp bà ta. ”
E rằng ông cụ cũng không muốn nhìn thấy Triệu Cầm. Về sau kiểu tụ họp thế này, hẳn là đã ít lại càng ít.
“Vậy quá tốt, em còn chưa ăn no, lát nữa trở về bảo đầu bếp nấu đồ ăn khuya đi. ”
“Được, bây giờ nói với chị Lâm một tiếng. ”
“Được. ” Thư Lan lấy điện thoại di động ra, định dặn dò chị Lâm, liền nhận cuộc gọi của Thư Chí Minh.
“Alo, ba. ”
“Lan Lan, con ăn cơm chưa?”
“Tụi con vừa ăn cùng ông bà nội của Lệ Bắc Đình. Bây giờ con đang trên đường về, sao vậy ạ?”
“Là thế này, hôm nay quên nói với con, ông bà nội con nói nhớ con, bảo con tối mai cùng Bắc Đình về nhà ăn bữa cơm, con hỏi xem Bắc Đình có rảnh không?”
Thư Lan nhìn Lệ Bắc Đình một cái. Quả thật rất lâu rồi chưa về nhà ông nội, nhưng trong thâm tâm cô không muốn đi lắm, mà ba lại nhắc đến, cô không tiện từ chối.
Lệ Bắc Đình gật đầu, Thư Lan đành phải đồng ý.
Cúp điện thoại, Thư Lan hoàn toàn phát điên, vứt điện thoại ra nằm lên người Lệ Bắc Đình: “Cứu mạng, em không muốn đi!”
← Ch. 076 | Ch. 078 → |